thương gửi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi Nattawat

Em nơi đấy sống tốt chứ? Em có đang nhớ tôi không? Em ơi, tôi nhớ quá em về ôm tôi ngủ như mọi đêm được không? Tôi muốn ôm em quá. Tôi nhớ cái thân ảnh nhỏ bé vẫn luôn đợi tôi về mỗi độ tan chiều. Nhớ cái ôm em trao tôi vào những ngày lập đông. Em ơi, sao những thứ trước đây tưởng chừng như rất đơn giản bây giờ lại khó đến thế

Em ơi hạ qua rồi, cái nắng không còn gay gắt và chói lòa nữa. Hàng cây kia cũng đang chuyển mình chào đón mùa thu ghé chơi. Đã có lần tôi bông đùa nói với em rằng mùa thu như một bản tình ca, bản tình ca thấm đẫm màu tươi xanh. Nhưng hình như khúc tình ấy trong tôi bây giờ nó chẳng như thế nữa, hay nói đúng hơn với tôi, em là một người nhạc sĩ, người viết lên nó. Em đến, trao tặng tôi khúc nhạc mang tương tư mùa hạ cũ. Em đi rồi để lại cho tôi khúc nhạc dệt âm thầm mấy trời đông

Vắng bóng em tôi như kẻ tự kỷ chỉ biết ôm trong mình từng miền kí ức thuở còn xanh của ta. Làm bạn với chiếc radio cũ kỹ đã sớm rỉ sét bên cạnh tủ. Nó cũng tệ lắm,cứ phát lên mấy bản nhạc buồn đến nghẹn lòng, đôi khi nó lại làm tôi khóc òa lên như một đứa trẻ vì chiếu lên những bản nhạc không tên tựa như bản tình ta.

Chà! mới luyên thuyên với em một tý mà trời đổ mưa rồi này. Có lẽ mưa cũng cảm thấy thương tiếc cho mảnh tình còn dang dở của ta mà nhiễu giọt ngày một nặng hạt. Lũ con nít hớn hở chạy ra vui đùa, đứa nghịch mưa, đứa lại há miệng hứng lấy từng giọt mưa tựa như giọt mật ban mai. Trông vui thật em nhỉ? Cái khung cảnh ngoài trời ấy nó như thể đang cười lên nỗi lòng chua xót của tôi. Tôi lại một lần nữa nhớ em

Ngoài trời mưa rơi tí tách, bầu trời nhuốm một màu đen kịt, khung cửa kính bị gió bão thổi mở bung ra đón vào từng đợt gió đầu thu mang chút se lạnh. Trong khoảng phòng yên tĩnh chỉ có tôi và gió. Tôi chẳng biết, cơ mà có lẽ nó thấy tôi, gã đàn ông đang dần bị nỗi thống khổ nuốt trọn mà cảm thương ghé qua làm bạn với tôi. Nó thổi từng đợt gió nhẹ nhàng an ủi tâm hồn đang chết dần chết mòn của tôi

Tách, tách, từng dòng chữ đang dần nhòe đi vì ướt đẫm lệ cay. Tôi khóc rồi em ơi, tôi khóc vì em, khóc vì cái bồng bột thuở niên thiếu mà đánh mất em để rồi bây giờ ôm lấy hối hận đay nghiến cõi lòng. Em hãy cho tôi khóc nốt hôm nay thôi nhé, chỉ hôm nay thôi

Em còn nhớ không? Tôi đã từng hứa rằng sẽ sống thật hạnh phúc, sống thay cả phần em nhưng hình như tôi thất hứa mất rồi. Ngày mai khi ánh chiều tà bao phủ mặt biển, tôi sẽ hòa mình vào đại dương xanh nhắm mắt và đi tìm em nơi bình minh

Thiên đường đẹp không em? Tôi đến với em nhé? Trần gian này mịt mù u ám quá em ơi...

Nhớ em, trân quý của anh.


Norawit, người thương của em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro