Chương 4: Xin lỗi, ngay bây giờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Cần vừa mở cửa, liền nghe thấy âm thanh liên tục niệm chú trong phòng khách.

" Sẽ gọi điện thoại cho mình, sẽ không gọi điện thoại cho mình, ... Sẽ gọi điện thoại cho mình ... "

Phương Cần đi đến phòng khách, nhìn thấy Trần Thần ngồi thẳng trên ghế sofa, vẻ mặt thành thật nghiêm túc lẩm bẩm, nhịn không được liền hỏi: " Em nói cái gì đấy? "

Trần Thần nhìn thoáng qua cô, thầm thở dài một hơi: " Ông chủ kia nói, nếu như hài lòng với công việc của em sẽ gọi điện thoại cho em. "

Phương Cần nhìn khăn trong tay cô đã bị vò nhàu nát.

Trần Thần lại đem khăn vứt đi, đem tất cả rác cho vào thùng rác. Cô có chút ngượng ngùng nói với Phương Cần: " Em hoàn toàn bị điều này làm cho điên đầu mất thôi, nếu ông chủ không gọi điện cho em, em ... "

Người ta đều nói tiền bạc cũng ảnh hưởng đến tâm lý mà.

Trần Thần không nghĩ tới cô cứng rắn là vậy, nhưng vẫn bị tiền làm cho hoa mắt.

Phương Cần nhìn dáng vẻ này của cô, cười nói: " Đừng nói là em, ngay cả chị cũng bị lung lay. "

Trần Thần chớp chớp mắt, " Vậy sao chị còn đem công việc này giới thiệu cho em? "

Bị cô hỏi Phương Cần liền sững sờ, lập tức nói: " Còn không phải do chị quá bận rộn ở phòng thí nghiệm, lại còn kiêm chức, thời gian ngủ còn không có. "

Trần Thần tin tưởng câu nói này, mỗi lần cô rời giường, đều nhìn thấy đèn trong phòng Phương Cần sáng trưng.

Làm tiến sĩ, cũng quá cực khổ đi.

Ngược lại Phương Cần thấy cô gật đầu tán đồng, cảm giác muốn cười nhẹ, sở dĩ công việc này có lương 15 bảng Anh một giờ, hoàn toàn vì cái người tên Trần Thần này.

Trần Thần nắm chặt tay, chân thành nói: " Nếu em được thuê, nhất định sẽ mời chị một bữa cơm. "

Phương Cần lập tức cười nói: " Vẫn là không nên, lần trước em mời chị ăn cơm, chị đã hại em mất ví tiền, lần này lại thêm những thứ gì nữa, chị chết vạn lần cũng không đền nổi. "

" Đâu có đến nỗi vậy, huống hồ em rơi tiền là do em không cẩn thận, không liên quan tới chị mà. "

Trần Thần cùng Phương Cần nói chuyện quên trời đất, đột nhiên điện thoại vang lên. Tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ tiếng chuông điện thoại có thể ảnh hưởng tới mình như vậy. Khi tai cô nghe thấy âm thanh, cả người đều cứng lên.

Phương Cần chú ý tới dáng vẻ của cô, thấp giọng hỏi: " Thế nào? "

Trần Thần hít sâu một hơi, hai tay thành kính dâng điện thoại trước mặt.

Cô trượt màn hình, đập thẳng vào mắt cô là một tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ.

" cô Trần, cảm ơn cô vì bữa tối. Nếu như cô rảnh rỗi, thứ ba tới có thể đến làm chứ? "

Trần Thần chớp chớp mắt, nhìn lại dòng tin nhắn nhiều lần, lúc này mới xác định đã được đối phương chính thức thuê. Đến khi cô ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nhìn qua Phương Cần: " Chị muốn ăn gì? "

*

Du học sinh sinh hoạt nhàm chán cũng có thể gọi là nhàm chán, dù sao rời xa đất nước và người thân của mình, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cái gì cũng phải học từ đầu, nhiều ngôn ngữ có khi cũng không hiểu.

Trần Thần giao tiếp ngôn ngữ cũng không có vấn đề gì, thế nhưng kiểu như tiếng địa phương của Trung Quốc có cách nói khác biệt, ở nước Anh cũng sẽ gặp phải trường hợp này.

Thời gian trôi qua, Trần Thần đã tới nước Anh được một tháng.

So với hồi vừa tới lúc nào cũng cảm thấy bất an, thì bây giờ cảm thấy có chút quen thuộc.

Lúc nói chuyện với ba và mẹ Trần qua video, đều nói nhìn cô rất tự tin.

Đặc biệt là ba Trần quay trở lại dáng vẻ như hồi cô học Đại học, mỗi ngày đều hỏi tình hình của cô ở nước Anh, không có việc gì còn nói chuyện với cô bằng tiếng Anh.

Gia đình Trần Thần là gia đình bình thường, ba mẹ cũng từng đi du lịch nước ngoài, có điều đa số đều là đi Thái Lan, Việt Nam,... quanh quẩn trong khu vực Đông Nam Á, chi phí không quá cao lại có thể tìm hiểu phong tục tập quán.

Đối với nước Anh xa xôi như thế, quả thật bọn cô cũng chưa tới bao giờ, cùng lắm nhiều khi ba Trần cắn răng nghiến lợi nói một câu, đất nước này trước kia đã có thể xâm lược nước ta.

Ba Trần nhìn qua Trần Thần, đột nhiên nói: " Trần Thần, con nói thật với ba, có yêu đương với ai không? "

Ban đầu Trần Thần cùng hai người nói chuyện phiếm rất vui vẻ, kết quả ba lại hỏi như vậy, cô liền lập tức nói: " Đương nhiên không có. "

" Vậy là tốt rồi, ba nói con nghe, con không nên tìm bạn trai là người ngoại quốc. Cách biệt ngôn ngữ đã đành, nếu như về sau con bị hắn bỏ rơi, một mình ở lại nước Anh ba và mẹ muốn gặp cũng rất khó khăn. "

Trần Thần dở khóc dở cười, " Con cũng không thích trai nước ngoài, ba cứ yên tâm. "

Mẹ ngồi bên cạnh cười cười vỗ vai ba Trần, " Tôi nói chắc chắn Trần Thần của chúng ta không như vậy, ông đừng nghe cứ có gió là có mưa. "

Nhưng cái trường học Cambridge này cũng quá hào quang chói mắt đi, cuối cùng khi nhìn thấy Trần Thần vừa nhận học bổng đi ra, ba Trần hận không thể chụp in ra dán ảnh trên tường.

Cuối cùng, bởi vì ông đi khắp nơi khoe khoang, các giáo sư trong trường cao trung đều biết chuyện này.

Thế là trường cao trung đặc biệt làm một biển tin mừng dán ở cổng trường học, khiến thu hút các gia đình qua lại tham quan.

Chờ đến sau khi Trần Thần đến nước Anh, đồng nghiệp của ba Trần trong đơn vị đánh động, nói Trần Thần về sau nếu ở lại nước Anh sẽ tìm chồng ở bên đó luôn, làm sao bây giờ.

Lúc này ba Trần làm bộ mặt nghiêm túc nói: " Con cùng ba cam đoan, sẽ không tìm bạn trai người nước ngoài. "

Trần Thần lập tức nói: " Đương nhiên sẽ không, con cũng không thích tóc vàng tóc xanh. Con thích chính là tóc đen mắt đen ... "

Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một người, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, tóc ngắn đen nhánh cùng tròng mắt đen nhánh thâm thúy, hợp với nhau như thế lại càng tăng thêm sức hút. Khi anh đứng trước bục trên sân khấu, chậm rãi liếc mắt nhìn mọi người ở dưới khán đài, cái loại hào quang phát ra trên người kiên định cùng sang ngời, chiếu sáng tâm hồn cô.

Nếu như không gặp được Bùi Tri Lễ, liệu có được Trần Thần như bây giờ sao?

Có lẽ cô sẽ không xuất hiện tại nước Anh, bởi vì lúc trước sở dĩ cô thiết tha muốn đến nước Anh, là bởi cô biết anh đang ở Cambridge, anh tựa như đứng sừng sững trên bờ biển hải đăng, chỉ dẫn cô phiêu lưu khắp chốn.

Anh tốt như vậy, thứ duy nhất tiếc nuối chính là, anh không hề thích cô đi.

Trong lòng Trần Thần tự giễu nói.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Thần im lặng nằm trên giường nhìn lên trần nhà. Nói thật, Cambridge là một nơi rất lớn, ngoại trừ ngày hôm đó khi ngồi sát vách từng nghe nữ sinh kia nói cái tên Bùi Tri Lễ.

Cô vẫn chưa gặp được anh.

Cambridge lớn như thế, lại không cho cô cùng anh được gặp nhau.

Đến ngày thứ hai, buổi tối lúc Trần Thần về đến nhà, đang muốn mở cửa liền phát hiện trên người không có chìa khóa. Cô suy nghĩ một chút, mới nhớ rõ lúc buổi sáng đã cho Phương Cần mượn chìa khóa.

Có điều cô ấy nói mình sẽ về sớm, nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa về.

Thế là Trần Thần gọi điện thoại cho Phương Cần, vừa mới bắt đàu đã không có tín hiệu. Nên cô tùy tiện tìm một cửa hàng ăn tạm bữa tối.

Sau khi màn đêm buông xuống, Trần Thần thấy pin của điện thoại mình không còn nhiều phần trăm, thế là lại gọi cho Phương Cần. Lần gọi này của cô, hóa ra cô ấy cùng đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm đi quán bar, chỉ sợ rất muộn mới có thể trở về.

" Nếu không em đến chỗ chị, chúng ta cùng chơi vui vẻ. ". Phương Cần vừa cười vừa nói.
Người Anh thích quán bar, mặc kệ là xem đá bóng uống rượu nhưng vẫn là những trò tiêu khiển tốt, quán bar đúng là sinh hoạt hàng ngày không thể thiếu.

Tính cách của Trần Thần là sáng sủa hướng ngoại, chỉ là cô đi bar rất ít, dù sao hiện tại trong kí túc xá của trường đại học không cho phép đi bar. Ngược lại là đi qua một hai lần, có điều bên trong quá ầm ĩ, chính cô cũng không thích lắm.

Nhưng bây giờ Phương Cần lại cầm chìa khóa ở đó, cô chỉ có thể qua đó lấy.

Trần Thần nói: " Em không chơi đâu, em sẽ lấy chìa khóa rồi trở về. "

Phường Cần dặn cô đi xe cẩn thận một chút, sau đó cúp điện thoại.

An ninh ở quận Cambidge cũng không tệ lắm, cho nên hơn tám giờ tối đi ra ngoài đường tuy có ít người, nhưng vẫn rất yên tĩnh. Trần Thần đạp xe đi theo định vị của Phương cần tới đúng địa chỉ, một đường thẳng liền tới.

Đến khi cô đến cổng quán bar, lại gọi điện thoại cho Phương Cần.

Phương Cần từ bên trong đi ra, Trần Thần nhìn cô mặc váy dài màu đen thắt lưng đen, trang điểm đậm hơn so với bình thường, môi đỏ trông có vẻ ướt át kiều diễm.

Trần Thần vẫn ngồi trên xe không có đi xuống, một chân chống đất, khi nhìn thấy Phương Cần trong nháy mắt liền huýt sáo rất to.

" Chị hôm nay thật sự là đẹp đến ngây người luôn rồi. " Trần Thần vừa cười vừa nói.

Phương Cần nhìn cô mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò, chân đi giày thể thao màu trắng, cách ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái xinh đẹp , đưa tay lên gò má cô nhéo một cái, " Em như này mới gọi là xinh đẹp trong sáng nha."

Trần Thần cười ha ha, nháy mắt với cô: " Em cảm thấy hai cái bộ dạng này của chúng ta có hơi nói quá, có chút không dám ngẩng mặt a. "

" Rất đồng ý ". Phương Cần gật đầu nói.

Sau khi Phương Cần đưa chìa khoa cho Trần Thần, vẫn hỏi thêm một câu: " Em thật không theo bọn chị vào chơi sao? Sau khi kết thúc mình cùng nhau trở về. "

" Thôi em không muốn, với lại em vẫn còn bài tập. " Trần Thần làm dáng vẻ rất mạnh mẽ hất tóc, hững hờ nói: " Chờ lần sau em mặc một bộ váy xinh đẹp, sẽ cùng bọn chị chơi đùa. "

Sau khi tạm biệt Phương Cần, Trần Thần đạp xe trở về.

Có điều cô không nghĩ tới, đi đến chỗ khúc quanh có một chiếc xe đi ngược chiều lao đến, Trần Thần lập tức tránh né nhưng vẫn bị va chạm vào đối phương.

Khi cô bị ngã mạnh xuống đất, người kia cũng dừng lại.

Một người đàn ông da trắng từ trên xe đi xuống, đầu tiên là nhìn thoáng quá xe của mình, cẩn thận kiểm tra sau đó mới quay qua trừng mắt với Trần Thần.

Bởi vì Trần Thần ngã xuống đất quá mạnh, căn bản không đứng dậy được nổi.

Thế nhưng cô không nghĩ tới, người đàn ông kia mở miệng nói câu đầu tiên, là một câu fuck.

Người đàn ông kiền bắt đầu chửi mắng Trần Thần, cuối cùng Trần Thần gượng đứng lên mặt đất. Mà bây giờ ông ta bây giờ đang chửi màu da của cô, xúc phạm đất nước của cô.

Trần Thần biết ở nước ngoài người ta luôn tự cao tự đại, tự ôm lấy tư tưởng chủ nghĩa phân biệt chủng tộc.

Nhưng cô không nghĩ tới chính mình cũng sẽ gặp phải.

Thế là cô không hề nhường nhịn xin lỗi ông ta, ai ngờ cô vừa nói xong, người kia chạy vọt ra, dường như muốn đánh cô.

Trần Thần vô thức nhắm mắt lại, nhưng chờ mãi chưa thấy ông ta giương nắm đấm xuống.

Đột nhiên xung quanh im lặng, Trần Thần mở to mắt, liền nhìn thấy Bùi Tri Lễ.

Bùi Tri Lễ nắm chặt tay người đàn ông kéo về phía sau lưng.

" Xin lỗi, ngay bây giờ. " Âm thanh của anh khí phách lạnh lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro