bước tiếp theo... thiên đường 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: So đo lẫn nhau (2)
Vì rượu tối qua nên sáng nay Lộ Nghiên bị tỉnh vì buồn tiểu. Cô không để ý đến Trần Mặc Đông bên cạnh mà đi thẳng vào nhà vệ sinh. Ngẩng đầu nhìn mình trong gương, Lộ Nghiên giật mình sợ hãi, khuôn mặt nhem nhuốc đen chì kẻ mắt vì khóc, tóc rối bù xù, khóe miệng còn có máu, khi nuốt nước bọt cổ họng rất đau. Lộ Nghiên đứng dưới vòi hoa sen để nước rửa sạch toàn thân.

Trở về giường, Trần Mặc Đông vẫn đang ngủ, cô kéo chăn đắp lại cho anh. Lúc này cô mới phát hiện trên ngực Trần Mặc Đông có những vết cào vô cùng thê thảm, bả vai còn có một vết cắn sâu. Lộ Nghiên nằm đối diện với Trần Mặc Đông đang nằm nghiêng, chăm chú quan sát khuôn mặt anh. Rõ ràng lúc nào cũng nhìn thấy, nhưng sao đột nhiên cô lại cảm thấy xa vời đến vậy? Côcàng chăm chú nhìn càng cảm thấy xa lạ. Cô lặng lẽ giơ tay vuốt ve hàng lông mày, đôi mắt, khóe miệng anh. Cảm giác này vẫn chưa hề thay đổi, vẫn y như ngày xưa.

"Không náo loạn nữa sao?" Trần Mặc Đông đột ngột tóm lấy tay Lộ Nghiên, Lộ Nghiên muốn rút lại nhưng không kịp.

"Tối qua em làm loạn lắm sao?"

"Em nghĩ sao?" Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn mấy vết cào trên ngực.

"Em uống say quá, không nhớ nổi."

"Nói gì cũng không nhớ sao?"

"Không nhớ. Em nói gì vậy?" Lộ Nghiên thực sự không nhớ nổi, cô chỉ nhớ mình rất mệt, nhưng lại không biết mình đã làm gì.

'Em nói em ghen." Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên chằm chằm, kéo bàn tay nhỏ của cô đặt bên miệng, khẽ hôn một cái.

"Uống rượu vào nên nói linh tinh, chứ em làm gì hẹp hòi đến vậy." Lộ Nghiên trốn tránh ánh mắt của anh. Nếu có thể, cô rất muốn xoay người chạy trốn.

"Không phải người ta vẫn nói sau khi uống rượu thì rất thật lòng sao?"

"Em chưa từng nói những lời như vậy."

"Nói rồi còn không thừa nhận." Trần Mặc Đông cố tình trêu chọc Lộ Nghiên.

"Có anh nói ấy. Em còn nhớ sau khi anh say rượu còn nói yêu em nữa cơ." Thực ra Lộ Nghiên mới từng một lần thấy Trần Mặc Đông say rượu, đó là buổi tối hôm họ tổ chức tiệc cưới. Buổi tối hôm đó, Trần Mặc Đông say rượu ôm Lộ Nghiên vào lòng, không ngừng gọi "Nghiên Nghiên", Lộ Nghiên cảm thấy khi đó trong mắt anh không phải là hình ảnh của cô, mà là sự việc khác, một chuyện khiến anh đau lòng tưởng nhớ.

"Xem ra sau khi uống rượu quả là sẽ nói thật lòng."

"Anh điên rồi."

Trần Mặc Đông không buông Lộ Nghiên, đặt cô dưới thân mình. Lộ Nghiên muốn giơ tay đánh vào ngực Trần Mặc Đông nhưng biết sẽ động phải vết thương nên ngoan ngoãn hạ tay. Hai người chầm chậm đi vào khúc nhạc, có lẽ thời gian lâu không bên nhau nên cả hai người đều rất nhung nhớ. Sau đó, Lộ Nghiên không biết thế nào mình lại xoay người nằm trên Trần Mặc Đông, công phu này của cô đều là do Trần Mặc Đông dạy. Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông không những không xúc động mê tình mà còn mỉm cười nhìn cô càng khiến cô tức giận.

Lộ Nghiên nằm bò trên người Trần Mặc Đông không chịu động đậy, Trần Mặc Đông đành phải lấy lại thế chủ động. Trần Mặc Đông thử mấy phương pháp mà trước đây Lộ Nghiên không bao giờ đồng ý làm, nhưng lần này cô không những không phản đối mà còn vô cùng phối hợp, nhiệt tình hưởng ứng.

Lúc hai người tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Lộ Nghiên không chịu được ánh mắt như cười như không của Trần Mặc Đông. Nghĩ lại cơn kích tình vừa nãy quả thực khiến cô xấu hổ, cô úp mặt lên gối, bất kể Trần Mặc Đông gọi thế nào cô cũng không chịu ngẩng đầu.

"Mau dậy đi, ngạt thở thì làm sao? Anh thề không nhìn em nữa."

"Vậy anh dậy trước đi."

"Lộ Nghiên, anh nói cho em biết, em mau dậy cho anh, nếu không anh sẽ không khách khí đâu."

"..."

"Đã là vợ chồng lâu như vậy, em còn xấu hổ gì nữa." Trần Mặc Đông vừa nới vừa nhấc cả người Lộ Nghiên dậy. Lộ Nghiên bị nhấc bổng khỏi giường, chỉ biết giấu mặt vào trong ngực Trần Mặc Đông.

"Em cũng có lúc đáng yêu như thế này sao?"

Lộ Nghiên hung hăng đánh Trần Mặc Đông một cái coi như câu trả lời.

"Chiều nay về nhà cùng anh."

"Không muốn về."

"Không được."

"Em nói được là được."

"Ở đây không có việc của em."

"Không có việc mà có lương là được."

Chiều tối ngày hôm đó, Trần Mặc Đông vẫn một mình quay lại Bắc Kinh. Lộ Nghiên biết cuối cùng Trần Mặc Đông vẫn rất tức giận. Lộ Nghiên hiểu nguyên nhân anh tức giận, nhưng cô không cách nào thuyết phục được mình quay trở lại.

Với những chuyện sau bữa tiệc rượu hôm trước, Lộ Nghiên thực sự không còn nhớ chút gì, nhưng có thể biến kiểu đàn ông như Trần Mặc Đông thay đổi thái độ sau một đêm nhất định có chuyện đã thực sự chạm tới đáy lòng anh. Đàn ông thực sự cũng cần sự quan tâm. Nhưng Lộ Nghiên trước kia chưa từng nói một câu mềm mại yếu lòng, cô chưa từng nói quan tâm, cũng chưa từng nói ghen, thậm chí cũng không nghe lời giải thích của Trần Mặc Đông. Có lẽ sau tiệc rượu, cô đã thực sự nói ra những gì mình nghĩ. Cô cảm thấy may mắn vì trong cơn say, mình có thể nói ra những lời mà bình thường không có cơ hội để nói. Quả thực những lời nói đó đã khiến mối quan hệ giữa cô và Trần Mặc Đông trở nên dịu đi.

Tuy vậy cô vẫn rất để ý, có lẽ cô có thể chắc chắn Trần Mặc Đông yêu cô, sẽ không rời xa cô, nhưng cô vẫn để tâm đến quá khứ của anh. Đó là bệnh chung của phụ nữ, một khi đã yêu sẽ trở nên tham lam, Lộ Nghiên cũng không ngoại lệ. Có lẽ xa cách có thể khiến cô thoải mái một chút, vì cô bỗng cảm thấy rất sợ sẽ nhìn thấy hai người đó đồng thời xuất hiện, cho dù hiện tại hai người đó chỉ dừng ở mức quan hệ công việc. Cô không nghĩ được phương pháp gì để "báo thù" nên chỉ nghĩ tới cách kiềm chế chính mình. Khi thật sự gặp phải cảnh đó, trong lòng Lộ Nghiên rối bời nhưng cuối cùng cô vẫn không vượt qua được thói quen của chính mình, giả vờ như không có gì xảy ra, giả vờ chào hỏi lịch sự. Nếu cứ như vậy thì đến một ngày sự lạnh lùng của cô sẽ chôn vùi cuộc sống của chính cô.

Tối hôm đó, Lộ Nghiên dọn đồ về lại khu nhà ở của nhân viên. Cô lớn tuổi nhất trong bốn cô gái ở cùng. Mấy cô gái ngồi quanh nồi lẩu vừa ăn vừa trò chuyện.

"Tối qua Trần tổng rời đi sớm, nghe nói còn ôm một cô gái đi cùng." Vô tình chủ đề bàn luận lại là bữa tiệc tối qua, Lộ Nghiên chỉ biết cúi đầu ăn lẩu.

"Mọi người nói xem Trần tổng đã kết hôn chưa?"

"Chắc là chưa đâu, nếu không sao có thể ôm cô gái đó như vậy?"

"Haiz, đàn ông kết hôn rồi cũng vẫn có thể ôm người phụ nữ khác đấy."

Ba người nói chuyện, mỗi người một câu thêm vào đến mức Lộ Nghiên chỉ biết im lặng, không nói được gì.

"Lộ Lộ, cậu không phải được điều từ Bắc Kinh đến sao? Chắc cậu phải biết Trần tổng kết hôn hay chưa chứ?"

"Mau ăn đi, chín hết rồi này." Lộ Nghiên chuyển chủ đề.

"Nếu vẫn chưa kết hôn thì tốt, vẫn có thể có một đối tượng để ảo vọng." Cô gái nào đó mơ màng nói.

Lộ Nghiên cất tiếng nói: "Anh ấy kết hôn rồi, em đổi đối tượng ảo vọng đi."

"Vợ anh ấy là người thế nào, có trẻ không?" Cả căn phòng bỗng trở nên ríu rít ầm ĩ.

"Cũng trẻ."

"Đẹp không?"

"Cũng được, đại khái không xấu."

"Tính cách, tính cách thế nào?"

"Không tốt lắm."

"Dáng người thì sao?", "Da có đẹp không?", "Gia cảnh thế nào?", "Có khí chất nữ vương không?"...

Lộ Nghiên thực sự dùng ánh mắt nhìn hàm ý mấy cô gái kia thật nhiều chuyện. Nhưng cuối cùng họ cũng dựa vào tưởng tượng của mình để tổng hợp lại một cô vợ của Trần Mặc Đông, đại khái như sau: da trắng, người cao gầy thanh thoát, khuôn mặt tao nhã, nghề nghiệp chắc là liên quan đến lĩnh vực thiết kế mỹ thuật, hai người đi xem mặt rồi kết hôn, nhưng lâu ngày sinh tình, cuộc sống tôn trọng lẫn nhau, sau khi kết hôn sinh một trai một gái, cuộc sống rất hạnh phúc ngọt ngào.

Nghe thấy vậy, những phiền muộn trước đó của Lộ Nghiên cũng được vứt bỏ sang một bên. Cuộc tán gẫu giữa con gái mãi mãi đầy sự tưởng tượng, nhưng tất cả đều là sự vui vẻ hạnh phúc.

"Nếu vợ anh ấy không phải như vậy thì sao?" Lộ Nghiên vừa mở miệng đã thấy hối hận.

"Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta, cuộc sống là của họ. Vừa nãy chỉ là chút tưởng tượng thôi, làm gì có cuộc sống nào lại trôi qua hạnh phúc và ngọt ngào đến vậy."

Mấy cô gái cùng cười, tiếp tục ăn lẩu.

Lộ Nghiên nhìn chị gái trước mặt bận rộn với công việc, còn mình lại nhàn rỗi trước màn hình máy tính. Chiều qua, giám đốc Lưu gọi cô tới phòng làm việc, bảo cô giao công việc lại cho người chị gái trước mặt.

"Tiểu Lộ, nghe lời chú, mấy ngày nữa về Bắc Kinh đi."

"Chú Lưu, chú với Trần Mặc Đông liên kết bắt nạt cháu, mất công cháu tốt với chú như vậy."

"Cô bé ngốc cứng đầu, chú chỉ muốn tốt cho cháu thôi."

Lộ Nghiên ỉu xìu trở về chỗ ngồi, nhập tỉ mỉ lại từng công việc vào máy tính, sau đó cẩn thận viết lại vị trí của mỗi văn kiện trên máy. Có điều, cô nghĩ làm công việc trợ lý nên giống như Tiêu Mông và chị gái này, nhìn rất giàu kinh nghiệm, tâm tư tinh tế; cứ như Lộ Nghiên thỉnh thoảng lại mơ màng quả thực không thích hợp. Nghĩ tới điểm này, Lộ Nghiên quyết định tha thứ cho Trần Mặc Đông.

Lộ Nghiên buồn chán vì rảnh rỗi, nhớ tới tối qua học làm cá sốt chua ngọt với thày dạy nấu ăn, cô đã chụp lại đĩa cá mình làm và đĩa thày dạy nấu ăn làm, sau đó gửi hai bức ảnh cho Trần Mặc Đông, bên dưới viết chữ: "Đoán xem đĩa nào là em nào?". Gần đây Trần Mặc Đông thường mặc kệ cô, càng không hề gọi điện cho cô, vì thế mỗi ngày gọi điện cho anh là công việc của Lộ Nghiên. Trên điện thoại, Lộ Nghiên đã từng trách móc anh nhỏ mọn, khi đó Trần Mặc Đông sẽ nói: "Nếu em độ lượng thì mau về đây đi.", Lộ Nghiên nghẹn lời, sau đó không nhắc lại chuyện này nữa.

Tin nhắn trả lời rất nhanh: "Rất rõ mà." Lộ Nghiên nhìn lại bức ảnh, quả nhiên hai bức ảnh đã thể hiện rõ sự phân biệt. Nhưng Lộ Nghiên vẫn cảm thấy thứ mình làm giống như một món hoàn toàn khác, vì thế cô mới nhàm chán gửi tin nhắn này đi. Xem ra muốn đấu với Trần tổng cao minh, cô còn phải thông minh hơn một chút nữa.

"Sao anh có thể bác bỏ quyền lợi làm việc của em?" Lộ Nghiên gửi lại một tin nhắn.

Lần này Lộ Nghiên đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn trả lời, Lộ Nghiên tức giận ném điện thoại vào trong ngăn kéo. Thấy vẫn chưa hết giận, Lộ Nghiên lấy điện thoại, làm mặt quỉ, chụp ảnh gửi lại cho Trần Mặc Đông, rồi tắt máy. Sau đó, cô lại gửi một email cá nhân cho Trần Mặc Đông, viết to ba chữ "ĐỒ XẤU XA". Tuy Lộ Nghiên thấy mình rất ấu trĩ, nhưng cô lại rất vui vẻ, đồng thời cũng thấy được hả giận.

Buổi tối, mấy cô gái nằm trên giường xem TV, Lộ Nghiên mơ màng buồn ngủ. TV đang chiếu đến đoạn nam nữ chính nhìn nhau thâm tình thì điện thoại của Lộ Nghiên vang lên. Nhận được ánh nhìn căm giận của mấy cô gái, Lộ Nghiên vội vàng bắt máy.

"Em ăn cơm rồi." Nhìn đồng hồ, Lộ Nghiên chủ động báo cáo, vì kể từ khi Trần Mặc Đông tức giận rời đi, anh chỉ quan tâm đến vấn đề này của Lộ Nghiên.

"Em có chuyện gì thì không thể nói thẳng sao, cứ dùng cách thể hiện vòng vo thế này."

"Trần Mặc Đông, anh đừng có cười em như thế. Có gì anh nói thẳng đi."

"Nếu đã nhớ anh thì vì sao vẫn chưa về?"

"Bên cạnh anh có người không? Những câu buồn nôn như vậy mà cũng nói được. Trần Mặc Đông, anh biến chất rồi."

"Em viết được ra thì anh nói được ra."

"Anh đúng là thông minh, bị anh phát hiện rồi." Lộ Nghiên giả vờ cười, trên bức email cuối cùng, cô viết ba chữ: "Em nhớ anh", nhưng lại bôi trắng ba chữ đó. Lộ Nghiên nghĩ Trần Mặc Đông nhìn thấy email vô vị này sẽ xóa luôn, nhưng không ngờ cô lại bị phát hiện.

"Lộ Nghiên, anh đánh cuộc ngày mai em sẽ về Bắc Kinh."

"Phù, năm sau em cũng chưa về đâu."

Lộ Nghiên đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra. Cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ. Theo thói quen của Lộ Nghiên, bình thường giờ này cô đã ngủ rồi, mà Trần Mặc Đông cũng biết rõ nếp sống của cô, nhưng anh lại gọi điện cho cô vào giờ này.

"Anh đang ở đâu?" Lộ Nghiên hỏi.

"Bệnh viện."

"Sao anh..." Lộ Nghiên chưa hỏi xong thì điện thoại bị ngắt gián đoạn, cô gọi lại thì đã thấy tắt máy.

Lộ Nghiên không dám gọi điện cho hai bên bố mẹ hỏi thăm tình hình. Trần Mặc Đông có chuyện gì chưa bao giờ để người lớn biết chuyện, chuyện anh bị ốm có lẽ cũng sẽ không thông báo cho gia đình. Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định gọi điện cho Lỗ Mạn, nhưng lại không thấy người bắt máy. Lộ Nghiên nóng ruột đến phát điên, cuối cùng cô gọi điện cho Tiêu Mông.

"Tối nay Trần tổng đi tiếp khách, uống rượu nhiều nên..."

"Nghiêm trọng không?"

"Xem ra Trần tổng không ổn lắm."

Lộ Nghiên ngắt điện thoại mới cảm thấy tim mình đập trở lại. Cô ngẫm nghĩ chắc chắn chuyện này là do khổ nhục kế của Trần Mặc Đông, anh chắc chắn biết Lộ Nghiên đau lòng vì anh. Lộ Nghiên tự nhắc mình dù thế nào cô cũng sẽ không trở về, chuyện này liên quan đến vấn đề tự tôn con người.

Nhìn đám mây trắng bàng bạc bên ngoài cửa sổ, Lộ Nghiên thầm mắng mình ngu ngốc nghìn lần. Sau một đêm suy nghĩ, Lộ Nghiên vẫn thu dọn hành lý, đặt chuyến bay sớm nhất. Khi Lộ Nghiên tạm biệt giám đốc Lưu, giám đốc Lưu không che giấu nổi vẻ vui mừng.

"Cháu phải đi mà chú lại vui mừng vậy sao?"

"Nha đầu không có lương tâm, về rồi hãy sống vui vẻ nhé, đừng có động chút lại chạy đi như thế."

"Không phải cháu bỏ nhà. Chẳng phải cháu đến đây làm việc sao?"

"Có lý. Đem cái này về cho mẹ chồng cháu, bà ấy thích ăn lắm."

"Bác đã chuẩn bị cái này từ sớm ạ?"

Ngồi trên xe bus, Lộ Nghiên nghĩ mặc dù nơi đây không khí không tốt lắm, dân cư hơi đông và giao thông hơi bất tiện, nhưng chắc cô sẽ rất nhớ nơi này.

Chương 42: Khó phân thắng bại
Lộ Nghiên đến thẳng bệnh viện. Tình cảnh này lại lần nữa xuất hiện khiến Lộ Nghiên không thể không thừa nhận sinh tử cuộc đời đúng là tuân theo vòng tuần hoàn. Hành lý của cô không nhiều, dù rằng khi rời khỏi nhà riêng của cô và Trần Mặc Đông hành lý rất nhiều, nhưng lúc đi khỏi nhà mẹ, cô chỉ mang theo mấy bộ quần áo. Trong tiềm thức cô biết mình sẽ nhanh quay lại, bất luận quan hệ giữa cô và Trần Mặc Đông phát triển đến mức nào, rốt cuộc nơi quay về của cô vẫn là thành phố ồn ào này - nơi mà tất cả những tình cảm chân thành của cô đặt tại đó, mới chính là nơi cô muốn đến. Lần trước, bố của cô và bố của Trần Mặc Đông đã khiến cô nhận ra mình thực sự không thể chấp nhận được sự mất mát. Nỗi mất mát tự như cắt da thịt, đau đớn đến mức khiến người ta quên đi mọi tâm tư và cảm xúc.

Cả tầng rất yên tĩnh, hai bên hành lang có mấy lẵng hoa tươi. Lộ Nghiên liếc thấy một cái tên quen thuộc. Rõ ràng mấy giỏ hoa này đã bị Trần Mặc Đông - con người vốn rất ghét hoa, vứt bỏ bên ngoài. Lộ Nghiên cố gắng nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng bệnh, cửa phòng khép hờ. Đúng lúc Lộ Nghiên bước đến gần thì nhìn thấy một hình bóng bước vào nhà vệ sinh, cô nhất thời dừng chân, rồi lùi ra sau một bước, đặt hành lý trên tay xuống đất.

Lộ Nghiên xách lại hành lý, quay người bước đi.

"Không vào sao?" Lộ Nghiên không biết Tiêu Mông đã đứng ở phía sau mình từ khi nào, tay cô ấy đang xách hộp cơm và phích nước.

"Chiều tối tôi sẽ quay lại thăm anh ấy, đừng nói với anh ấy là tôi tới. Cảm ơn." Lộ Nghiên hơi mỉm cười, giống như mỗi lần cô gặp Tiêu Mông.

"Về nhà à?"

"Ừ." Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Mông cười, vừa rồi cô đã quên suy nghĩ vấn đề này.

"Hiện nay Trần tổng đang ở tiểu khu xxx, căn nhà trước bán rồi. Đây là chìa khóa."

"Chìa khóa này là khi Trần tổng nhờ tôi về nhà lấy quần áo mới đưa cho tôi." Tiêu Mông sợ Lộ Nghiên hiểu nhầm nên vội vàng giải thích, cô biết phụ nữ đối với người đàn ông mình yêu rất đa nghi, vì chính bản thân cô cũng vậy.

Lộ Nghiên mỉm cười nhận chiếc chìa khóa, nghe cô ấy nói địa chỉ xong thì quay người rời đi.

Lộ Nghiên suy nghĩ một hồi vẫn quyết định đi tới căn nhà mới mà mình chưa từng nhìn thấy. Căn nhà được bài trí như trước, vẫn theo phong cách đồng quê ấm áp với gam màu vàng và xanh lá. Những bông hoa nhỏ khiến cả căn phòng toát lên vẻ ấm áp dễ chịu, trên sô pha vẫn còn chiếc đệm dựa mà Lộ Nghiên làm trước kia, ngay cả túi vải hoa bọc chiếc điều khiển TV cũng xuất hiện. Trước khi đi, Lộ Nghiên rõ ràng đã đem những thứ đồ này về bên nhà mẹ đẻ. Cô nghĩ Trần Mặc Đông không thể đích thân đến nhà lấy, chắc chắn anh đã gọi xe đến chở, anh ấy vốn dĩ là người coi thể diện như tính mạng mà. Đồ gia dụng đều hoàn toàn mới. Lộ Nghiên đi dạo một vòng quanh căn nhà, cuối cùng mở cửa phòng làm việc của Trần Mặc Đông, cô hơi ngạc nhiên, cả gian phòng vẫn y như cũ, ngay cả đồ gia dụng cũng không đổi, gian phòng trở thành sự đối lập với toàn bộ căn nhà.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lộ Nghiên gọi điện về hai bên gia đình, bố mẹ hai bên đều nhắc nhở cô và Trần Mặc Đông về nhà ăn cơm. Lộ Nghiên chỉ nói công việc của Trần Mặc Đông rất bận, hai ngày sau sẽ qua thăm bố mẹ. Lộ Nghiên ngồi trên sô pha, cô có chút mơ màng mất mát, sau những rối bời về cảm xúc, sự bất lực càng hiện rõ trong lòng cô. Đột nhiên cô cảm thấy rất mệt, nếu có thể ngủ một giấc thì thật tốt, tựa như nàng mỹ nhân ngủ trong một câu chuyện cổ tích, dùng giấc ngủ để bỏ qua những bất bình trên đời. Như vậy rất ấu trĩ, nhưng Lộ Nghiên nhớ tới kết thúc khá quen thuộc, chính là sự xuất hiện bất ngờ của chàng hoàng tử.

Lộ Nghiên xịt nước hoa thơm ngát lên người, trang điểm kỹ càng rồi mới ra khỏi cửa, ngồi trên xe gần ba mươi phút mới tới bệnh viện. Lần này, Lộ Nghiên rất cẩn thận dò xét mở cánh cửa phòng bệnh, hành động quá mức nhẹ nhàng này có chút buồn cười.

Trong phòng, Trần Mặc Đông cúi đầu nhìn máy vi tính, nghe tiếng người bước vào bèn ngẩng đầu. Lúc anh nhìn thấy Lộ Nghiên, một chút dao động trong ánh mắt cũng không hề có, ngược lại, Lộ Nghiên có chút không tự nhiên. Trần Mặc Đông lại cúi đầu tiếp tục làm việc.

Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông không có ý định nói chuyện, cô cũng lười mở miệng. Lộ Nghiên nhìn quanh căn phòng, chậu hoa lan trên bệ cửa sổ hấp dẫn cô. Lộ Nghiên nhớ trong sách chăm sóc hoa từng nói không thể tưới nước thẳng lên hoa, nếu không sẽ rút ngắn thời kỳ nở hoa. Cô cầm bình nước, phụt hai cái lên thẳng lá cây, mấy giọt nước chảy theo gân lá, Lộ Nghiên dùng lòng bàn tay hứng lại.

"Sao không bỏ chậu hoa này ra ngoài?"

"Không để ý thấy."

"Quả thực nó vẫn chưa đủ rực rỡ."

"..."

"Sức khỏe của anh tốt lên nhiều rồi nhỉ." Tuy Lộ Nghiên hỏi, nhưng khẩu khí lại mang tính chất khẳng định.

"Ừm."

Lại là sự im lặng nối tiếp, Lộ Nghiên không có việc gì làm bèn mở TV, nhưng bên tai cô vẫn vang lên tiếng Trần Mặc Đông gõ bàn phím lách cách.

Buổi tối, hai người quyết định ăn cơm tại nhà ăn của bệnh viện. Trần Mặc Đông chỉ chăm chăm nhìn nghiên cứu các món ăn, còn Lộ Nghiên lại rất kén ăn, gọi mấy món ăn mà hai người chỉ ăn được mấy miếng. Sau bữa ăn, hai người đi dạo dưới tòa nhà. Mấy cô y tá trẻ tuổi đứng ở đằng xa, chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó, khúc khích cười. Bước đến gần họ, mấy cô gái thẹn thùng chào Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông cũng gật đầu đáp lại.

"Sao lại bán nhà?"

"Chẳng phải em nói không thích sao?"

"Vì sao lại trang trí nhà mới như vậy?"

"Anh tôn trọng thẩm mỹ của em và bảo lưu gout thẩm mỹ của mình, như vậy lẽ nào không tốt?"

"Anh là người hoài cổ."

"Trong lòng em không vui sao? Anh cảm thấy như em đang nói ẩn ý ấy?"

"Cũng vui, nhưng đột nhiên cảm thấy em thiếu vẻ đẹp của một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống, em chưa cố gắng được."

"Đã có người nào từng nói tính cách em không kiên định, vì người khác mà tâm tình thay đổi chưa?"

"Anh cũng phát hiện ra điểm đặc biệt này của em rồi." Lộ Nghiên cảm thấy rất buồn cười.

Lộ Nghiên định sau khi Trần Mặc Đông nằm yên ổn sẽ về nhà, nhưng Trần Mặc Đông lại muốn đưa cô về nhà, Lộ Nghiên không chịu, cô bị ép buộc đành phải nói tối nay không về, nhưng Trần Mặc Đông nói ở đây không thoải mái nên kiên quyết đưa cô về.

"Trần Mặc Đông, anh đúng là không bình thường, có bệnh thì mau chữa cho khỏi, còn so đo với em làm gì nữa?"

"..."

"Thực ra anh hoàn toàn không ốm đau gì cả, đúng là lãng phí sức lực, lãng phí tài nguyên."

"..."

"Hay là anh muốn mượn cớ đau ốm để tạo cơ hội quang minh chính đại gặp mặt người đẹp, khóc gió than mưa, dùng khổ nhục kế? Anh đúng là không từ thủ đoạn." Lộ Nghiên biết mình mượn gió bẻ măng, thậm chí cố tình gây sự, nhưng trong lòng cô không nhẫn nhịn được nữa. Đối diện với Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên rất muốn đem khuôn mặt lạnh lùng kia ném sang một bên.

"Cả chiều nay em quanh co, nói ẩn ý chính vì chuyện này?"

"Không phải."

"Trong lòng em rõ ràng không vui, lời nói cũng vô cùng khiêu khích, nhưng lại không dám thừa nhận. Lộ Nghiên, em vốn dĩ không độ lượng như mình nghĩ, nhưng lại học sự bình tĩnh hờ hững của người khác. Đáng tiếc mỗi lần em mở miệng lại bán đứng tâm can mình."

"Lúc nào anh cũng nói em, nhưng sao anh không nhìn lại chính mình đi? Rõ ràng anh biết em để ý, biết em sẽ không giống những người con gái khác tâm tư hiện rõ, nhưng anh lại làm những chuyện khiến em đau lòng. Anh cố ý, hay là vốn dĩ anh chưa từng hết tình ý với cô ta?"

Hai người đều không phải là người thích lớn giọng, tuy cãi nhau nhưng giọng nói lại chỉ hơi cao hơn một chút so với bình thường. Lúc bắt đầu, giọng Lộ Nghiên vẫn có chút khí thế, nhưng đến cuối cùng lại hơi nghẹn ngào. Lộ Nghiên ghét nhất rơi nước mắt trước mặt Trần Mặc Đông, bất kể là trước hôn nhân hay sau hôn nhân. Nhưng chuyện này xảy ra, cô thực sự không kiềm chế nổi, mà sau khi nó đã bùng nổ, cô lại thấy hối hận vô cùng.

"Nếu em không như vậy thì còn có thể như thế nào nữa? Anh bắt em phải lấy lòng anh, quẩn quanh dính lấy anh sao? Nếu anh không từ bỏ được cô ta, em làm những chuyện đó có nghĩa gì? Hơn nữa, những việc này em cũng không làm được." Lộ Nghiên đã hơi trấn tĩnh lại.

"Nếu anh thấy em chướng mắt, sau này em không đến nữa là được." Lộ Nghiên nói câu này ra, nước mắt đã không kiềm chế nổi. Tuy giọng nói có sự tức giận, nhưng Lộ Nghiên cảm thấy khi rời đi cũng nên có chút cao ngạo, phải tự cho mình một chút tự tôn.

Trước khi rời đi, Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông, lúc này anh đang cau mày, trên trán lấm tấm mồ hôi, một tay ôm lấy bụng, tay kia nắm chặt lại. Lộ Nghiên đi về phía trước một bước, nhưng dừng lại, rồi quay người bước đi. Tuy nhiên, sau khi mở cửa, chân cô như mất hết sức lực, không thể nhấc nổi một bước. Nước mắt Lộ Nghiên lại rơi lần nữa vì sự không kiên quyết và cảm giác mơ hồ của chính bản thân.

Lộ Nghiên đứng bên cạnh nhìn bác sĩ kiểm tra cho Trần Mặc Đông. Bác sĩ ấn bụng anh hỏi có khó chịu không, nhưng lần nào Trần Mặc Đông cũng lắc đầu, cuối cùng bác sĩ dặn dò Lộ Nghiên phải để bệnh nhân nghỉ ngơi cẩn thận, tinh thần ổn định mới tốt cho sức khỏe của bệnh nhân, chế độ ăn uống phải chú ý tới dinh dưỡng.

"Anh muốn ăn gì không?" Giọng nói của Lộ Nghiên không mang theo chút cảm xúc nào.

Trần Mặc Đông dựa vào thành giường, nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, đôi mắt hơi nheo lại, ẩn chứa sự mơ hồ, nhưng dường như lại ánh lên tia sáng. Sắc mặt, thần thái vẫn bình thường, tựa như chưa hề có cơn đau vừa nãy. Trần Mặc Đông khẽ lắc đầu. Lộ Nghiên rút chiếc gối đệm phía sau lưng Trần Mặc Đông để anh nằm xuống, sau đó rót nước cho anh, cuối cùng ngồi bên cạnh lặng lẽ gọt táo.

Cô đã quen với chuyện khi gặp phải vấn đề gì đó không biết nên phản ứng thế nào thì sẽ tìm một chuyện khác bận rộn làm để quên đi. Nhưng lần này, chuyện gọt táo dường như không phải là lựa chọn sáng suốt vì thời gian gọt táo rất ngắn. Vỏ táo Lộ Nghiên gọt rất đẹp, vừa mỏng lại vừa ngay ngắn. Cô nghĩ hành động và lời nói vừa nãy của mình quả thật rất ấu trĩ, không đúng mực, không logic, thật sự bị nói là "ngốc" cũng không sai.

Đưa quả táo vừa gọt cẩn thận đến bên miệng, Lộ Nghiên cắn một miếng. Hương táo và vị mềm dịu trong miệng đưa Lộ Nghiên từ trong suy tư về với thực tại.

"Anh còn tưởng em gọt táo cho anh chứ?"

"Vậy cho anh ăn này." Lộ Nghiên đưa quả táo vừa cắn được một miếng cho Trần Mặc Đông, cô cố tình muốn anh không vui.

"Thôi, em tự ăn hết đi."

Lộ Nghiên ngồi ăn táo, Trần Mặc Đông vẫn lặng lẽ nhìn cô. Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn giương cung giương súng, thế mà trong phút chốc lại trở nên yên bình đến vậy. Nếu trên thế giới này có giải vợ chồng hòa bình nhất, vậy chắc chắn sẽ thuộc về đôi vợ chồng cãi nhau cũng không nổi này.

Sau chuyện đó, hai người tựa như chưa từng có chuyện bất hòa xảy ra. Lộ Nghiên muốn về nhà, Trần Mặc Đông lại kết thúc tranh cãi bằng câu: "Em hi vọng một người bệnh sẽ lái xe đưa em về nhà sao?". Phòng bệnh tuy bày biện sang trọng, nhưng nhược điểm duy nhất là chỉ có một chiếc giường. Lộ Nghiên vốn muốn nằm trên sô pha một đêm, nhưng thấy ánh mắt của Trần Mặc Đông, ngay cả dũng khí mở miệng cũng bị dập tắt. Rửa mặt xong, Lộ Nghiên vẫn mặc nguyên quần áo, nằm xuống bên cạnh Trần Mặc Đông. Giường bệnh nhỏ hơn giường bình thường một chút, Lộ Nghiên nằm quay lưng về phía Trần Mặc Đông, còn Trần Mặc Đông nằm thẳng người bên cạnh.

Lộ Nghiên vừa ngủ không lâu thì cảm thấy có người bước vào, Trần Mặc Đông ngồi dậy, hình như nói vài câu, sau đó căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh. Cô bị kéo lật người lại, sát vào một nơi rất ấm áp.

Tuy quãng đường ngắn nhưng Lộ Nghiên vẫn bắt xe về nhà.

"Cô gái, sớm như vậy đã đi đâu thế?" Những người lái xe ở Bắc Kinh lúc nào cũng không quên vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm. Lộ Nghiên rất khâm phục nhiệt tình của họ, bất kể là ai, họ đều có thể nói chuyện phiếm được vài câu, điểm này Lộ Nghiên vĩnh viễn không thể làm được.

"Vừa mới từ bệnh viện về ạ." Lộ Nghiên trả lời.

"Trong nhà có người ốm sao? Với môi trường hiện nay, cả không khí lẫn nước đều ô nhiễm hết rồi, môi trường như vậy con người không thể sinh bệnh được sao? Mà giá cả thuốc thang cũng quá cao. Đứa bé nhà hàng xóm của tôi chỉ bị cảm cúm, đi bệnh viện mà mất hơn ba trăm tệ, kiểm tra qua bao nhiêu bước, cuối cùng chỉ là một cơn cảm cúm thông thường..."

"Ông xã tôi bị ốm." Lộ Nghiên thấy người lái xe tạm ngừng, vội vàng ngắt lời, nếu không cô không biết người lái xe sẽ lan man đến chủ đề nào nữa.

Hai chữ "ông xã" vừa bật ra, chính Lộ Nghiên cũng thấy ngạc nhiên. Lộ Nghiên không giống như những người vợ khác, cô chưa từng gọi Trần Mặc Đông là "ông xã", cô cảm thấy hai chữ đó rất buồn nôn. Mà Trần Mặc Đông cũng chưa từng gọi cô là "bà xã". Hai người thường gọi tên nhau, khi nóng giận cũng chỉ gọi cả tên họ. Rõ ràng cách gọi thân mật chẳng thể hiện điều gì, vì sau khi kết hôn, mặc dù không hề có những lời tình tứ hay cách gọi thân mật, nhưng hai người vẫn sống rất tốt, bất kể là ngày hay đêm, bất kể là trên giường hay dưới giường, họ đều sống yên bình như vậy, không hề có phong ba.

Lộ Nghiên nhớ lúc sáng vừa dậy, cô vẫn rất buồn phiền. Lúc mở mắt, Lộ Nghiên phát hiện mình đang dựa vào ngực Trần Mặc Đông, tay đang đặt trên mặt anh. Tối hôm qua, chính cô còn là người muốn phân định rạch ròi ranh giới, mà hôm nay lại thân mật như vậy, Lộ Nghiên đưa bàn tay đang đặt trên mặt Trần Mặc Đông vào miệng, cắn một cái, nhưng không đủ sức lực, cuối cùng đành thở dài ngồi dậy.

"Em đi đâu?" Không biết Trần Mặc Đông đã tỉnh dậy từ khi nào, Lộ Nghiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Về nhà." Lộ Nghiên chống người ngồi trên giường, tránh khỏi vòng tay của Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông hơi nhoài người dậy, hôn lên môi Lộ Nghiên, sau đó buông tay nằm lại giường.

"Trần Mặc Đông, anh có nhầm không đấy, chúng ta vẫn đang cãi nhau."

"Nấu cháo mang đến đây, anh đói rồi."

Cuối cùng Lộ Nghiên đành tức giận rời khỏi.

Lộ Nghiên nấu cháo cho thêm vài hạt đỗ, sau đó cho thêm một ít rau. Lúc nấu cháo, chỉ cần nhớ tới Trần Mặc Đông, cô liền mắng anh một câu: "Đồ xấu xa". Chuẩn bị đồ xong, Lộ Nghiên mới đi thay quần áo quay lại bệnh viện.

Lộ Nghiên không ngờ lại gặp Lưu Uyên Thư trước cửa bệnh viện. Nếu cô biết chuyện này, cô sẽ chẳng mang cháo cho Trần Mặc Đông, huống hồ cô không mang cháo thì Trần Mặc Đông cũng không đói. Trên tay Lưu Uyên Thư là một chiếc cặp lồng giữ nhiệt, xem ra đồ ăn trong đó xa xỉ hơn nhiều so với cháo của Lộ Nghiên.

"Lâu rồi không gặp, nghe Mặc Đông nói cô ra ngoại thành rồi." Lộ Nghiên vốn muốn quay lại, nhưng trời không chiều lòng người, Lưu Uyên Thư lại đi về phía cô.

"Đúng vậy!"

"Tôi sợ Trần Mặc Đông không ăn được đồ ăn bên ngoài nên cố ý chuẩn bị cháo cho anh ấy, xem ra tôi đã nhiều chuyện rồi." Lưu Uyên Thư nhìn chiếc bình giữ nhiệt trong tay Lộ Nghiên, sau đó mỉm cười.

"Sao có thể như vậy chứ?" Lộ Nghiên đành lịch sự nói theo.

"Dù sao anh ấy cũng có đồ ăn rồi, tôi không lên đó nữa. Tôi phải đi làm đây."

Lưu Uyên Thư rời đi, Lộ Nghiên cũng không giữ lại, chỉ nhìn cái bình giữ nhiệt, không đành lòng từ chối lòng tốt của người ta nên bảo cô sẽ cầm hộ lên, rồi thay Trần Mặc Đông cảm ơn cô ta.

Lộ Nghiên đổ cả hai loại cháo ra hai bát trước mặt Trần Mặc Đông, bày rau dưa và một món ăn chính ra, sau đó ngồi bên cạnh nhìn anh ăn.

"Sao lại có hai bát thế?"

"Bát này là do yêu cầu của anh, còn bát kia là muốn cho anh một niềm vui bất ngờ, nếm thử xem cái nào ngon."

Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông "ngoan ngoãn" nếm thử, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nghiên, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Rốt cuộc bát nào ngon?" Lộ Nghiên nhìn Trần Mặc Đông mãi vẫn không có phản ứng gì bèn hỏi một câu. Nhưng dường như Trần Mặc Đông không hề có ý định trả lời câu hỏi của cô, chỉ cúi đầu ăn rau và cháo.

"Thật ra anh có ăn nổi không? Anh không cần giữ thể diện cho em, muốn ăn bát nào thì ăn, bỏ cháo của ai đi cũng đều lãng phí mà."

"..."

"Nhưng xem ra bát cháo của cô Lưu ấy có vẻ ngon, thịt rất mềm, chắc là đã hầm rất lâu."

"Anh không định gọi điện cảm ơn người ta sao? Người ta sáng sớm đã mang đồ ăn nóng cho anh, thật sự vất vả. Đây đúng là cơ hội tốt để anh động viên an ủi người ta."

"Lộ Nghiên, em nói xong chưa?"

"Anh cũng có lúc thẹn quá hóa giận sao?"

"Chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện này nữa được không?"

"Cãi nhau? Anh Trần chẳng phải vẫn luôn coi thường tranh cãi với một người vô cớ gây sự như em sao? Từ trước đến nay lúc nào cũng là em gây sự, còn anh Trần tao nhã chín chắn lúc nào chẳng mặc kệ em ầm ĩ. Đương nhiên, khi anh Trần buồn phiền, cảm thấy vô vị, chắc anh cũng coi việc tranh cãi đôi ba câu với em là thứ để giải sầu."

"Em đừng đem lý lẽ ra dồn ép người khác như thế."

"Anh thừa nhận em có lý chính là thừa nhận anh và cô Lưu ấy có gì đó. Nếu em không hiểu sai thì có vẻ anh đang ngầm nói với em quyết định cuối cùng của anh."

"Lộ Nghiên, anh thật sự phục em. Em đúng là người có khả năng bóp méo sự thật. Bất kể em tin hay không, anh sẽ chỉ nói câu này một lần thôi: Anh và Uyên Thư chỉ là quan hệ công việc."

Lộ Nghiên đứng dậy, nhìn chậu hoa lan bên cạnh cửa sổ, cánh hoa màu tím, ánh mặt trời nhẹ nhàng đọng trên từng cánh hoa khiến chúng mang vẻ đẹp lung linh.

Mấy ngày sau, Lộ Nghiên đến công ty làm thủ tục, sau đó quay trở lại công việc cũ.

Cuối tuần, Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên đến nhà Trần Chí Bang ăn cơm. Lộ Nghiên mang theo cả quà giám đốc Lưu gửi cho mẹ chồng. Lúc ăn cơm, mẹ chồng tươi cười hỏi thăm sức khỏe của giám đốc Lưu. Trần Chí Bang giận dỗi, hung hăng nhìn hai người, sau đó lại bị mẹ chồng cô lườm một cái. Lộ Nghiên cảm thấy đôi vợ chồng già này rất đáng yêu.

Trên bàn ăn, một đôi vợ chồng khác dường như lại không vui vẻ. Trần Nhiễm Mộng né tránh đồ ăn Hàn Minh Khải gắp cho, rồi cũng lườm anh một cái. Nếu nói một người con gái xinh đẹp thì dù thế nào cũng vẫn đẹp. Cái lườm của Trần Nhiễm Mộng vừa rồi quả thực rất đáng yêu, mang cả sự dịu dàng và nũng nịu của một cô gái. Đổi lại là Lộ Nghiên, có lẽ sống chết cô cũng không thể làm được như vậy.

"Nhiễm Mộng, đã lớn như vậy sao vẫn không hiểu chuyện? Muốn nóng giận thì cũng phải xem xét hoàn cảnh chứ, con không sợ chị dâu chê cười sao?" Tuy mẹ chồng cô rất chiều cô em dâu này, nhưng thi thoảng vẫn hay mắng cô ấy không hiểu chuyện.

"Vốn dĩ là anh ấy sai mà."

"Ừ, là anh sai." Hàn Minh Ảnh là người đàn ông có tính cách tốt nhất mà Lộ Nghiên từng gặp. Nếu chuyện trước kia là thật, Lộ Nghiên thực sự có chút hối hận vì đã bỏ qua một người như vậy.

"Chị dâu còn nhỏ hơn con mấy tháng, con thấy chị ấy hiểu chuyện, chín chắn thế nào đấy."

Trần Mặc Đông và Trần Nhiễm Mộng cùng ngẩng đầu nhìn Lộ Nghiên. Lộ Nghiên chột dạ, cúi đầu ăn. Cô chống chế gắp một miếng rau, không may lại là rong biển, đành cố gắng nhịn nuốt vào, nhưng dạ dày lại muốn chống đối, Lộ Nghiên vội chạy vào nhà vệ sinh nôn ra đám thức ăn mình vừa nhuốt vào.

Trở lại bàn ăn, Lộ Nghiên cảm thấy không khí rất kỳ lạ, cả nhà đều nhìn cô chằm chằm khiến cô ngại ngùng.

"Nghiên Nghiên, có phải con có rồi không?" Ánh mắt mẹ chồng đầy chờ mong, ngay cả Trần Chí Bang cũng mang vẻ mặt như vậy.

Lúc này Lộ Nghiên mới biết mọi người đã hiểu nhầm. Nhưng là người một nhà, Lộ Nghiên cảm thấy rất ngại khi nói đến chuyện này, vì thế cô chỉ cười, còn mọi người nghĩ thế nào cô cũng không quản được.

Sau đó, chủ đề nói chuyện trong bữa ăn là "thức ăn của phụ nữ mang thai", cứ như thể Lộ Nghiên thực sự đã mang thai. Lộ Nghiên nghe mẹ chồng và Trần Nhiễm Mộng nói chuyện chỉ biết bất lực ngồi nghe. Trần Mặc Đông gắp thức ăn vào bát Lộ Nghiên, Lộ Nghiên hung hăng lườm anh một cái, nhưng Trần Mặc Đông chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô.

Chương 43: Khó phân thắng bại (2)
Phòng tắm của nhà mới rộng hơn nhiều so với nhà cũ. Lộ Nghiên đứng bên trong mãi vẫn chưa thấy thích ứng được. Cô tắm gội qua loa rồi bước ra ngoài.

Lúc này Trần Mặc Đông cầm một cốc sữa, đang đẩy cửa bước vào phòng ngủ. Hai người chạm mặt nhau, Trần Mặc Đông để Lộ Nghiên bước vào trước, rồi mới cầm cốc sữa đặt trên tủ cạnh bên giường của cô. Lộ Nghiên quan sát hành động này của Trần Mặc Đông, cô nghĩ có lẽ anh đã hiểu nhầm việc gì đó, muốn mở miệng giải thích, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì.

Từ khi Trần Mặc Đông xuất viện, cuộc sống của hai người khá lặng lẽ, yên tĩnh. Lộ Nghiên không nhắc lại chuyện Lưu Uyên Thư, Trần Mặc Đông cũng không giải thích lại. Cuộc sống của họ tựa như chưa từng có khúc nhạc đệm xen giữa này.

Lộ Nghiên sấy tóc, đắp mặt nạ, rồi mới leo lên giường.

"Em không mang thai." Tuy vừa nãy Lộ Nghiên không giải thích với nhà chồng, nhưng khi có hai người, cô nghĩ vẫn nên thành thật hơn. Lộ Nghiên nói xong liền uống một hơi hết cốc sữa: "Vì thế anh không cần đối xử tốt với em như vậy. Còn cốc sữa ngày hôm nay, em chỉ có thể nói cảm ơn thôi."

Từ đầu đến cuối, Trần Mặc Đông không hề nói gì, Lộ Nghiên tưởng anh đã ngủ, nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh đang nhìn cô. Lộ Nghiên hơi mím môi, quay người tắt đèn ngủ.

Trần Mặc Đông kề sát vào người cô, Lộ Nghiên để mặc tay anh làm loạn. Hai người dây dưa như vậy nhưng Trần Mặc Đông đột ngột dừng lại. Lộ Nghiên ngay lập tức có phản ứng khó chịu, nhưng cô lại không có được sự phối hợp của Trần Mặc Đông. Lúc này mắt cô đã ngập nước, gắng gượng mở mắt ra, cô thấy trán Trần Mặc Đông lấm tấm mồ hôi, một giọt mồ hồi từ trên tóc rớt xuống mặt Lộ Nghiên. Lộ Nghiên vừa ngượng vừa giận, nhưng không biết nên làm thế nào mới phải. Trong trí nhớ của cô, có lẽ đây là lần đầu tiên Trần Mặc Đông dùng cách này để giày vò, tra tấn cô. Cô không biết làm thế nào, nước mắt ngày càng nhiều.

"Nếu muốn thì cầu xin anh đi." Trần Mặc Đông kề sát tai Lộ Nghiên, đôi môi khẽ lướt qua vành tai mềm mại.

Lộ Nghiên đẩy Trần Mặc Đông ra, cố gắng giữ vững ý chí ngoan cường, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được, ngoan ngoãn nghe lời Trần Mặc Đông. Lúc đó cô có chút hận anh, mắng anh là đồ đê tiện, nhưng chính bản thân cô cũng biết mình không cách nào kháng cự nổi người đàn ông này, người đàn ông mà cô đã yêu sâu sắc.

Sau khi lau sạch mồ hôi trên cơ thể hai người, Lộ Nghiên cảm thấy mình như bị vắt kiệt sức lực, nước mắt đã không chảy nữa. Trần Mặc Đông lấy tay lau mồ hôi trên trán Lộ Nghiên, đưa ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt cô. Lộ Nghiên cảm thấy hơi ngứa, lắc đầu muốn thoát khỏi, nhưng cuối cùng không tránh được bàn tay gian ác của Trần Mặc Đông.

Trần Mặc Đông để Lộ Nghiên nằm trên người mình, tay khẽ vỗ về lưng cô.

"Trần Mặc Đông, nếu em không thể sinh con thì anh làm thế nào?"

"Em vẫn còn nhỏ, không vội."

"Nhưng em muốn có một đứa trẻ."

"Chính em vẫn là trẻ con mà."

"Anh có thể đừng coi em là trẻ con được không? Em nhỏ hơn Nhiễm Mộng mấy tháng thôi. Hơn nữa em hi vọng chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm bảo vệ nhau. Nếu không, em mãi mãi chỉ ở dưới sự bảo vệ của anh, em là vợ anh chứ không phải con anh." Lúc Lộ Nghiên nói những lời này, cô nhớ tới hình ảnh Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư trong vườn hoa bệnh viện, vì thế cô không nhận ra giọng nói của mình lúc này rất hùng dũng, thậm chí cả cơ thể còn nhoài hẳn dậy khiến cho cảnh xuân lộ ra không ít.

Trần Mặc Đông dường như suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt sững sờ một chút, rồi nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, nở một nụ cười tươi rói.

"Nhiễm Mộng cũng giống trẻ con, em nhỏ hơn em ấy, vậy thì em càng giống hơn."

"Em nói nghiêm túc đấy."

"Anh cũng rất nghiêm túc."

"Được, nếu em đã là trẻ con, vậy từ nay về sau em tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mà trẻ con không nên làm với anh."

"Không biết vừa nãy ai còn cầu xin anh ấy nhỉ?"

"Trần Mặc Đông, anh chết đi, sau này không cho phép anh được nhắc lại chuyện đó nữa."

"..."

"Trần Mặc Đông..."

"Hử?"

"Trần Mặc Đông..."

"Hửm?"

...

"Nếu anh không đồng ý cho em một phần tài sản giá trị, đánh chết em cũng sẽ không đồng ý ly hôn với anh." Lúc Trần Mặc Đông gần như sắp nổi giận, Lộ Nghiên cuối cùng cũng có đủ dũng khí để nói ra câu này.

Trần Mặc Đông khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gõ hai cái sau gáy Lộ Nghiên.

"Em không biết đám tư sản đều là những người rất hẹp hòi sao?"

Lộ Nghiên từ trước ngực Trần Mặc Đông ngẩng đầu dậy, cô hiểu rõ trọng lượng của câu nói này, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên nụ cười tươi đẹp của Trần Mặc Đông.

"Thực ra em đã biết từ lâu rồi."

- END-

Lời người dịch:

Đây đã là đoạn cuối của chính truyện "Thiên đường." Khi dịch đến đây mình có hơi hững vì cảm giác trong lòng vẫn còn đang lâng lâng, lấp lửng quá. Nhưng mình nhớ lại ngày xưa khi đọc truyện, mình cảm thấy truyện rất liền mạch, cảm giác kết hợp lý và nhẹ nhàng. Có lẽ cảm giác hiện tại là do thời gian vừa rồi bận quá, mình đã bỏ bê, nên bây giờ mạch không được nối tiếp nhau. Nếu các bạn đọc mà cũng có cảm giác như thế này thì mình thực sự xin lỗi.

Mình chỉ hơi buồn vì kết thúc, tác giả vẫn chẳng để cho Lộ Nghiên có thai. Nhưng tình huống hiện tại, Lộ Nghiên không có thai, Trần Mặc Đông vẫn lựa chọn chung thủy với cô, yêu thương và chiều chuộng, đó chẳng phải là cái kết còn cao trọng hơn cả việc tác giả để cho Lộ Nghiên mang thai ở chương cuối cùng này sao? Chứng tỏ người đàn ông ấy yêu thương cô gái thật lòng, ít nhất ở bên cạnh cô vẫn vì tình nghĩa của hai người. Và nữ chính của truyện, có thể mở đầu bằng nỗi đau, tưởng chừng "thiên đường" của mình đã mất, nhưng cô gái đã lựa chọn đi tiếp, và có được "thiên đường" của riêng mình, dù rằng ngay từ đầu, khi đưa chân vào con đường này cô gái ấy vẫn mơ hồ và mông lung.

Không biết mọi người đọc xong còn nhớ những lời mở đầu khi tớ đăng chương đầu tiên của truyện không? Hi vọng mọi người đọc xong sẽ khắc ghi được tư tưởng của truyện:

[Hạnh phúc giống như thiên đường, con đường đi tới thiên đường đâu chỉ có một, có thể không thiếu đường tắt, nhưng đa số mọi người lại phải đi vòng vèo, tìm tòi lăn lộn mới đến được nơi đó;

Con đường đầy hấp dẫn mê hoặc thì lại nhấp nhô gập ghềnh, nhiều cạm bẫy, tuy nhiên vẫn cầu xin được thuận lợi bước đi;

Nếu một ngày lòng hoài nghi, sẽ ngồi xuống ngắm cảnh ven đường;

Đường đi...

Có thể là hoa thơm cỏ xanh, nhưng ai có thể ngăn được sự tiêu điều khi trời đông giá rét;

Trong quá trình dò đường vẫn luôn tiến về phía trước, một ngày nào đó sẽ đi đến nơi ấy, khi ấy...

Đừng quay đầu nhìn lại con đường đã đi, hãy cứ hưởng thụ sự hạnh phúc và ngọt ngào của thiên đường;

Nhưng hãy nhớ lại sự lựa chọn mê muội ban đầu, khi đó sẽ biết con đường hạnh phúc không chỉ có một.

Lời người dịch: Dịch chỉ đơn giản theo quan niệm: Những khổ đau, tang thương, kí ức đau buồn rồi cũng sẽ qua. Cái gì đến và đi cũng đều có lí do của nó. Đừng buồn và u mê mãi, rồi mọi chuyện sẽ qua. Những niềm đau đã qua chỉ là dạy mình cách trưởng thành hơn, để mình chín chắn hơn khi đón nhận những gì được gọi là "Right Things" của mình thôi. Cố lên nhé, các cô gái!

Đau khổ đi qua, để mình kiên cường hơn bước đến Thiên đường của chính mình mà thôi!]

Chương 44: Phiên Ngoại Chuyện của cô gái ấy
Nguyễn Minh Ngữ là một người bình thường như bao nhiêu người khác, cuộc đời không có quá nhiều sóng gió: thuở nhỏ, Nguyễn Minh Ngữ được bố mẹ yêu chiều, gia đình hạnh phúc, cuộc sống no đủ; khi trưởng thành, có chí cầu tiến, thi vào trường sư phạm nổi tiếng; sau khi tốt nghiệp dễ dàng trở thành nhà giáo nhân dân của một trường trung học; năm 24 tuổi, thông qua giới thiệu của người nhà, bà làm quen với Lộ Quốc Văn, một năm sau, hai người kết hôn.

Lộ Quốc Văn hơn Nguyễn Minh Ngữ ba tuổi, là trợ lý giảng viên đại học, tính cách khá ôn hòa. Sau khi kết hôn, hai người chuyển tới căn hộ do bố mẹ Lộ Quốc Văn mua cho. Kết hôn rồi, Lộ Quốc Văn càng chăm sóc cho Nguyễn Minh Ngữ hơn, hai người tôn trọng nhau, chưa hề cãi nhau lấy một lần. Hai người cùng bàn bạc chưa vội có con, dù sao công việc của họ cũng mới thăng tiến chưa lâu.

Sự nghiệp của hai người từng bước thăng tiến và ổn định khi Nguyễn Minh Ngữ đã hai mươi tám tuổi. Vào thời điểm đó, chuyện hai vợ chồng cưới nhau lâu mà chưa định có con là chuyện vô cùng mới mẻ, vì thế bố mẹ hai bên gia đình càng thêm gấp gáp. Hai người cũng cảm thấy lúc này nên sinh một đứa con mới trọn vẹn hạnh phúc, vì thế chuẩn bị chào đón đứa trẻ ra đời.

Nhưng trời không hay chiều lòng người. Lộ Quốc Văn an ủi Nguyễn Minh Ngữ, mà chính Nguyễn Minh Ngữ cũng cảm thấy rất nôn nóng, lớn tuổi mới sinh đẻ là chuyện tổn hại cho cả người lớn lẫn đứa trẻ. Vì thế sau khi được sự đồng ý của cả nhà, họ quyết định nhận nuôi một đứa trẻ, muốn nuôi nó lớn lên như chính con đẻ của mình. Năm đó Nguyễn Minh Ngữ đã ba mươi hai tuổi.

Đi thăm mấy trại trẻ mồ côi, cuối cùng tại một trại trẻ gần ngoại thành, Nguyễn Minh Ngữ nhìn thấy một bé gái. Đứa bé rất xinh đẹp, đôi mắt to mà sáng. Lúc Nguyễn Minh Ngữ bước đến gần, cô bé nhìn bà không chớp mắt. Sau đó, Nguyễn Minh Ngữ gặp thêm vài đứa trẻ, nhưng cuối cùng bà vẫn mang cô bé đó đi. Đứa bé rất nhỏ, chỉ hơn một tháng tuổi. Sau đó, Lộ Quốc Văn đặt tên cho đứa trẻ là Lộ Nghiên, hi vọng nó sau này sẽ trở thành một cô gái khỏe mạnh, xinh đẹp.

Nguyễn Minh Ngữ đưa đứa trẻ về nhà chồng, nhưng một tháng sau, bà phát hiện cơ thể mình khác thường, cuối cùng nhận được tin mình đã mang thai hai tháng. Lúc nghe tin, bà không biết nên vui hay buồn. Khi bà nói sự tình với chồng, Lộ Quốc Văn quyết định giữ lại cả hai đứa trẻ, ông nói chúng đều là những bảo bối của ông. Dưới sự chăm sóc của nhà chồng, bảy tháng sau, Nguyễn Minh Ngữ đã sinh một bé trai, đặt tên là Lộ Hi. Hai đứa trẻ chỉ hơn nhau chín tháng tuổi. Lộ Quốc Văn ngắm nhìn hai đứa trẻ, bao nhiêu niềm vui của người làm bậc cha mẹ bộc lộ rõ trên mặt, ông chỉ vào hai đứa trẻ, nói: "Con là chị, con là em. Chúng ta thật sự là người một nhà rồi."

Để sau này khi Lộ Nghiên trưởng thành không biết mình không phải là con của họ, Lộ Quốc Văn và Nguyễn Minh Ngữ đã làm giấy khai sinh cho Lộ Nghiên sớm hơn một năm. Từ đó, hai bạn nhỏ trở thành hai chị em, hơn kém nhau hai tuổi.

Họ bắt đầu một gia đình bốn người với cuộc sống hạnh phúc. Nhưng cùng với sự lớn lên của Lộ Hi và Lộ Nghiên, thái độ thù địch của họ cũng gia tăng, thậm chí Nguyễn Minh Ngữ không dám để hai người ngủ chung, mà cảm giác thù địch này cũng không giảm đi theo thời gian. Khi Lộ Hi ba tuổi, cậu bé được gửi sang nhà bà nội, sống cùng bà nội; khi lên sáu tuổi, bắt đầu học lớp một, cậu bé mới về nhà. Lúc ấy, Lộ Nghiên đã "tám tuổi", bố mẹ để cho cô học thẳng lên lớp ba. Nguyễn Minh Ngữ lo lắng tuổi thực tế của Lộ Nghiên còn nhỏ, nếu để cô đi học sớm sẽ bị những bạn khác ức hiếp, hơn nữa nhìn Lộ Nghiên rất mềm yếu, vì thế khi cô mới "sáu tuổi", Nguyễn Minh Ngữ đã bắt đầu dạy cho Lộ Nghiên những kiến thức ở trường. Lộ Nghiên rất thông minh, chỉ cần học là biết. Đến năm cô "tám tuổi", bà mới yên tâm để cô bé đi học cùng một trường với Lộ Hi, nhưng lại để cô học luôn lớp ba.

Tranh chấp của hai bạn nhỏ diễn ra không ngừng. Những điều này, Nguyễn Minh Ngữ và Lộ Quốc Văn đều có thể nhìn ra, nhưng họ không ra tay ngăn cấm. Dường như hai bạn nhỏ bắt nạt và trả miếng nhau không biết mệt. Hai vợ chồng họ thấy hai đứa trẻ vẫn biết chừng mực nên cũng không nói nhiều. Lộ Quốc Văn nói: mối quan hệ giữa bé trai và bé gái có cách giải quyết riêng của chúng, người lớn can thiệp vào chỉ làm biến đổi mối quan hệ ấy thôi.

Nguyễn Minh Ngữ cho rằng gia đình mình sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống vui vẻ như vậy, nhưng không ngờ trước khi thi đại học, Lộ Hi lại biết chuyện của Lộ Nghiên.

"Lộ Nghiên đúng là do bố mẹ nhận nuôi sao?" Lộ Hi bán tín bán nghi.

Nguyễn Minh Ngữ và Lộ Quốc Văn đành kể hết mọi chuyện cho Lộ Hi.

"Lộ Hi, bố nói với con, nếu con đem chuyện này nói với Lộ Nghiên, chúng ta coi như không có đứa con như con."

Nguyễn Minh Ngữ chưa từng thấy Lộ Quốc Văn nghiêm túc như vậy, ông đã thực sự đã coi Lộ Nghiên là con gái ruột của mình.

Kỳ nghỉ hè đại học, Lộ Nghiên về nhà, nhận được quà của Lộ Hi khiến cô ngạc nhiên vô cùng, cứ quấn quít Nguyễn Minh Ngữ hỏi xem có phải Lộ Hi bị kích động gì không. Khi đó Nguyễn Minh Ngữ đã hiểu Lộ Hi cũng đã sớm coi Lộ Nghiên là người thân, có điều cậu vẫn từ chối gọi cô là "chị". Còn trong lòng Nguyễn Minh Ngữ, Lộ Nghiên thực sự chính là con của bà, là đứa trẻ do bà sinh ra.

Sự xuất hiện của Trần Mặc Đông khiến cả nhà rất kinh ngạc, nhưng cảm giác nhiều nhất vẫn là lo lắng. Hai gia đình họ khác nhau, con người Trần Mặc Đông cũng không đơn giản. Có thể Lộ Nghiên không để ý hoàn cảnh gia đình, chỉ nghĩ đến chuyện tình cảm, nhưng là bậc bề trên trong nhà, họ không thể không lo lắng cho cô.

Sau hôm Trần Mặc Đông đến nhà chào hỏi, Nguyễn Minh Ngữ đích thân đến nơi làm việc để gặp anh.

"Mặc Đông, bác muốn nói rõ với cháu một chuyện."

"Bác nói đi ạ."

"Bác không vòng vèo nữa, nói thẳng luôn. Nghiên Nghiên không phải là con gái ruột của chúng ta. Mẹ đẻ của Nghiên Nghiên chỉ là một người bình thường, còn bố đẻ của nó... không nhắc đến cũng được, hai người họ đã chết trong một tai nạn giao thông. Sau đó Nghiên Nghiên được đưa đến trại trẻ mồ côi, rồi chúng ta đem nó về nuôi. Khi đó, nó mới hơn một tháng tuổi. Chúng ta đều coi nó như con đẻ, vì thế nó cũng chưa từng nghi ngờ, điều nó biết chính là: nó là con gái của chúng ta."

"Bác biết gia đình nhà cháu coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, để ý bối cảnh xuất thân. Vốn dĩ bác không muốn nói chuyện này ra, nhưng bác lo lắng sau này, ngày nào đó xảy ra chuyện, nếu gia đình cháu biết chuyện sẽ cảm thấy Nghiên Nghiên của chúng ta không xứng với cháu, bác sợ Lộ Nghiên sẽ bị đả kích mạnh. Mặc Đông, bác biết bác như vậy là quá nhạy cảm, nhưng bác là mẹ của Nghiên Nghiên, bác nhất định phải nghĩ hộ nó tất cả những chuyện có thể làm nó tổn thương, tránh để nó xảy ra."

Trần Mặc Đông từ đầu đến cuối vẫn chăm chú lắng nghe, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, anh chỉ lặng lẽ đưa cốc trà nóng cho Nguyễn Minh Ngữ.

"Bác gái, bác yên tâm, Lộ Nghiên vẫn luôn là con gái ruột của bác, và cũng sẽ là vợ cúa Trần Mặc Đông cháu."

Nghe thấy vậy, Nguyễn Minh Ngữ yên tâm, bà biết bà không hề nhìn nhầm đứa con rể Trần Mặc Đông này.

Chương 45: Ngoại truyện về Trần Mặc Đông
Hồi học tiểu học, Trần Mặc Đông thường cùng đám bạn trong đại viện chơi trò "võ nghệ phi thường", "trèo lên đỉnh cao", không có trò nào mà cả đám chưa từng chơi. Bức tường của sân đại viện không thấp, nên có một thời gian, việc trèo lên bức tường đó đã trở thành một cách thể hiện sự dũng cảm của đám trẻ.

Bạn nhỏ Trần Mặc Đông, Cố Dịch Hiên, Lỗ Mạn và Lưu Uyên Thư ở chung trong khu đại viện lâu nhất vì mấy nhà họ ở gần nhau, mấy đứa trẻ lại bằng tuổi. Bình thường họ đều tập hợp nhau trước, sau đó cùng nhau đi tìm "tổ chức".

"Lỗ Mạn, cậu đừng đi theo bọn mình nữa, cậu nhảy không cao, chạy không nhanh, lại không can đảm. Cậu học Lưu Uyên Thư đi. Cậu vừa mới nghe thấy trò chơi khó đã chạy về nhà, cậu mau đuổi kịp cô ấy, còn không thì về nhà đi." Bạn nhỏ Mặc Đông ghét nhất đứa con ghẻ này.

"Trần Mặc Đông, ai đi theo cậu, mình theo Cố Dịch Hiên đấy chứ."

"Cậu ta không thèm để ý cậu đâu, mình rảnh rỗi mới suy nghĩ cho cậu thôi."

"Cậu đừng nói bậy, cậu mà nói bậy nữa thì mình sẽ nói với chú Trần, để chú ấy dạy dỗ cậu như lần trước."

"Cậu mà nói thì mình sẽ dạy dỗ cậu trước."

Sau trận cãi nhau, Trần Mặc Đông bỏ lại Lỗ Mạn và đám con trai, trèo vút lên bờ tường cao. Lỗ Mạn cúi đầu đứng dưới tường.

Bạn nhỏ Trần Mặc Đông trèo lên bức tường cao mà không hề có cảm giác sợ hãi. Những cậu bé khác thường ngồi trên tường thăng bằng, nhưng cậu lại đứng lên, nhìn quanh bốn phía.

Bạn nhỏ Tiểu Trần nhìn sang bên cạnh đại viện, thấy một cô bé đang chơi dưới đất, cầm một cái xẻng bé xúc đất vào một chiếc thùng nhỏ, đến lúc đầy lại đổ ra. Cậu bé nghĩ trò này thật ấu trĩ.

Tối hôm đó, bạn nhỏ Tiểu Trần phải nhận sự phê bình nghiêm khắc từ bố mẹ, bị phạt cấm đoán hai tiếng đồng hồ. Tiểu Trần ghét nhất phải ở trong phòng tối đen mà không được làm gì, vì thế trước khi bước vào nhà đã lấy điện thoại của bố, gọi cho mẹ cầu cứu, nửa tiếng sau quả nhiên đã được thả ra thành công. Có điều bố Trần rất tức giận, đổi hình phạt thành viết một nghìn chữ, Tiểu Trần hối hận vô cùng. Khi đó, cậu mới học lớp sáu, phải viết một nghìn chữ khó như đi lên trời.

Tuy sự dạy dỗ lần này rất thê thảm, nhưng nó không thể thay đổi bạn nhỏ Tiểu Trần. Sau đó, cậu vẫn trèo lên tường rất nhiều lần, mỗi lần đều nhìn thấy cô bé bên cạnh đại viện. Về sau, Tiểu Trần cũng có chút bội phục cô bé, vì lần nào cô bé cũng đều chơi một mình, đồ chơi rất đơn giản, ví dụ như một túi cát, mấy cục gỗ. Có một lần, Tiểu Trần ngồi trên tường, thấy cô bé cầm một chiếc nút chai ngồi chơi cả buổi chiều.

Lúc cô bé ngẩng đầu lên, Tiểu Trần thấy một đôi mắt rất to, khuôn mặt phúng phính, có cảm giác rất muốn véo đôi má ấy.

Sau khi lên trung học, bạn nhỏ Tiểu Trần bỗng trở nên đam mê môn bóng rổ, vì thế chuyện trèo tường cũng coi như không vô ích.

Tiểu Trần thi đỗ trường trung học trọng điểm, vì thế cậu rất vui vẻ. Trường học gần nhà, sau khi học xong có thể nhanh chóng chạy về đánh bóng rổ cùng anh em trong đại viện.

"Anh, có người bắt nạt em, anh có để ý không?"

"Không."

"Em nói cho bố biết là anh không quan tâm em."

"Vậy mau đi nói đi."

"Anh, nếu anh không để ý, vậy em sẽ nói chuyện anh thích chị Lỗ Mạn với chị ấy."

"Em xem trộm đồ của anh?"

"Đúng vậy, em còn thấy anh để ảnh chị Lỗ Mạn trong sách cơ."

"Em muốn bị đánh à?"

"A... Mẹ ơi, anh đánh con."

Tiểu Trần bị mẹ giáo huấn một trận. Mấy ngày sau đó, bạn nhỏ Trần Nhiễm Mộng lại ép buộc Tiểu Trần, khiến cậu cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.

Tiểu Trần đứng đợi ở con đường giữa hai viện, hai bên là tường xám cũ, có những tán cây dương cao lớn. Vừa vào mùa hạ, không khí ở đây rất mát mẻ.

Cậu thấy một cô bé tết tóc hai bím đi về hướng cậu, càng đến gần cậu càng kinh ngạc. Cô bé có đôi mắt to, đôi má phúng phính, lúc khóe miệng khẽ cong hiện lên đôi má lúm, hoàn toàn giống với miêu tả ác ma của Trần Nhiễm Mộng. Có điều anh nhìn cô bé lại có một cảm giác rất quen thuộc.

"Em, sau này không được phép bắt nạt Trần Nhiễm Mộng nữa, biết không?"

"Em không hề bắt nạt bạn ấy."

Bạn nhỏ Tiểu Trần rất kinh ngạc, ánh mắt của cô bé này chất chứa sự gan dạ.

Cô gái nhỏ nhân lúc Tiểu Trần thất thần bèn đá chân cậu một cái, tuy Tiểu Trần đau nhưng không đến mức không nhúc nhích được, để một cô gái thấp hơn mình một cái đầu bắt nạt đúng là mất mặt.

Một tay bạn nhỏ Tiểu Trần tóm lấy cô bé, tay kia giơ lên định tát cô một cái, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt sợ hãi của cô bé, tâm tình cậu đột nhiên vui vẻ, ký ức bỗng ùa về, nhớ tới dáng vẻ của cô gái nhỏ trước đây, nhất là đôi mắt.

Không nỡ đánh, nhưng cậu không thể dễ dàng bỏ qua cho cô. Vì thế cậu bèn nhéo má cô, đến khi đôi mắt của cô bé đẫm lệ. Sau khi buông tay cậu mới phát hiện mình dùng lực hơi mạnh, khuôn mặt trắng nõn còn hằn dấu tay.

Bạn nhỏ Tiểu Trần đang định xin lỗi thì cô gái nhỏ kia lại lần nữa tấn công, cô bé hung hăng cắn bả vai cậu. Tiểu Trần quyết định nhẫn nhịu, nhưng trước lúc rời đi, cậu còn bị cô bé mắng một câu: "Đồ xấu xa."

Tiểu Trần vốn cho rằng cô bé sẽ khóc lóc chạy về nhà, nhưng điều cậu nhìn thấy lại là cảnh cô bé chầm chậm đi về phía trước, rồi ngồi xổm trước một nơi gần giống như một chuống chó. Sau đó, một chú chó con nhô đầu ra, cô bé đút từng miếng bánh qui cho chú chó nhỏ.

Đợi sau khi cô bé đi, bạn nhỏ Tiểu Trần cũng bước đến bên cạnh con chó nhỏ, muốn đi đùa nghịch với con chó nhưng không ngờ cậu lại bị con chó nhỏ cắn đầu ngón tay. Vì thế bạn nhỏ Tiểu Trần vốn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ kim tiêm lần này phải trải qua đợt thử thách gay gắt vì mẹ Trần đã dẫn bạn nhỏ đến bệnh viện tiêm phòng.

Ngày hôm sau, trong lòng bạn nhỏ Tiểu Trần cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng thấy mình không đúng, vì thế sau khi tan học đã cầm hộp jăm- bông để dụ dỗ chú chó nhỏ đến một góc, đợi cô bé xuất hiện. Đúng như Tiểu Trần dự liệu, mấy phút sau, cô bé xuất hiện.

"Đông Đông, Đông Đông, em ở đâu? Chị mang bánh qui cho em này." Cô bé vừa tìm vừa gọi tên. Bạn nhỏ Tiểu Trần nghe thấy tên gọi, bỗng cảm thấy không thoải mái, cậu quyết định giữ con chó nhỏ này làm của riêng. Cuối cùng, Tiểu Trần nhìn cô bé nhòe nhoẹt lau nước mắt, trước khi rời đi còn để lại toàn bộ bánh qui trước cửa chuồng chó.

Về đến nhà, Trần Mặc Đông nhờ bác gái trong nhà tắm rửa cho chú chó, sau đó tiêm phòng, chú chó thành công trong việc an cư tại nhà họ Trần.

"Trần Nhiễm Mộng, cô bé bắt nạt em tên là gì?"

"Lộ Nghiên."

Bạn nhỏ Tiểu Trần thầm suy nghĩ, quyết định gọi tên chú chó nhỏ này là Nghiên Nghiên. Bạn nhỏ không biết chú chó là đực hay cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không sao cả, vẫn quyết định đặt tên Nghiên Nghiên. (Chữ "Nghiên" trong tên của Lộ Nghiên có nghĩa là xinh đẹp ^^)

"Anh, nó vẫn bắt nạt em."

"Chắc chắn là em bắt nạt người ta trước, người ta mới bắt nạt lại em."

"Anh trai đểu, anh trai thối, anh không bênh em, anh lại nói hộ nó, em đi kể cho chị Lỗ Mạn."

"Đi đi, đi đi. Dù sao chị ấy cũng không thích anh."

....

Dưới mọi cách cản trở của mẹ, Trần Mặc Đông không được đi học đại học ngoài tỉnh. Cuối cùng anh lựa chọn ở ký túc.

"Mặc Đông, cậu chọn môn học của thày Lộ rồi sao?"

"Thày Lộ nào cơ?"

"Chính là người rất nghiêm khắc, vừa vào lớp đã điểm danh, bất chợt gọi sinh viên trả lời ấy. Qua được môn của thày ấy quả thực không dễ."

"Mình chỉ chọn môn học mình thích thôi, không nghĩ đến chuyện khác."

Khi ấy, Trần Mặc Đông đã giả vờ nói như vậy.

Trên đường từ canteen tới thư viện, Trần Mặc Đông nhìn thấy một nữ sinh đang chơi nhảy ô giữa đường, anh không kìm nén được mà ngắm nhìn. Sao trong trường đại học lại có thứ ngây thơ dễ thương như vậy xuất hiện? Lúc này anh mới phát hiện cô bé đó vẫn mang dáng vẻ của học sinh trung học.

Lúc cô bé nhảy, mái tóc ngắn bay lên. Bất ngờ cô bé ngẩng đầu, anh liếc nhìn dung mạo, đôi mắt ấy khiến người ta có cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên, Trần Mặc Đông không nghĩ nhiều, anh đi thẳng đến thư viện.

Sau đó một thời gian dài, vào một giờ cố định mỗi tuần, anh đều nhìn thấy cô bé đó xuất hiện, đôi khi là ngồi bên đường đùa nghịch với chính bàn tay của mình, đôi khi lại chơi nhảy dây.

Mỗi ngày, vào giờ đó, Trần Mặc Đông đều đi đến thư viện, lộ trình chưa hề thay đổi.

"Xin lỗi, em không cố ý."

Lúc Trần Mặc Đông qua đường, Lộ Nghiên đang nhảy dây đụng phải anh, cô ngã lên người Trần Mặc Đông.

"Em không nên nhảy ở đây. Đây là đường đi, thường có xe đạp chạy qua, em đang cản trở giao thông đấy."

"Sao có thể. Em đứng ở bên đường mà, đâu cản trở ai ạ."

"Nếu không cản trở, thì sao lại đụng phải anh?"

"Đúng là nhỏ mọn. Em xin lỗi rồi mà."

"Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng anh cũng đề nghị bạn nhỏ nên đi chỗ khác chơi."

"Anh nói ai là bạn nhỏ?"

"Lẽ nào em là bạn lớn?"

Trần Mặc Đông nhìn cô bé cong môi lại, hai lúm đồng tiền hiện ra. Thì ra, đây chính là cô bé đó, thịt hai bên má sao lại nhiều như vậy, thật là muốn véo một cái.

Tối hôm đó, Trần Mặc Đông nhận được lời tỏ tình của Lưu Uyên Thư. Sau khi do dự, Trần Mặc Đông vẫn đồng ý, tìm một cô gái không quen biết làm bạn gái vẫn không bằng tìm một người quen.

Ngày hôm sau, Trần Mặc Đông định đi xe đạp đến hiệu sách, nhưng vừa mới đi một đoạn thì phát hiện lốp xe bị thủng, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt cô bé kia, anh lắc đầu, cuối cùng đành bắt xe đi mua sách.

Từ thời đại học đến lúc trở về sau thời gian du học, tình cảm của Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư đã tan hợp nhiều lần. Trong mắt Trần Mặc Đông, Lưu Uyên Thư chính là người bạn ưu tú nhất, nhưng nếu là người yêu, anh lại có cảm giác không thoải mái khó nói ra được. Nhưng trải qua những thăng trầm của thời gian, tình cảm kéo dài mấy năm, dường như Trần Mặc Đông cũng không nghĩ đến những chuyện khác nữa.

"Trần Mặc Đông, sao anh luôn xa cách với em như vậy? Lần này em sẽ không thay đổi nữa, chúng ta chia tay."

"Lần này em chắc chắn chứ?"

Trả lời Trần Mặc Đông là một cái gối bay tới.

Một tháng sau, Lưu Uyên Thư lại xuất hiện trước mặt Trần Mặc Đông.

"Em mang thai rồi, phải làm sao đây?"

"Sau khi về nước, chúng ta sẽ kết hôn."

"Được."

Hai người ở nước ngoài đã trải qua rất nhiều thời gian hạnh phúc, bao gồm cả giai đoạn trước khi Lưu Uyên Thư mang thai. Sau này, bụng của Lưu Uyên Thư càng lúc càng rõ, trong lòng cô cũng rất sợ hãi, vì thế hai người bèn về nước. Dù sao có bố mẹ bên cạnh, cô cũng yên tâm hơn một chút. Sau khi về nước không lâu, một tai nạn giao thông đã lấy đứa bé đi mất, hơn nữa đứa bé sắp ra đời cũng chỉ vì hai người cãi nhau trên ô tô mà ra đi.

Trần Mặc Đông phần lớn vì trách nhiệm mà vẫn ở cạnh Lưu Uyên Thư. Kìm nén lâu ngày, cuối cùng Lưu Uyên Thư cũng khóc to một trận.

"Trần Mặc Đông, từ lâu anh đã không yêu em nữa. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, anh đã không yêu em. Anh và em ở cạnh nhau chỉ vì thói quen mà thôi."

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa, phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận."

Hai người trải qua một thời gian bình lặng, cuối cùng Lưu Uyên Thư vẫn khăng khăng rời đi, Trần Mặc Đông cũng trở nên chán nản vì đứa con và chuyện với Lưu Uyên Thư. Vì thế sau này, anh đem tất cả tinh thần vào làm việc.

Công việc ở thành phố S kéo dài thời gian rất lâu, trong thời gian này anh quen được rất nhiều bạn bè, sau giờ làm việc đều tiệc tùng.

Tuy Trần Mặc Đông ở giữa không gian náo nhiệt, nhưng vẫn luôn lặng lẽ chìm trong suy tư của riêng mình. Cửa căn phòng bị đẩy ra, một bóng hình gầy nhỏ chầm chậm bước vào, cả căn phòng bỗng yên lặng, mọi người đều ngừng mọi động tác của mình, chỉ còn làn khói thuốc lá quẩn quanh trong không gian. Sau đó người phục vụ vội vàng theo sau bước vào, liên tục giải thích: "Cô gái này nói muốn tìm anh Thẩm..."

Cô gái chầm chậm bước về phía Thẩm Nham, sau đó lặng lẽ đứng trước mặt anh. Thẩm Nham đứng dậy, cô gái gợi cảm bên cạnh cũng đứng dậy theo anh, cánh tay vẫn vòng qua tay Thẩm Nham. Cô gái đứng lặng một hồi, rồi ánh mắt dừng ở chỗ hai cánh tay đang quấn lấy nhau, sau đó cô đưa tay kéo tay Thẩm Nham ra khỏi tay cô gái kia, Thẩm Nham không phản kháng. Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói gì, cô gái tiếp rượu khiêu gợi dường như cũng cảm thấy đối phương giống như một đứa trẻ, chán ghét nói: "Nha đầu thối, làm gì đấy?" Cô ta vừa nói vừa giơ tay về phía cô gái, định đẩy cô gái ra, nhưng Thẩm Nham đã nhanh hơn cô ta một bước, kéo cô gái về phía mình, cô ta không ngờ Thẩm Nham lại bảo vệ nha đầu thối đó, cô ta hừ một tiếng, rồi ngồi phịch xuống ghế.

"Đây không phải là nơi em nên tới, mau về đi!" Thẩm Nham mang vẻ mặt lạnh nhạt nói.

"Thật sự muốn chia tay sao?" Giọng cô gái hơi run rẩy.

"Đúng."

Cô gái nhìn Thẩm Nham, sau đó gạt tay Thẩm Nham ra, từng bước đi về phía cửa. Lúc cô gái đi đến cửa, Trần Mặc Đông nhìn rõ trên mặt cô gái đầy nước mắt, nhưng cô cúi đầu bước đi. Sau đó, cả căn phòng lại quay trở về những hoạt động trước đó, nhưng bầu không khí không thể sôi động như cũ.

Sau đó, khi ra khỏi câu lạc bộ, Trần Mặc Đông lại lần nữa gặp cô gái kia. Cô gái ngồi xổm cách cửa câu lạc bộ không xa lắm, một tay cầm chiếc túi vải xinh xắn, tay kia vẽ vời gì đó trên đất. Cô gái rất gầy, vì thế khi ngồi xuống bỗng biến thành một hình bóng rất nhỏ. Dường như cô cảm nhận được ánh mắt của họ nên ngẩng đầu, sau đó cô cũng chầm chậm tiến tới trước mặt Thẩm Nham như vừa nãy. Cô gái mặc quần jeans bạc màu, trên người là chiếc áo T- shirt màu trắng, mái tóc bay trong gió.

"Những thứ đồ này đều trả lại anh, anh đừng nói là không cần. Tuy đàn ông các anh cảm thấy nhận lại những thứ đồ này rất mất mặt, nhưng em không dùng đến chúng. Cái này em giữ lại, dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì." Khóe miệng cô gái khẽ cong lên, cô vừa chỉ chiếc dây chuyền trên cổ, vừa giơ cao chiếc túi trong tay, đưa đến trước mặt Thẩm Nham, nhưng Thẩm Nham lại không hề có bất cứ phản ứng nào.

Cô thấy Thẩm Nham không phản ứng lại, cũng không miễn cưỡng nữa, hạ cánh tay đang giơ cao xuống: "Nếu anh không lấy lại, vậy em sẽ bỏ chúng đi." Cô dừng một chút: "Thẩm Nham, em biết chúng ta chia tay vì muốn tốt cho em, nhưng em không cần. Nếu anh đã quyết định như vậy, có nghĩa anh sẽ không có cơ hội đổi ý nữa." Giọng cô gái khẽ run rẩy: "Thực ra uất ức hay không do em nói là được rồi, anh nói em uất ức, nói em khổ cực, nhưng em lại không hề thấy vậy. Anh quá coi thường em, em biết chuyện này mới một tháng, nhưng em cũng đã chịu đựng một năm rồi. Một năm đã trôi qua như vậy, anh nói xem, em còn sợ nhiều hơn một năm nữa sao? Em đi đây, chúng ta hãy chúc phúc nhau!" Cô gái bình tĩnh nói hết, sau đó đi qua người Thẩm Nham, bước về phía trước.

Tại một nhà hàng Tứ Xuyên nồi tiếng, Trần Mặc Đông đã mấy lần gặp Thẩm Nham và cô gái này. Mỗi lần Thẩm Nham thấy đoàn người họ, đều chủ động ra chào hỏi, cũng không để họ có cơ hội tiếp cận trước. Anh không quen Thẩm Nham, cậu ta chỉ là bạn của một người bạn, nói chuyện cũng chỉ giới hạn trong vài câu chào hỏi. Lúc Thẩm Nham đến chào hỏi, Trần Mặc Đông nhìn cô gái kia, lúc nào cô ấy cũng mặc áo T- shirt trắng, hoặc là đang ăn đồ, hoặc là đang nghịch điện thoại, cũng không thèm nhìn sang bên này.

Vừa rồi dưới ánh đèn, Trần Mặc Đông đã chắc chắn cô gái ấy chính là cô bé trong ký ức, đôi mắt vẫn rất to, chỉ là đám thịt trên mặt không còn phúng phính như trước nữa.

Trần Mặc Đông là người theo chủ nghĩa duy vật đơn thuần, nhưng lần này anh không thể không cảm thấy ông trời đang trêu chọc mình. Con chó nhỏ anh nuôi mấy năm trước bị chết, khi ấy trong lòng anh rất thương nhớ và đau buồn, trong lúc anh rơi vào tình thế bệnh tật nguy kịch, chính cô gái này đã dành cho anh sự ấm áp. Anh tin cô gái này so với trước kia lại càng đáng yêu và khiến người khác yêu thương hơn.

Sau khi ở cạnh nhau, Trần Mặc Đông mới phát hiện cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về anh. Có lẽ vì nhìn cô lớn lên từ nhỏ nên Trần Mặc Đông thích so sánh cô như một đứa trẻ, nếu chuyện xảy ra không quá đáng, anh sẽ dùng phương pháp mặc kệ, vì thế có một số sự việc anh áp dụng cách xử lý là không giải thích, giống như người lớn không giải thích với trẻ con.

Sự chiều chuộng, yêu thương của anh dành cho cô là tình yêu nam nữ, nhưng cũng giống như sự chiều chuộng trẻ nhỏ, đôi khi chính anh cũng bị lẫn lộn cảm xúc. Nhưng tóm lại, anh yêu cô.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff