Buc thu thinh mang ten noi nho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em muốn được anh

quên em như chưa bao giờ

anh nhớ tới, mãi như vậy

nhé, vì em không còn tin anh

nữa. Mùa mưa lại bắt đầu bằng cơn mưa xối xả ồ ạt đúng ngày sinh nhật lần thứ 24, ngồi trước cửa căn phòng trọ nhỏ bé nhìn những hạt mưa chen nhau đổ xuống, tôi buồn, những nỗi buồn mang tên "nhớ". Đã hai mùa mưa tôi chỉ chuyện trò cùng mưa, không còn những ngày cùng anh ướt sũng chở nhau đi trong mưa gió của những ngày còn yêu nhau. Anh là vậy, thích đến thì đến thích đi thì đi, chỉ mỗi mình tôi luôn ở lại, tình yêu anh dành cho tôi có lẽ không bao giờ như lời anh nói, tôi chỉ mỗi ngày cảm nhận được sự đùa vui qua những gì anh làm, anh vẽ ra cho tôi một con đường đầy chông gai, anh hứa và động viên tôi cố gắng, vì cuối con đường hạnh phúc đang chờ tôi, nhưng rồi khi vấp phải chút đau đớn, anh vội vã buông tay tôi chạy theo bóng hình khác. Trên con đường trải thảm êm đềm, tôi ngỡ ngàng đứng chơ vơ hụt hẫng, như đứa trẻ vừa bị mẹ bỏ rơi, tôi sợ, tôi khóc, tôi oán trách, nhưng rồi chỉ mỗi riêng tôi cảm nhận nỗi đau. Tôi tưởng mình như không thể đứng vững, không đủ lòng tin để đi tiếp, không dám hi vọng rằng cuối con đường có hạnh phúc đang chờ đợi. Đã bao nhiêu lần tôi ngã, tôi khóc và tôi tự đứng lên thì anh lại đưa tay dìu tôi thêm vài bước, cứ thế rồi lại bất ngờ buông tay, không biết như thế bao lâu rồi nhỉ? Chính tôi, chính cái tình yêu sâu đậm, chính niềm tin tôi gầy dựng từ ngày đầu đã khiến tôi mềm yếu, để cho anh tự do bước vào rồi tự do ra đi, là tôi ngốc nghếch nên mới thế, cứ tự trách mình "ngốc quá trưởng phòng ơi". Giám đốc và trưởng phòng không thể là một, người đã không còn là giám đốc mẫu mực, chững chạc mà ngày xưa tôi nhìn thấy. Ngày đó mỗi khi mưa làm tôi ướt và lạnh, chỉ thích rúc mình vào vòng tay ấm áp để được che chở, được yêu thương, thích những lúc gối đầu trên tay anh rúc rích chọc lét nhau. Hai đứa là vậy, giỡn thì hết cỡ, thương nhau lắm, nhưng giận thì cũng không vừa, nhất là em anh nhỉ, bướng bỉnh thích cái gì cũng phải công bằng nên em không còn là con gái trong mắt anh. Em muốn được anh quên em như chưa bao giờ anh nhớ tới... (Ảnh minh họa) Anh ích kỉ, con trai đều vậy sao anh? Thích làm người mình yêu tổn thương, nhưng lại không chấp nhận bản thân bị xúc phạm. Anh chỉ nhớ em đã nói gì khiến anh buồn, chỉ nhớ những lúc nóng giận em không

phải là con gái, vậy anh có nhớ vì sao em không còn là con gái đúng nghĩa nữa không? Những tổn thương em chịu, những lừa dối bỡn cợt anh trao đã khiến em uất ức, em tự bảo vệ mình, bảo vệ lòng tự trọng bị xúc phạm, bảo vệ trái tim bị anh lừa dối, và tức giận vì anh đánh mất niềm tin... Không phải cái gì cũng tự nhiên, em cũng thế, không tự nhiên em như thế đâu anh à, ai là người lừa dối em trước chứ? Lúc nào cũng vậy, anh làm nhưng không cho em được tức giận, anh luôn trách và bỏ đi để lại cho em bao nhiêu dằn vặt, những lời anh nói yêu thương cùng ai kia có biết chưa bao giờ em ngon giấc không? Thế đó, một lần nữa anh làm xáo trộn sự bình yên trong em, anh trách em, bỏ rơi em là anh đã không yêu em như anh nói, anh không giữ lời những gì anh hứa, thôi thì anh đi em ở lại. Em sẽ mạnh mẽ bước tiếp con đường mà anh đã bỏ mặc em, em chỉ mong mình không làm tổn thương nhau nữa. Nói yêu nhau thế nào mà giờ lại bạc bẽo thế phải không anh? Em sẽ lặng im, không nói, để anh đi, để anh làm những gì anh thích, nhưng đừng làm tổn thương em nữa, để em toàn tâm toàn ý bước hết con đường em dại khờ chọn lấy anh nhé. Em muốn được anh quên em như chưa bao giờ anh nhớ tới, mãi như vậy nhé, vì em không còn tin anh nữa. Em không muốn mình là "tầm gửi" mãi nơi anh, ở nhà hay ở đâu cũng mạnh khỏe nhé, chào anh người em đã đặt niềm tin, chào thời con gái đã qua... ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro