19.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nắm chặt tay bà lão, mắt như van xin: “Bà ơi, bà giú gia đình cháu với. Cháu xin bà, dù là một chút hy vọng thôi cháu cũng tin”. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ thà nhầm còn hơn bỏ xót vì tôi đã quá tuyệt vọng rồi.

3h chiều nơi bà lão dẫn tôi đến là một ngôi nhà nhỏ ở sâu trong ngõ, cũng ngay gần căn nhà hiện tại tôi đang ở. Bà kể: “Trước đây gia đình ta giàu có lắm, ta có một thằng con trai kinh doanh bất động sản, cũng là thằng con duy nhất.

Nhưng chả biết nó nghe ai xúi bẩy mà đi thỉnh bùa về nuôi. Một thời gian sau thì nó bị phá sản, nợ nần ngập đầu, trầm cảm quá nên treo cổ tự tử. Vợ con nó cũng bỏ vào Nam sinh sống để mặc thân già côi cút, từ đó ta lang thang mọi nơi để sinh sống, ta có thể đánh hơi được mùi của người sắp chết và mùi của bùa, của ngải, của con ma rừng.

Ai cũng xa lánh ta, họ gọi ta là bà già điên, mà trước khi chết con trai ta chỉ nói duy nhất một câu: “Nó không chịu buông tha cho con mẹ ạ”.

Hồi tưởng về kí ức cũ làm mắt bà lão ngân ngấn nước: “Thôi vào nhà đi. Long ơi, có khách”. Trước mặt tôi là một chú khoảng 55 tuổi, người dong dỏng cao.

“Giới thiệu cới cô đây là con nuôi ta. Ở xứ Mường Hòa Bình đấy, tốt với ta lắm”. “Dạ vâng, cháu chào chú”.

Chú khẽ gật rồi quay sang bảo bà lão: “Mẹ à, con đã bảo với ẹ là con không làm cái nghề này nữa rồi còn gì”. Tôi quỳ rụp xuống dưới đất: “Chú ơi, cháu xin chú. Chú làm ơn làm phức cứu gia đình cháu với”. “Ấy chết, cô đứng lên đi”.

Chú Long đỡ tôi dậy và bảo ra ghế ngồi “Long à, mẹ thấy cô gái này hiền lành tốt tính. Con xem…”. Chú ngắt lời bà lão: “Thôi, con biết mẹ định nói gì rồi, để con suy nghĩ đã. Mẹ và cô cứ ngồi chơi uống nước, con ra ngoài một lát”.

“Ừ, tình hình có vẻ nguy cấp. Con nhớ về sớm nhé. Con cũng hiểu cái cảm giác mất đi người thân nó đau khổ thế nào mà”.

Chú Long đi rồi bà lão mới kể: “Nó là thầy nổi tiếng làm bùa phép ở Hòa Bình, ai cũng phải kiêng nể. Sinh được hai đứa con, một trai một gái, gia đình hạnh phúc lắm. Nhưng ông trời lại cướp đi tất cả của nó, cái đợt cả nhà đi Sapa chơi thì xe ô tô bị lật, vợ con nó chết hết.

Nó bảo ông trời bắt nó sống để chịu cảnh ngày đêm dày vò vì vốn dĩ cái nghề nuôi bùa ngài, luyện tà ma để hại người rất bạc. Nó luôn tự trách mình không biết đã hại bao nhiêu người rồi mà nó hay mơ thấy những oan hồn về đòi mạng.

Ngay cả vợ con nó cũng hiện về trách mắng nguyền rủa nó vì nó mà họ phải chết. Do không chịu được nên nó mới bỏ lên đây trốn, sống lay lắt qua ngày”.

Bất giác tôi thấy thương cảm, hại người rồi cuối cùng cũng tự hại mình. Vốn dĩ cái gì cũng có giá của nó và đôi khi cái giá phải trả rất đắt giống như gia đình tôi vậy.

Giá như chồng tôi không mang lòng thù hận để đi rước quỷ nhi về nuôi thì mọi chuyện đã khác. Đang suy nghĩ miên man thì tôi bị giật mình bởi giọng của chú Long: “Nghiệp này là do nhà cô gây ra nhưng tôi thấy tội nghiệp cho con gái cô, chậm mấy hôm nữa thì giờ này năm sau là giỗ đầu của cháu. Coi như tôi và cô có duyên nên tôi sẽ cố gắng giúp”.

Nghe xong tôi thấy mừng rỡ nghẹn ngào, không ngừng cảm ơn ân đức của chú. Nhưng ánh mắt chú lảng tránh đi chỗ khác, chú thở dài: “Cô phải cảm ơn vợ con tôi vì chính họ mong muốn tôi giúp cô. Giờ cô về đi, canh chừng cháu cho cẩn thận.

Ở đây có một lá bùa, cô mang về đốt và hòa vào nước để cho cháu bé uống. Uống đúng chín hớp nhé, bùa này có tác dụng giữ nốt hai phần vía duy nhất còn xót lại. Cô cho tôi địa chỉ nhà cô, sáng mai tôi qua cúng. Phải mua gì thì cô nhắn số điện thoại sang cho tôi, có gì tôi sẽ gọi bảo”.

Trên đường đi về mà lòng tôi mừng rỡ, tôi gọi điện báo ngay cho Trang và mẹ chồng vì không thể kìm hãm niềm vui này lại được. Tôi nghĩ rằng chắc bố chồng tôi đã chỉ đường dẫn lối phù hộ để tôi gặp được bà lão và chú Long.

Ngọc sau khi uống nước xong cũng đỡ nói nhảm hơn nhưng có vẻ con bé mệt nên chả nói gì chỉ gật với lắc.

Mẹ chồng bảo tôi đêm nay bà sẽ ở lại trông anh Hùng giúp tôi, để tôi và bé Ngọc về chuẩn bị ngày mai cúng ai cho tử tế. Tôi vui phơi phới, lâu lắm rồi mới có cảm giác bầu trời sắp trong xanh trở lại chứ không còn nhuộm màu xám xịt nữa.

Buổi tối hôm đấy tôi làm mâm cơm để cúng gia tiên rồi giục bé Ngọc đi ngủ sớm, mai sẽ là một ngày đặc biệt quan trọng.

Đến 8h Trang đã qua nhà để ngủ cùng tôi, nó bảo sợ đêm nay con quỷ nhi kia sẽ làm gì nên không dám để tôi ở nhà một mình, tính nó luôn chu đáo và cẩn thận như vậy.

“Linh, không hiểu sao tao cứ cảm thấy có ai đó ở ngoài cửa sổ đang nhìn mình”, kì lạ là tôi cũng có cảm giác giống như Trang, chẳng lẽ lại là con búp bê ấy.

Tôi thấy hơi sợ nên bảo Trang ra đóng cửa vào thế mà nó lại nhảy tót lên giường chùm chăn, miệng nó chu chéo: “Sao ca nào khó mày cũng bắt tao làm thế. Nhỡ tao vừa ra nó tóm lấy tao thì sao”.

“Đồ nhát chết”, Trang nhe răng cười phớ lớ. Tôi vừa đi mà vừa run lẩy bẩy, sẵn sàng chuẩn bị tinh thần cho những tình huống xấu nhất. Một làn gió lạnh phả vào mặt, tôi cố để không nhìn ra ngoài, chỉ hít một hơi thật sau rồi thò tay khép cửa.

Nhưng có cái gì ướt ướt chạm vào tay tôi, theo phản xạ tôi hướng mắt ra nhìn thì thấy dưới gốc cây chỗ không có ánh đèn hắt vào có một bé gái mặc váy trắng, tóc dài lòa xòa che hết mặt đang đứng đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro