Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những quả bóng đầy màu sắc nhảy múa trên không trung.

Đỏ, cam, xanh lá thông, và các màu sắc sống động khác. Mỗi người vẽ một vòng cung có kích thước khác nhau trước khi đi xuống.

"Chà..." Albatross thốt lên kinh ngạc.

Adam đang tung hứng những quả bóng bi-a. Chín quả cầu nhảy múa trong không gian như những sinh vật nhỏ, chúng bay trong không trung với những đường tròn phức tạp.

"Sự thật là, đây không phải là chuyện mà những nhân viên giải trí bình thường có thể làm được."

"Nhân tiện." Adam nghiêm mặt nói, tay vẫn tung hứng những quả cầu đầy màu sắc. "Hai quả bóng cao nhất không bao giờ có cùng nguyên tố với nhau, nghĩa là nằm ở vị trí không bao giờ có thừa số nguyên tố chung."

(Tới nữa rồi đó, sáng nay tôi mới học Toán muốn nhừ não luôn).

Pianoman khoanh tay, nhìn chằm chằm vào những quả bóng.

"Hừm, năm và tám, rồi bốn, chín... Đúng vậy."

"Hả? Cùng nguyên tố là cái gì cơ?"

"Albatross, cậu cần bồi dưỡng thêm toán đấy. Cậu nên biết, các con số cũng là tiền đề quan trọng để cậu tiến lên vị trí cao hơn." Pianoman nói với khuôn mặt bực tức.

Sáu con người ngồi trên bàn bi-a vây quanh Adam trong quán bar, tất cả họ đều đánh giá cao những mánh khóe của người này.

"Vậy ra đây là thủ thuật riêng của ngươi?"

"Đó là kiến thức vật lí đơn giản." Adam nói với gương mặt chẳng chứa tí cảm xúc."Gia tốc trọng trường, lực cản của không khí, động lượng, lực Coriolis. Tôi mô phỏng các lực vật lí tiêu chuẩn trên những vật liệu này và dự đoán chuyển động của các quả bóng. Các tính toán vật lí thuộc loại này hiệu quả hơn nhiều trong máy tính so với não người."

"Hể, tuyệt thật đấy." Albatross thở dài. "Ta chẳng hiểu những gì ngươi nói cả, cậu có không?"

"Có." Iceman gật đầu.

"Lippmann, còn cậu thì sao?"

"Cậu là người duy nhất không hiểu đấy." Lippmann nói trong sự mong đợi.

"Cái cuối cùng." Adam ném từng quả bóng qua vai vào bàn bi-a phía sau.

Mỗi quả bóng sau đó rơi vào chín cái túi liên tiếp.

Sau đó, căn phòng chìm trong sự yên lặng.

"Ta da!" Adam đột nhiên hét to hết cỡ, dang rộng hai tay khiến những người khác đều phải giật mình.

Hắn kiểm tra tất cả những thành viên trong nhóm, sau đó là bàn bi-a mà hắn ném bóng vào rồi nghiêng đầu. "Ồ, không có tiếng vỗ tay? Điều này khác với những gì đã được lưu trữ ở bộ nhớ ngoài của tôi."

"Hắn thật sự không có chút gì trông giống một con người." Iceman nói một cách vô cảm.

"Phư phư, kỹ thuật viên nặng lực châu Âu đã vượt quá danh tiếng của họ..." Doc cười hắc ám. "Những kĩ thuật dành cho bộ phận sống đó, tôi thật sự muốn áp dụng vào để điều trị cho bệnh nhân của mình."

"Vậy để tôi tự giới thiệt." Adam cúi chào cả nhóm."Cỗ máy này là Adam, là một điều tra viên nhân tạo. Tôi rất thích quả sồi và mọng dại. Tôi không thích máy dò kim loại ở sân bay. Ước mơ của tôi là thiết lập thành công cuộc điều tra tội phạm được thực hiện hoàn toàn bởi các điều tra viên nhân tạo và sử dụng hiệu quả hoạt động của máy móc để bảo vệ con người."

"Điều tra tội phạm chỉ với điều tra viên nhân tạo? Tại sao?"

"Đó là vì con người không đủ khả năng và phi logic, còn những cỗ máy như chúng tôi hoạt động hiệu quả hơn nhiều."

"Ngươi bắt đầu nói ra những thứ đáng sợ rồi đấy..."

"Chà, hãy tin rằng người thật sự là một cỗ máy." Pianoman nói. "Dù vậy, những vấn đề chính hiện tại vẫn chưa được giải quyết. Bất kể ngươi có phải là một cỗ máy hay không thì Mafia chúng tôi vẫn không hòa thuận với con người hoặc cảnh sát, dù chỉ một chút. Tụi này cũng đã cho ngươi nhìn thấy khả năng của mình rồi mà? Làm thế nào chúng tôi có thể tin tưởng được việc ngươi sẽ không gửi dữ liệu về cho văn phòng?"

"Về chuyện đó, mọi người không cần lo lắng." Adam nói với một nụ cười trên miệng. "Nhiệm vụ cuối cùng của cỗ máy này là bắt giữ Verlaine. Những vấn đề bên cạnh nhiệm vụ được giao, bao gồm cả bí mật của Mafia Cảng đều không mang lại ý nghĩa. Cho nên tôi sẽ không báo cáo chúng. Đó là cách mà chương trình được mã hóa."

"Tại sao?"

"Tôi sẽ giải thích sau." Adam mỉm cười.

"Hắn nói dối đấy." Chuuya nói, chắc nịch.

Sau đó, mọi người đều quay sang nhìn Chuuya.

"Ý kiến gì?" Cậu lườm hết thảy. "Tôi không quan tâm về chuyện tên khốn cỗ máy cỗ lỗ sĩ này có giữ bí mật cho chúng ta hay không. Tôi đang nói rằng hắn đang nói dối về một vấn đề khác. Verlaine? Vua sát thủ? Anh trai? Chẳng phải anh ấy chỉ thuận cho dòng đời đưa đẩy thôi sao? Đầu tiên, không đời nào Paul Verlaine lại nhắm vào tôi."

"Thật sao?" Pianoman nhìn Chuuya chằm chằm.

"Ừ, Verlaine thực chất đã-" Nói tới đây, cậu bắt đầu thấy lại quá khứ vô hình của mình. "Chết."

"Gì?"

Sau đó cậu bắt đầu ngập ngừng giải thích.

Về "sự cố Arahabaki" mới xảy ra vào khoảng một năm trước, lúc đó, phó giám đốc điều hành của Mafia Cảng đã tạo ra một vị thần. Một sự cố được tạo ra từ sự phản bội.

Sự việc khởi nguồn từ chín năm trước, những năm cuối cùng của cuộc đại chiến.

Bộ Quốc Phòng đang nghiên cứu một dạng sống có năng lực nhân tạo - "Arahabaki". Các nhân viên tình báo châu Âu đã cố gắng đánh cắp thông tin tuyệt mật đó. Tên của hai đặc vụ lành nghề là Arthur Rimbaud và Paul Verlaine.

Dưới bàn tay của những người sử dụng năng lực hàng đầu này, Arahabaki, bất chấp mọi khả năng đã bị đánh cắp. Cả hai đã thành công trốn thoát khỏi căn cứ quân sự.

Nhưng vấn đề đã xảy ra sau đó.

Paul Verlaine đã phản bội Arthur Rimbaud.

Anh ta tấn công đồng nghiệp của mình và cố gắng giành công, Arahabaki. Từ đó nổi dậy một trận chiến, cả hai đều là những năng lực gia đẳng cấp thế giới. Trận chiến của họ bùng nổ trong ánh sáng đến nổi nó đốt cháy cả bầu trời đêm và làm rung chuyển mặt đất với những tiếng gầm điếc tai.

Sau cùng, nó cũng đi đến hồi kết, với chiến thắng nghiêng về Rimbaud. Tuy nhiên, chiến thắng của hắn đã phải trả giá đắt.

Thứ nhất, hắn phải tự tay kết liễu đồng nghiệp của mình - Verlaine. Thứ hai, do quy mô trận đấu quá lớn, các đơn vị truy đuổi của quân đội đã có thể dò được vị trí hiện tại của hắn.

Họ bao vây Rimbaud, do hắn đã suy yếu đi ít nhiều sau trận vừa rồi. Vì bản thân bị dồn vào đường cùng, hắn không còn cách nào khác ngoài việc cố gắng sử dụng Arahabaki như một khả năng mới.

Đó cũng là khả năng của Rimbaud, chính là thu nhận và sử dụng năng lực của người khác. Tuy nhiên, khả năng cực kì mạnh mẽ đó đã bị phản tác dụng.

Khiến cho phong ấn của Arahabaki bị giải trừ.

Thứ sinh vật ấy là một quái vật đạt đến đẳng cấp thần thánh mà con người chưa thể biết đến, vì nó quá mạnh nên đã bị phong ấn bấy lâu. Khả năng mà hắn sử dụng là phong ấn. Kết quả là, con quái vật ấy đã hiện nguyên hình, nó phun ra ngọn lửa đen mạnh đến mức không ngờ, thiêu rụi tất cả những thứ gì xung quanh nó. Kể cả quân đội, nhà nghiên cứu, mọi thứ.

Tất cả những gì còn lại là một khoảng không vắng lặng. Một miệng núi lửa rỗng; một trung tâm đạo đức giả hoang vắng.

Rimbaud là người sống sót duy nhất, may mắn sống sót nhờ khả năng của mình. Tuy nhiên, hắn đã mất đi sức mạnh còn lại cũng như phần lớn trí nhớ của mình.

Mafia đã đưa hắn đến nơi mà hắn đã từng lang thang trước đó. Trong suốt tám năm, hắn dần lấy lại sức mạnh và trí nhớ của mình, sau đó đi tìm kiếm định mệnh của bản thân.

Để hoàn thiện phần kí ức còn thiếu, Rimbaud đã dụ dỗ Chuuya - Arahabaki thực sự để hấp thụ hắn. Vì mục đích đó, Sự cố Arahabaki đã xảy ra vào một năm trước.

Rimbaud sau đó đã chiến đấu với cậu, và tử trận trong lúc đó.

"Hả?" Albatross kêu lên một tiếng ngạc nhiên. "Từ từ đã, đó là "Sự cố tiền nhiệm giả mạo", phải không? Tôi nghe nói rằng kẻ chủ mưu của việc đó là anh trai của Randou. Vậy thì, anh trai của Randou...?"

"Ừ." Chuuya gật đầu. "Anh ta là một điệp viên tình báo châu Âu. Ngay từ đầu, nó đã là một kế hoạch để thu phục Arahabaki."

"Tôi thấy..." Iceman gật đầu. "Tôi luôn cảm thấy điều đó có gì không ổn. Tại sao Randou lại phản bội chúng ta, ai mà biết được sau đó có biết bao nhiêu sự việc xảy ra chứ."

"Tôi là người đã giết Randou." Chuuya nhìn vào nắm đấm của chính mình, như đang thể nhớ lại. "Trước khi chết, anh ta đã thú nhận về tri kỉ của mình. Không đời nào Randou lại nói dối trong tình huống đó, Verlaine thật sự đã chết. Sẽ không có gì nếu ngươi lên tiếng đâu, Adam."

Nói rồi, cậu chuyển ánh nhìn sang cỗ máy kia.

"Không." Adam lắc đầu không chút cảm xúc. "Anh ấy còn sống."

"Làm thế nào mà ngươi có thể chứng minh những gì mình vừa nói?" Pianoman nghiêng người về phía trước một cách vui vẻ.

"Điều đó hoàn toàn có thể. Tuy nhiên, nếu tôi nói ra thì sẽ vi phạm chính sách bảo mật của nhiệm vụ này." Adam trả lời một cách nghiêm túc. "Người duy nhất có quyền được biết là Chuuya-san, vì cậu ta có liên quan mật thiết đến vụ việc này."

Chuuya nhìn cả nhóm.

"Nhưng họ đã tham gia rồi."

"Đừng bận tâm đến chúng tôi." Pianoman nhún vai. "Cậu nên lắng nghe vấn đề của mình thì hơn."

Cậu đứng một lúc, gõ nhịp ngón trỏ lên môi như thể đang suy nghĩ, sau một hồi đắn đo, cậu cuối cùng cũng đồng ý trước khi đi đến lối vào của quán bar.

Chuuya tiến về phía cánh cửa quán bar đang mở, mọi người cứ tưởng cậu sẽ rời đi. Nhưng những gì cậu làm là đóng cửa lại.

Cả nhóm trông có vẻ ngạc nhiên.

"Mặc dù anh ấy là vấn đề của tôi." Chuuya nói trước cửa. "Nhưng nếu bất kì ai trong số những người này rơi vào tình huống tương tự, ta sẽ không ở lại. Ta chắc chắn sẽ cầm đầu tất cả vào đó, và có lẽ họ cũng đang nghĩ như vậy. Cho nên, nói tất cả mọi thứ trước mặt họ. Nếu không, ta sẽ không hợp tác với ngươi."

Mọi người nhìn chằm chằm Chuuya với ánh mắt kinh ngạc.

"Này, cậu có nghe thấy không?" Pianoman hỏi.

"Ừ." Iceman trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro