PARK SOOYOUNG VÀ MIN JUNKI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày cuối năm, Park SooYoung cứ cuốn lấy Min JunKi không rời, cả ngày cứ vây quanh anh như con ong mật nhỏ bé chăm chỉ làm việc, hơn nữa anh chàng này có thời gian nghỉ ngơi không giống người bình thường, ngủ so với tiểu thư còn muộn hơn, thức dậy so với con gà còn sớm hơn, vì thế chỉ cần cô tỉnh táo, liền quấn Min JunKi không rời.

Min JunKi thật sự bị cô bám lấy như thế mà sợ, cuối cùng chỉ có thể ôm cô ngồi lên đùi mình, lấy ra một tờ chi phiếu còn trống một chỗ.

“Muốn bao nhiêu, tự mình điền.”

Đúng vậy, lý do có thể làm cho Park SooYoung nhiệt tình dào dạt như thế chỉ có một: Phải phát tiền mừng tuổi…

Park SooYoung vui sướng hài lòng điền một chuỗi số dài, tuyệt không khách khí giơ chi phiếu lên trước mặt anh, tươi cười thực xấu xa [1]: “Phải ký tên…”

“……”

Không thể không thừa nhận, những năm gần đây da mặt Park SooYoung càng ngày càng dày hơn đến mức có thể nhảy vọt về chất lượng, gặp phải một miếng keo dính như vậy, Min JunKi thật đúng là không có biện pháp nào.

Min JunKi tiếp nhận chi phiếu, thuận tay gõ lên trán cô một chút: “Bình thường anh và em rất nghèo à?”

“Đương nhiên không phải rồi" Park SooYoung ôm đầu cười: “Sợ anh tiêu không hết thôi, em giúp anh tiêu mà…”

Min JunKi tính tình tốt, cũng không chấp cô ở một bên nói hươu nói vượn, anh ký tên lên chi phiếu rồi đưa cho cô.

“Năm nay muốn mừng năm mới thế nào?”

Cô là người thích náo nhiệt, năm trước đã cùng đám bạn tốt và đồng nghiệp làm ầm ĩ trong nhà cả đêm, đúng thế, cả một đêm. May mắn Min JunKi là người bất luận là về tính kiên nhẫn hay về mặt vật chất tài lực cũng đều đủ cường đại, cô làm ầm ĩ như vậy anh cũng không quản cô, cô vui vẻ là tốt rồi.

Nghe được Min JunKi hỏi như vậy, Park SooYoung nghĩ nghĩ, như là nghĩ tới cái gì đó, kích động ôm Min JunKi nói: “Năm nay chúng ta làm lễ mừng năm mới cùng Wannie đi!”

Vừa nghe thấy lời này, Min JunKi chợt thấy thú vị lộ ra một chút ý cười, nửa cười nửa không nhìn cô: “Em không nghi ngờ anh và cô ấy đã từng có một mối tình?”

Park SooYoung nhất thời liền áp dụng thái độ đánh chết cũng không thừa nhận: “Em không có! Không có!”

Đúng vậy, thái độ của  Park SooYoungđối với Son SeungWan, như là trải qua một phen vận động mâu thuẫn ‘Khẳng định — phủ định – lại khẳng định’ .

Hai năm trước, Min YoonGi nói câu đầu tiên cường đoạt dân nữ, ép người vợ tốt[= =]. Sau khi Son SeungWan gả cho anh, vấn đề bắt đầu. Min YoonGi này, cho tới bây giờ đều là người vui buồn không hiện ra mặt, làm cho người ta không thể nào xuống tay. Hơn nữa Min YoonGi không phải Min JunKi, không phải người kiên nhẫn giống như Min JunKi ‘Dưới ánh trăng lắng nghe cô gái tâm sự’, vì thế khoảng thời gian đầu Son SeungWan quen anh, những cuộc đối thoại giữa hai người cơ bản đều bị vây trong loại tình huống này–

Min YoonGi: “Em đi ngủ.”

Son SeungWan: “Vâng……”

Mười phút sau.

Min YoonGi: “Tại sao còn chưa ngủ?”

Son SeungWan: “Không ngủ được……”

Min YoonGi: “Không ngủ được cũng phải ngủ.”

Son SeungWan: “……”

Căn cứ vào điều này, mọi người có thể tưởng tượng, toàn bộ người trong Min gia là không thể nói chuyện được, nhưng bỗng nhiên xuất hiện một anh chàng tính tình tốt như Min JunKi, đối với Son SeungWan mà nói đó là chuyện vui mừng đến cỡ nào. Thì phải hy vọng mà, là cuối cùng cũng có một cọng rơm cứu mạng.

Vì thế, mỗi khi Son SeungWan bàng hoàng vô thố, cũng chỉ dám nói hết với Min JunKi.

Son SeungWan từ nhỏ đã hiểu biết, gọi điện thoại cho Min JunKi cũng phải chọn thời gian thích hợp. Ban ngày mà gọi thì điện thoại của Min JunKi cơ bản đều là thư kí nghe, Son SeungWan ngượng ngùng quấy rầy anh, vì thế liền chọn buổi tối gọi cho anh. Đương nhiên, không phải là đêm khuya, cô biết Min JunKi là đàn ông đã có vợ, đêm hôm khuya khoắt mà gọi điện thoại cho anh thì vợ anh sẽ nghĩ thế nào đây.

Son SeungWan sau một hồi băn khoăn nghĩ trái nghĩ phải, cuối cùng chọn mỗi lần gọi điện đều vào lúc chạng vạng. Lúc này là tốt nhất, vừa ăn cơm chiều xong, anh cũng sẽ có thời gian, cũng sẽ không sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Son SeungWan ngàn tính vạn tính, chỉ là đã tính sai lầm một sự kiện. Park SooYoung của nhà Min JunKi không phải người thường, suy nghĩ khác hẳn với người bình thường, vì thế những gì liên quan đến hành vi tác phong cũng nhất định là không giống với người thường.

Gia đình bình thường ăn xong cơm chiều, sẽ tắm rửa xem truyền hình, nhưng Park SooYoung thì không.

Thậm chí cô còn chưa ăn cơm xong, cô yêu vận động……

Vận động này, đương nhiên không phải theo phong trào thể dục thể thao chỉ chạy bộ chơi bóng gì gì đó.

Cô thực yêu vận động với Min JunKi, nhất là ở nhà. Kéo tay, ôm tay, cọ tay, cắn tay, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Min JunKi hiển nhiên là không chịu nổi loại dụ dỗ này, thường thường hung hăng kéo cô ngã xuống. Vợ chồng mà, không vận động cùng một chỗ mới là kỳ quái.

Vì thế, ngay tại thời điểm hai người đang lửa nóng hừng hực này, Son SeungWan gọi điện thoại đến đây……

Có thể tưởng tượng được, trong khi đang cùng Min JunKi xxoo bỗng nhiên bị một cô gái gọi điện đến cắt ngang, tâm tình của Park SooYoung sẽ khó chịu thế nào.

Min JunKi hiệu giải thích với cô: “Người của Min YoonGi.”

Park SooYoungbĩu môi.

Đối phương là người của Min YoonGi cô cũng biết, nhưng rốt cuộc là loại người nào thì Park SooYoung thực không rõ ràng lắm.

Nhưng mặc kệ!

Mặc kệ Min YoonGi là người nào, anh trai không có đạo lý thì không thèm quan tâm nữa, cả ngày tìm đến em trai, thật sự là buồn cười.

Park SooYoung hận không thể nói cho toàn bộ vũ trụ biết: Min JunKi chỉ có một! Chỉ có một! Không được phép cùng chiếm!

Min JunKi tiếp điện thoại xong, Park SooYoung lập tức ủy ủy khuất khuất hừ hừ: “Anh YoonGi còn không có bạn gái hả……?” Mau kết hôn thôi, lưu trữ cái tai họa lớn như vậy, dẫn tới việc các nhóm nữ hiệp đều hướng tới Min JunKi làm người mở đường.

Min JunKi nhíu mày: “Ai nói với em anh ấy còn độc thân?”

Park SooYoung trừng lớn mắt, rít một tiếng: “Hả?”

Min JunKi vỗ vỗ mặt cô, rất yêu vẻ mặt nghi hoặc này của cô.

“Nói cho em một bí mật, Min YoonGi là nhân sĩ đã kết hôn……”

Chuyện này giống như một quả bom lớn giáng xuống.

Park SooYoung đối với Min YoonGi, có một chút cảm giác sùng bái như thần tượng.

Nhiều năm sống ở Min gia, làm cho Park SooYoung hoàn toàn hiểu được bản sắc của Min YoonGi. Vô luận là ai ở Min gia, cũng đều bị ảnh hưởng bởi tính cách của Min YoonGi.

Người đó, cho dù không nói gì, chỉ cần khẽ cau mày, cũng có thể khiến người ta sợ hãi.

Anh ta nói một câu, một chữ, thậm chí chỉ là một cử chỉ đơn giản, cũng đều mang hàm nghĩa sâu sắc, không ai có thể phản kháng. Khí thế như quân lâm thiên hạ, bên trong thì bày mưu nghĩ kế, chiến thắng hàng ngàn dặm xung quanh.

Ánh hào quang trên người đàn ông này thật sự rất chói mắt, người như vậy, có thể coi trọng một cô gái như thế nào?

Hai năm nay, Min YoonGi bảo hộ Son SeungWan rất cẩn thận, ngay cả Park SooYoung cũng chỉ gặp cô có vài lần.

Mà cuối năm, rõ ràng là một cơ hội.

Park SooYoung hạ quyết tâm, cùng với  Wannie ăn cơm đón năm mới. Park SooYoung đương nhiên sẽ sợ chết không đến chỗ Min YoonGi hỏi ý kiến, cô giảo hoạt biết chỉ cần cuốn lấy Min JunKi đòi anh đồng ý là có thể.

Vì thế ba ngày nữa là hết năm, đại thiếu gia đương nhiệm của Min gia sẽ lái chiếc Spyker C8 chậm rãi xuất hiện trước cửa nhà Min JunKi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro