[JK/Y] Sao em lại không yêu anh sớm hơn_$2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"E chẳng có j xứng vs a, t.sao a vẫn thích e? E chỉ là 1 kẻ tàn phế, e chỉ lm khổ lây a mà thôi"

"A đã nghe qua 1 câu ns rất hay"

"Câu j?"

"1 vật nếu đem chia cho 2 ng sẽ là điều lí thú vì vậy hãy chia cho a phân nửa đau khổ của e"

"...Anh..."

"Như câu ns đó...hãy chia cho a phân nửa đau khổ của e"

Cô k trả lời nc mắt tràn ra, ràn rụa trên khuân mặt. Cô quàng tay ôm lấy cổ a, nghẹn ngào từng tiếng:

"E... yêu... a, ngoài điều này ra...e...chẳng thể...lm j cho...a cả"

"Vs a bấy nhiêu thôi là đủ r"

Nắng chiều gần tắt, từng tia sáng len lỏi qua ô cửa, chiếu lên chiếc bóng của đôi tình nhân đang hôn nhau.

--------

Ngày hôm sau a lại vào thăm cô, dù cô vẫn cn mặc cảm tự ti về đôi chân tàn phế nhưng a tin rằng tình yêu sẽ tiếp thêm nghị lực cho cô.

"E đang lm j đó?"

A hỏi khi thấy cô cất nhanh mẩu giấy đang viết trên bàn lúc a vừa bước vào phòng.

Cô nhìn a hồi lâu, đôi mắt thật sâu đầy khó hiểu r bất chợt cô cười thật dịu dàng

"Bí mật, k cho a bt"

A cx cười, cắm bó hoa vào lọ trên bàn r ngồi xuống bên cạnh cô, a đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc nằm trên tấm lưng cô

"Bác sĩ ns khoảng hai ba ngày nữa là e xuất viện đc r. Có lẽ a phải đi lm thủ tục 1 lát. Đợi a nhé."

Cô khẽ gật đầu, a hôn nhẹ lên môi cô đầy âu yếm.

Đợi a ra khỏi phòng cô lại cho tay vào túi áo, rút ra mẩu giấy ban nãy.

Cô thẫn thờ nhìn ra ô cửa sổ, mẩu giấy trong tay ướt tự bao giờ. Những giọt nc mắt lăn dài trên má.

Cô nghe vang vọng bên tai lời của những cô y tá ns vs nhau đêm qua:

"A chàng đó chung tình quá"

"Lại đẹp trai nữa"

"Thế mà yêu phải cô gái ấy"

"Khổ cả đời đấy"

.........

Lại có tiếng ng khác chen vào, giọng ns nghe thấu tình và trầm hơn:

- Con ng ta đôi lúc phải sống vì tình yêu của đời mk chứ.

Giọng cô y tá khác phản bác:

- Vì tình yêu mà khổ suốt đời như thế chỉ là kẻ ngốc mà thôi.

Có lẽ họ k ngờ rằng cô vô tình nghe đc. Và cô đã thức trắng đêm.

Cô k muốn lm gánh nặng cho a dù cô bt rằng a k hề xem mk là gánh nặng vì a yêu cô. Nhưng cô k thể chỉ vì tình cảm ích kỉ mà ràng buộc a vs mk cả đời. Cô vẫn ngồi bất động trên giường nét mặt k biểu lộ cảm xúc j nhưng trong thâm tâm giường như đã có quyết định cuối cùng.

Mảnh giấy trong tay, cô nắm thật chặt như muốn níu kéo điều j đó.

------------

Cửa phòng bệnh chợt mở, a trở lại vs nụ cười trên môi. Cô nhìn a, đôi mắt thật buồn và đong đầy yêu thương.

"A à e muốn ra ngoài sân. Ở 1 chỗ thế này khó chịu lắm, a đưa e ra ngoài hóng gió nhé"

A hơi ngạc nhiên, nằm viện gần 3 tháng đây là lần đầu tiên cô muốn xuống sân. Nhưng ngay lập tức a đã nghĩ rằng cô đã vứt bỏ mặc cảm và yêu đời như lúc trc. A vui vẻ gật đầu vội vàng lấy chiếc xe lăn ở góc phòng đến gần giường cô ngồi. Lúc a đặt cô lên xe, cô bỗng ôm chầm lấy a, vòng tay cô siết chặt và hôn lên môi a.

"S thế? Yêu a lắm phải k?" *a cười*

"Ừ e yêu a lắm, a nhớ nhé"

"Nhớ j?"

"Thì nhớ là e rất yêu a đấy"

"Đc r, s mà quên đc, đi thôi công chúa của a"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#btsv#rmy