Bức Thư Tình Của Kẻ Nói Dối (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.


Trương Gia Nguyên có thói quen rất ít người biết đó là khi ngủ thích có vật gì đó đè trên người, trước kia là dùng mền trùm kín qua đầu, về sau sức nặng của mền biến thành Nhậm Dận Bồng.


Nhậm Dận Bồng cũng có một bí mật không muốn ai biết được, chính là mình cùng thành viên của nam đoàn nào đó yêu đương hơn nửa năm. Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm rưỡi bọn họ chia tay. Nhậm Dận Bồng ở trong mơ cảm giác được cảm giác đã lâu không gặp, chính là có gì đó không đúng, giống như có vật gì đó đang ra sức đè lên người khiến mình không thở được. Nhậm Dận Bồng hoảng hốt choàng tỉnh, lại đối mặt với một gương mặt vô cùng quen thuộc, theo phản xạ có điều kiện một cước đem người kia đạp xuống giường.


"Bồng Bồng, làm sao vậy? Anh gặp ác mộng?" Trương Gia Nguyên trên mông như bị đánh một cái, gương mặt tràn ngập khó tin.


"Trương Gia Nguyên, cậu có bệnh sao? Chia tay rồi còn tìm đến trên giường tôi làm gì? Cậu khiến tôi thật sự vô cùng ghê tởm, còn cậu ngược lại lại là vô cùng hưởng thụ."


"Bồng Bồng, chúng ta mới mới quen nhau chưa tới mấy tháng, anh làm sao đã nghĩ muốn chia tay, em cũng không có đồng ý a."


"Chúng ta chia tay một năm rưỡi, Trương Gia Nguyên sọ não của cậu không có bị rơi hỏng chứ? Tôi lập tức gọi người đón cậu về."


Nhậm Dận Bồng tức giận vươn tay mở đèn phòng, lúc này mới phát hiện ra chỗ không hợp lý, Trương Gia Nguyên vốn là một đứa nhỏ gương mặt tròn tròn, nhưng bây giờ lại giống đứa nhóc cấp ba còn vương nét trẻ con, ánh mắt lại sạch sẽ cùng ngây thơ.


Nhậm Dận Bồng xem qua rất nhiều tiểu tuyết giả tưởng thiếu dinh dưỡng, bất quá thời điểm này phù hợp kì đến kì lạ với mấy điểm bất thường này, một ý nghĩ kì quái xuất hiện trong đầu.


"Trương Gia Nguyên bây giờ là năm bao nhiêu?"


"Năm 2020 nha, Bồng Bồng đêm hôm qua xảy ra chuyện gì sao, anh làm sao lại kì quái như vậy a?"


Nhậm Dận Bồng hít một hơi thật sâu anh chính là so với bản thân Trương Gia Nguyên lại hiểu rõ Trương Gia Nguyên hơn, một chút liền có thể nhìn ra người kia có phải là đang nói dối hay không, cố ý hóa trang, đặc biệt đến đây trêu đùa mình.


"Cậu như thế nào có thể chứng minh cậu thật sự chính là Trương Gia Nguyên? Không phải là người khác giả mạo."


"Chúng ta hôm qua thậm chí còn ngủ chung! Mặc dù không có làm được đến cuối cùng, nhưng anh cũng không thể bội tình bạc nghĩa!" Trương Gia Nguyên cuống quýt đến độ cả gương mặt đều đỏ bừng, dứt khoát đem áo trên người cởi xuống lộ ra một hình xăm nhỏ trên bả vai, như một con chim muốn vỗ cánh bay đi, phía trên là lộn xộn dấu hôn cùng vết cào. Nhậm Dận Bồng không dám nhìn xoay mặt sang chỗ khác lại bị Trương Gia Nguyên đem đầu kéo trở về.


Trương Gia Nguyên chỉ chỉ một dấu răng nhàn nhạt ở chính giữa hình xăm, "Hôm qua chính là anh cắn, đừng không thừa nhận."


Nhận Dận Bồng tin rằng trên thế giới này có vô số thời không song song, ở một thời không khác chính mình có khả năng là đang ở châu Phi xây đập nước, cũng có thể là ngồi ở bàn học gõ máy tính. Nhưng bản thân giống như không thể thừa nhận, chính mình lại gặp được một cái hàng thật giá thật, vừa vặn là Trương Gia Nguyên ở thời không khác.


"Gia Nguyên nhi." Nhậm Dận Bồng không biết làm sao mà mở lời, "Cậu hình như là xuyên đến hai năm sau."


Nhậm Dận Bồng dùng một khoảng thời gian ngắn đã có thể làm cho Trương Gia Nguyên phải chấp nhận sự thật rằng mình đã xuyên đến tương lai, nhưng mà so với chuyện xuyên qua này, cùng Nhậm Dận Bồng chia tay mới là làm cho người kia khó tin hơn. Chỉ có thể ở đối với không khí bất lực phẫn nộ đánh quyền.


"Kí túc xá của Hệ Ngân Hà bình thường chỉ có một mình tôi, Siêu hoặc là ở trường hoặc là về nhà, cậu có thể sử dụng gian phòng ban đầu của mình đi, sẽ không bị phát hiện."


"Cái kia, em hai mươi tuổi vì sao lại không ở cùng Hệ Ngân Hà? Em đi học rồi? Hay là phá vỡ lời hứa bị đá ra ngoài rồi?"


Nhậm Dận Bồng không biết trả lời nhóc con trước mặt như thế nào, sự việc trên đảo Hải Hoa cũng đã trôi qua thật lâu. Anh yên lặng dùng khả năng ngôn ngữ nghèo nàn của mình khó khăn đem rất nhiều nguyên nhân cùng kết quả biến thành một đoạn văn rời rạc cùng đau nhức.


"Vô cùng đơn giản, cậu tham gia Sáng Tạo Doanh cuối cùng thành đoàn, sau đó liền dọn ra ngoài, chúng ta chia tay." Nhậm Dận Bồng thanh âm đều đều tẻ nhạt như một con người máy, Trương Gia Nguyên lại bắt đầu tức giận.


Mọi thứ có chút mới lạ, Trương Gia Nguyên khi đó so với mình thấp hơn một chút, trên mặt còn mang theo má thịt tròn trịa của trẻ con, Nhậm Dận Bồng trong lòng đột nhiên muốn trả thù vươn tay bóp bóp lấy gương mặt của người kia, lại bị Trương Gia Nguyên ép đến trên tường liên tục hôn cùng cắn gặm một hồi lâu.


"Chúng ta đã chia tay, cậu đừng có mà làm tôi." Nhậm Dận Bồng thẹn quá hóa giận muốn đem Trương Gia Nguyên đẩy ra. Trương Gia Nguyên như khối thép nhất quyết không di chuyển, cũng không có tiếp tục hôn, chỉ là ghé ở bên cổ Nhậm Dận Bồng thì thầm vào tai anh.


"Bồng Bồng, chia tay là anh tự mình nói, mười bảy tuổi Gia Nguyên nhi cho tới bây giờ cũng chưa từng đồng ý." Trương Gia Nguyên tận lực cố ý đem lưỡi uốn lấy âm cuối kéo dài một chút, giống như là khẩu âm Trùng Khánh xen lẫn Đông Bắc lời nói, cũng lại như là khẩu âm Đông Bắc xen lẫn Trùng Khánh lời nói. Nhậm Dận Bồng đã không còn phân biệt được nữa, chỉ cảm nhận được lỗ tai của mình ngày càng nóng, tựa hồ nóng đến có thể nhỏ ra máu, cuối cùng bị Trương Gia Nguyên cắm lấy vành tai.


Giống sói con săn con thỏ nhỏ.





2.


Nhậm Dận Bồng thời điểm mặt không biểu tình thoạt nhìn cực ủ rũ, cùng với ở trong phòng chờ cả một khoảng thời gian dài nên làn da có chút tái nhợt, cả người lộ ra một loại u sầu trầm tĩnh xinh đẹp. Ấn tượng đầu tiên của Trương Gia Nguyên đối với Nhậm Dận Bồng cũng chính là như vậy. Kết quả Nhậm Dận Bồng vừa mở miệng ấp úng nửa ngày cứng nhắc cũng không nói ra một câu đầy đủ, chỉ lộ ra hai cái răng thỏ cùng khẩu âm Trùng Khánh.


Trương Gia Nguyên khi ấy không biết xấu hổ mà nghĩ thầm, người nọ thật đáng yêu, thật muốn một mông ngồi chết.


Hiện tại Trương Gia Nguyên trốn trong một đám người hâm mộ xem Nhậm Dận Bồng nhảy múa trên sân khấu trong lòng lại không thể kiềm lại mà toát lên một cái suy nghĩ như hôm ấy. Cậu trốn Nhậm Dận Bồng lén đi xem Hệ Ngân Hà biểu diễn, Hệ Ngân Hà rất tốt, Nhậm Dận Bồng cũng rất tốt, chỉ là thiếu guitar Trương Gia Nguyên mà thôi, dù sao bản thân mình ngay từ đầu trong đội hình của Hệ Ngân Hà có cũng được mà không có cũng không sao, một ban nhạc bốn người nghe cũng vô cùng hài hòa. Chỉ có Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên thuộc về Hệ Ngân Hà giống như một kẻ ngoài cuộc, vẫy vẫy hai tay, cùng với một đám người hâm mộ cũng một chỗ đung đưa theo tiếng nhạc.


"Cậu bạn đẹp trai mang khẩu trang màu đen cùng kính mát, chúc mừng bạn trở thành người xem may mắn được chọn lên sân khấu giao lưu cùng các thành viên của Hệ Ngân Hà!."


Bốn phía đột nhiên yên lặng sau đó là tiếng hoan hô đồng loạt vang lên, Trương Gia Nguyên đại não gần như trống rỗng liên tục bị đẩy lên phía trước cho đến khi đứng trên sân khấu mới đánh mắt nhìn về phía Nhậm Dận Bồng, biểu cảm có thể nói là điên cuồng chấn động.


"Oa, anh đẹp trai này cùng Bồng Bồng chiều cao tương đương nha! Anh đứng giữa hai người như đứng dưới hố vậy, vậy thì liền mời Bồng Bồng tới chỉ dạy một chút đoạn giai điệu vừa nãy kéo như thế nào đi."


Trương Gia Nguyên cấp tốc kéo lại thần trí đã trôi đến tận đâu của mình lại trở về với hiện tại, chính mình thật sự được bốc thăm trúng để cùng Nhậm Dận Bồng hòa tấu, may mắn thay là bản thân hôm nay cải trang đều chuẩn bị đầy đủ, lừa được mấy người còn lại của Hệ Ngân Hà, nhưng lại không giấu diếm được Nhậm Dận Bồng.


"Cậu làm sao lại tới đây?" Nhậm Dận Bồng lén đưa mic ra xa, ngữ khí có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.


"Bởi vì em là người hâm mộ của Nhậm Dận Bồng nha." Âm điệu của Trương Gia Nguyên cố tình kéo cao, chính là nghe như cố tình làm cho người khác ghét bỏ.


Nhậm Dận Bồng lần nữa miễn cưỡng treo lên một cái nụ cười thương mại, đem vĩ đàn đẩy đến trong tay Trương Gia Nguyên, vừa định buông tay cổ tay lại người kia nắm chặt.


"Anh có thể dạy em kéo đàn không?"


Nhậm Dận Bồng rủ mắt, cũng không có lên tiếng, so với trực tiếp giải quyết bản thân lại luôn thích trốn tránh vấn đề.


"Anh có thể dạy em kéo đàn không?" Trương Gia Nguyên không ngại rắc rối, con mắt chằm chằm nhìn Nhậm Dận Bồng.


"Anh chỉ có thể dạy em kéo đàn." Trương Gia Nguyên hướng về phía Nhậm Dận Bồng nháy nháy mắt phải, tay liền tự nhiên gấp lại đặt vào bên dưới, Nhậm Dận Bồng thế mà lại vô cùng ngoan ngoãn cũng không có phản kháng, từ góc nhìn của người khác giống như là Nhậm Dận Bồng tay nắm tay dạy Trương Gia Nguyên kéo đàn, thực tế Trương Gia Nguyên chính là người điều khiển toàn bộ.


Trương Gia Nguyên đột nhiên phát hiện, thì ra bàn tay của Nhậm Dận Bồng hai mươi ba tuổi so với bàn tay của Trương Gia Nguyên mười bảy tuổi vẫn là nhỏ hơn, có thể bị mình một tay toàn bộ bao trọn, giống như là vật sở hữu của mình.


Rất ít người biết thời điểm Trương Gia Nguyên tám tuổi có một đoạn thời gian từng học qua cello, mặc dù quá lâu cũng không có nhớ được gì, nhưng trải qua mấy tháng cùng Nhậm Dận Bồng mưa dầm thấm đất, ít nhiều cùng nhớ lại một chút.


Trương Gia Nguyên kéo Truy Quang Giả bài hát mà mình thích nhất khoảng thời gian còn ở Minh Nhật Chi Tử. Đáng tiếc chỉ biểu diễn qua một lần ở đêm công diễn kia, là guitar cùng cello hợp tấu, đến bây giờ trong lòng vẫn nhớ rất rõ ràng. Chỉ là tâm có dư sức lại không đủ, quá lâu không có kéo qua cello, âm thanh kéo ra như là đang kéo gỗ, Nhậm Dận Bồng nghe thấy một đoạn này biểu cảm trên mặt đột nhiên tức giận, trực tiếp nắm chặt tay Trương Gia Nguyên một lần nữa lấy lại quyền chủ động.


Giai điệu quen thuộc vang lên Nhậm Dận Bồng có chút hoảng hốt giống như trở về ngày hè của ba năm trước. Ngày hè ấy dường như có mặt trời vĩnh viễn treo trên bầu trời cao, có mưa to nuốt chửng tất thảy vũ trụ, nhưng cũng giống như lon nước giải khát được rót đầy, vừa mở ra chính là lốp bốp tiếng hơi ga hòa trong nước, đem anh cùng Trương Gia Nguyên xối đến ướt sũng, qua nhiều năm như vậy cũng không có khô đi.


Trương Gia Nguyên choáng váng lên sân khấu, lại bị choáng váng mời xuống sân khấu, trước khi xuống Nhậm Dận Bông ở trên lưng mình dùng ngón tay viết hai chữ, người kia viết vừa chậm vừa nhẹ, nơi bị đầu ngón tay cọ qua có chút ngứa ngáy. Trương Gia Nguyên ở dưới sân khấu lẩm nhẩm hết năm phút mới biết hai chữ kia là "Chờ tôi."


Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng có rất nhiều điều ăn ý đến kì lạ, tỷ như bây giờ bản thân chuẩn xác không sai lầm lẻn qua một đám đông người hâm mộ tại cửa nhà vệ sinh gặp được Nhậm Dận Bồng. Nhậm Dận Bồng trang phục biểu diễn còn chưa thay, đuôi mắt lấp lánh, rất không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Trương Gia Nguyên, như thể chắc chắn rằng người kia sẽ xuất hiện.


"Cậu làm gì vậy? Làm sao lại đến đây? Để cho bị chụp được tôi cũng không giải thích được."


"Anh có thể nói em chính là Trương Gia Nguyên kia, gặp đồng đội cũ một chút có gì kì quái sao."


"Tìm không được Trương Gia Nguyên thứ hai." Thời điểm Nhậm Dận Bồng nói ra câu này vẫn còn ý cười, chỉ là mang theo chút cay đắng. Thực tế là trong hai năm này sau khi kết thúc đêm chung kết cùng Trương Gia Nguyên chia tay bọn họ số lần gặp mặt chỉ có thể đếm trên một bàn tay. Ở công ty chỉ cần nhìn thấy bóng dáng hơn mười người kia Nhậm Dận Bồng liền vô thức muốn trốn đi. Bản thân vốn luôn là do dự như vậy. Nghĩ quá nhiều, trong lòng luôn cắn rứt.


Lời nói tổn thương Trương Gia Nguyên chính là mình nói ra, chia tay cũng chính là mình quyết định, trước ống kính giả vờ không quen cũng do mình chủ động, Trương Gia Nguyên giống như vĩnh viễn chưa từng nói với anh câu phản đối. Nhưng mà Trương Gia Nguyên bất kể đối với ai cũng đều tốt như vậy. Nhậm Dận Bồng cảm thấy mình cho đến bây giờ đều cũng không phải là ngoại lệ đặc biệt.


Gió lạnh thổi qua, Nhậm Dận Bồng hắt hơi một cái, từ trong túi áo lấy ra một hộp kem Haagen Dazs vị trái cây Hawaii đưa cho Trương Gia Nguyên.


"Anh còn nhớ rõ cái này a?" Trương Gia Nguyên lớn lên gương mặt đều vô cùng thuần lương vô tội, cười lên phảng phất có thể nhìn thấy phía sau như ẩn như hiện đuôi nhỏ, mắt thường có thể nhìn thấy vô cùng vui vẻ.


Nhậm Dận Bồng chính là không thể phản kháng được bộ dáng này của Trương Gia Nguyên, chỉ cần người kia vô thức làm nũng liền mềm lòng, bao nhiêu cáu kỉnh đều như đánh lên một cục bông, lặng yên không một tiếng động mà giảm lực.


"Ai bảo có vài người vĩnh viễn cũng không có trưởng thành được a? Nhóc con." Nhậm Dận Bồng vươn tay xoa xoa đầu Trương Gia Nguyên.


"Cùng ăn đi."


"Không được, sẽ vô cùng kỳ quái."


Trương Gia Nguyên chính là mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của Nhậm Dận Bồng, trực tiếp đem thìa kem nhét vào trong miệng anh. Nhậm Dận Bồng bất đắc dĩ liếm liếm thìa kem, qua nhiều năm như vậy vẫn là vô cùng ngọt.


Nhậm Dận Bồng không thích ăn kem ly, không giống như Trương Gia Nguyên, vĩnh viễn không trưởng thành, cần thật nhiều kem ly và thật nhiều yêu thương.





3.


Vì để đề phòng Trương Gia Nguyên lại chạy trốn, Nhậm Dận Bồng trừ khi đi học cùng công việc gần như đều ngâm mình ở kí túc xá của Hệ Ngân Hà, nghe Trương Gia Nguyên ôm đàn guitar khóc lóc than thở.


Nhậm Dận Bồng thừa nhận đứa nhóc này gảy guitar cũng không tệ chỉ là ca hát thực tế không dám lấy lòng. Trương Gia Nguyên ngược lại tràn đầy phấn khởi trên mạng mua về hai cái mic mỗi ngày mời Nhậm Dận Bồng cùng một chỗ hợp xướng. Nhậm Dận Bồng ban đầu còn muốn duy trì cái gì gọi là sự cẩn trọng của người lớn, về sau lại hào hứng cùng Trương Gia Nguyên mặc áo ba lỗ nhảy "Gangnam Style"


"Cậu có muốn lên mạng xem mấy cái tiết mục nhảy múa tại Sáng Tạo Doanh, xem sớm một chút, luyện tập sớm một chút, cậu về sau hẳn là cũng sẽ không bị mắng nhiều như vậy." Nhậm Dận Bồng sau một hồi nhảy múa mệt đến không thở được nằm dài trên ghế sofa, Trương Gia Nguyên ngược lại sinh lực như được thăng cấp hơn trăm lần.

"Nếu em biết trước thì còn gì là thú vị, còn không bằng nhất quyết không tham gia nha." Trương Gia Nguyên ôm guitar đi tới bên ghế sofa, Nhậm Dận Bồng từ từ nhắm mắt dịch người chừa chỗ cho Trương Gia Nguyên.


"Đúng rồi, em đã nghĩ kỹ đêm chung kết nên biểu diễn cái gì."


"Cậu thật có đủ tự tin...Đảo Hải Hoa còn chưa đến, liền nghĩ đêm chung kết muốn biểu diễn cái gì."


"Cái này em còn chưa có viết lời đâu, anh có muốn nghe thử không nha, không đúng, em suýt chút nữa quên ở "Minh Nhật Chi Tử" anh đã nghe mấy trăm lần rồi."


Nhậm Dận Bồng nhìn Trương Gia Nguyên liên miên lẩm bẩm hết thảy dường như cách nhau cả một thế hệ, khi đó anh đã nghe Trương Gia Nguyên đem từng nốt nhạc, từng giai điệu của "Biển Vũ Trụ" gảy lên, còn thường xuyên chạy đi tìm mình hỏi xem nghe có hay hay không. Nhậm Dận Bồng cũng cật lực gật đầu còn có không ngừng vỗ tay khen ngợi "Vô cùng hay, không hổ là Trương Gia Nguyên."


Đêm chung kết ấy Nhậm Dận Bồng ngồi ở sau sân khấu, Trương Gia Nguyên ở chính giữa sân khấu vừa gảy guitar vừa hát "Biển Vũ Trụ". Nhậm Dận Bồng đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người họ phi thường xa xôi, mặc cho giọng hát của người kia đều giống như trong quá khứ mà vụng về, nhưng chính là tất cả hết thảy đều thay đổi, qua đêm nay bọn họ cuối cùng rồi sẽ không còn đi chung một con đường, từ đây mỗi người một ngả.


Rõ ràng bọn họ thời điểm đợi lên sân khấu còn ở trong góc tối mà hôn nhau.


"Anh đừng có phát ngốc nữa , em nên viết từ đâu đây, anh có thể cho em chút linh cảm nha."


"Anh muốn mưa rơi trên sa mạc." Nhậm Dận Bồng tùy tiện nghĩ đến một câu nói lấy lệ đáp lời Trương Gia Nguyên. Hai năm, Nhậm Dận Bồng đã sớm quên "Biển Vũ Trụ" viết như thế nào, chỉ còn dây đàn guitar ở trong đầu mình quay vòng, khiến cho người ta không khỏi mê man, rất có cảm giác an toàn.


"Bồng Bồng! Đừng ngủ, em viết xong, anh nghe xem."


Nhậm Dận Bồng bị thanh âm khoe khoang quen thuộc đánh thức mông lung buồn ngủ híp mắt nhìn người kia. Bàn tay Trương Gia Nguyên có chút run rẩy, nhìn như có chút khẩn trương cùng luống cuống hiếm khi thấy được.


"Em bắt đầu a," Trương Gia Nguyên trịnh trọng hắng giọng một cái, nhìn Nhậm Dận Bồng khóe miệng không ngăn được kéo lên.


"Câu chuyện cũ đến hôm nay người đã nghe hay chưa?"

Cuối cùng cũng đã có thể đem sa mạc này biến thành đại dương rồi"


Nhậm Dận Bồng kém chút nữa cười lớn, giọng của Trương Gia Nguyên chính là một mạch đã chạy đến Dinh Khẩu, nhưng mà bản thân vẫn rất muốn tiếp tục nghe, rất muốn để cho Trương Gia Nguyên vẫn luôn hát cho Nhậm Dận Bồng nghe.


"Để tôi giữ chặt lấy người giữa khe hở của thời không"

...

Trên sofa của dải Ngân Hà

Mãi kiếm tìm khiến  chìm đắm

Xin hỏi người liệu có thể hay không

Có thể cùng tôi đi đến nơi biển xa"


Vào khoảnh khắc khi nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, Trương Gia Nguyên khoa trương vuốt tóc một cách đầy tự hào, cùng dáng vẻ ngày ấy ở "Minh Nhật Chi Tử" lúc kết thúc battle giống như tỏa ra thanh xuân bức người, lấp lánh tỏa sáng.


Áo sơ mi trắng, quần đồng phục, cùng gương mặt non nớt và dáng người cao gầy, Trương Gia Nguyên giống như vĩnh viễn mười bảy tuổi, đương nhiên là hiện tại người trước mắt đích thật là như vậy. Trương Gia Nguyên nhanh nở nụ cười, đem Nhậm Dận Bồng vây ở trên ghế sofa nhẹ nhàng hôn lên trán anh.


Con mẹ nó, Nhậm Dận bồng trong lòng chửi một tiếng, cũng tuyệt vọng mà phát hiện, con người không thể hai lần tắm cùng một dòng sông, nhưng mình có thể cả hai lần đều yêu một Trương Gia Nguyên.






4.


Ngày tám tháng một, Nhậm Dận Bồng luôn cảm thấy ngày này là một ngày không may mắn, thời điểm còn cùng Trương Gia Nguyên yêu đương bởi vì còn đang tham gia chương trình tống nghệ không có điều kiện, sinh nhật trôi qua tương đối giản dị. Mình xen lẫn ở trong một đám nam sinh, đảm nhiệm làm hảo huynh đệ của Trương Gia Nguyên, vì người kia mà tự tay cầm bánh sinh nhật. Nhìn Trương Gia Nguyên thổi nến, nhắm mắt ước nguyện.


"Hi vọng chúng ta có thể cùng nhau xuất đạo." Trương Gia Nguyên chắp tay trước ngực, tự cho là vô cùng bí mật nhìn Nhậm Dận Bồng một cái.


Vào lúc ánh mắt chạm nhau, Nhậm Dận Bồng đột nhiên nhớ tới điều ước sinh nhật năm ngoái của mình là hy vọng Hệ Ngân Hà sẽ ở bên nhau, nhưng đáng tiếc là về sau cả hai điều ước một cái đã thành một lời tiên tri theo nghĩa khác, một cái lại không thành hiện thực.


Nhưng mà trong một giờ cuối cùng của Trương Gia Nguyên của mười bảy tuổi, ai cũng không biết tương lai sẽ ra sao, hiện tại liền rất tốt, Nhậm Dận Bồng đem kem bơ dính trên người Trương Gia Nguyên từng chút mà liếm sạch, hai chiếc răng thỏ sẽ không cẩn thận mà gặm vào da thịt, không đau, chính là ngứa ngáy làm cho Trương Gia Nguyên đặc biệt hưởng thụ.


"Bồng Bồng quy định thứ hai của Hệ Ngân Hà, cấm chạy trốn, anh đừng quên." Trương Gia Nguyên chậm rãi hôn lên cổ Nhậm Dận Bồng, răng nanh đâm vào da, trên làn da trắng của anh đóng lên một cái ký hiệu của riêng mình.


"...Anh không."


"Không là hành động của đệ đệ."


"Đừng làm anh...Em kết thúc anh liền nói cho em."


Sự thật chứng minh Nhậm Dận Bồng chính là người nói lời giữ lấy lời, nói không chính là không. Một đêm dài thanh âm nức nở không biết đã gọi bao nhiêu tiếng ca ca. Nhưng mà Trương Gia Nguyên mười tám tuổi rốt cục mở ra hộp đàn cello của Nhậm Dận Bồng, trừ trong ra ngoài nhấm nháp xong món quà sinh nhật của mình.


Chuyện giống như vậy lần đầu tiên phát sinh chính là tình thú, lần thứ hai xảy ra đối với Nhậm Dận Bồng chính là một tai nạn. Nhậm Dận Bồng rút kinh nghiệm xương máu, đem mười bảy tuổi Trương Gia Nguyên đẩy ra khỏi phòng bếp của kí túc xá Hệ Ngân Hà, đeo tạp dề bắt đầu xuống bếp.


Từ khi "người kia" thành đoàn chuyển ra khỏi ký túc xá Nhậm Dận Bồng cũng dần thoát khỏi mười ngón tay không dính nước, chỉ là về sau chính là do quá lười lại lần nữa chấp nhận gọi giao hàng. Nhậm Dận Bồng qua quýt làm bốn năm món ăn, lại còn trên mạng gọi về bánh gato kem của Haagen Dazs, sau đó liền gọi Trương Gia Nguyên tranh thủ thời gian ngồi xuống ăn cơm.


Vì để phòng ngừa sinh ra bất cứ cái kì kiều diễm mập mờ không khí Nhậm Dận Bồng đem toàn bộ đèn trong ký túc xá đều mở lên, đồ uống thì cũng chỉ là mấy lon Cocacola, trên TV lại bật  MV "Auld Lang Syne". Bất quá nhân vật chính của đêm nay hiển nhiên không cho là như vậy., Trương Gia Nguyên cố ý mặc âu phục của Nhậm Dận Bồng, kém chút nữa đem vai áo căng đến rách, nhưng vì đại nghiệp hẹn hò đêm nay vẫn kiên cường đem mình nhét vào.


Cocacola vừa mở chưa kịp uống bên ngoài tiếng chuông cửa vang lên, Nhậm Dận Bồng tưởng rằng bánh gato được giao đến vừa mở cửa lại bị một người trên người nồng nặc mùi rượu ôm vào lòng, "người kia" rõ ràng là cao hơn mình như vẫn như đứa bé con đem cằm đặt ở trên vai Nhậm Dận Bồng.


"Nhớ anh muốn chết..."


Anh cũng nhớ em, Nhậm Dận Bồng trong lòng vụng trộm nói, nhưng lấy thân phận hiện tại của mình cũng chỉ có thể vỗ vỗ lưng Trương Gia Nguyên nói, "Em say rồi, anh gọi đồng đội đón em về."


Trương Gia Nguyên không biết là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ không hiểu, giống như con bạch tuột một mực dính trên người Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng cơ bản là không thể động đậy.


"Bồng Bồng, anh làm sao lại mở cửa lâu như vậy, sẽ không bị lừa đi...chứ."


Xoạt một cái Nhậm Dận Bồng quay đầu lại, mười bảy tuổi Trương Gia Nguyên đứng ở sau lưng mình, một bộ âu phục kia của mình rốt cuộc cũng buông tay rời đi, chết không nhắm mắt.


Đón lấy hai ánh mắt lóe sấm cùng tia lửa của một lớn một nhỏ Nhậm Dận Bồng ngược lại lại bình tĩnh một cách lạ thường. Bản thân tự hận tố chất tâm lý của quá mạnh không có lập tức té xỉu bất tỉnh nhân sự, cũng không lập cái flag gì mà trên thế giới không tìm ra Trương Gia Nguyên thứ hai, trên thế giới không chỉ có hai Trương Gia Nguyên mà còn bằng một cách kỳ lạ nào đó lại gặp nhau trước mặt Nhậm Dận Bồng.


Mười bảy tuổi Trương Gia Nguyên, à không hiện tại nên là cho cậu nhóc hai cái dấu ngoặc kép —— "Trương Gia Nguyên" một tay nắm lấy tay Nhậm Dận Bồng từ trong ngực Trương Gia Nguyên kéo ra, biểu tình trên mặt Trương Gia Nguyên nháy mắt liền lạnh đi, âm trầm liếc mắt nhìn phiên bản thu nhỏ của mình.


"Hắn là ai?"







*

Chào mọi người lại là mình khoai tây đây, 25 rồi hi vọng vẫn là chưa quá trễ cho một món quà Giáng Sinh. Chúc mọi người một mùa Giáng Sinh cũng như năm mới thật an lành và hạnh phúc. Hi vọng rằng năm sau chúng ta vẫn sẽ có nhau cùng bên nhau yêu thương Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên nhé ❤️.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro