chap. 32 Cậu không cần cái gọi là tuổi thơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bi kịch giống như sao trời giống nhau nhiều

Mà kẻ gánh sức nặng của bi kịch đó không phải người chết

Mà là,tồn tại người

Bởi vì tồn tại chính là một loại đau thương

*

Shirase dùng cái đinh để tán ghép các bộ phận với nhau,lau dầu đi bằng một mảnh vải, rồi cạo gỉ khỏi các góc bằng miếng chà vàng. Đó là công việc của cậu. Shirase chán nản vì niên tục phải ghép,lau,cạo như thế và tự nhủ làm cái này nữa thôi là cậu sẽ vứt bỏ cái khăn này và về

Tiếng chuông báo và động tác của cậu trở lên sốt sắng hẳn, bởi vì năm phút nữa là cậu được về

Nhưng cậu bị chặn lại

Người quản lý đeo kính trên mặt với màu tóc bạc vì già,khác với màu tóc tụ nhiên của cậu. Là người quản lý đứng đầu quyền hành trong nhà máy này. Cậu với ông ta vốn không liên gì với nhau, nhưng hôm nay lại bị gọi lại.

Phiền thật

Shirase đành phải đi theo quản lý

Họ tới quầy lễ tân,một nơi duy nhất trong nhà máy được sửa thường xuyên. Sau cánh cửa,bay ra mùi café thoang thoảng, Shirase suy nghĩ vị khách được đích thân quản lý mời tới đây,bạn bè ư ?. Cậu chẳng còn bạn bè nào cả, mới năm ngoái có cả đống người đến trông mặt mũi mình ra sao, nhưng giờ ư, chẳng có ai. Không một ai cả

Cho nên, người tìm mình là ai?

Và sau đó cậu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc về người cuối cùng mà cậu nghĩ trên đời. Chuuya

Pov Adam

Sau khi ngài Chuuya tỏ vẻ mình biết người tiếp theo trở thành nạn nhân của Verlaine nhằm vào là ai. Chúng tôi vừa đi vừa nói nói chuyện. Ngài Chuuya nói khá nhiều nhưng càng về sau lại ít đi, khuôn mặt cũng trở nên lạnh đi rất nhiều

Vì người sắp phải gặp mặt ư ?

Có lẽ ngài Chuuya đang ngại chăng ?,tôi suy ngẫm

Tôi và ngài Chuuya đến nhà máy lắp ráp phụ tùng ô tô với mái cao và không khí thoáng mùi dầu công nghiệp cũ kĩ

Chúng tôi nhờ người quản lý nhà máy gọi một một cậu tóc bạc đến.

Có vẻ người quản lý nhận ra thân phận Mafia của ngài Chuuya nên vẻ mặt của ông ta tái mét,gần như hèn mọn mà phá cafe cho chúng tôi. Người nhật bản thật hiếu khách,tôi nghĩ người quản lý có thể nhờ nhân viên pha là được rồi nhỉ. Cafe ông ta pha không được ngon lắm.

Khi biết được lý do chúng tôi đến người quản lý cúi đầu người,có lẽ đó là cách xã giao của người nhật bản càng cúi người càng lễ phép chăng, bước chân loạng choạng,nhanh chóng rời đi

Thấy ngài quản lý tốt với chúng tôi như thế,tôi cầm lòng không đậu mà nói với ngài Chuuya, nhưng đổi lại là ánh mắt kỳ lạ của ngài Chuuya,có lẽ ngài ấy không nghĩ vậy rồi

Khoảng tầm 7phút 45'7 là tôi đã nghe thấy tiếng bước chân sau cánh cửa sồi mạ vàng rồi. Ngài quản lý nhanh thật,tôi bội phục.

Một cậu bé tóc bạc bước vào,có lẽ là bạn của ngài Chuuya vì số tuổi của cả hai sấp sỉ. Khi nhìn thấy cậu Chuuya cậu ta cậu trừng lớn hai mắt giống như bất ngờ khi gặp ngài Chuuya. Có lẽ cả hai đã lâu rồi chưa gặp nhau.

Tôi nghĩ cả hai sẽ lao vào ôm ấp và vỗ lưng,bá vai,bá cổ nhau như những gì tôi nhìn thấy trên phim mà tôi xem để nghiên cứu về loài người

"Chuuya"

Cậu ta nói ra tên của ngài Chuuya,hình như tôi đã đoán đúng rồi.

Nhưng tiếp theo không như những gì tôi nghĩ

End pov

Shirase vớ lấy bình cắm hoa gần đó và ném vào đầu Chuuya. Adam cố chặn lấy đòn tấn công đó nhưng chiếc bình vẫn đập vào đầu Chuuya và vỡ tung. Những mảnh vỡ bay trong không trung một cách phản khoa học

Và, như một lẽ hiển nhiên,trong bình hoa có nước. Mái tóc Chuuya ướt đẫm và nhỏ giọt trên bả vai. Cái đáng nói hơn cả là Chuuya có thể tránh đòn tấn công đó nhưng không làm

Phiền rồi đây

Chuuya nghĩ thầm, giờ phải thuyết phục,không, chỉ cần nói rõ ra là shirase sẽ 'vui vẻ' hợp tác ngay

Chuuya đảo mắt vẻ mặt lạnh lùng vô cảm

Cú vừa rồi cởi như là mở đầu đi

"Lạnh lắm đấy mày biết không, Shirase?"

Lạnh như cái lần đầu tiên mày đâm sau lưng tao vậy

*

Dazai ngồi trên chiếc ghế tròn trong thùng container,nhìn chằm chằm vào đêm tối. Điện thoại của cậu trên chiếc bàn bên cạnh reo lên,đó là một cuộc gọi từ Chuuya. Nhưng Dazai không trả lời, cuối cùng chiếc điện thoại ngừng rung lên như đã bỏ cuộc và để lại sự yên lặng tịch mịch

Vào lúc đó đôi mắt của Dazai Osamu,vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng tối,bỗng rung lên

Cánh cửa bắt đầu hé mở,cánh cửa kim loại chầm chậm mở ra và phía bên kia hiện lên trong ánh sáng mờ ảo

"Cậu sống trong một nơi tệ hại thật đấy, Dazai"
Hình bóng kia nói,giọng nhẹ tênh

"Thật lòng đấy,cậu sợ cái gì mà lại sống ở nơi kinh khủng này?, thuế tài sản à?"

Biểu cảm của Dazai Osamu không thay đổi dù một chút,nói với giọng gái góc vô cảm

"Tôi sợ anh đấy, Verlaine"

...

Yui hiện đã thâm nhập vào phòng điều khiển của căn cứ thí nghiệm của N,và làm vài thủ thuật để che mắt,thành công không một tiếng động lẻn vào phòng đang cất giữ 'bản thể'của Chuuya

Bên trong bồn dịch thí nghiệm chính là 'bản thể' Chuuya

Đôi mắt cậu ta nhắm nghiền. Cậu đang mặc quần áo bằng nhựa được dùng trong thí nghiệm, nhưng ngoài ra trên người cậu không hề có thứ gì,cậu ta gầy một cách khủng khiếp và cũng vì vậy mà trông trẻ hơn so với Chuuya . Có những chiếc còng màu trắng bạc được gắn chặt vào đáy của khối trụ ở vòng quanh cổ chân của cậu

Cậu ta nhìn như đang ngủ, nhưng biểu cảm cứng nhắc như thế cậu có thể tận vỡ bất cứ khi nào tan vỡ bất cứ khoảnh khắc nào.

Yui nhẹ nhàng vuốt bồn thí nghiệm, nhắm mắt lại,sẽ nhanh thôi,tôi sẽ không để cậu phải chịu đau đớn nữa

Chỉ cần khiến Chuuya và Adam nhận ra điều kì lạ của chiếc điện thoại của thám tử Musare

Cố gắng đạt tới toàn viên còn sống.

Trên một căn phòng thí nghiệm,thi thoảng đi ngang qua là những nghiên cứu viên và quân đội,mà hiện tại Akira đang xen lẫn vào trong đó.

Nhớ đến những gì mà tiểu thư Yui dặn dò và những cuộc huấn luyện tàn khốc Akira bình tĩnh tiếp tục việc trên tay

Sau đó giả vờ như đang sắp xếp tư liệu mà quang minh chính đại mà lật xem tư liệu

Cậu hiện đang đọc các tư liệu về Nakahara Chuuya, Akira nhanh chóng ghi nhớ qua từng hàng chữ,lại dừng đúng một hàng

Đó là khẩu lệnh của 'Arahabaki'

'Hỡi những kẻ mang đến nỗi ô nhục đen tối '

'Ngươi không cần phải đánh thức ta dậy một lần nữa lần nữa'

Sau đó, Akira lại bình tĩnh đem xấp tài liệu này gấp lại và cất vào túi,mấy thứ này sẽ được giao tối tay Chuuya -san

Theo mong muốn của Yui tiểu thư,nó sẽ là thứ làm cho Chuuya thoát khỏi vũng lầy của cảm giác tội lỗi và mờ mịt về thân thế của mình

*

Nakahara Chuuya tâm tình trầm trọng ngồi trong phòng thẩm vấn, ngồi trước mặt cậu là thám tử Musare.

Thám tử Musare nói rất nhiều,những cái lý do mà ông muốn bắt cậu, rằng cậu không nên tham gia vào Mafia cảng, rằng cậu không nên đi trên con đường ấy.

Rằng cậu nên có một tuổi thơ như bao người khác

Nhưng đã quá muộn...

Cậu cũng (tự nhận)là không cần cái gọi là tuổi thơ

Đột nhiên,điện thoại của Chuuya vàng lên

Số lạ?

"Bíp"

"Moshi, moshi, Chuuya"

"Yui!???"

"Chuuya,nghe tôi nói, Verlaine hiện đã bỏ qua shirase và đã trực tiếp nhắm đến N và sẽ nhanh chóng thôi Verlaine sẽ đến được chỗ đó"

"N?!"

Chuuya vừa thốt ra âm tiết đó,Musare liền đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi

"Cái gì!?"

"Ông biết 'N' là ai sao, ông thám tử?"

Nakahara Chuuya nghiêng đầu hỏi,giọng nói lạnh lùng

"Đó là..,đó là.."

Musare ngập ngừng một chút rồi nói

"Đó là anh trai tôi.."

Mà Yui vẫn tiếp tục nói

"Chuuya"

"Hắn là kẻ trực tiếp sửa đổi mã gen của cậu,trên ý nghĩa nào đó chính là cha cậu. Người chủ trì thí nghiệm 'Arahabaki'"

"Verlaine đang nhắm đến ông ta, vì ông ta đang nắm giữ bí mật quan trọng có thể ảnh hưởng đến cậu. Nghe này,Chuuya,N cũng sẽ liên lạc với cậu,đến lúc đó..."

"Cậu nhớ chưa?"

"Ân"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro