🍂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- phác trình vũ, chàng buộc tóc giúp em nhé?
- bất cứ khi nào em muốn, ta luôn sẵn lòng buộc tóc cho em, ôn đẩu trân quý của ta.

...

- phác trình vũ, em muốn nghe chàng đánh đàn...
- được thôi, ta sẽ đàn một ca khúc thật lãng mạn chỉ dành riêng cho người ta yêu là em.

...

- phác trình vũ, chàng đi đâu đấy? đừng bỏ em ở lại một mình, em sợ lắm.
- ôn đẩu của ta ngoan nào, ta đi nhanh rồi sẽ về nhanh với em. ta sẽ về rồi tự tay buộc mái tóc mềm của em và đánh ca khúc em thích nhất bằng chiếc đàn nhị kia. vì thế, hãy đợi ta, đợi ta trở về với em và sống hạnh phúc bên em.

nói rồi chàng hôn lên môi của nam nhân xinh đẹp đã ươn ướt nước mắt. phiến má nam nhân đỏ hoe vì ngại nhưng cũng là vì quá lưu luyến không nỡ xa chàng người yêu. ôn đẩu dụi dụi mái đầu nhỏ vào lồng ngực săn chắc của trình vũ, lau khô hết nước mắt bằng miếng vải dài bên cánh tay, thủ thỉ nhẹ nhàng như bông hoa cỏ lau.

- hứa với em đi.
- ta đem con tim đang đập mạnh này xin hứa với trân quý của ta.

phác trình vũ buông tay người yêu, dứt khoát lên ngựa rồi lao nhanh vun vút ra mặt trận đang bùng bùng khói lửa, để lại ôn đẩu ở hậu phương ấp ủ hy vọng chờ chàng về.

...

- con tim đang đập mạnh ư? vậy chàng trả lời em xem, khi chẳng còn nghe thấy tiếng thình thịch từ con tim nữa, chẳng phải lời hứa của chúng ta đã bị chàng xé nát rồi sao?

ôn đẩu ngã khuỵu khiến ly trà nhài theo đó rơi xuống nền gỗ bể tan tành. cái nóng từ nước trà đổ vào tay em bỏng rát nhưng em không thấy đau bằng cái đau em đang nghe.

chàng người yêu của em, phác trình vũ đã tử trận.

binh lính - những người còn sống sót sau trận chiến - kể lại rằng vì để bảo vệ thành trì, tướng quân phác đã một thân một mình chắn hết hàng trăm mũi tên lửa của quân thù, cố kéo dài thời gian để quân viện trợ tới kịp lúc. lúc họ đến cũng là lúc tướng quân ngã gục hoàn toàn dưới chân tòa thành. nhưng kể cả khi không còn người lãnh đạo, trận chiến vẫn diễn ra ầm ĩ và kéo dài suốt một tháng cùng chiến thắng vang dội. tất cả là nhờ vào công hy sinh của tướng quân và hàng nghìn binh lính khác.

ôn đẩu bật khóc nức nở, em siết chặt lấy mảnh sành dưới sàn, một màu đỏ tươi tuôn ra bao lấy đôi tay gầy gò của em. ôn đẩu thét lên trong thống khổ.

- trả lại tướng quân cho ta! các người phải trả lại phác trình vũ cho ta!

giọng trầm buồn của tên lính lại cất lên.

- thưa cậu đẩu, trước khi tướng quân phác ra trận một mình có dặn thuộc hạ phải nhắn nhủ lại với cậu lá thư này, thuộc hạ đã giữ nó rất kỹ càng và sạch sẽ vì đây là thứ còn xót lại của tướng quân sau chiến trận ấy, mong cậu đẩu hãy nhận lấy nó mà nguôi ngoai đi phần nào nỗi đau này.

ôn đẩu run run tay đón lá thư màu vàng nhạt từ tên lính, hắn cùng những nô tỳ khác lui xuống để lại cho em một khoảng không gian riêng tư. mở chầm chậm lá thư được gấp ba nếp, dòng chữ đen nắn nót hiện lên.

bức thư mở đầu bằng những lời ân hận, quở trách của phác trình vũ tới bản thân vì đã lỡ thất hứa với em. đã lỡ bắt em phải đợi chờ mòn mỏi ở hậu phương mà chàng sau cùng chỉ đem về cho em một thân xác mục ruỗng đã lạnh tanh. theo sau đó là những lời căn dặn ân cần rằng em phải ăn uống đầy đủ, tự chăm sóc mình khi chẳng còn trình vũ bên cạnh. và cuối thư là tiếng yêu cay đắng giữa đất nước thái bình mà chàng dành cho em.

"...ta yêu em cứ ngỡ nhân duyên đã nhòm, ta xa em mới thấy định mệnh bạc bẽo. kiếp này của ta chính là không xứng để chở che em trọn đời trọn kiếp. là ta có lỗi với em và ta ở chín suối sẽ không van xin bất kỳ lời tha thứ nào từ em cả, mà xin em hãy cứ sống mà oán hận ta đi để kiếp sau ta hóa thành trâu thành ngựa mặc em chà đạp..."

ôn đẩu không đọc nổi nữa, tầng sương mờ lấp loáng trên đôi mắt long lanh. nước mắt hòa vào máu tươi thấm đẫm lá thư làm nhòe đi vết mực đen trên giấy, loang lổ đến mức chẳng còn thấy chữ nghĩa gì nữa. chữ viết thư cuốn đi theo người viết thư, mặc cho đau đớn đang dày vò nam nhân tội nghiệp kia.

tối hôm đấy, ôn đẩu xõa tóc trước gương, nhìn ngắm gương mặt tiều tụy đến đáng sợ của mình cùng mái tóc đã dài chấm ngang hông. khi xưa, tại chỗ này, em vẫn thường nhìn vào gương để ngắm chàng phác buộc tóc cho mình, chàng vừa dịu dàng lại vừa khéo tay, buộc tóc chẳng thua kém gì mấy ả đàn bà. lúc buộc, chàng còn hay khen tóc ôn đẩu đẹp và mượt như lụa làm em tủm tỉm cười đến đáng yêu. nhưng bây giờ ai sẽ buộc tóc cho em đây? sao những ký ức đẹp đẽ lúc trước cứ hiện về khiến ôn đẩu đau khổ thế?

em lấy trong hộc tủ một con dao nhỏ. chuôi dao màu bạc sáng bóng như ánh trăng, có một chú bướm nhỏ được chạm khắc tinh tế là dấu ấn của riêng em. đây là món quà mà chàng đã tặng vào sanh thần ba năm trước của ôn đẩu, em vẫn luôn giữ nó trong hộc vì sợ lấy ra nhiều sẽ trầy, em xót.

nhưng hôm nay em lấy nó ra, tự tay cầm dao chàng tặng cắt phang mái tóc mà chàng yêu quý. lọn tóc đen rơi loạn xà trên sàn càng lúc càng nhiều, thoáng chốc tóc ôn đẩu đã ngắn sát gáy. em đặt dao xuống, chẳng buồn ngoái nhìn vào gương để thấy một ôn đẩu mới. em từ tốn tiến đến cây đàn nhị mà trình vũ mỗi tối vẫn luôn đàn em nghe. ôn đẩu chạm nhẹ vào nó, sờ những vết chai mờ trên thân đàn, sau đó mới đưa ngón tay mảnh khảnh gẩy lên dây đàn. tiếng đàn vang lên trong đêm thanh vắng, như một lời than thảm thiết cho số phận nghiệt ngã trong tình yêu. vừa ai oán vừa thương tâm, trách sao ông trời quá tàn nhẫn mà nỡ lòng nào lại chia cắt đôi phu thê đó.

tiếng đàn vừa dứt, một tiếng rầm như trút bớt nỗi đau vào trong đêm khuya dội lên. ôn đẩu đập vỡ cây đàn để chôn vùi những ngày tháng đã từng sống rất hạnh phúc, chôn vùi đi ánh mắt dịu dàng của chàng, nụ cười tỏa nắng của chàng. tất cả mọi thứ về trình vũ của hiện tại đối với ôn đẩu đã tan vỡ như cây đàn nhị ấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro