Chương mười ba (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Ân cần? Kiên nhẫn? Người anh cạnh nhà? Có lầm không vậy?" Phản ứng của Tại Hưởng thật sự khoa trương, "Anh thấy cô công chúa nhỏ này có vẻ để ý đến 'Thiên hạ đệ nhất lạnh lùng' của chúng ta rồi! Em nói có đúng không?" Anh ám chỉ đến Chung Quốc. Gương mặt Hành Kiện luôn lạnh như băng, rất ít khi mở miệng nói chuyện, cho nên đồng nghiệp trong công ty đều gọi anh sau lưng là 'Thiên hạ đệ nhất lạnh lùng'.


Thái Anh không trả lời, nụ cười của Hiền Tú như mũi tên nhọn đâm vào mắt cô, thế giới của cô sắp sụp đổ rồi. Cô luống cuống tắt TV, cứ như trong đó có cất giấu quái vật.


"Í? Sao lại không xem nữa? Thái Anh, em sao thế?" Tại Hưởng thấy khó hiểu nên muốn hỏi. Tuy rằng đồng nghiệp trong công ty đều biết Thái Anh là em họ của ông chủ, nhưng cô ấy luôn hòa đồng cùng mọi người, thậm chí nhiều lúc còn trêu đùa ông chủ cùng với họ.


"Không có gì hay để xem, em phải về nhà......" Thái Anh cố gắng nặn ra một nụ cười, nhanh chóng gom đồ rồi xông thẳng ra cửa.


Thấy vậy, vẻ mặt Tại Hưởng vô tội nhìn theo bóng dáng của cô. "Mình đã nói sai cái gì sao?"


Đêm nay, Thái Anh muốn đợi Chung Quốc trở về. Kì thật cô cũng không dám chắc chắn anh có về nhà hay không.


Căn phòng không ánh đèn bị bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng rọi vào từ khung cửa sổ. Cô ôm gối, thẫn thờ nhìn trăng.


Trước đây, cô cùng Chung Quốc thường thích ra ngoài vào buổi tối, ngồi trên xích đu ngắm trăng. Cô luôn tưởng tượng thấy cha mẹ cô lúc này đang ở trên cung trăng mà nhớ đến cô, thật ra bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh cô, nhưng lại không biết cô đang ở nơi nào mà thôi.


Vì thế, cô khẩn cầu ánh trăng chỉ đường cho cha mẹ tìm được cô, đối với cử chỉ này của cô, Chung Quốc chỉ cười nhạt.


"Đừng mơ mộng nữa! Nếu bọn họ đã không cần em, thì sẽ không đến tìm em!"


Câu nói này đã làm cho cô khóc, anh liền lúng túng lau nước mắt cho cô, nhưng lại không kiên nhẫn nói, "Khóc cái gì? Bọn họ không cần em, anh cần!"


Chính là những lời này, đã khiến cô có thể an tâm mà dựa vào, từ đó về sau không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cảm thấy mình cũng sắp mất đi chỗ dựa duy nhất này rồi......


Tiếng mở cửa như làm ngắt quãng suy nghĩ của Thái Anh, vừa quay đầu lại, Chung Quốc đã đứng bên cạnh cửa nhìn cô.


Lúc này cô mới ý thức được chính mình đang khóc, cô nhanh chóng lau đi dòng nước mắt đã lăn dài trên má. Anh bây giờ sẽ không giống như trước đây lau nước mắt giúp cô rồi.


"Anh về rồi à?"


Khó khăn lắm mới đợi được anh, Thái Anh không muốn làm anh mất vui, cô nở mỉm cười dịu dàng với anh, giống như người vợ ngoan hiền chờ đón người chồng thân yêu của mình.


Tuấn Chung Quốc ngơ ngẩn nhìn cô đang chìm đắm dưới ánh trăng, bất chợt, anh cũng như cô hồi tưởng về quá khứ. Gương mặt Thái Anh vẫn như trước, điềm đạm, thanh khiết đáng yêu, khi đó, lòng anh bắt đầu có ý niệm sẽ bảo hộ cô cả đời.


Nhưng mà, giấc mộng bao năm qua giờ đã ở ngay trước mắt, anh chỉ cần vươn tay ra......


Lộ Hiền Tú, khát vọng duy nhất của đời anh cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt, trải qua những ngày ở bên nhau, sự đam mê quyến luyến trong quá khứ dường như chưa bao giờ dừng lại. Giờ anh đã không còn là một cô nhi phải sống dựa vào sự bố thí của người khác, mà là một siêu sao có thể danh chính ngôn thuận ngồi dùng bữa cùng cô.


Mấy ngày nay, Lộ Hiền Tú luôn nhìn anh bằng ánh mắt ái mộ và thần tượng, hoàn toàn không hề có dáng vẻ chán ghét như trước đây.


Chỉ cần anh vươn tay ra, Lộ Hiền Tú chắc chắn là của anh!


Đêm nay, tâm tình của anh tràn đầy hưng phấn, cao hứng hơn cả khi nhận được giải thưởng lớn. Nhưng mà, vừa nhìn thấy Thái Anh, lòng anh lại nảy lên cảm giác tội lỗi.


Để bắt lấy giấc mộng, anh nhất định phải buông tay, nhưng vì sao tâm tình anh lại trở nên nặng nề như vậy, cứ như anh đã bỏ qua thứ gì đó rất quan trọng?


Trong lúc tâm tư Chung Quốc còn đang bất ổn, Thái Anh lại như nhìn ra suy nghĩ của anh qua ánh mắt ấy. Cô đại khái đoán ra được ý anh, vậy ra anh đang tự hỏi làm thể nào để cô tự ra đi.


"Quốc, anh có sao không?" Thái Anh bất an hỏi.


Thời điểm này cuối cùng cũng phải đến rồi sao? Cô đã nghĩ về chuyện này từ lâu lắm rồi, nếu không để Chung Quốc theo đuổi khát vọng bao năm qua của anh, cô cũng không cách gì có được anh trọn vẹn. Mấy năm qua, cô cảm nhận được tim Chung Quốc chưa bao giờ đặt nơi cô, dường như anh vẫn luôn chờ đợi một điều gì đó.....


Thái Anh thở dài. Cô vĩnh viễn không bao giờ làm cho anh khó xử.


"Quốc...... Em nghĩ...... Chúng ta dừng lại tại đây thôi! Dù sao cũng không ai biết quan hệ giữa chúng ta, anh có thể theo đuổi người con gái anh thich, em cũng có thể tìm một người đàn ông để lấy làm chồng. Trong mắt mọi người, chúng ta vẫn là anh em họ....." Thái Anh cười gượng gạo, chủ động nói lời chia tay. Nói xong, cúi thấp đầu, không dám nhìn anh, nếu không làm thế chắc cô sẽ khóc mất.


Câu nói này lại làm Chung Quốc cảm thấy vô cùng chói tai và phẫn nộ.


Cô cứ thế mà vứt bỏ anh? Không hề cố gắng tranh đấu chút nào sao? Vì sao không hỏi đến ý kiến anh thế nào?


Nếu cô có thể dễ dàng đẩy anh ra như vậy, anh cũng không muốn nói thêm lời nào, nhưng lại có một cảm giác mất mát rất mãnh liệt khiến ngực anh đau nhói.


Như muốn nắm bắt thứ gì đó, Chung Quốc không nén được, xông lên ôm lấy Thái Anh, cùng ngã lên giường, vội vàng hôn lên môi cô.


Thái Anh sửng sốt hơn một giây, lập tức hưởng ứng cơn lửa tình nóng bỏng của anh.


"Quốc...... A...... Chung Quốc...... A......"


Bọn họ vội vàng cởi quần áo cho nhau , điên cuồng đòi hỏi đối phương.


Cho cô trầm luân một lần cuối cùng đi! Thái Anh chủ động ôm lấy anh, tiếng rên yêu kiều cao vút không hề che dấu dục vọng.


"A...... Quốc...... Chung Quốc......"


Không có vuốt ve âu yếm, Chung Quốc trực tiếp gia nhập thật sâu thiên đường ấm áp của cô, chuyển động điên cuồng.


"Chung Quốc...... Yêu em...... Yêu em...... Nhanh một chút...... Em muốn anh......"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro