Chương hai mươi bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ừm!" Thái Anh vội vã cam đoan với cô. Cô tình nguyện để nhiều người đi theo Chung Quốc và Lộ Hiền Tú, sự an toàn của bọn họ quan trọng hơn cô nhiều......


Tối đó, Thái Anh về nhà, phát hiện cửa không khóa.


Chả lẽ hộ lý ra ngoài mua đồ mà quên khóa cửa sao?


Cô còn đang trách hộ lý sơ ý, vừa vào cửa lại phát hiện mama đang ngồi trên sôpha, bên cạnh có hai người, cũng chính là người đã đến công ty tìm cô.


"Các người muốn làm gì?" Thái Anh khẽ giật mình, đại khái đoán ra mục đích của bọn họ. Cô vẫn ra vẻ trấn định né qua hai người, đi đến bên mama trấn an bà, "Mama, đừng sợ, con đã trở về."


Mama hiển nhiên đã bị kinh hách, miệng không nói nên lời, "Bọn họ...... Nói muốn tìm Chung Quốc...... Nhưng mà nó đâu có ở đây......"


"Các người làm cho bà sợ rồi......" Thái Anh nhìn chằm chằm vào bọn họ, giọng điệu mang vẻ trách cứ.


"Cô Phác, mục đích của chúng tôi là tìm được cô chủ, bây giờ cô gọi điện cho Chung Quốc bảo anh ta dẫn cô Lộ đến đây, chúng tôi sẽ không gây khó dễ cho cô và lão phu nhân......" Giọng nói của hai người tuy khách khí, nhưng Thái Anh biết bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.


Tuy cô không muốn Chung Quốc gặp phiền toái, nhưng cô càng không thể để mama rơi vào tình huống nguy hiểm. Cô thở dài rồi bấm điện thoại.


"Thái Anh, em có khỏe không? Anh cũng đang định gọi cho em......" Giọng nói Chung Quốc có chút cấp bách vì Trí Tú đã nhắc nhở anh chuyện có xã hội đen tới tìm Thái Anh.


"À...... Bên em có chút rắc rối...... Có hai vị tiên sinh đang ở nhà em, nói muốn gặp anh và cô Lộ, phiền bọn anh đến đây một chuyến, nói cho rõ ràng mọi chuyện, mama đang rất sợ hãi......"


"Bọn anh qua ngay đây!" Tuấn Chung Quốc nói xong lập tức cúp máy.


Phác Thái Anh nghĩ, nhất định là anh rất lo lắng cho mama, mới sốt ruột như thế.


Trong lúc đợi Chung Quốc, Thái Anh yêu cầu được đưa mama về phòng nghỉ ngơi, hai người đàn ông kia đồng ý.


Không đến một giờ, Chung Quốc vội vàng có mặt, hiển nhiên là một đường chạy như bay tới đây.


"Thái Anh, em không sao chứ?" Vừa thấy Thái Anh đang ngồi trên sôpha, Chung Quốc vội vàng ôm vai cô thân thiết hỏi.


Cô tươi cười trấn an anh, "Không có việc gì, mama cũng không ao, bà đang nghỉ ngơi trong phòng......"


"Thật xin lỗi! Khiến em vất vả rồi, anh......" Chung Quốc vô cùng hối lỗi nhìn cô.


Thái Anh vội vàng ngăn anh lại, "Đừng nói nữa, xử lý chuyện trước mắt quan trọng hơn......"


"Cô Lộ đâu? Điều kiện của chúng tôi là anh phải mang cô ấy tới đây......" Người đàn ông đó thấy Chung Quốc không tuân thủ ước định nên vô cùng bất mãn, Chung Quốc cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.


"Tôi ghét nhất là bị uy hiếp! Các người về nói với Lộ tiên sinh, chân là của con gái ông ấy, tôi không có trói cô ta, tôi cũng rất muốn cô ta trở về sớm một chút......"


"Đưa bọn tôi đi tìm cô ấy!" Một người đàn ông khác lập tức ra mệnh lệnh.


"Dựa vào cái gì mà muốn tôi dẫn các người đi? Các người tự dưng chạy đến đây uy hiếp người nhà của tôi, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho tôi?"


Chung Quốc tức muốn điên rồi. Nhận được điện thoại của Thái Anh, anh hận không thể lập tức bay đến đây, Hiền Tú còn cố tình không chịu đến cùng, còn trốn trong phòng, nói không liên quan đến chuyện của cô ta. Anh lo lắng sự an toàn của Thái Anh và mama, đành phải mau chóng lao ra khỏi nhà, không kịp chờ vệ sĩ, trên đường đến đây không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.


"Dựa vào cái này!" Một người đàn ông chĩa súng vào Chung Quốc, "Lập tức mang chúng tôi đi tìm cô Lộ!"


"Không!" Thái Anh lo lắng kinh hô, nắm chặt cánh tay Chung Quốc, cả người run run.


Thật may là vệ sĩ tới đúng lúc, đồng thời cũng dùng dao chỉ vào hai người kia. "Bỏ súng xuống!"


Người đàn ông đó thấy thế, nhanh tay tóm lấy Thái Anh, muốn bắt cô làm con tin, bởi vì đại ca đã ra lệnh, bất luận thế nào cũng phải dẫn cô Lộ về.


Lúc này, Chung Quốc vọt tới trước mặt Thái Anh, giằng co với tên xã hội đen, bỗng nhiên một tiếng súng vang lên, chỉ thấy Chung Quốc từ từ ngã xuống, trên bụng là một đóa hoa màu đỏ tươi, chậm rãi nở rộ.


"Chung Quốccc –" Thái Anh ôm chặt anh, tiếng thét vô cùng thê lương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro