Chương 4: Ly dị ư! Đừng hòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nói chuyện với mẹ chồng cô dò dẫm đi tắm. Lúc xuống nhà thì anh đã đi ra ngoài từ lâu. Nhìn căn nhà vắng vẻ cô thấy hơn rợn người. Lúc trk mỗi tối tắm xong cô thường vào phòng mẹ nằm xem phim hay tán gẫu với mẹ,hoặc vài tối một tuần cô hẹn hò với người yêu. Nhưng bây giờ thì sao. Chẳng có gì. Thật sự cuộc sống của cô lúc này chẳng có gì ngoài công việc. Và cô lại tiếp tục với những cuốn băng ghi hình.

12h35.

Đôi mắt cô mỏi nhừ. Đã nhỏ thuốc mấy lần rồi mà mắt cứ khô đến khó chịu. Không xem nữa cô tắt màn hình chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng mở cửa. Anh về. Dù có vẻ vẫn tỉnh táo nhưng hơi thở thì nồng nặc mùi rượu. Vừa nhìn thấy cô anh lập tức lao đến ôm cô vào lòng và bắt đầu hôn lên cổ cô. Thiên Di thấy hơi sợ

- Anh định làm gì vậy.

- Em nói xem vợ chồng trong phòng ngủ thì làm gì

- Đừng nói là chúng ta.....

Chưa nói xong anh đã nhấn chìm cô trong những nụ hôn. Dù vậy nhưng cô không hề cảm nhận đk sự ngọt ngào từ những cái hôn ấy. Cô là người thông minh chí ít là đủ thông minh để hiểu anh chỉ coi cô là công cụ làm ấm giường mà thôi. Anh đến với cô, đêm nay là theo bản năng của một người đàn ông. Vì vâỵ chống cự là vô ích cô đành nhắm mắt đưa chân vậy.

3h30

Thiên Di thức giấc và nhìn anh. Rất lâu, rồi thở dài. Cô lết thân xác ê ẩm của mình vào phòng tắm. Vuốt nước lên mặt, cô lại trở về với cuộc chiến cứu vớt chương trình của mình.

Lúc cô trở ra anh vẫn ngủ im lìm, cô vội chuẩn bị quần áo đi làm cho anh như những bà vợ khác vẫn làm rồi chuẩn bị cho chính mình và chính công việc sắp tới.

Trong văn phòng cô không khí đang rất căng thẳng. Vẫn là vấn đề lựa chọn MC

- Tôi thấy chọn MC Thế Hùng ổn đấy chứ sao mọi người lại phản đối.- cô đưa ánh nhìn cương quyết về phía đồng nghiệp

- Vì ông ta lập dị và kiêu ngạo. – Đạo diễn chương trình lên tiếng

- Phải đó, hơn nữa cho dù chúng ta chấp nhận thì chưa chắc ông ấy đồng ý đâu. – 1 người nữa lên tiếng

- Mọi người gọi ông ta là kẻ tồi tệ nhất trong những kẻ tồi tệ.- Lại thêm 1 ý kiến tiêu cực đó

Gạt phăng tất cả những ý kiến trái chiều ấy đi, cô quả quyết

- Nhưng ông ta có kinh nghiệm, uy tín và cả danh tiếng trong lĩnh vực này.

Mọi người vẫn im lặng

- thôi nào mọi người, chúng ta phải chấp nhận mạo hiểm thôi, ko còn con đường nào nữa đâu.

Mọi người lại nhìn nhau rốt cuộc cũng có người lên tiếng

- Đk chúng tôi chấp nhận mạo hiểm nhưng có lẽ cô phải đích thân đi mời ông ta thôi. Vì chúng tôi chẳng ai làm đk điều đó đâu.

Suy nghĩ một chút, cô gật đầu

- chắc phải vậy rồi.

Cách đó 1 khu phố

Tại văn phòng của anh

Cô thư kí vừa thông báo lịch làm việc của anh. Nhìn lại nó 1 lần nữa, anh dừng đánh máy và nghĩ về cô. Sáng nay, cô lại biến mất chỉ để lại mẩu giấy nhắn: " Quần áo em là rồi, treo ở tù. Trưa nay em về nấu cơm. Nếu không về ăn trưa thì nhớ nhắn tin nhé. Thiên Di". Hình như vợ anh rất thích chơi trò mất tích vào buổi sáng thì phải.

Anh lại lắc đầu: " không nghĩ đến cô ta nữa"

11h cô vội vàng về nhà chuẩn bị bữa trưa. Hôm nay quả thực là một ngày điên khùng. Cả buổi sáng liên lạc với Cao Thế Hùng, người mà cô muốn mời vào vị trí MC của chương trình nhưng ko đk.Đồng nghiệp của cô nói đúng. Ông ta là kẻ tồi tệ nhất trong những kẻ tồi tệ . Không liên lạc đk gì cô đã đến gặp trực tiếp vậy mà ông ta còn tìm mọi cách xua đuổi, tránh mặt cô. Quả thật là hết chịu đk mà.

Chưa kể về đến nhà là hì hục nấu nướng, nấu xong lại ngồi đợi 30' để đk câu nói hờ hững của anh:

- Tôi ko có số của em nên không nhắn tin đk. Tôi ăn trưa rồi chỉ về lấy tài liệu thôi.

Cô tức phát ói máu. Thật sự nhìn mâm cơm mà cô chỉ muốn hất tung lên. Đã vậy trk khi anh đi lại còn ngoái lại

- Chuyện tối hôm qua em đừng suy nghĩ nhiều giữa chúng ta ko thể có gì đk đâu. Đó chỉ là........

- Chỉ là việc đương nhiên, em chỉ là công cụ làm ấm giường thôi. Em hiểu và ko suy nghĩ gì cả.- Ko để anh nói hết câu, cô chen vào như muốn chấm dứt nhanh câu chuyện nhạt thếch này

- Như vậy thì tốt. Sớm muộn cũng li dị nghĩ nhiều chỉ thiệt cho em thôi. Tôi sẽ ko can thiệp vào cuộc sống của em và em cũng vậy.

Cô im lặng, anh tiếp

- Trên phòng làm việc của tôi có sẵn đơn ly hôn rồi, em có thể kí bất cứ lúc nào. Đương nhiên càng sớm càng tốt. Vị trí này không phải của em.

"Chịu hết nổi rồi nha, cha nội .Thà anh nhẹ nhàng nói anh muốn ly hôn tôi đã có thể đáp ứng ngay, đằng này lại muốn ra lệnh cho tôi sao. Đừng hòng. Đã vậy thì dù có ghét anh thì tôi vẫn cứ ở lại. Cho anh tức chết". – 2 bàn tay nắm chặt cô thầm nghĩ

- Em sẽ không li hôn, anh đừng cố. – Cô nhìn anh khẳng định

Lần này đến lượt anh ko nói gì. 2 người cứ nhìn nhau . Một lúc sau anh chủ động rút lui:

- Vậy tuỳ em. Tối nay tôi không về nhà ăn tối.

Nói rồi anh đi thẳng.

Chờ cho tiếng cổng sắt khép lại cô ngồi thụp xuống bật khóc. Vì tủi thân, vì tức giận.

" Tôi ghét anh. Tôi ghét anh, cái đồ #@%^&*^%$#".

Cô đã đem hết những kinh nghiệm **** độc **** thề mà thời sinh viên " đúc kết" đk để xả cho nguôi cơn giận.

" Cái gì, li dị ư. Còn lâu, tôi không để anh thoả nguyện đâu."

Có 1 điều mà Quân ko biết đó là thực ra ban đầu Thiên Di chỉ định kéo dài cuộc hôn nhân này trong thời gian 1 năm trk hết là để hoàn thành di nguyện của mẹ, sau là ổn định cuộc sống rồi sẽ li hôn. Nhưng với những tổn thương anh gây ra cho cô hôm nay đã đưa cô đến quyết định sẽ ám anh cả đời.

***

Part 6: Kẻ tồi tệ nhất trong những kẻ tồi tệ

Đeo đẳng, năn nỉ, cầu xin đối với Cao Thế Hùng mà nói chỉ như muỗi đốt cột điện. Cả buổi chiều ngồi đợi ông ta chỉ để nhận đk 2 chữ: " Con ngốc" rồi ông ta phóng xe đi thẳng. Nhưng mà số cô vẫn chưa tận, may rủi thế nào mà cô nghe đk cuộc nói chuyện điện thoại của ông ta hẹn mấy người bạn chơi golf tối nay 8h tại quán rượu " The King". Haz thật sự không thể nương nhẹ với ông ta đk nữa cô tự nhủ: " Đành giở thủ đoạn thôi"

Về phần Hoàng Quân, sau cuộc đối thoại trưa nay nghĩ lại thì anh thấy mình cũng hơi quá đáng. Nhưng sĩ diện lại không cho phép anh rủ lòng thương. " Muốn dứt khoát thì tàn nhẫn một chút cũng có sao".

Tìm đk ra " chân lí' anh tự an ủi bản thân rồi lấy chìa khoá xe rời khỏi văn phòng. Anh còn cuộc hẹn với đám bạn thân ở quán " The King" nữa.

8h, trong quán ' The King"

Những tủ rượu xanh đỏ dưới ánh đèn

Những màn biểu diễn điệu nghệ của các bartender

Cô đưa mắt nhìn quanh. " A ha, kia rồi". Bước vội đến chỗ Cao Thế Hùng đang ngồi với mấy người bạn trung niên trong hội chơi golf bỗng cô khựng lại: " Không đk dùng cách cũ thể nào cũng bị ông ta cho ăn bánh mì bơ đội mũ phớt. Phải làm theo cách khác". Cô lại nhìn Cao Thế Hùng rồi nở 1 điệu cười gian xảo.

Cô vào nhà vệ sinh, tô lại son, xoã mái tóc dài và cởi chiếc blazer đen ra để lộ chiếc váy gợi cảm bên trong.

" Xin lỗi nha, cáo già Cao Thế Hùng"

Cô lả lướt bước tới bàn của ông ta rồi ôm chầm lấy ông ta từ đằng sau

- Honey, sao lâu rồi không gọi cho em, anh không nhớ em ak.

Cao Thế Hùng ngớ người, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Di ông ta hiểu ngay mình đang bị mắc bẫy. Phía đối diện mấy ông bạn cũng đang hết sức ngạc nhiên. Cao thế Hùng hiểu nhưng đám người này làm sao mà hiểu đk. Họ chỉ biết trk mắt họ là 1 cô gái hơn 20 tuổi đang âu yếm ông bạn đã ngoài 50 lâu nay nổi tiếng trong sạch của mình mà hờn giận trách móc. "Hình như là bố nhí". Nhìn thái độ hoải nghi của họ ông Hùng bối rối:

- Mọi người đừng hiểu nhầm, tôi và cô ta ko có gì đâu

Cô chộp ngay

- Sao lại ko có gì chẳng phải chúng ta đã........ ưm............

Chưa kịp nói hết câu, ông ta lao đến bịt chặt miệng cô lại rồi kéo đi

- Xin lỗi hôm nay có việc đứng lên trk. – Ông ra cáo từ đám bạn

Ở một góc xa xa anh thu vào tầm mắt tất cả những điều vừa xảy ra. Uống một ngụm rượu anh khinh bỉ cười lớn

" Bây giờ thì tôi hiểu vì sao em không chịu ly hôn rồi. Vừa có chồng giàu vừa làm bồ nhí, em cần gì hơn nữa".

Tự dưng ngực anh thấy nhói đau.

Tại bãi đỗ xe dưới tầng hầm

- Diễn đủ chưa rốt cuộc cô muốn gì.- cao thế hùng gắt lên

Cô lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày

- Vẫn yêu cầu cũ, chúng tôi chính thức mời ông trở thành MC cho Chương trình " Say hello" trong chuyên mục tin tức

- Cô muốn tôi tham gia cái chương trình dở hơi đó

- À, vì chúng tôi đang gặp rắc rối nên mới cần có sự góp sức của ông.- cô phân trần

- Không bao giờ. – Ông ta rít lên. Cái chương trình của cô người ta chỉ xem vì 2 lí do. 1 là mất điều khiển, 2 là đang đợi y tá chuyển kênh. Tôi nhắc lại, ko bao giờ

Hít một hơi sâu, giọng cô bỗng chốc lạnh băng

- Là ông ép tôi đó.

Rồi lấy ra trong túi sách 1 bản hợp đồng

- Tôi đã xem hợp đồng của ông với luật sư

- Cái gì.- mặt ông ta nhăn lại

- Trong hợp đồng đã ghi rõ: Đài truyền hình phải trả cho ông 2 năm nữa tiền hợp đồng. Nhưng nếu trong 6 tháng liên tiếp ông không lên sóng hay tham gia chương trình gì của đài, mà chúng tôi đề nghị ông 1 công việc nhưng ông không nhận, chúng tôi có quyền huỷ hợp đồng

Ông ta dở vội bản hợp đồng, khựng lại một lúc ta chiều suy nghĩ, mặt tức giận, miệng rít lên từng câu

- Đk lắm nhóc con, coi như vụ này tôi thua cô. Nhưng nếu cô ko lo cải tiến chương trình và làm việc cho tốt để xứng với địa vị của tôi thì cô cứ chờ đó. Tôi sẽ bóp chết cô.

- Đk thôi, hẹn gặp lại ông vào sáng sớm ngày mai.

Cô mỉm cười, vậy là vượt qua đk 1 ngọn núi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro