buon qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đời này... Có người luôn khiến tôi đau nhất.

1 người mà khiến tôi hằng đêm nhung nhớ...quan tâm...buồn bã

Khiến tôi bước vào 1 thế giới của cảm xúc...

Khiến tôi bâng khuâng,suy nghĩ phải chăng đó có phải là tình yêu!

Rồi 1 ngày tôi chợt đối diện với sự thật...

Tâm hồn như trống trải khi biết...

Người đó không thuộc về tôi...

Không phải của tôi...

Con tim tôi chợt đau nhói khi thấy trái tim người ấy đã khắc tên ai khác...không phải tôi

Rồi tôi lúc nào cũng quan niệm

" cái gì không thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn không thuộc về mình "

Không bao giờ đủ kiên nhẫn để theo đuổi ... đó là tình yêu đơn phương ....

Còn gì đau đớn hơn việc tình yêu chẳng được đáp trả ...

Cho đi mà người ta chẳng thèm nhận ...

Chẳng biết làm gì .... chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cuộc

sống của người ta ...an ủi người ta...

Chỉ thế thôi...

Tôi cứ tưởng...rồi thời gian sẽ khiến tôi quên đi...

Quên đi người đó...

Nhưng tôi lại không lại làm được...mỗi khi đứng trước mặt người đó... tôi lại muốn ôm lấy...

Và nói: "Tớ yêu ấy, yêu ấy nhiều lắm"...

Tôi lại khát khao, thèm muốn có được trái tim đó...

Ước gì tôi có được...

Tôi chợt ngừng lại...quay đầu đi chỗ khác...

Bởi biết rằng mình không thể bước vào cuộc sống đó ...

rồi lại có lúc tôi phải tự lừa dối chính mình...

tự cho mình những ảo tưởng và hi vọng...

Rằng người ta thích mình ...

Để rồi lại sụp đổ và thất vọng khi nhận ra người ta vẫn còn để tâm tới người khác. ...

có khi còn chẳng biết đến tình cảm của mình ...

Có đôi khi chỉ là....

1 cái nhìn ...

1 câu hỏi quan tâm ..

1 vài cử chỉ biểu hiện ... mình cũng biến nó thành cái phao để bấu víu vào khi sắp bị chìm vào biển tuyệt vọng ...

để rồi 1 ngày nhận ra tất cả chỉ là ngộ nhận ...

cái phao đó xẹt đi và chính nó nhấn chìm mình xuống ...

Có đôi khi, đứng lặng yên giữa dòng người qua lại ... Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên thôi ...

Có đôi khi, ngồi nghe bài hát Đếm Thời Gian sao thấy giống như HuyềnThoai đang nói về mình ... sao lại dở dang , sao lại cay đắng quá ...

Có đôi khi, thèm cảm giác bình yên... yên lặng trong lòng mình... nhưng không phải người ta muốn gì cũng đạt được ...

Có đôi khi, muốn nhìn vào sự thật... nhưng lai sợ sự thật đó làm mình đau đớn ...

Có đôi khi, nhớ tha thiết một người... rồi đau lòng vì biết chắc người đó không nhớ mình ...

Có lời hứa, của người khác mà mình rất nhớ... nhưng biết chắc người ta sẽ không bao giờ thực hiện...

Có những lúc, muốn khóc những giọt nước mắt hạnh phúc ... nhưng nước mắt toàn chất chứa khổ đau ...

Có đôi khi, muốn quên đi 1 người ... nhưng hok thể quên được ...

Có đôi khi, giật mình nhìn lại ... hok còn ai ở bên ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro