Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại bãi đỗ xe dưới tầng hầm

- Diễn đủ chưa rốt cuộc cô muốn j? - Cao Thế Hùng gắt lên

Cô lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày

- Vẫn yêu cầu cũ, chúng tôi chính thức mời ông trở thành MC cho chương trình " Say hello" trong chuyên mục tin tức.

- Cô muốn tôi tham gia cái chương trình dở hơi đó?

- À, vì chúng tôi đang gặp rắc rối nên mới cần sự góp sức của ông - cô phân trần

- Ko bao giờ - ông ta rít lên. Cái chương trình của cô người ta chỉ xem vì 2 lí do. 1 là mất điều khiển, 2 là đang đợi y tá chuyển kênh. Tôi nhắc lại, ko bao giờ!

Hít một hơi sâu, giọng cô bỗng chốc lạnh băng

- Là ông ép tôi đó!

Rồi lấy ra trong túi sách 1 bản hợp đồng

- Tôi đã xem hợp đồng của ông với luật sư

- Cái gì? - mặt ông ta nhăn lại

- Trong hợp đồng đã ghi rõ : Đài truyền hình phải trả cho ông 2 năm nữa tiền hợp đồng. Nhưng nếu trong 6 tháng liên tiếp ông ko lên sóng hay tham gia chương trình j của đài, mà chúng tôi đề nghị ông 1 công việc nhưng ông ko nhận, chúng tôi có quyền hủy hợp đồng

Ông ta giở vội bản hợp đồng , khựng lại một lúc ra chiều suy nghĩ, mặt tức giận, miệng rít lên từng câu:

- Được lắm nhóc con, coi như tôi thua cô vụ này. Nhưng nếu cô ko lo cải tiến cái chương trình và làm việc cho tốt để xứng với địa vị của tôi thì cô cứ chờ đó. Tôi sẽ bóp chết cô.

- Được thôi, hẹn gặp lại ông vào sáng sớm ngày mai - Cô mỉm cười, vậy là qua được 1 ngọn núi

Như mong đợi, kẻ tồi tệ thành anh hùng. Đã gần 2 tháng kể từ ngày Cáo Già - biệt danh cô gọi Cao Thế Hùng gia nhập ê-kíp chương trình ratting tăng lên hẳn tuy ko cao nhưng ít ra nó cũng đã trở thành bùa hộ mệnh cho cô trước sếp Hà Mã. Đôi khi sếp còn nhăn mặt và lắc đầu nhưng ít ra ông ta ko còn đập bàn hay ném tài liệu tứ tung nữa. Nhờ vậy mà công việc của cô cũng giảm được ít nhiều áp lực. Cho dù hàng ngày vẫn bận rộn nhưng chí ít cô cũng đã có đủ thời gian để về chuẩn bị ngày 2 bữa cơm cho anh.

Có vẻ anh đã quen dần với việc cô biến mất lúc 4 rưỡi sáng. Chỉ có điều thái độ của anh ngày càng lạnh nhạt và có gì đó coi thường cô hơn trước. Nhiều lần cô bắt gặp anh đi với những người con gái khác nhưng anh ko hề tránh mặt mà cố ý để cho cô nhìn thấy, thậm chí cử chỉ của họ còn thân thiết hơn trước lúc cô đến. Trong bữa cơm cũng vậy, 2 người hầu như ko nói chuyện, chỉ trao đổi khi cần thiết ví dụ như " Anh có ăn cơm tối k?". Anh sẽ trả lời  " có" hay " không" mà thôi. Hay khi cô hỏi " Em muốn thay rèm cửa", anh cũng chỉ gật đầu " Tùy em".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro