Bức thư tình nặc danh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được tặng cho Trần Nhất Lan, nó là món quà đặc biệt trong số đặc biệt nhất tặng cho Trần Nhất Lan.

Núi mây là màn, xin cho em được làm ánh trăng sáng duy nhất của anh.

Đêm nay sương xuống dày đặc, cầu mong Trần Nhất Lan mãi mãi được tự do và luôn được ở nơi anh ấy yêu. Làm việc chăm chỉ và kiên trì không phải là vô ích.
Tháng 10 năm 2021.

Gần cuối tháng 8 thời tiết không tốt lắm, cửa sổ phòng ngủ không đóng, thổi vào tới mấy trận gió nóng.

Ôn Sơ Nịnh đang ngủ trưa thì tỉnh lại, theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian là bốn rưỡi chiều.

Cô không phải bị nóng mà tỉnh, mà là vì ngoài cửa có tiếng điện thoại cùng tiếng giày cao gót nện trên mặt đất.

"Ừm, tôi đã làm xong thủ tục, vé máy bay là 7 giờ tối nay, cô tới đón tôi nhé khoảng chiều mai máy bay sẽ hạ cánh, được...... Nhiều chuyện như vậy, Tiểu Nịnh rất hiểu chuyện, hơn nữa có chú của con bé ở đó, tôi không lo lắng."

"Đúng vậy,thủ tục phòng ở cũng đã làm xong, lúc này mới giữa tháng 8, trước khai giảng Tiểu Nịnh sẽ dọn về ở, nhà cũ cách trường cấp 2 số 1 Lâm Giang gần hơn, chắc chỉ mất khoảng 10 phút...... Được rồi, bên kia an ninh rất tốt, trước kia tôi kết hôn với Ôn Thiệu Huy tại bệnh viện gia đình, nhảm nhí, tôi có thể buôn chuyện gì? Đều đã qua nhiều năm rồi, hơn nữa, nhà cũ, các hộ gia đình ban đầu đều chuyển đi rồi."

Ôn Sơ Nịnh xuống giường, trong nhà đồ vật hàng ngày đều đã mang đến gian nhà cũ, nhìn qua có vẻ có chút trống trải, vali của cô được đặt ở giữa phòng ngủ.

Mà trong phòng khách, mẹ cô Chu Mộng đang  kéo vali, mới vừa ngắt một hồi điện thoại.
Bà hôm nay mặc áo sơ mi màu hồng nhạt, chân váy kaki mỏng nhẹ, giày cao gót mũi nhọn, trang điểm tỉ mỉ, tóc xoăn dài.

Khuỷu tay đeo một chiếc túi màu xám Birkin.
Chu Mộng hôm nay tâm tình không tồi, tắt điện thoại xong trên mặt còn mang theo ý cười, quay đầu lại nhìn thấy con gái, như thường lệ bà dặn dò vài câu, "Khi nào khai giảng trở lại, con sẽ là học sinh trung học năm 2, nhớ học tập thật tốt, Tiểu Nịnh của chúng ta thành tích tốt, có lẽ sau này có thể tới nước Anh  du học."

Ôn Sơ Nịnh không trả lời bà, cô hỏi: "Tết Nguyên Đán có về không?"
"Còn tuỳ......"

Đó chính là không được.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm trước vali trong phòng ngủ, rút ra một chiếc quần thể thao và cái áo thun.

Chu Mộng liếc nhìn đông hồ, ngập ngừng nói, "Lúc ăn Tết Nguyên Đán, nếu chú con không có ở nhà...... Con đến chỗ ba ăn tết đi, mẹ đã nói chuyện trước rồi, dì Hứa là người tốt."

Ôn Sơ Nịnh đáp một tiếng.

Chu Mộng đến giờ đi, bà còn định nói gì đó, cuối cùng vẫn do dự không nói, ở trong lòng bà, con gái luôn hiểu chuyện không khiến bà lo lắng, bình thường bà luôn bận rộn, Tiểu Nịnh có thể tự chăm sóc tốt cho chính mình.

Chu Mộng kéo theo vali mở cửa đi ra ngoài.

Ôn Sơ Nịnh mang theo quần đùi đứng lên, khung cảnh xung quanh dường như bị thế giới lãng quên.

Hôm nay, ở một mức độ nào đó giống như một   quá trình, một quá trình trưởng thành, cũng giống như một quá trình bị vứt bỏ.

Mẹ thì đến nước Anh để theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, ba cô Ôn Thiệu Huy thì đã sớm có tổ ấm riêng, có một cô con gái. Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy đã ly hôn nhiều năm, xem như kết thúc đoạn hôn nhân trong hoà bình.

Đến chỗ ba, cô cũng cảm thấy xấu hổ, nhà người khác cùng đón giao thừa, dì hứa là người tốt, nhưng dù sao "Vợ trước" và "Hiện tại" vẫn có khoảng cách.

Ôn Sơ Nịnh tự nhiên cảm thấy ngực mình khó chịu, vào lúc này, di động trên bàn vang lên.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, trên màn hình khoá hiển thị nhiều tin nhắn wechat chưa đọc.

Tôn Gia Diệu dường như đang báo tin tức cho cô ——

【 Trần Nhất Lan đã trở lại!!! 】

【 Mau đến nhanh, Trần Nhất Lan đã trở lại, chúng mình đến sân bay đón cậu ta! 】

【 Quên đi, Trần Nhất Lan hình như đã đến rồi. 】

【 Tâm trạng Trần Nhất Lan có vẻ không tốt, hôm nay tớ có hẹn đi hát, có lẽ sẽ không đi nữa. 】

【 Nếu không cậu đi tìm cậu ta xem? Ở hồ bơi  của sân vận động, cách nhà cậu gần nhất. 】

Ôn Sơ Nịnh gõ chữ, lại cảm thấy mình gõ chữ quá chậm, Tôn Gia Diệu liền gọi điện qua.

"Bà nội của tôi ơi, Trần Nhất Lan không nghe điện thoại, cậu mau đi khuyên hắn, trận thi đấu phát huy không tốt thì có sao, sân vận động thành phố đối diện ngay nhà cậu đó!"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Tôn Gia Diệu là người nói nhiều, nói chuyện cũng nhanh.

"Hai ba câu không thể nói hết, tự cậu đi hỏi Trần Nhất Lan đi, tớ thật vất vả mới trở về một chuyến, tớ tưởng mình đã chết bên tiệc nướng BBQ rồi chứ......" Tôn Gia Diệu kêu lên, cuối cùng lại bổ sung một câu, "Tớ cũng không dám nói chuyện cùng hắn, tính cách Trần Nhất Lan như thế nào cậu cũng biết, Tiểu Nịnh hai người là thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy quan hệ tốt nhất, tất cả nhờ vào cậu."

Ôn Sơ Nịnh ít nhiều cũng đoán được một chút nguyên nhân.

Cô nhìn thời gian, đã 5 giờ chiều, Ôn Sơ Nịnh đi tắm rửa, tắm xong cô nhìn trên giường ném quần đùi cùng với chiếc áo thun, do dự vài giây, cô lấy một cái váy, lại cảm thấy có vẻ giống cố ý mặc đẹp.

Cuối cùng cô vẫn lựa chọn trang phục làm mình thoải mái nhất.

Mấy năm gần đây chính phủ kêu gọi "Toàn dân tập thể dục", thành phố Lâm Giang tỉnh S đã sản sinh ra nhiều vận động viên bơi lội trong và ngoài nước, vì vậy trong thành phố, ngày càng có nhiều bể bơi được mở ra, thậm chí có rất nhiều trường có đào tạo Đội bơi lội.

Nhưng cũng có giới hạn trong tổ đội bơi lội, bởi vì bơi lội là một môn thể thao, nếu muốn đi thi chuyên nghiệp, cũng phải xem tuổi, tuổi vận động viên bơi lội tiêu chuẩn cùng với điều kiện thể hình khoảng 19-24 tuổi đã là tuổi dễ dàng đạt thành tích tốt nhất, cho nên nhập đội huấn luyện tuổi càng nhỏ càng tốt.

Đối diện khu chung cư nhà Ôn Sơ Nịnh có một bể bơi, nhà này đã bị Chu Mộng bán và sử dụng như một phần "quỹ khởi nghiệp" của mình.

Cô đi bộ mất vài phút, đến nơi, rẽ vào trong ngõ, vào cửa hàng tiện lợi, mua một hai chai nước có ga vải thiều ướp lạnh.

Chai nước lành lạnh, vừa lấy ra áp vào lòng bàn tay, hơi nước bị độ ấm hòa tan, hóa thành bọt nước, lòng bàn tay ướt một mảnh.

Đi đến cổng, Ôn Sơ Nịnh hít một hơi thật sâu, giống như lấy thêm can đảm, lúc này mới bước vào.

Bình thường bể bơi đóng cửa lúc 5 giờ 30 chiều, cho nên nàng, vì vậy khi cô đi ngang qua, chỉ có ba người trong phòng thể dục rộng lớn.
Không khí ẩm ướt.

Bể bơi dài 50 mét, một bóng người xuyên qua màn nước trong vắt, làm nổi lên vài gợn sóng nước, xung quanh mấy thiếu niên ngồi bên bể bơi nhìn không chớp mắt.

"Quá trâu bò, động tác này tuyệt đối chuyên nghiệp hơn so với huấn luyện viên của chúng ta nhiều!"

"Nhìn hắn thật cao, hơn 1m9 đi? Cho nên hắn
ta thuộc đội vận động viên chuyên nghiệp?"

"Có khả năng! Tôi vừa xem thời gian, bể bơi trường chúng ta chừng 50m, hắn bơi qua lại bốn vòng là 400m, dùng bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch, bơi tự do...... Mẹ kiếp, chuyên nghiệp hỗn hợp!"

"Cậu kiểm tra thời gian chưa?"

"4 phút 18 giây! Quá đỉnh! kỷ lục thế giới do người Mỹ tên Michael Phelps ở năm 2008 cũng chỉ được 4 phút 03 giây! Kỷ lục này đến nay chưa ai phá vỡ được. Thật tuyệt vời khi chúng ta có thể bơi trong 5 phút."

Ba thiếu niên vây ở một chỗ thì thầm to nhỏ.

Một người đàn ông trung niên thổi còi lớn tiếng, "Làm gì vậy, còn không đi!"

"Chào thầy!"

Ba thiếu niên lòng bàn chân như bôi dầu vội chạy đi.

Người đàn ông trung niên lại thổi cái còi, "Người ở trong nước...... Đến giờ về rồi!"

Bóng dáng ở dưới nước không để ý tới.

Thân ảnh vạm vỡ thon dài rõ ràng không ở dưới nước, hắn nhanh chóng bơi trở về, hai tay chạm vách tường, thân mình giống một đuôi cá linh hoạt, chân đá văng vách bể rồi nhanh chóng bơi hướng ngược lại rồi xông ra ngoài.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh đánh ra bọt nước.

Huấn luyện viên không nói nên lời, quay đầu nhìn về phía cô gái ngồi bên bể bơi, "Bạn của em à?"

"Vâng." Ôn Sơ Nịnh mở một lon nước có ga, ngồi ở trên bục xuất phát nhìn anh.

"Rất mạnh, đội tuyển Tỉnh?"

"Đội tuyển Quốc gia."

"......"

Huấn luyện viên lời nói trong miệng chỉ có thể nuốt trở về, hai mắt sáng lên, di động vang lên, chỉ có thể đi trước.

Ôn Sơ Nịnh ngồi ở bên cạnh bể, nhìn người ở trong nước bơi một vòng rồi lại một vòng, không biết qua bao lâu, anh rốt cuộc cũng dừng lại.

Ôn Sơ Nịnh ngước mắt lên nhìn anh.

Trần Nhất Lan hai tay đỡ đường bọt biển, anh một tay tháo kính bơi và mũ bơi, đường nét cánh tay rắn chắc, bọt nước theo đó mà lăn xuống, anh lau tóc, để lộ ra vầng trán trơn bóng.

Đã thật lâu không gặp anh, khi nhìn thấy anh cũng là các hình ảnh về các tin tức trong cuộc thi, lần trước gặp mặt là khi nào? Có lẽ là mùa hè năm ngoái.

Các đường nét trên khuôn mặt của Trần Nhất Lan càng sắc nét hơn, đôi mắt đẹp, mắt hai mí, khi lạnh lùng nhìn người ta ẩn chứa một tia sắc bén, anh cử động, sợi tóc bị ướt nhẹp, giọt nước theo cằm lăn xuống, anh giương mắt nhìn thấy Ôn Sơ Nịnh bên bể bơi.

Cũng chính trong thời điểm này, Ôn Sơ Nịnh mới tin tưởng lời Tôn Gia Diệu nói —— Tâm trạng Trần Nhất Lan thật sự không tốt lắm.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, đáy mắt anh hiện lên chút ánh sáng.

Trần Nhất Lan chống tay vào thành bể xoay người đi lên, khiến nước loang lổ khắp mặt đất.

Ôn Sơ Nịnh đưa chai nước có gas cho anh.

Trần Nhất Lan đứng trước mặt cô, yên lặng nhìn.

1m93 thân hình cao, khí thế bức người.

Ôn Sơ Nịnh ngồi, anh cong lưng, hai tay chống đầu gối hơi hơi thở gấp, vai rộng eo hẹp, cơ bắp rõ ràng, thiếu niên thân hình cực tốt, cốt cách rắn chắc, da thịt trắng nõn khỏe mạnh, giọt nước chảy dọc theo xương quai xanh và cơ bụng, tản ra một loại hormone nam tính mát lạnh đầy gợi cảm.

Đều nói vận động viên bơi lội dáng người cực tốt, thật là, không chỉ có dáng người có thể so với người mẫu, mà còn cả tỉ lệ cơ thể.

"Bơi bao lâu rồi? Có mệt không?"

Ôn Sơ Nịnh một tay mở đồ uống, một lần nữa đưa cho anh.

Trần Nhất Lan cúi đầu, nghe được tiếng của cô, trái tim anh đột nhiên đau nhói.

Anh ngồi dậy, nhận lấy nước có gas trong tay cô.

Ngón tay chạm nhau, chỉ có một khoảnh khắc, lại giống như có dòng điện kỳ lạ lướt qua, giọt nước từ tay anh rơi trên mu bàn tay cô, nhanh chóng nóng lên.

"Không mệt." Trần Nhất Lan uống một ngụm, hầu kết lăn lộn, Ôn Sơ Nịnh nhanh chóng dời mắt đi, anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trong trẻo dễ chịu, "Chờ tôi lâu không?"

"Cũng không lâu lắm, lần này cậu định ở đây bao lâu?" Ôn Sơ Nịnh nhẹ nhàng hỏi anh.

"Không biết, huấn luyện viên cho tôi nghỉ hai tháng."

Trần Nhất Lan chân trần đi ở trên sàn nhà, một tay cầm lon nước, anh cử động cánh tay cùng cổ, tư thế hiếm khi thả lỏng.

Không mặn không nhạt nói mấy câu, càng làm cho Ôn Sơ Nịnh cảm thấy không ổn.

Đã gần tới trước cửa phòng thay quần áo của nam, Ôn Sơ Nịnh chỉ vào cửa, "mình chờ cậu ở đây."

Trần Nhất Lan quơ quơ lon, xem như đáp lại.
Ôn Sơ Nịnh hít vào một hơi, đi đến một góc gọi điện thoại cho Tôn Gia Diệu.

Tôn Gia Diệu đang ngấu nghiến ăn thực phẩm rác mà ngày thường huấn luyện viên không cho ăn, giọng nói hàm hồ.

"Trần Nhất Lan rốt cuộc làm sao vậy?" Ôn Sơ Nịnh hạ giọng hỏi, "Còn có, mày như thế nào cũng trở về? Mày cũng được nghỉ hai tháng?"

"Ừm, bọn tao thành tích thi đấu gần đây làm huấn luyện viên không quá vừa lòng...... Chủ yếu là trong đội có người mới đến, thành tích quá giỏi, trực tiếp đánh bại mọi người, Trần Nhất Lan mấy trận thi đấu gần đây thành tích đều không tốt lắm, vừa vặn mẹ Trần Nhất Lan có ý kiến, vì vậy huấn luyện viên cho cậu ta nghỉ hai tháng để điều chỉnh tâm lý."

Tôn Gia Diệu là một người lạc quan, "Dù sao tao cảm thấy nghỉ phép cũng khá tốt, bao nhiêu người bị thành tích bọn tao đánh bại, quan trọng là người mới quá giỏi...... Ai hai người đừng quên tới đây, tao gọi cá nướng, tới nhà của tao, đã một năm tao chưa ăn rồi a a a......"

Ôn Sơ Nịnh yên lặng tắt điện thoại.

Cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nhìn mình.

Cô quay lại.

Trần Nhất Lan đứng ở phía sau cô, không hổ là vận động viên chuyên nghiệp, dáng người tuyệt đẹp, vai rộng eo hẹp, cẳng chân cùng cánh tay thon dài mạnh mẽ.

Anh nhìn cô, ánh mắt này làm Ôn Sơ Nịnh không thể lý giải cảm xúc trong đôi mắt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro