Chương 27: Lời hẹn ước năm năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 27: Lời hẹn ước năm năm

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nệm, Jeon Jung Kook ôn nhu vuốt ve khuôn mặt non mềm của Kim Soo Jung. Ngón tay miêu tả ngũ quan hoàn mĩ xinh đẹp, nỗi lòng bất an cũng dần bình tĩnh lại.

Lướt đến cánh môi đỏ tươi ấy, rốt cuộc Jeon Jung Kook đã kìm không nổi sự nhớ mong, cúi đầu liếm nhẹ môi cô.

Cả người cậu lúc này như ngâm vào trong hạnh phúc, thỏa mãn và kích động.

Kim Soo Jung cảm thấy không khỏe, khẽ ưm một tiếng, như có cảm ứng, vốn đang chìm trong giấc ngủ, hai mắt Kim Soo Jung dần khôi phục thanh minh. Jeon Jung Kook ngốc tại nơi đó nhìn cô.

"Jung...Jung Kook?"

Âm thanh Soo Jung khàn khàn, có lẽ do tối qua uống rượu, lại khóc rất lâu, dây thanh quản đã có chút đau. Kim Soo Jung cau mày, nuốt nước miếng một chút, trong cổ họng còn thấy hơi khó chịu.

Jeon Jung Kook ôm lấy đầu Kim Soo Jung, hung hăng hôn xuống.

Đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô, càn quét tại trong miệng cô, vòng quanh đầu lưỡi đinh hương, triền miên không ngớt. Cậu mút lấy bờ môi đỏ mọng, giống như muốn ăn hết từng miếng từng miếng trong miệng cô.

Hô hấp giao nhau, hôn triền miên mà nồng nhiệt.

"Soo Jung à, một tháng này anh đã không nhìn thấy em, mỗi ngày anh đều rất nhớ em, nhưng anh lại không có dũng khí để chạy đến trước mặt em. Anh đã không biết làm cái gì vào lúc đó, trong lòng trống trơn. Soo Jung, anh hối hận lắm, lẽ ra anh không nên tự quyết định đặt một cái kết cho tình cảm của chúng ta, anh sai rồi, em đừng bỏ mặc anh, có được không?"

Kim Soo Jung muốn nói chuyện, nhưng rồi lại bị miệng cậu chặn lại, tay cậu cũng bắt đầu lộn xộn. Bắt đầu bới quần áo trên người cô.

"A, đừng, đừng...như thế..."

Kim Soo Jung ảm đạm, chỉ cảm thấy môi cậu chuyển qua chỗ nào, nơi đó liền tê ngứa, thật khó chịu, trong thân thể như có cái gì muốn xông ra, khiến cô run rẩy.

Jeon Jung Kook nhìn tới cô gái mà một tháng nay mình không ngừng nhớ mong ngày đêm, tuy rằng cậu luôn cảnh cáo chính mình không được dọa đến Soo Jung, nhưng giờ khắc này khi chạm đến cô, lý trí liền sập đổ.

Môi lướt qua cái cổ duyên dáng của Soo Jung, rồi lại trượt đến trên bộ ngực căng phồng, nhẹ nhàng gặm nuốt, nghe tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi đỏ mọng, cậu cảm giác cả người mình như bị hỏa thiêu, mạnh mẽ cọ xát với thân thể Soo Jung. Đỡ lấy eo của cô, như muốn tiến vào, đột nhiên chạm đến đôi mắt ngập nước của cô.

Soo Jung, mắt của em vẫn đẹp như vậy, nhưng vì sao em lại khóc? Em thực sự đã hận anh, chán ghét anh rồi sao?

Nước mắt của Kim Soo Jung muốn tràn mi mà ra, cô không biết chính mình lúc này nên làm gì, từ chối hay đón nhận, rõ ràng biết tâm rất yêu người con trai này, nhưng tâm lý có gì đó muốn phản kháng lại.

Chờ một quãng thời gian dài, nhưng cô lại không cảm giác đau đớn, cô lấy dũng khí liếc nhìn Jeon Jung Kook, kinh ngạc phát hiện tay cậu đang nhẫn nại đến run rẩy, vẻ mặt thống khổ khó nhịn. Tóc đen rối tung trước trán cậu, thân thể thon gầy nhưng rắn chắc bởi vì cảm xúc mãnh liệt bị kìm nén mà rung động kịch liệt, Soo Jung nhìn dáng vẻ Jung Kook như vậy, trong nháy mắt hiểu được, người con trai này không muốn làm tổn thương cô.

Kim Soo Jung mềm lòng, đưa tay nhẹ vuốt ve mái tóc cậu, cô chủ động hôn lên môi cậu thật sâu, Jeon Jung Kook được cô đáp lại, cả người hạnh phúc vui sướng, biết Soo Jung không hẳn là không tha thứ cho mình, cậu càng thêm kích động lấp đầy môi cô.

Một bàn tay xoa ngực, một bàn tay đi xuống, chạm vào giữa hai chân cô, tìm lấy nhụy hoa, khẽ khàng vuốt ve.

Chỗ mẫn cảm bị cậu nắm giữ trong tay, khoái cảm làm thân mình Soo Jung mềm nhũn, kêu lên một tiếng, rốt cuộc cô không nâng nổi lực đạo đẩy cậu ra được.

Cảm giác được thân thể Soo Jung mềm xuống, Jung Kook một bên tiếp tục khiêu khích chỗ mẫn cảm của cô, đồng thời chui vào miệng lưỡi cô càn quét khắp nơi.

Bị khoái cảm cùng nụ hôn sâu của cậu khiến đầu óc vốn có chút mê mang, rõ ràng muốn bứt ra nhưng ngược lại còn tự dâng lưỡi của mình lên, bị cậu mút lấy.

"Soo Jung..."

Ngậm lấy cái lưỡi đinh hương, mút vào một hồi lâu, lúc này Jung Kook mới buông cô ra, chóp mũi chạm vào chóp mũi cô, tiếng nói hơi khàn mang theo vài phần triền miên gọi tên cô.

"Ừ?"

Nghe được giọng mũi kiều mị của cô, Jung Kook lại hôn hôn môi đỏ đó, muốn nói lời ngon tiếng ngọt để trấn an cô, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu:

"Anh xin lỗi em!"

Xin lỗi vì đã trốn tránh em.

Xin lỗi vì đã không bảo vệ được con của chúng ta.

Xin lỗi vì đã khiến em đau khổ.

Từ nay về sau, hãy để anh bù đắp cho em.

Bù đắp cả đứa trẻ của chúng ta.

Không chờ cô kịp thanh tỉnh lại, vật nóng hổi căng cứng bên dưới cậu đã sớm nhịn không nổi, chỉ kịp cọ xát hai cái liền hăng hái cắm vào trong.

"A...chết tiệt...Jeon Jung Kook!"

Bàn tay đùa bỡn đôi nhũ hoa trước ngực, đồng thời động tác nơi hạ thân càng lúc càng nhanh.

Từng đợt khoái cảm làm hai chân Soo Jung gắt gao banh thẳng, rồi lại thừa nhận từng cú va chạm thật mạnh của cậu, chỗ sâu nơi hoa huyệt run rẩy, ngay sau đó phun ra từng đợt chất lỏng.

"A a ~"

Không tự chủ được kêu lên một tiếng, Kim Soo Jung rã rời. Cảm nhận được cô dâng trào sau đó, hô hấp Jung Kook càng trầm trọng hơn, cậu ngừng một lúc để cô thở đều lại, lại tiếp tục thâm nhập vào một lần nữa.

Sau khi cao trào, thân thể cô càng thêm mẫn cảm một ít, tiết tấu ôn nhu của cậu làm cô vô cùng thoải mái, mặc dù cố gắng hạ nhẹ âm thanh nhưng thỉnh thoảng vẫn tràn ra vài tiếng rên nhẹ cao thấp.

Nghe tiếng rên rỉ nhỏ vụn của cô, Jung Kook ngẩng đầu hôn môi cô, tốc độ nhanh hơn, rút ra chọc vào mấy chục cái, thẳng tiến vào tử cung bắn ra.

Cả hai người họ thở hổn hển ôm lẫn nhau. Trong lòng Jeon Jung Kook thỏa mãn không gì sánh kịp. Hôn lên trán cô, lại hôn lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt ve tựa như trân bảo.

***

Kim Soo Jung từ trong giấc mộng tỉnh lại, cảm giác eo mình sắp đứt đoạn, nhưng khi mở mắt ra, lại phát hiện Jeon Jung Kook vẫn ôm cô rất chặt, đặc biệt là thân thể bọn họ còn nối liền cùng nhau. Mặt Soo Jung bỗng nhiên đỏ lên, lúc này nhân lúc cậu còn chưa tỉnh liền tỉ mỉ đánh giá cậu.

Mặt Jung Kook so với một tháng trước đây còn tiều tụy hơn, vành mắt cũng có vệt thâm đen nhàn nhạt, trái tim Soo Jung có chút chua xót, có chút đau thống, cô nhẹ nhàng đưa tay ra, xoa xoa mặt cậu, cảm thụ nhiệt độ của cậu, cậu như vậy, làm cho cô rất đau lòng.

Trước khi gặp Jeon Jung Kook, trong sinh mệnh của Kim Soo Jung dường như không cảm thấy có gì là quan trọng, gia đình, sự nghiệp, Kim Soo Jung đều có tất cả. Vậy nên cô luôn nghĩ mình là một con người thực dụng, đối với tình yêu khịt mũi coi thường, cũng không nghiêm túc yêu đương.

Thế nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy hết thảy đều không giống như trước, hiện tại có người rất yêu cô, cần cô, cần cô quan tâm, muốn cô yêu.

Cô lặng lẽ di chuyển thân thể của cậu, nhưng khi cả hai sắp chia lìa, cô liền thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, đem vật đang cắm trong người cô kia kéo ra ngoài, Soo Jung tinh tế rên rỉ một tiếng, không có cử động thêm bước nữa.

Jeon Jung Kook hôn lên trán cô, không muốn rời khỏi cô, chỉ nhìn cô thật chăm chú, đột nhiên nói một câu:

"Soo Jung à, chúng ta kết hôn được không?"

Kim Soo Jung bị lời này của cậu dọa nhảy dựng:

"Anh điên à, anh biết anh đang nói cái gì không?"

"Anh biết chứ!"

"Biết sao còn nói ra những lời ấy?"

"Anh nghĩ kỹ rồi. Anh không điên."

Kim Soo Jung đau đầu, ngồi thẳng dậy, ngữ khí vô cùng nghiêm túc:

"Anh vẫn còn nhớ thân phận của mình chứ? Anh không chỉ có em, mà còn có công ty, có fan, có đồng đội. Anh không nghĩ đến họ sao? Đừng nói mấy lời vô trách nhiệm như vậy."

Hai tay ôm ở eo cô đã dần cứng ngắc, đột nhiên lực đạo của Jung Kook thành lớn, kéo cô lại trong ngực cậu:

"Anh sợ mất em một lần nữa. Nếu như dùng hôn nhân có thể khóa chặt hai chúng ta, vậy anh cam tâm tình nguyện."

Hốc mắt Soo Jung nóng lên, cô biết sự lo nghĩ trong lòng cậu, nhưng cô lại không muốn Jung Kook vì mình mà không màng mọi thứ, ngoại trừ cô, Jung Kook còn rất nhiều thư để quan tâm, để lo lắng, để suy nghĩ, sự nghiệp, đồng đội, fan hâm mộ, Soo Jung không phải mối quan tâm duy nhất trong lòng Jung Kook nhưng cô biết cô là người mà cậu yêu nhất, vậy đã đủ rồi.

Kim Soo Jung hạ quyết tâm, nhìn Jung Kook, ánh mắt trở nên kiên định:

"Jung Kook à, chúng ta đặt cược đi, năm năm sau, nếu như đến lúc đó tình yêu này của chúng ta vẫn còn có thể kiên trì, em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, có được không?"

Năm năm, năm năm có thể làm được rất nhiều thứ, đến khi đó sự nghiệp của anh cũng ổn định, như vậy cô mới không vướng bận mà đón nhận lời cầu hôn của anh.

Jung Kook sửng sốt một chút, kiên định gật đầu. Anh biết những gì cô làm đều là muốn tốt cho anh.

Soo Jung à, anh nhất định sẽ không để em thất vọng.

Khiến BTS trở nên vững mạnh, đi đến đỉnh cao, không có người dị nghị, không có fan phản đối, như vậy anh mới có thể thoải mái mà bày tỏ tình yêu với cô một cách công khai mà không phải ủy khuất cô yêu anh trong âm thầm.

"Hãy đợi anh nhé!"

Anh nhất định sẽ khiến em có thể quang minh chính đại, phong quang vô hạn, thẳng thắn đón nhận tình yêu của anh.

Cúi đầu hôn môi cô, quyến luyến mà sâu sắc, trong mắt là yêu thương cùng thâm tình không thể tan ra.

Ít nhất hiện tại, người cậu yêu, đang ở trong ngực cậu.

Kim Soo Jung hạnh phúc vùi trong lòng Jeon Jung Kook.

Em nhất định sẽ chờ anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro