phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính ra đến giờ, Trang cũng thích Duy được gần 1 năm rồi đấy. Cũng kì lạ là, với những cô gái khác, chỉ vài tháng sau hoặc là Duy sẽ "nâng cấp" họ lên vị trí người yêu tạm thời, hoặc là phũ phàng chấm dứt với họ ngay. Nhưng với Trang, Duy cứ chờn vờn mãi, chẳng ra mặt từ chối mà cũng chẳng ra điều yêu thương. Hôm nay, sinh nhật Duy. Anh chàng chủ động mời rất nhiều người tới dự, trong đó có Trang. Duy đoán cô nàng háo hức và thích thú lắm. Duy cũng có "món quà" cho Trang. Anh muốn cô nàng sẽ hét lên sung sướng vì với cách thể hiện tình cảm của Trang thì có lẽ cô sẽ làm thế thật khi nghe Duy nói: "Làm bạn gái anh nhé".

Trang đến dự. Cô bước vào bữa tiệc với vẻ ngoài đẹp hơn bình thường. Mọi thứ trên người cô đều hợp đến hoàn hảo. Duy sững lại khi nhìn thấy Trang. Cô khác biệt hoàn toàn với sự mù mờ mọi khi. Nó khiến Duy hơi bối rối. Anh muốn nói câu: "Em làm bạn gái anh nhé" theo một cách cợt nhả. Nhưng có gì đó... hơi khó để nói ra.

"Sao hôm nay em lại mặc đẹp đến thế nào cô gái? Vì anh ư?"

"Vâng"

"Tại sao anh lại quan trọng đến thế chứ?" - Duy vẫn tiếp tục khơi mào để Trang lại ngô nghê như mọi lần.

"Vì em thích anh"

Duy thấy hứng khỏi với màn nói chuyện này. Xung quanh, một vài người bắt đầu tủm tỉm cười. Duy biết, họ cười cái gì và điều ấy làm Duy càng thêm phấn khích.

- "Thế em làm bạn gái anh nhé. Em muốn thế còn gì?"

Duy đoán, Trang sẽ hỏi "Có thật không anh?" rồi hét lên sung sướng. Nhưng cô nàng uống cạn một hơi ly rượu trên tay rồi thản nhiên trả lời:

- "Em không thích và không muốn"

Chưa bao giờ Duy cảm thấy xấu hổ và bị quê như thế.

- "Em đang nói dối, em thích anh cơ mà, tại sao em lại không muốn làm người yêu của anh?"

- "Em thích anh, vì cuộc sống của anh nhiều màu sắc. Nhưng anh không đáng để em yêu... Vì anh chưa biết thế nào là yêu thật cả. Lời tỏ tình này cũng chỉ là một thú vui của anh thôi. Vài tháng nữa em sẽ lại ra nhập đội quân bị anh bỏ rơi đúng không. Em không dại".

- "Biết vậy sao em còn thích anh"

- "Vì em thích anh, thế thôi. Chẳng cần có lí do nào cả. Nhưng để làm bạn gái anh thì không"

Trang tặng Duy một món quà rồi cô về trước. Nhìn cô không có vẻ gì là cố tỏ ra bình thường cả. Cô hoàn toàn lạnh lùng và dửng dưng. Lần đầu tiên Duy thấy mình bị tức tối nơi lồng ngực khi bị từ chối bởi một cô gái ngờ nghệch, quê mùa như Trang.

Trang đi rồi, bữa tiệc trở nên vô vị. Một vài người nhìn Duy cười khúc khích. Họ cười vì Duy vừa bị từ chối bởi một cô gái chẳng có gì đáng để Duy phải buồn theo logic trước đây. Duy cũng cười, vào hùa với họ như thể vừa nghe một vài lời ngớ ngẩn từ một cô gái chưa từng biết yêu là gì. Nhưng trong thâm tâm, Duy bắt đầu thấy đau dần. Có một cái gì đó chạm tới tim... Có lẽ, Duy nên học cách yêu, yêu cho đúng nghĩa như lời Trang nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro