Bùa Yêu !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây có nhiều người ăn no dửng mỡ đi thắc mắc chuyện bùa yêu có thật hay không. Rồi đến lượt mấy thằng đệ cứ kêu réo đòi anh Minh cho ý kiến chỉ đạo. Anh Minh đang bận trăm công ngàn việc nhưng cũng cố bớt chút thời gian ít ỏi mà giảng cho mấy thằng em thừa tuổi đẻ nhưng non tuổi đời được rõ: Có chứ sao không? Chính thằng anh chúng mày đã từng là một nạn nhân chân chính của cái thứ bùa yêu chết tiệt đó đây.

Nói đến đây chắc sẽ có chú em bộp chộp mà cho rằng: Á à, thì ra người dạn dày sóng gió như thằng anh mình đây cũng đã từng bị con thổ làng xấu đau xấu đớn nào búp bùa rồi cơ đấy. Anh phải đính chính với chú em mày rằng: cuộc đời này là  đéo đơn giản như cái việc ăn xong là phải ị mà các chú vẫn thực hiện ngày này qua tháng khác đâu, từ từ ngoáy lỗ tai để anh mày dạy.

Hồi đó anh Minh vẫn còn đang lăn lộn tình trường kiếm tìm các em bé ngoan hiền để bổ sung vào bộ sưu tầm tem mà anh mày vô cùng tâm huyết. Dòng đời vô thường xô đẩy anh Minh vào một em tiểu thư con nhà đại gia nhà bốn thớt ngay mặt phố Khâm Thiên xinh sạch nước cản. Đó là lần đầu tiên anh Minh cảm thấy mình thực sự bị say nắng trúng gió trước một con mồi, điều cấm kỵ đối với một nhà sưu tầm tem lão luyện. Anh Minh hạ quyết tâm: mình phải cưa đổ con bé này cho bằng được. Song đúng là nghiệp chướng, con bé này hình như có họ hàng hang hốc gì đó với cụ Yết Kiêu chết cách đây hàng ngàn năm: nó không coi anh Minh của chúng mày ra một cái đinh gỉ gì. Anh Minh đã đổ vào không biết bao nhiêu là tài lực vật lực mà nó vẫn cứ hát bài "hổng dám đâu". Thế này là đéo được. Còn đâu uy danh của Minh đại ca oánh đâu thắng đó, rồi lại còn quyển sách "Tầm nữ tam thập lục kế" mà anh Minh đang manh nha cho ra lò không khéo vì hỏng ăn vụ này mà phải đình chỉ vô thời hạn. Đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì một thằng đệ trong hội sưu tầm tem người Lào Kay hiến kế: đại ca, trong một bản xa xôi hẻo lánh thuộc vùng Si ma Cai quê đệ có một ông thày chuyên làm một thứ bùa, có tên là bùa yêu. Đứa nào trúng phaỉ bùa này thì đầu óc mụ mị, tay không cầm được con dao, bàn chân không biết đi lên rẫy. Cơm không cần ăn, nước không cần uống, bỏ nhà bỏ cửa đi theo hằng con trai có bùa. Cha cản không được, mẹ nói không nghe. Quả là hay ho lắm thay! Anh Minh giật mình: chuyện đó có thực không? -Chắc chắn mà, nhờ có cái bùa này mà đứa con gái chủ tịch xã ưng cái bụng đi theo đệ về nhà ra mắt pá mế đấy!

Thế là a lê hấp, ngay ngày hôm sau anh Minh cùng thằng đệ khăn gói quả mướp bắt ngay chuyến xe sớm nhất nhằm hướng Si Ma Cai-Lào Kay thẳng tiến.

Ông thày mo người gầy nhẳng, đen trùi trũi, cởi trần, mặc mỗi một chiếc khố mà nhìn qua cũng đoán được chắc chắn nó đã được truyền qua ít nhất ba đời. Ông có một bộ răng vàng khè vì khói thuốc phiện, lại lởm chởm như những vỉa đá tai mèo. Đôi mắt trũng sâu, bộ tóc dài xơ xác được cuốn chặt trên đỉnh đầu như một chiếc tổ được làm bởi một con quạ non tay nghề. Nhìn mặt lão già khó đoán được tuổi. Có thể lão mới sáu mươi. Cũng có khi lão ngoài bảy mươi. Nhưng khi lão nhăn răng cười thì những nếp nhăn trên mặt lão chính thức tố cáo lão ít ra cũng đã tám mươi có lẻ, đại khái là sắp lên nóc tủ nhá xôi rồi. Lão nói bằng một tiếng ồ ề nửa như tiếng quạ kêu nửa như tiếng bò rống, lại dùng ngôn ngữ bản địa, nói chung có Chúa hiểu được lão trăn trối gì.  À không, ngoài chúa ra còn thằng đệ của anh Minh. Nó thuyết minh lại rành mạch những gì lão già nói. Đại khái lão cần một chút quà để tỏ lòng thành kính. Đéo mẹ, cái này không cần lão già phải nhắc. Có ai mà cho không được ai cái đách gì. Anh Minh lần lượt lôi ra trong ba lô mấy chai Mẫu Sơn tem, vài khoanh giò, dăm gói ba số. Lão già nhăn mặt xua tay nói rằng mình không xài mấy thứ đó. Thằng em nói: em quên mất là lão này làm thày mo, những đồ này lão chẳng thiểu. Anh Minh chặc lưỡi lôi trong ví ra mấy tờ xanh, dúi cho lão. Lão già lại giãy nảy lên như đỉa phải vôi. Thằng em nói rằng lão ở tận lưng chừng trời đất, có đi đâu bao giờ, tiền nong với lão chẳng khác gì mớ giấy chùi đít. Mà chùi đít lão dùng lá rừng vừa mát vừa êm, chứ mấy cái poly mé này có mà quệt cả ngày chưa sạch. Mẹ kiếp thế lão muốn gì? Hai anh em đang bí thì bỗng lão già quờ lấy con N-gage QD ver 4.6 made in Finland của anh Minh, mắt sáng lên, ra chiều thích thú lắm. Hình như lão thích con dế của anh, thằng đệ nói. Chộp lấy thời cơ, anh Minh liền vào ngay mục game, bật trò chơi Asphalt Urban GtII cho lão già thưởng thức. Kết quả bất ngờ ngoài mong đợi, lão già sướng đến phát cuồng với trò chơi đua xe 3d đỉnh cao. Màn mặc cả ngã ngũ: 1 bùa yêu=1 n-gage QD. Cái giá quá phải chăng so với căn nhà mặt tiền 4 thớt nhà nàng.

Bùa yêu thực chất chỉ là một lá bùa bằng nửa bàn tay bằng giấy bản màu đỏ, trên đó được vẽ mấy chữ loằng ngoằng chẳng ra tàu chẳng ra tây. Mà thực ra anh Minh cũng không dám chắc đó có phải là chữ không nữa. Mà cho dù nó có là cái đếch gì thì cũng  đéo quan trọng. Quan trọng là nó có thể khiến em ngay hôm nay đang còn là họ hàng nhà Yết Kiêu, ngày hôm sau đã có thể ca vang bài: em muốn sống bên anh trọn đời. Thế là đủ.

Các dụng cụ cần phải có như sau: Một bùa yêu. Đã có. Một sợi tóc của người làm bùa. Không thiếu, 1 nắm cũng Ok. Một sợi tóc của người bị đánh bùa. Cái này không dễ. Tầm hot girl như nàng muốn tiếp cận đã khó, nói gì đến chuyện xin tóc xin tai. Thằng em người Lao Kay lại hiến kế: lo gì, anh? Nó không cho thì mình giật trộm. -Ừ, chú nói phải. Nhưng làm sao để giật trộm của nó? -Ôi dời ơi anh dai, bao nhiêu cái khôn ngoan của anh chẳng lẽ đã bị cái con bé ấy nó lấy mất hết rồi hay sao? Này nhé: nó không thể cứ ru rú trong nhà suốt ngày được đúng không? Vậy thì ta cứ rình rập ngoài cửa nhà nó xem lúc nào nó ra ngoài thì nhanh chóng tiếp cận. Anh yên chí đi thằng em cam đoan là luật hình sự vẫn chưa có khung hình phạt nào quy định cho tội trộm một sợi tóc cả. Ờ. Thằng em nhìn mặt ngu ngu thế mà khá quá. Anh Minh quyết định : duyệt!

2 thằng ngồi uống hết cả xô trà đá mà cổng nhà nàng vẫn cứ đóng im ỉm. Địa điểm phục kích này cũng do thằng đệ nghĩ ra: một quán trà đá vỉa hè núp sau một thân cây to vừa người ôm. Bên cạnh là mấy ông xe ôm đói khách nằm ườn người trên xe hết ngoáy tai ngoáy mũi rồi ngáp vặt. Chắc chẳng ai thèm để ý 2 thằng sinh viên mặt mày cứ lấm la lấm lét dòm vào nhà người ta như chuẩn bị thực hiện một phi vụ đào tường khoét vách quy mô lớn. Nhưng ngồi từ sáng đến trưa mà nàng vẫn chưa chịu ló đầu ra khỏi nhà. Anh Minh sốt ruột quay sang hỏi thằng đệ: Mày chắc là nó có trong nhà chứ? -Xem nào đại ca, nghi ngờ gì đệ thế? Anh em mình ngồi đây từ đầu giờ sáng đến giờ có thấy có ai ra khỏi nhà nó đâu. Họa chăng có con ôsin chạy ra mua đồ ăn sáng cho cả nhà. Mà anh không để ý à? Nó mang về lỉnh kỉnh 3 hộp xôi. Nhà đó có mấy người? 3 người đúng không? Vậy chắc chắn là cả 3 mống nhà nó đều đang rúc trong nhà chứ đi đâu. Anh Minh giật mình nhìn thằng đệ với một con mắt khâm phục. Lâu nay quả mình oánh giá lầm nó, cứ hết chê nó ngu rồi chê nó đần. Đến hôm nay mới đại khai nhãn giới: Sherlockholmes sống lại cũng đến phải bỏ nghề khi gặp nó.

Cả nhà nó hôm nay hình như đột nhiên nổi hứng chơi trò anh hùng núp. Đã quá trưa mà không mống nào chịu ra mắt anh Minh là thế đéo nào. Thằng đệ cũng sốt ruột nhìn giờ: 2 giờ kém đại ca ạ. Anh Minh càng lúc càng điên người, mẹ, từ thuở lăn lộn tình trường đến giờ chưa lúc nào anh Minh phải vất vả khổ sở như cái ngày hôm nay: Suốt từ sáng nhọ mặt người cho đến đầu giờ chiều phải ngồi mọc rễ ở một quán nước vỉa hè đéo có một cái mái che cho tử tế, phải uống trà đá và nhá kẹo lạc cầm hơi, rồi thi thoảng lên cơn ngáp kinh niên như một kẻ vô gia cư chính hiệu. Con này không được, ông mà búp bùa mày thành công thì ông phải củ hành củ tỏi mày đến nơi đến chốn cho hả cái dạ. Đang miên man suy nghĩ bỗng thằng đệ hô: anh!nó ra nó ra trời ơi nó ra! Anh Minh, lần thứ 1001 trong ngày, ngước con mắt đỏ ngầu vì buồn ngủ lên nhìn về phía cái cổng màu xanh da trời : Quả thực, em đang lục cục dắt chiếc Spacy màu trắng sữa ra khỏi cổng. Theo sau là bà già nhà em. Cả 2 mẹ con hình như chuẩn bị đi shopping gì gì đó, thấy ăn vận kẻng lắm. Em mặc một chiếc áo chemise cách điệu cổ bèo, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo bò ngắn thân, trông rất xuyệt tông với quần jean ống côn hiệu Gucci. Mái tóc uốn xoăn nhẹ màu hạt dẻ của nàng thả buông tự nhiên xuống đôi vai, trôi bồng bềnh như những đám mây chiều mùa hạ. Túm lại là đẹp mê hồn trận. Theo sau nàng là bà già béo ú ăn mặc như một mụ osin được chủ hào phóng cho tiền mua sắm vô tội vạ. Tóc vàng khè và xoăn tít như mớ râu ngô, nhìn người bà ta không thể xác định đâu là phần cổ, vì đầu gần như dính liền với thân. Có lẽ lúc đấng tối cao nặn ra con người này thì ngài quên không lắp cho bà bảy đốt sống cổ, bù lại ngài có vẻ quá hào phóng quá mức trong việc khuyến mãi thêm cho bà ta vài ba cái cằm ninh ních mỡ . Thành thử lúc nào trông mặt bà ta cũng như vênh lên với đời. Bộ quần áo trắng toát đến phi lý dường như không chịu nổi sức ép từ da thịt của bà, nó căng ra rồi uốn theo hình các thớ thịt. Túm lại bà là một ví dụ sinh động cho hiện tượng thừa dinh dưỡng hạng nặng. Hai mẹ con tà tà thả xe xuống đường hòa vào dòng người tấp nập.

Hai thằng vội vội vàng vàng nhảy lên con Wave nát made by Càn Long mượn của thằng thợ sơn gần nhà, vặn ga phóng theo, đợi điều kiện thuận lợi thì ra tay. Cái quan trọng là không để nàng phát hiện ra cái mặt của mình, nếu không sẽ khó mà làm ăn. Nếu muốn thế, phải giữ một cự ly nhất định: không được xa quá, nếu xa quá có thể sẽ mất dấu nếu nàng nổi hứng bất tử rẽ vào một con ngõ không tên nào đó. Cũng không được quá gần vì rất có thể cái động cơ long sòng sọc như một cuộc chửi nhau tập thể này sẽ sớm báo cáo sự có mặt của hai thằng. Rất may là 2 mẹ con nàng chạy xe rất điềm tĩnh và không có vẻ gì vội vã, và con chiến mã của anh Minh và đồng bọn cũng không bất thình lình dở chứng giữa đường. Nàng ngoặt xe vào một khúc đường vắng hơn. Cảm giác thấy thời cơ đã đến, anh Minh lập tức áp sát. Lúc này khoảng cách đã rút xuống chỉ còn khoảng 2 chục mét. Bà béo ngồi đằng sau vẫn chưa hay biết gì. Anh Minh hỏi thằng đệ nó đã sẵn sàng chưa. Nó đáp rằng nó chưa bao giờ sẵn sàng hơn thế. Tốt! Anh Minh lập tức tăng ga, áp sát mẹ con nhà nàng, và chẳng mấy chốc 2 xe đã song song với nhau. Thằng đệ quờ tay sang, rồi đập đập vào vai anh Minh, hô: Lượn! Anh Minh vội vàng rú mạnh ga phóng nhanh, bỏ lại nàng và bà già ở phía sau, khi quặt vào một ngõ nhỏ khác, vẫn loáng thoáng nghe tiếng bà già nàng léo nhéo chửi tận tít đằng xa: Ô hai cái thằng này, làm gì mà như quân ăn cướp…! "Kệ mẹ bà! Cướp đấy! đi mà báo công an. Chừng nào Bộ luật hình sự vẫn chưa có điều khoản quy định cho tội danh ăn trộm một sợi tóc, tôi còn chưa sợ".

Về đến nhà, hai thằng cười hỉ hả như vừa thực hiện một chiến công lớn có tầm ảnh hưởng đến sự phát triển của một dân tộc. Thằng đệ giơ giơ sợi tóc loăn xoăn màu hung, nhăn nhở nói: Sau vụ này đại ca phải khao em cái gì hoành tá tràng vào nhá. – Được được chú yên tâm, anh là anh sẽ chiều chú tới bến. Ngay tối hôm đó anh Minh bắt tay vào công việc yểm bùa. Công việc chẳng có gì khó khăn: đúng chính giờ tí, ra ngoài sân, thắp ba nén nhang, miệng lầm rầm đọc tên hai người,  rồi khấn vài câu thổ ngữ đã được lão già Si ma cai mớm lời từ trước. Đoạn quấn 2 sợi tóc này với nhau, rồi buộc quanh lá bùa yêu. Qua giờ tí thì đốt cái lá bùa kia đi, cả hai sợi tóc. Xong đâu đấy, lấy cái tàn tro thu được tán nhỏ, hòa với nước lã, uống cạn. Chả thấy cái vị mẹ gì đặc biệt chỉ thấy hơi rác ở cổ. Chẳng sao, nếu kết quả mỹ mãn thì rác thế rác nữa cũng tợp được hết. Xong việc, anh Minh khoan khoái vào giường nằm lăn ra ngủ một giấc không biết trời trăng gì hết.

Nàng đến với anh Minh từ sáng sớm. Anh Minh hỏi: sao em đến được đây? Nàng nói: "em chẳng biết nữa, trong em có một cái gì đó cứ thôi thúc em phải đi đến bên anh ngay lập tức. Và dù không biết đường biết lối, nhưng chân em khắc tự tìm đến đây. Lạ quá phải không anh?" -"Không lạ đâu em, đó là tiếng gọi của tình yêu đấy. Tình yêu có những sức mạnh khiến con người ta không thể nào giải mã được em ạ. Vừa nói anh Minh vừa mở cờ trong bụng: "Tuyệt diệu! Kỳ diệu!Hoan hô bùa yêu! Hoan hô lão già Si ma Kai. Hoan hô thằng đệ! Hoan hô em, hoan hô tôi! Tình yêu muôn năm!" Em bẽn lẽn ngả đầu vào ngực anh Minh và thỏ thẻ bằng tiếng của một con mèo vừa qua thời kỳ thôi sữa: "Em xin lỗi vì trước đây đã không nhận ra tình cảm của anh dành cho em. Giờ đây như vừa tỉnh cơn mê, Em xin nguyện cả đời này đi theo anh, nâng khăn sửa túi, cử án tề mi! " Anh Minh có cảm giác rằng mình đang bay trên chín tầng mây. Vẫn trong cảm giác lâng lâng đó, anh Minh dìu nàng vào giường, đóng cửa lại để tránh bọn tọc mạch nó dòm ngó. Nàng e thẹn cởi từng cúc áo. Anh Minh cũng đã nhanh chóng cởi phăng chiếc quần đùi cây dừa để lộ chiếc quần sịp hiệu Boxer 50 cành mua tại Tôn Đức Thắng, rồi không để nàng phải chờ đợi lâu, nhao vào ôm hôn. Một trận chiến gay cấn sắp sửa bắt đầu.

Đang trong cơn say men tình ái, bỗng đâu có cái gì đập bồm bộp vào mông. Anh Minh từ từ mở mắt. Ánh nắng ban trưa xói thẳng vào một bên mặt, chói chang, nóng bỏng. Trời đất tất cả chỉ là một giấc mơ thôi ư?. Ai đó vẫn đang vỗ vỗ vào mông anh Minh, và gọi: dậy,dậy. Anh Minh giật mình quay lại, và suýt nữa ngã nhào từ trên giường xuống đất: Mụ béo, bà già của em. Bà ta làm cái chết dẫm gì ở đây? Bà béo cười múm mín, nguýt anh Minh một cái dài như một cơn ác mộng vào đêm tháng 11: "Sao nào, thấy lạ lắm hả?Người ta mất bao nhiêu công sức mới tìm được đến đây đấy. Thế mà không nhận được lời khen ngợi nào cả, rõ đồ bất lịch sự cơ." Anh Minh nhảy phắt xuống giường, tai lùng bùng như có ai đó nhét vào một cái máy nghiền đá đang làm việc với công suất cao. Mồ hôi chảy từng chặp, "Bác…bác nói gì? Cháu..cháu không hiểu?" . "Lại còn giả bộ nữa, ghét ghê đấy." Bà già làm điệu bộ của một cô bé tuổi tin đang dỗi một anh bạn trai lười biếng trong việc yêu. Thôi lạy thần hồn! Có cái gì đó không ổn rồi! Dứt khoát là không ổn một chút nào. Có thể đây chỉ là một cơn mộng mị quái ác của một ngày giữa thu, anh Minh liền giơ tay bẹo má, hai con mắt muốn lòi ra vì đau. Không phải mơ!Là thực! Không còn gì thực hơn thế. Có cảm giác trong lúc này đây mình bỗng phải làm thay nhiệm vụ của gã khổng lồ Át lát: gánh cả một bầu trời trên vai. Chuyện chết tiệt gì đang thực sự xảy ra ở đây? Bỗng trong đầu sực nhớ ra điều gì, vội quơ lấy chiếc di dộng ở đầu giường, trước con mắt ngỡ ngàng của bà béo, phóng ra khỏi phòng. Ơn chúa thằng đệ bắt máy ngay lập tức: Alô,đại ca hả? Ngon nghẻ chứ. Đệ đã nói là cái bùa yêu đó hiệu nghiệm kinh người rồi cơ mà. Thế bao giờ thằng em được ăn khao đây? -"Ăn, ăn cái con củ cặc! Mày nói đi, hôm qua trên đường mày đã giật được tóc của ai?" . "Thì tóc của con nhỏ đó chứ của ai, có việc gì hả đại ca?".  "Mày chắc là mày giật được từ đầu con nhỏ đó chứ?". "Ờ, thực ra không phải giật, mà là em thấy sợi tóc trên áo nó, tiện tay quờ lấy luôn. Chết mẹ! Thế ra sợi tóc đó không phải là của con bé à?"

Anh Minh không còn hơi sức để mà trả lời câu hỏi của thằng em trời đánh thánh đâm. Chiếc Nokia 1202 rớt đánh bộp xuống đất. Đôi chân không còn chịu được sức nặng của toàn cơ thể, liền khuỵu xuống. Đoạn ngửa mặt lên than trời: Bùa yêu ơi là bùa yêu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#55jhgjng