BUÔNG TAY ĐỂ YÊU _NBT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

- Anh biết cuối cùng, chúng ta cũng phải xa nhau nhưng chỉ là khi ngày đó đến thật sự, chúng ta sẽ làm thế nào để đối mặt với những đau đớn và mong đợi mỏi mòn sau này? Chia xa là một việc đau khổ và khó khăn đến nhường nào nhưng chúng ta không thể né tránh nó. Thậm chí, chúng ta không đủ sức để ngăn cản khi nó tới. Thế nên hôm nay, trong giây phút chúng ta còn có nhau, anh giấu kín niềm vui ngây ngất của tình yêu trong sâu thẳm tâm hồn, chờ đợi niềm vui này có thể kéo dài thêm một chút, rồi lại kéo dài thêm một chút nữa…

Khi Lý Bối Nhĩ đánh những dòng chữ này lên màn hình máy tính, cô lại thở dài một cái. Đây vốn chỉ là một bản thảo đơn thuần, thế nhưng không biết tại sao bỗng nhiên nó lại mang đầy thương cảm như vậy. Cô nghĩ đến chị Khả Lam và anh Lý Bối Lỗi. Cô cũng nghĩ đến chính mình, những chuyện quá khứ bỗng hiện lên trong đầu cô, ở nơi yếu đuối nhất trong trái tim cô bỗng tràn ra hơi ấm và những xúc cảm. Cô đang viết một câu chuyện tình chia ly nên cô cố gắng khơi lên nỗi đau ẩn sâu kín nhất trong lòng mình.

Thời tiết ngột ngạt lạ thường! Lý Bối Nhĩ ngồi khoanh chân trên chiếc ghế xoay trước màn hình vi tính và uống một ngụm nước thật lớn. Chú chó con thè lưỡi ra nằm sõng soài bên chiếc ghế trên nền nhà như kẻ chết rồi. Lý Bối Nhĩ từ từ ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ đến con số mười hai. Cô cười, những ngón tay hơi sưng đang gõ trên bàn phím, lúc này có thể “mượn” mạng không dây của nhà hàng xóm rồi.

Cô gái đối diện cứ nhìn một loạt những cử chỉ của Lý Bối Nhĩ. Có lẽ là do thời tiết quá nóng nên cô ấy đã cởi chiếc áo khoác nhẹ màu trắng mà cô ấy mặc lúc bước vào. Lúc này, cô ấy chỉ mặc mỗi chiếc váy liền bằng vải hoa. Lý Bối Nhĩ đứng lên rót nước, tiện thể đá một cái vào chú chó con đang nằm giả chết. Cô gái kia vội chạy đến cúi người ôm chú chó con vào lòng, la hét cảnh cáo Lý Bối Nhĩ:

- Nó là chú chó của anh ấy. Em đối xử với nó tử tế một chút chứ.

Lý Bối Nhĩ cười nhún vai, chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo tường đang kêu tích tắc, chân thành nói với cô gái đó:

- Chị San San, chị về đi. Chị xem giờ mấy giờ rồi? Hôm nay, anh Lý Bối Lỗi không về đâu. - Thấy cô gái đó không nói gì, cô lại tiếp tục ngồi khoanh chân trên chiếc ghế xoay. Một trang web dự báo nhiệt độ ngày mai có thể lên tới ba mươi sáu độ, Lý Bối Nhĩ vô thức rụt cổ lại, đưa tay xoa mặt. Ngón tay cô hơi ướt một chút, đó là mồ hôi.

- Thời tiết kinh khủng quá! - Cô lẩm bẩm di chuột.

Cô gái kia không đáp lời mà chỉ vuốt ve chú chó con trong lòng và nhẹ nhàng hỏi nó:

- Mày nóng lắm hả? - Chú chó con lập tức đáp lại bằng mấy tiếng gâu gâu rồi yên lặng như cố ý muốn giữ sức.

Lý Bối Nhĩ ngáp một cái, đường truyền mạng lúc được lúc ngắt làm cô có chút khó chịu.

- Em buồn ngủ lắm rồi. Còn chị? - Cô đứng dậy vươn vai nói với cô gái kia.

- Chị ngồi một lát là được rồi. - Cô gái kia đáp.

- Chị vào phòng của anh Lý Bối Lỗi ấy. - Lý Bối Nhĩ uể oải chỉ tay về căn phòng bên trái.

- Không được đâu. - Cô ấy vội vàng xua tay, - Anh ấy ghét nhất là người khác động vào đồ của mình.

Lý Bối Nhĩ cười lớn, miệng làu bàu:

- Lý Bối Lỗi, anh là đồ tồi!

Ai ngờ cô ấy bỗng tức giận bật dậy tát cho cô một cái.

- Em không được phép mắng anh ấy. Không được phép! - Hành động đó giống như thể Lý Bối Nhĩ cướp chồng của cô ấy vậy.

Vết đỏ năm ngón tay xoè như chiếc quạt hằn trên mặt Lý Bối Nhĩ, bỏng rát, đau đớn nhưng cô không tức giận mà chỉ cười vào mặt cô ấy.

- Ô kìa! Chị San San, em còn không biết là chị có cả bàn tay thép đấy.

Cô ấy ngồi “phịch” xuống ghế sô pha. Do cô ấy ngồi xuống mạnh quá nên trên mặt ghế đệm lún xuống thành hõm. Sau đó, tiếng khóc nức nở vang lên. Lý Bối Nhĩ nghe tiếng khóc có nhạc điệu đó mà lòng thầm gõ nhịp. Chắc là phách một mạnh, phách hai nhẹ. Cô chăm chú nghe. Trước đây, hồi Lý Bối Nhĩ năm tuổi, vừa mới đi học, cô còn là quản ca trong đội văn nghệ của trường. Tuy là quản ca nhưng vì cô luôn hát sai nhạc nên đã kéo tụt các bạn cùng lớp. Cô giáo dạy nhạc đành bất đắc dĩ mặc kệ cho qua. Từ đó, khi nghe người khác nói, cô luôn thầm gõ nhịp cho người ta như một cái thói quen.

Lại nói Lý Bối Lỗi, anh ấy đã ngoài ba mươi rồi mà tâm chí lúc nào cũng cứ như là cậu thanh niên mười bẩy mười tám vậy, ngây thơ, ngạo mạn và chẳng để bụng chuyện gì. Thậm chí, trong mắt Lý Bối Nhĩ, cô cũng chưa từng coi anh ấy là “anh trai”. Có lẽ là do ghen tị. Lý Bối Lỗi là cháu đích tôn của bà nội. Anh ấy lại vô cùng đáng yêu nên ai cũng quý. Lý Bối Nhĩ thì khác. Hồi nhỏ, cô đã không xinh xắn lắm, lại còn đen và gầy giống như chú khỉ con vậy. Hơn nữa, từ nhỏ tính tình cô đã rất kỳ quái nên chẳng ai thích cô cả. Nói về hồi nhỏ khi họ cùng ra ngoài chơi nhé. Nếu cặp sách của Lý Bối Lỗi chưa đầy nước ngọt thì cặp sách của Lý Bối Nhĩ lại toàn chứa nước lọc và chắc chắn là cô lấy ở bình lọc nước trước khi ra khỏi nhà. Nhưng cô lại khôn khéo đổi nước ngọt trong cặp sách của Lý Bối Lỗi sang cặp sách của mình. Lâu dần, cô bỗng hiểu ra một chân lý: “Yêu là dù thế nào cũng không được đổi cặp sách.”

Thấy San San không hề có ý về, Lý Bối Nhĩ ngồi xuống ghế đối diện với cô ấy:

- Chị San San, em ngồi tán gẫu với chị nhé.

- Bối Nhĩ! - Giọng cô ấy thật yếu ớt, - Chị xin lỗi…

- Không sao đâu.

- Em có thể cho chị nghe thêm về anh ấy không?

- Ồ! - Lý Bối Nhĩ thuận miệng đáp. Thực ra, trong lòng cô không hề muốn nhắc đến những chuyện của anh Lý Bối Lỗi. Chỉ có cô mới hiểu được những tình cảm anh ấy đã giấu kín trong lòng trong suốt bấy nhiều năm qua. Năm năm rồi mà anh ấy vẫn không phút giây nào quên cô gái đã bỏ anh ấy đi thật xa. Cô biết là cô nàng San San trước mặt này đang theo đuổi một tình yêu vu vơ nhưng cô không biết làm thế nào để khuyên cô ấy từ bỏ.

- Chị muốn biết điều gì? - Cô hỏi.

- Gì cũng được. - Cô ấy nhìn cô mong mỏi, - Chỉ cần liên quan đến anh ấy thôi.

Cô thở dài:

- Chị San San, chị nghe em nói này. Chị đừng nên đối xử quá tốt với hạng người như anh Lý Bối Lỗi. Chị càng đối xử tốt với anh ấy thì anh ấy lại càng chẳng thèm để ý gì đến chị đâu. Trái lại, tình yêu của chị sẽ càng làm cho anh ấy thêm ức chế và lo lắng, chị…

- Em đừng nói nữa! - Cô ấy lấy tay bịt tai mình lại, - Chị không muốn nghe tiếp nữa. Chị chỉ biết là chị yêu anh ấy. Ngoài ra, chị chẳng muốn quan tâm đến điều gì khác.

- Không đâu, chị San San, chị vẫn nên nghe em nói một câu…”

- Đủ rồi. - Cô ấy thét lên rồi bật dậy, - Chị đi đây.

Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng, Lý Bối Nhĩ ngả người xuống nền nhà. Trời rất nóng! Cô bắt chước chú chó con thè lưỡi ra hít thở mấy cái.

- Này, thế này có dễ chịu hơn không nhỉ? - Cô với tay vuốt ve chú chó con nằm bên cạnh ghế sô pha nhưng nó không đáp lấy một tiếng, thậm chí nó cũng không thèm nhúc nhích mà vẫn cứ làm bộ như chẳng để ý gì đến cô.

- Đồ ngốc! - Cô hằm hằm mắng nó.

Cô kê tay lên làm gối, mắt lim dim, trong đầu cô lại xuất hiện khuôn mặt của chị Khả Lam lúc ra đi. Thực ra hôm đó, cô cũng ở sân bay. Cô không ra tạm biệt chị Khả Lam mà chỉ lén nấp sau một cái cột lớn để nhìn họ. Cô biết nguyên nhân thật sự khiến chị Khả Lam bỏ đi nhưng cô không thể nào nói cho anh Lý Bối Lỗi biết được. Đã năm năm rồi. Lần nào nghĩ đến dáng vẻ buồn bã của anh Lý Bối Lỗi lúc tiễn chị Khả Lam đi thì lòng cô lại như có hàng trăm con côn trùng gặm nhấm, ngặm đến khi trái tim cô tê liệt hoàn toàn vì đau đớn. Nếu không phải vì cô thì họ đã không phải chịu đựng nỗi đau chia ly này. Trong mỗi giấc mơ, cô liên tục tự trách cứ bản thân.

Khi Lý Bối Lỗi về thì cô đã ngủ say như chết. Thậm chí, thi thoảng cô còn chép chép miệng, nước miếng tràn ra mép chảy ướt bên má áp xuống nền nhà. Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng bế cô vào phòng và đặt cô lên chiếc giường công chúa của cô. Cô mở mắt ra lầm bầm một câu “Đồ tồi!” rồi lại nhắm mắt lại. Anh cười rồi đưa tay vò rối mái tóc của cô và quay người bước ra khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng vừa khép lại, Lý Bối Nhĩ bỗng nhiện ngồi bật dậy, hét vọng ra ngoài:

- Lý Bối Lỗi, anh trải tóc lại trả em đi.

Lý Bối Nhĩ đặc biệt chăm chút cho mái tóc của mình. Ngoài ra, cô còn rất giỏi trong việc “hiểu lòng người khác”. Đến cả Lý Bối Nhĩ cũng không biết cô có được khả năng đó từ lúc nào. Hồi cô và Lý Bối Lỗi còn nhỏ, do công việc của bố mẹ họ rất bận nên họ được gửi đến ở nhà bà nội. Nhà bà nội có một vườn hoa rất lớn. Sinh nhật cô vào mùa xuân. Lúc đó, hoa trong vườn nở rộ. Cô không thể nào kể được hết tên các loài hoa xanh xanh đỏ đỏ đang đung đưa khoe sắc dưới ánh mặt trời chói loá. Cô và anh Lý Bối Lỗi thường ngồi chống cằm tán gẫu trong vườn. Nhiều lúc nói về bố mẹ đang ở nơi đất khách quê người, nói về những chuyện cảm động, Lý Bối Lỗi thường không kìm được nước mắt, cô liền chỉ tay vào mũi anh mà mắng rằng:

- Anh chẳng được tích sự gì cả.

Nhưng anh cũng chẳng hề khách sáo mà đáp lại một câu:

- Em đúng là đồ vô tâm.

Nhưng nói cho cùng, đến khi gặp bất kỳ chuyện gì, anh cũng luôn thích tìm cô bàn bạc. Hồi nhỏ, mỗi khi Lý Bối Lỗi và một nhóm bạn cùng trèo tường, trộm trứng bị người ta bắt thì Lý Bối Nhĩ thường tìm cách giúp họ. Tuy có lúc những cách đó không hiệu quả lắm nhưng Lý Bối Nhĩ vẫn luôn tin tưởng cô và đến tận bây giờ cũng vậy. Nếu như Lý Bối Lỗi muốn nhảy qua sông Hoàng Bồ, chỉ cần cô vẫy tay nói: “Được rồi, nhảy đi! ” thì chắc chắn anh sẽ dũng cảm mà nhảy xuống phía trước. Lý Bối Lỗi thường tự nói một mình:

- Bối Nhĩ là em gái của mình, mình không nghe nó thì nghe ai chứ?

Mỗi khi nói câu này, má anh lại phồng lên giống như bộ dạng hùng hồn lúc hát Quốc ca.

Khi Lý Bối Nhĩ thức dậy thì đã trưa, ánh nắng xuyên qua ô kính cửa sổ chiếu vào mọi ngóc ngách trong phòng nhuộm bốn bức tường thành một màu vàng rực rỡ. Cô mở nhạc rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ. Chậu hoa nhỏ trên thành cửa sổ ngượng ngùng cúi đầu. Nước mưa ướt đẫm những cánh hoa. Những giọt nước đọng lại trên đó dịu dàng mà nồng nhiệt giống như tình yêu của ai đó. Cô thầm nghĩ như vậy.

Tình yêu, cô cũng đã từng trải qua nó. Lúc đó, trong trái tim nhỏ bé của cô cũng giống như một đoá hoa nở vào lúc kết thúc. Nhưng tình yêu cũng hết, cô cũng chưa hề có được kết quả gì. Từ hồi năm tuổi, khi được đưa đến nhà bà nội, cô đã bắt đầu hiểu chuyện. Sau đó, có một người đến hoặc là Lý Bối Lỗi chơi với cô. Mặc dù cô chẳng có chút cảm tình gì với anh nhưng dường như anh cũng chẳng hề để ý. Thực ra, cô đã sớm hiểu ra rằng, nhà không phải nơi dành cho bất cứ ai, nó giống như tuổi trẻ chỉ có thể chờ đợi nó tới, sau đó trong lòng sẽ nở rộ rất nhiều, rất nhiều hoa đẹp. Tình yêu mà người khác dành cho thật ấm áp và chỉ có thể dựa vào bản thân ngày qua ngày tích luỹ từng chút một.

- Em đang nghĩ gì thế? - Lý Bối Lỗi dựa vào cánh cửa phòng cười hỏi cô, - Không phải là mơ mộng đấy chứ?

- Anh biến đi! - Cô xoay người ném cái nhìn hậm hực về phía anh. Do cảm thấy vẫn chưa đủ, cô lại lao lên đá cho anh một cái.

- Ui da! Ui da! Hổ cái, hổ cái hiện hình rồi... - Lý Bối Lỗi ôm lấy chân kêu lên.

- Chuyện gì vậy? Anh nói đi. - Cô nằm xuống chiếc ghế sô pha màu đỏ trong phòng và gác chân lên như một cô phù thuỷ nhỏ.

- Hì hì! Thực ra cũng không có gì. Hay là anh mời em đi ăn sáng nhé.

- Anh có nói không?

- Anh nói.

- Anh lại sao thế?

- Em nghĩ cách giúp anh ngăn không để cô ấy quay lại tìm anh nữa đi. - Anh cúi đầu nhìn xuống bàn chân mình. Chân anh cứ gạt gạt trên mặt đất giống như chú chó con. Đó đúng là bộ dạng của một kẻ đang bối rối.

- À!

- À cái gì?

- À là à thôi.

- Lý Bối Nhĩ, em là em gái của anh đấy.

- Em biết điều này từ hai mươi mấy năm trước cơ.

- Anh hỏi lại, em có giúp anh không? - Anh tỏ ra hơi nôn nóng một chút.

- Không có cách giúp.

- Đồ khinh người! - Anh mắng một câu rồi tức giận lao ra phòng khách.

- Này, Lý Bối Lỗi, không phải anh mời em đi ăn sáng sao? Anh xuống dưới nhà mua cho em một xuất bánh tráng, nhớ cho hai quả trứng gà vào nhé. - Cô gọi với thật to theo cái bóng của anh.

Anh dừng bước, sắc mặc anh khó coi như thể mấy ngày rồi không rửa mặt vậy.

- Anh sẽ mua cho em xuất ba quả trứng gà luôn.

Bộ dạng giận dữ của Lý Bối Lỗi giống như một chú chó con bị người ta dẫm phải đuôi vậy. Bạn thử hình dung xem, anh ta kêu lên mấy tiếng rồi cũng cho qua. Anh không hề để bụng chút nào. Trước đây, Khả Lam thường gọi anh là “Cún con”, cô nói anh giống như chú cún con ương bướng nhất và cũng đáng yêu nhất. Tuy có lúc kích động sủa ầm ĩ nhưng sau đó lại ngoan ngoãn bò dưới chân bạn, nghe bạn sai khiến. Lý Bối Lỗi vô cùng khó chịu với cách ăn nói của cô. Lúc đó, anh ghét nhất là bộ dạng cô gọi anh nhưng Khả Lam nói:

- Em thích thế! Em phải nói cho đến cùng.

Anh cũng đành phải lặng lẽ cúi đầu. Anh thường nghĩ: “Việc khó nhất trong đời người không phải là hiểu nhau, không phải là yêu nhau mà là tôn trọng lẫn nhau.” Anh yêu cô và anh cam lòng làm “Cún con” của cô.

Khi đi từ trong căn hộ ra, Lý Bối Lỗi mở hòm thư và nhìn vào trong với ánh mắt ngóng trông nhưng nó trống không. Trái tim anh lại rớt xuống theo quán tính, từ từ, từ từ rơi xuống vực sâu. Đau đớn! Năm năm rồi, ngày nào ra khỏi nhà, anh cũng đều nhìn vào hòm thư nhưng chừng ấy năm, anh chỉ thu về thất vọng rồi lại thất vọng. Khi chia tay Khả Lam, anh đã biết mình sẽ đau khổ nhưng anh không ngờ nỗi khổ biệt ly lại kéo dài suốt năm năm. “Nếu như cô ấy quay lại, chắc chắn mình sẽ không bao giờ để cô ấy bỏ đi nữa.” Anh thường tự nhủ lòng mình như vậy. Nỗi khổ biệt ly thế là quá đủ rồi.

Lý Bối Nhĩ đi đôi dép lê kẻ màu vàng vào bếp để tìm đồ ăn trong tủ lạnh. Cô cho nó vào lò vi sóng hâm nóng lên rồi đưa lên miệng từ từ nhai. Chẳng có mùi vị gì cả. Một bữa sáng chán ngắt! Ăn no rồi, cô ngồi trước màn hình máy tính lên mạng bằng mạng không dây nhà hàng xóm. Từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô bắt đầu trải qua những ngày tháng buồn chán này. Thi thoảng, cô có viết kịch bản cho Đài truyền hình để kiếm chút tiền nhuận bút. Tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không có gì tốt hơn.

Cô cũng đã từng đi tìm việc. Khi vừa mới tốt nghiệp, cô đã đến một công ty quảng cáo xin việc. Vị giám đốc phỏng vấn cô là một người đàn ông trung niên có cái bụng phệ. Ông ta hỏi sở thích của cô là gì. Cô nghĩ một lát rồi trả lời:

- Du lịch có được tính không ạ?

Ông ta cười:

- Được.

- Vậy thì là nó rồi. - Cô nói.

- Còn gì nữa không? - Ông ta hỏi.

- Còn ư? À, còn cả… du lịch đường dài nữa ạ.

Người đàn ông đó cúi đầu viết gì đó vào quyển sổ.

- Vậy tại sao cô lại đến xin việc ở công ty quảng cáo chúng tôi?

- À, điều này là vì các công ty khác đều yêu cầu có hai năm kinh nghiệm trở lên còn quý công ty thì không nên… - Cô cười gãi gãi đầu, thật thà trả lời.

Ông ta gật đầu cười:

- Cô về đợi tin nhé. Chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô.

Thời tiết hôm đó cũng nóng thế này, Lý Bối Nhĩ rời khỏi công ty quảng cáo. Cô vặn mình tháo đôi guốc cao gót ra và xách nó đi vu vơ dọc theo con phố. Khách bộ hành đi lại nhộn nhịp trên phố, tất cả đều là những nam thanh nữ tú nhưng điều đó không làm cô cảm thấy sự phồn hoa náo nhiệt mà lại cảm thấy sự hoang vắng cô quạnh. Chiếc màn hình lớn phía trên đang phát giới thiệu một bộ phim. Có rất nhiều cô gái dừng lại ngẩng đầu bình luận:

- Nhìn kìa! Nam diễn viên chính đẹp trai quá!

Cô cũng dừng lại. Cô ngẩng lên xem một lúc rồi lạnh lùng buông một câu:

- Đồ ngốc!

Cô gái đứng bên cạnh liếc mắt nhìn cô nhưng cô lại chỉ lên màn hình thản nhiên nói tiếp:

- Các cô thật sự thích những tên ngốc chỉ biết lừa gạt phụ nữ thế này sao?

- Lẽ nào cô không thích anh ấy? - Cô gái đứng bên cạnh hỏi lại cô. Cô giật mình rời khỏi những con mắt ngạc nhiên của mọi người. Cô đã từng thích anh ta. Những ngày tháng tuyệt đẹp đó, mỗi hành động của anh đều khiến dòng máu chảy trong huyết quản của cô như sôi lên. Nhưng kết quả thì sao, đời này kiếp này họ chỉ có duyên gặp nhau chứ không có duyên bên nhau.

Tiếng người xe qua lại khiến cả con phố trở nên náo nhiệt lạ thường nhưng dường như cô chẳng hề nghe thấy gì. Cô rút điện thoại di động ra gọi cho Dã Tốt, đầu bên kia uể oải hỏi cô:

- Chuyện gì vậy?

Cô nói:

- Em xin lỗi.

- Sao lại xin lỗi?

Cô nghẹn ngào, gác điện thoại. Khuôn mặt người đàn ông trên màn hình lớn vẫn hiện rõ trong đầu cô. Cô ôm đầu ngồi sụp xuống khóc đau khổ giữa phố đông náo nhiệt.

Mùa này thường dễ làm cho người ta hồi tưởng lại những chuyện cũ. Mắt cô rời khỏi màn hình máy tính và bắt đầu cúi xuống vẽ móng chân cho mình. Cô tỉ mẩn vẽ từng tí một. Đến khi cô ngẩng đầu lên thì mười ngón chân của cô đã như mang một sức sống mới. Hoá ra, cô vẽ mười mặt người nhỏ trên đó, năm mặt người cười và năm mặt người khóc.

Lý Bối Lỗi gọi điện về hỏi cô.

- Em ăn cơm chưa?

Cô nói:

- Chưa. Em đợi anh mang xuất bánh tráng có ba quả trứng gà về mà.

Lý Bối Lỗi vội vàng nói:

- Đó là lời nói của anh lúc giận, em vẫn tưởng thật à?

Cô nói:

- Em mặc kệ. Dù sao, em vẫn đang đợi.

Đợi đến khi Lý Bối Lỗi thở hổn hển chạy về nhà, cô vẫn ngồi trên chiếc ghế sô pha đỏ thẫn thờ nhìn những mặt người nhỏ trên móng chân mình.

- Em mau ra ăn đi. Vẫn còn nóng đấy. - Lý Bối Lỗi vừa thay dép lê ở lối vào vừa gọi vọng vào phòng cô.

Cô xỏ dép lê rón rén từ trong phòng đi ra như thể sợ làm hỏng «kiệt tác» mình vừa tạo nên.

- Em vừa ăn rồi. Giờ em cũng không đói lắm. Anh cứ ăn đi.

- Cái gì? - Một chân anh vừa xỏ vào chiếc dép lê, một chân vẫn còn đi giầy da vội lao đến trước mặt cô, - Em lôi anh ra làm trò đùa hả?

- Anh nhìn anh kìa. Anh vội gì chứ? - Cô bâng quơ nhìn anh.

- Em còn khó chiều hơn cả  “bà cô” đấy.

“Bà cô” mà Lý Bối Lỗi nói đến là phó giám đốc Đài truyền hình của họ, người đã biến một năm thử việc thành mười năm khắc khổ. Mọi nhân viên đều sợ bà và tôn bà là “bà cô”. Anh vặn mình tháo nốt chiếc giầy da còn lại ra rồi đặt phịch mông xuống chiếc sô pha thở hổn hển nghĩ lại mình đã phải vội vã chạy về như thế nào.

Lý Bối Nhĩ cười rồi cầm lấy chiếc bánh tráng trên tay anh:

- Bà cô ư? Anh cũng mua đồ ăn sáng cho bà cô à?

Lý Bối Lỗi nghiến răng nói:

- Phải. Ở cái nhà này, em chính là bà cô của anh đấy!

Lý Bối Nhĩ nhìn bộ dạng tức giận phồng mồm trợn má của anh mà bỗng nhớ đến một người. Người đó vốn có tiền đồ vô cùng sáng lạn nhưng vì một câu nói hồi đó của cô mà đã huỷ hoại tất cả. Cô đã quên mất là bao lâu rồi mình không nghĩ tới người đó nữa. Hoá ra duyên nợ cũng có thể giống như chú cá voi mắc cạn trên bờ biển, phải chịu đựng nỗi sợ khủng khiếp và rồi cuối cùng cũng chết đi.

Bối Nhĩ, Bối Nhĩ... Lý Bối Nhĩ!

- Hở?

Lý Bối Lỗi nằm ngửa dùng hai tay kê phía sau đầu:

- Em đang nghĩ gì thế hả?

- Không... em có nghĩ gì đâu.

- Chuyện hồi sáng anh nói với em, em nghĩ đến đâu rồi?

- Hồi sáng, chuyện gì ạ?

- Ôi trời! Em còn giả ngốc với anh sao? - Lý Bối Lỗi ngồi dậy xoay đầu cô. - Âu Dương San San...

- Ồ, chị San San à? Được rồi, được rồi. Em sẽ cố gắng khuyên chị ấy nhưng mà anh cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Chị ấy là người rất ương bướng đấy. - Cô thè lưỡi ra cười khì khì, - Điểm này thật giống với chị Khả Lam.

- Vớ vẩn! - Lý Bối Lỗi nghiêm mặt lại và lớn tiếng quát. Trong lòng anh, không ai có thể thay thế được Khả Lam. Cho dù hiện giờ cô không còn thuộc về anh nữa nhưng tình cảm anh dành cho cô vẫn không hề bị lay động. Khi những hồi ức đẹp ngày xưa đọng mãi trong ký ức thì họ sẽ càng trân trọng những gì họ đã trải qua vì những hồi ức đẹp đó không bao giờ thay đổi.

Đã lâu như vậy mà anh vẫn không thể nào quên được cô.

Thực ra, ngay bản thân Lý Bối Lỗi cũng không biết làm thế nào để thoát khỏi cô San San này. Hai tháng trước, có mấy sinh viên thực tập đến Đài Truyền hình, trong đó có Âu Dương San San. Lãnh đạo đã phân cô đến Ban ca nhạc và cùng dẫn một chương trình với Lý Bối Lỗi. Một tuần sau, có vô số cuộc điện thoại khiếu nại chương trình ca nhạc của họ. Có người nói người dẫn chương trình vô trách nhiệm, có người nói người dẫn chương trình quá tệ, có người nói khi dẫn chương trình, người dẫn móc nối không liền mạch… Thực ra, trước khi Âu Dương San San tham gia chương trình thì chưa từng có những lời khiếu nại như vậy. Nhìn là thấy ngay. Vấn đề nằm ở cô gái này. Quả nhiên, chưa hết một tháng thực tập, chủ nhiệm đã sa thải cô gái này. Nhưng trong hai tháng bị đuổi, cô gái này vẫn kiên trì viết bài, chủ yếu là muốn ngày nào cũng được đến đài truyền hình gặp Lý Bối Lỗi giống như hồi cùng làm một chương trình với anh. Cứ thế là mất cả buổi. Dường như cô ấy nhìn anh như thể bước vào một thế giới khác mà cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được âm thanh gì hay ai đó đi lại. Sau vài lần bị bảo vệ đuổi ra, cô ấy bắt đầu thay đổi chiến thuật, đổi hướng sang của cổng đài truyền hình. Ngày nào, cô ấy cũng đứng ở đó đợi Lý Bối Lỗi tan ca. Cứ như vậy, Lý Bối Lỗi chỉ cần nhìn thấy cô ấy là toàn thân run rẩy, nhân lúc “kẻ địch” chưa phát hiện ra mục tiêu liền lẩn nhanh như trạch.

Thực ra, có lẽ tình yêu đều như vậy. Giống như thỏi nam châm, nếu không thể hút lẫn nhau thì chỉ còn cách đẩy nhau ra xa thôi. Trong tình hình đó, nếu một bên kiên trì dựa vào bên kia thì sẽ khó tránh khỏi một cuộc chiến theo đuổi. Tuy nhiên, sao người chạy trốn lại dừng lại để nhìn vào mắt bạn, xem thái độ của bạn, thậm chí là trái tim chân thành của bạn chứ? Có lúc, tình yêu cũng cần một góc độ, một khoảng cách thích hợp. Điểm này, Lý Bối Lỗi hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng điều này không có nghĩa là cô không hiểu được cách làm của Âu Dương San San vì cô cũng đã từng theo đuổi một người điên cuồng như vậy. Thậm chí, cũng có người đã từng theo đuổi cô điên cuồng như vậy. Kết quả thì sao? Chấp thuận một người thì cũng làm tổn thương một người. Từ đó, cô càng không dám dễ dàng tiếp xúc với cái gọi là “tình yêu”. Khi bước ra khỏi thời khắc của tình yêu sôi động đó, vừa bước ra, xung quanh cô chỉ còn lại một thế giới trầm lắng. Hoá ra, cô vốn cho rằng bản thân mình còn biết oán giận và hổ thẹn áy náy thì giờ đây, dường như những thứ đó cũng dần dần trở nên xa vời.

- Này, anh Lý Bối Lỗi…

- Gì vậy?

- Em sẽ khuyên chị ấy. - Lý Bối Nhĩ đứng bên cửa sổ chỉnh lại chậu hoa trên ban công, hài hước nói với Lý Bối Lỗi, - Anh đừng làm tổn thương chị ấy đấy.

- Bối Nhĩ, cô em gái của anh, bây giờ người bị tổn thương là anh đấy. - Anh ôm lấy lồng ngực như người bị trúng đạn, - Anh thật là bất hạnh.

- Trong vòng xoáy của tình cảm không có chỗ dành cho bất hạnh.

- Khoan đã. - Lý Bối Lỗi ngồi bật dậy một cách ngay ngắn, - Bối Nhĩ, em đợi đã. Tình cảm gì, cả vòng xoáy nữa. Anh và cô ấy mới làm đồng nghiệp của nhau có một tuần. Ngoài công việc ra, bọn anh chẳng nói chuyện quá chục câu, còn vòng xoáy, sao lại là vòng xoáy chứ?

Lý Bối Nhĩ ngoái đầu nhìn anh:

- Đau khổ chính là đau khổ. Có lúc tình cảm chỉ xuất phát từ một người, còn người dở hơi kia thì lại vô tâm không hay biết.

Nghe đến câu này, Lý Bối Lỗi có chút căng thẳng:

- Em nói anh dở hơi ư? Thế còn em thì sao? Năm đó, em đã vì ai… để Dã Tốt người ta… Ai ngốc hơn ai nào?

Cuối cùng, anh em ruột họ cãi nhau đến mức xoáy thẳng vào nỗi đau của đối phương. Chuyện này trôi qua đã lâu, chẳng ai muốn nhắc đến những chuyện năm đó nữa. Cô cho rằng mình đã quên nó. Tuy nhiên, Lý Bối Lỗi lại nhắc đến kẻ xấu xa và tội lỗi đó khiến lòng cô bùng lên ngọn lửa lớn như đồng cỏ đang cháy.

- Phải đấy. Năm đó là em sai. Anh đừng tái diễn những sai lầm của em nữa.

Thái độ của anh bỗng ôn hoà trở lại:

- Anh xin lỗi Bối Nhĩ. Anh không cố ý nhắc lại chuyện đó.

Cô xua tay:

- Chẳng có gì ghê gớm cả. Anh đi làm đi.

Cửa ra vào nhẹ nhàng khép lại. Cô đứng bên cửa sổ nhìn ra mọi vật xung quanh. Nơi ở của cô và Lý Bối Lỗi là một ngôi nhà hai tầng xây theo kiến trúc châu Âu. Ở đây cách trung tâm thành phố khá xa, không gian khá yên tĩnh. Ở đây có thể thường xuyên thấy vài minh tinh hạng thấp luôn đóng vai phụ trong các bộ phim truyền hình, còn cả những cô gái trẻ đang cặp kè với những người đàn ông hói. Cô rất ít khi ra ngoài. Thi thoảng cô có xuống ngồi ở vườn hoa dưới lầu nhưng luôn có người đến dò hỏi về mối quan hệ giữa cô và Lý Bối Lỗi và cô luôn cười trả lời rằng:

- Anh ấy là anh trai tôi.

Nếu người đó còn hoài nghi thì cô sẽ bổ sung thêm một câu:

- Anh ruột.

Nếu người đó vẫn không chịu tin, cười nghi ngờ thì cô đành phải kiên trì nhắc lại câu:

- Là cùng chui ra từ một cái bụng.

Đến lúc đó người ta mới chịu thôi. Cô không hiểu tại sao lại có nhiều người thích nhúng mũi vào chuyện của người khác như vậy. Đó chẳng phải là việc những tay săn ảnh thường làm sao? Nếu đã như vậy thì ngay cả trong khu biệt thự yên tĩnh này cũng có những tay săn ảnh.

Cơn gió của những ngày nóng nực thổi qua má cô mát dịu vô cùng. Có vẻ như thời tiết thay đổi, cô đang nghĩ:

- Hình như khi ra ngoài, anh Lý Bối Lỗi không mang theo ô.

Quả nhiên, khi Lý Bối Lỗi đi làm về thì toàn thân anh ướt sũng như chuột. Khi bước vào nhà, anh vừa tháo giầy da vừa gào gọi Lý Bối Nhĩ ở trong phòng khách:

- Mau lên. Em giúp anh một tay nào.

Lý Bối Nhĩ thẫn thờ đứng trước cửa sổ đang nghĩ đến chuyện gì đó. Gió lạnh thổi những hạt mưa hắt lên khung cửa sổ. Nỗi cô đơn vô hạn, nỗi buồn đau vô ngần bỗng dồn về trái tim cô. Cô muốn khóc nhưng nước mắt lại không tài nào rơi xuống được.

- Bối Nhĩ, em mau giúp anh một tay nào. - Thấy cô vẫn đứng đó, anh lại gọi.

Lý Bối Nhĩ bỗng sực tỉnh, cô lấy tay vỗ vỗ vào khuôn mặt cứng đờ mình nhưng vừa chạm vào thì cô lại thấy lạnh lẽo vô cùng.

- Gì vậy anh? Đây là? - Cô chỉ vào chiếc hộp giấy anh đang ôm rồi hỏi anh.

- Đĩa nhạc, gửi từ Anh về đấy.

- Ồ! - Cô đón lấy cái hộp từ bàn tay ướt sũng của anh. - Nặng thật đấy!

Anh đi chân không vào nhà tắm lấy khăn bông lau khô đầu nhưng vẫn không quên dặn vọng một câu với Lý Bối Nhĩ ở phòng khách:

- Em cẩn thận nhé. Đừng làm hỏng chúng đấy. Mấy đĩa nhạc đó quý lắm đấy!

- Ái chà! Sao nhiều nước thế này? Những đĩa hát này đều ngấm nước hết rồi. – Cô giật mình nói với anh.

- Đâu? Đâu? - Anh đẩy cô qua một bên, thở dài xót xa, - Trời ơi, báu vật của anh. Em mau tránh ra cho anh xem nào.

Cô ngồi xổm xuống vừa cười như con lật đật vừa bắt chước bộ dạng của anh kêu lên:

- Trời ơi, báu vật của anh!

Anh chau mày nhìn cô, mặt nhăn rút lại giống như miếng mứt hồng:

- Lý Bối Nhĩ, em vô cảm thế sao?

Cô chẳng thèm để ý đến anh mà cứ huýtt sáo đi ra cửa sổ tiếp tục chăm sóc chậu hoa nhỏ.

Từ phòng Lý Bối Lỗi vọng ra một bản nhạc rất hay. Lý Bối Nhĩ chẳng hề am hiểu chút gì về âm nhạc nhưng cô rất thích tiết tấu và giai điệu êm dịu này. Lý Bối Lỗi như kẻ phát cuồng vì những bản nhạc. Bản thân anh là một người rất am hiểu về âm nhạc. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh được phân đến đài truyền hình phụ trách chương trình ca nhạc có tên là “Vượt qua không gian và thời gian” và được các thính giả vô cùng yêu thích. Một năm sau, đài truyền hình cử anh ra nước ngoài đào tạo bồi dưỡng nghiệp vụ nhưng chính vào lúc quan trọng đó, Lý Bối Nhĩ lại có chuyện…

Đến tận bây giờ, Lý Bối Nhĩ cũng vẫn nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó: Lý Bối Lỗi đứng bên cô tự tay xé rách tấm vé máy bay đi Anh. Cô biết việc đó không đơn thuần chỉ là xé rách một chiếc vé máy bay mà nó còn phá vỡ cả ước mơ bao nhiêu năm nay của anh. Cô còn nhớ khi đó cô đã khóc, cô cố gắng giữ chặt tay anh mà thét lên:

- Anh đừng xé. Đến sân bay trả vẻ thì còn có thể lấy lại tiền.

Chính vào lúc đó, cô mới dần dần hiểu rằng, ngoài tình yêu ra, khi chia ly luôn có những tình cảm khác, chẳng hạn như tình thân. Giống như cô và Lý Bối Lỗi. Họ thường phát chán vì nhìn thấy nhau. Cô cảm thấy anh quá kiêu ngạo, tự phụ, vô trách nhiệm giống như “chú chó quý tộc” được các minh tinh nuôi dưỡng cách biệt. Anh lại cho rằng cô chỉ biết đến mình, lười nhác và chẳng có lương tâm, giống như “con mèo Ba Tư” mà các ông đầu hói thường đem đến tặng những cô gái trẻ. Hai người cãi nhau chẳng ai chịu nhường ai. Cuộc chiến nổ ra giống như chương trình “Thế giới động vật” vậy. Nhưng cãi nhau rồi lại cãi nhau, họ vẫn sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy. Từ nhỏ tới lớn, từ nông thôn đến thành phố, trải qua bao nhiêu hiểu lầm và lạc lõng, tình thân đã đem đến cho họ một làn hơi ấm đặc biệt.

- Cứ tiếp tục sống thế này đi. Tĩnh lặng và yên bình cũng rất tốt mà. - Cô thường nghĩ như vậy.

Nhưng những chuyện đã chôn sâu trong ký ức lại là những chuyện không bao giờ có thể quên đi được. Tuy bất kể ai trong họ cũng không tuỳ tiện nhắc đến chúng nhưng trong lòng họ luôn giấu kín một phần tình cảm yếu mềm. Cô không thể quên năm đó mình đã phát cuồng vì yêu một chàng trai có tên là Tỉnh Điền như thế nào. Vài năm trôi qua, anh đã trở thành một diễn viên nổi tiếng, trở thành hoàng tử bạch mã trong mắt biết bao thiếu nữ. Còn cô, chắc anh chẳng còn nhớ tới nữa.

Chẳng ai có thể hiểu nổi được rốt cuộc trong lòng Lý Bối Lỗi đang nghĩ gì? Khả Lam đã bỏ đi được năm năm. Những cô gái theo đuổi anh nhiều vô kể nhưng anh vẫn không thể bắt đầu một mối tình khác. Anh giữ gìn tất những gì liên quan đến cô giống cô mới chỉ bỏ đi có năm tiếng vậy. Anh kiên trì đợi cô quay lại. Nhưng kết quả thì sao? Ai có thể đoán trước được? Hoặc là Khả Lam sẽ mãi mãi không trở về. Năm tháng trôi đi, ai lại có thể trở thành người của ai chứ?

Hoá ra, cuộc đời đầy rẫy những nỗi đau mà chúng ta không thể nào chống đỡ được…

- Bối Nhĩ, mau mở cửa đi. Bối Nhĩ!

Mới sáng sớm mà đã có người gọi ở dưới nhà, còn đáng ghét hơn cả con quạ đen đậu trên cây hoè lớn mọc trước cửa sổ. Lý Bối Nhĩ nhắm chặt mắt vuốt lại mái tóc rối bù xù rồi bò ra khỏi giường tấp ta tấp tểnh bước tới bên cửa sổ, khó khăn lắm mới mở được mắt ra. Âu Dương San San để đầu giống như cái bờm sư tử. Cô ấy đang cầm thứ gì đó khua chân múa tay dưới lầu.

- Chào nhóc! Em xem chị mang gì đến cho em này. Em mau mở cửa đi.

Sữa đậu nành, mỳ vằn thắn, tào phớ, bánh rán, bánh tráng, trứng gà muối,… Âu Dương San San lần lượt bày những thứ đó lên bàn rồi ngẩng đầu lên gọi Lý Bối Nhĩ thật to:

- Em còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau lại ăn đi. Nhân lúc còn nóng, mau tiêu diệt chúng đi. - Thái độ nhiệt tình giống như thể cô ấy đang ở nhà mình vậy.

Lý Bối Nhĩ đứng một bên nhìn bàn đồ ăn mà lòng thấy day dứt: “Liệu có phải chị ấy khuân hết đồ ăn sáng của người ta về đây không?” Mặc trong lòng thầm nghĩ như vậy nhưng rốt cuộc cô không hề nói ra lời.

- Sao thế? Em không thích những món này ư?

- Không đâu. Em rất thích.

- Chị nói rồi mà. Thế nào chẳng có món hợp với vkhẩu vị của em.

- Nhưng mà... anh Lý Bối Lỗi không có nhà…

- Không có nhà ư? - Cô ấy nói mà mắt nhìn quét xung quanh nhà mấy lượt rồi giả vờ chẳng hề để tâm chuyện đó. Cô ấy hỏi Lý Bối Nhĩ. - Hôm nay là ngày nghỉ mà.

- Nếu không tin thì chị lên lầu xem xem. Phòng anh ấy không khóa đâu.

Cô ấy vội xua tay:

- Úi trời, chị không có ý đó đâu. Nào nào nào, em ăn đi, ăn đi.

Lý Bối Nhĩ khuấy bát tào phớ từng vòng từng vòng một. Chẳng bao lâu, tào phớ trong bát đã nát vụn hết giống như thể tâm trạng của ai đó rối bời trong phút chốc. Cô ngẩng đầu chăm chú nhìn Âu Dương San San như muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Cô thở dài rồi lại cúi đầu xuống.

- Thực ra, công việc ở đài truyền hình luôn là mơ ước của chị. - Âu Dương San San mở miệng nói trước.

- Vậy ư? - Lý Bối Nhĩ đưa thìa tào phớ lên miệng và trả lời mà chẳng hề suy nghĩ gì, - Nhưng nó lại không phải là công việc anh Lý Bối Lỗi mơ ước.

- Chị biết.

- Chị biết rồi ư?

- Bối Nhĩ, chị phải nói thật với em, thực ra… thực ra chị quen anh ấy từ lâu lắm rồi.

- Quen ai cơ? Anh Lý Bối Lỗi ư? - Lý Bối Nhĩ đặt chiếc thì xuống bàn, nhìn cô ấy một cách nghi ngờ.

- Ừ!

- Ồ! Vậy sao? Em chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến chuyện này cả.

- Phải. Anh ấy đã bao giờ quen chị đâu. - Cô ấy đứng dậy, nhìn xung quanh, nhún vai rồi đổi tư thế ngồi khác thoải mái hơn, - Bối Nhĩ, liệu em có thể hiểu được không? Chị đã thầm yêu anh ấy lâu lắm rồi nhưng anh ấy lại không hề biết chị.

Lý Bối Nhĩ lạnh lùng nhìn cô ấy một lúc rồi mới cầm chiếc thìa lên và tiếp tục cúi đầu nguấy tào phớ trong bát:

- Chị mau ăn đi, nguội hết cả rồi. - Cô coi đó như câu trả lời của mình.

Khi Âu Dương San San về thì cũng đã đến trưa. Lý Bối Nhĩ tiễn cô ấy ra khỏi cửa. Ánh mặt trời thiêu đốt chẳng nể nang ai, ánh nắng làm bỏng rát cả mặt cô.

- Trời nóng quá!

- Bối Nhĩ, em mau vào nhà đi. Đúng là nóng thật đấy! - Âu Dương San San xua tay với cô.

Vào trong nhà, Lý Bối Nhĩ dọn dẹp hết những đồ ăn thừa trên bàn và những thứ linh tinh còn xót lại bỏ vào thùng rác. Đồ ăn có nước thì đổ vào bồn cầu. Cô vừa dọn dẹp những thứ đó, miệng vừa lẩm bẩm:

- Lãng phí! Thật là lãng phí! - Nhưng cô lại không nghĩ ra nên làm gì với chúng sẽ tốt hơn. Nó cũng giống như đối với tình yêu, nhất định phải gạt bỏ nó trước khi nó thay đổi. Ít nhất là cô cũng nghĩ như vậy.

Sau khi dọn dẹp xong, cô về phòng mình và nằm vật ra giường. Cô muốn kéo lại giấc ngủ đã bị phá hỏng sáng nay nhưng cô nằm mãi mà vẫn không buồn ngủ chút nào. Cô xoay người đi, xoay người lại. Chiếc đệm êm nhẹ nhàng đỡ cô nâng lên rồi lại nhẹ nhàng đỡ cô hạ xuống nhưng chẳng có chút dấu hiệu gì của việc “thần ngủ” sẽ đến gõ cửa cả. Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều người: Dã Tốt, Tỉnh Điền, thậm chí còn có cả bố mẹ cô và anh Lý Bối Lỗi. Cô đã quên mất là bao lâu rồi mình không hề nghĩ đến họ. Thậm chí, cô còn quên không biết bao lâu rồi mình chưa hệ gặp lại bố mẹ. “Chắc là ba năm rồi.”, cô nằm ngửa trên giường lẩm bẩm đếm ngón tay, “Đúng rồi. Đã ba năm nay họ không hề quay về.” Trong những ngày cô và Lý Bối Lỗi sống ở nhà bà nội ở nông thôn thì mùa xuân, bố mẹ họ thường về thăm họ. Ngoài ra, bố mẹ họ còn gửi cho họ rất nhiều đồ ăn và quần áo. Cô còn nhớ rất rõ lũ trẻ nhà hàng xóm của bà nội cô thường rất ngưỡng mộ cô. Chúng luôn nói với cô rằng:

- Nếu có người mẹ giàu có thì tốt biết mấy.

Mỗi lúc như thế, Lý Bối Nhĩ đều chỉ vào bộ quần áo Tây mình đang mặc mà nói:

- Tớ tặng nó cho cậu mặc nhé.

- Thích quá! Thế thì thật là tuyệt! - Đứa vỗ tay mừng rỡ, hai mắt nó ứ đầy nước mắt chờ đợi và khao khát.

- Nhưng mà tớ có một yêu cầu.

- Yêu cầu gì?

- Chúng mình đổi nhé.

- Xì! Cậu cố ý bêu diếu tớ chứ gì? - Đứa trẻ đó bĩu môi, - Cậu cũng biết nhà tớ nghèo, tớ lấy gì để đổi cho cậu chứ?

- Không đâu, cậu có. - Lý Bối Nhĩ nói với cô bé đó chắc như đinh đóng cột.

- Cậu nói đi, chỉ cần tớ có thể lấy được nó, chắc chắn tớ sẽ đổi cho cậu.

- Tớ và cậu sẽ đổi mẹ cho nhau. Cậu thấy thế nào?

- Cái này… cái này đổi làm sao được? Mẹ cậu là người giàu có còn mẹ tớ chẳng có gì cả.

- Cậu mặc quần áo đẹp mẹ tớ mua cho; cậu chơi những đồi chơi mẹ tớ mang về, còn tớ sẽ ăn cơm do mẹ cậu nấu; tối đến, mẹ cậu sẽ ôm tớ ngủ. Cậu thấy thế nào?

Đứa trẻ chau mày một lúc rồi cuối cùng đã lắc đầu:

- Không được. Nếu mẹ không ôm tớ thì tớ sẽ không ngủ được.

Lý Bối Nhĩ cười lạnh lùng:

- Tớ biết là cậu sẽ không đổi mà.

Thực ra nhiều năm qua, Lý Bối Nhĩ đã có rất nhiều thứ mà nhiều người khác không có. Cô chưa bao giờ phải lo lắng về chuyện tiền bạc. Cô có thể ở trong căn hộ sang trọng, có thể lái chiếc xe hơi đắt tiền, có thể mặc những bộ quần áo một nhất. Bố mẹ cô đã cung cấp cho cô tất cả những thứ xa xỉ đó nhưng chúng lại không phải là những gì cô muốn. Chỉ là, theo năm tháng, cô phát hiện ra rằng, cô không hề ghét bỏ những thứ đó mà trái lại, càng ngày cô càng biết hưởng thụ những thứ đó. Cô đã không còn biết rõ rốt cuộc điều gì mới là thứ mình thực sự muốn nên cô thường vì chuyện này mà cảm thấy nghi hoặc và buồn chán.

Cô không muốn nghĩ tiếp nữa. Buổi sáng nay đã làm cho cô cảm thấy hơi kiệt sức. Cô lại trở mình trên giường, nhắm mắt và chờ đợi “thần ngủ” đến gõ cửa phòng cô.

Trong mơ, những thứ bị năm tháng chôn vùi trong ký ức lại dần dần, dần dần hiện về: trời xanh, mây trắng, chiếc váy bồng bềnh bay trên xe đạp… Lúc đó, cô giản dị nhưng thật xinh đẹp. Cô thường đạp xe đi lang thang quanh vùng đồi núi. Dù là mùa đông thì ngày nào mặt trời cũng từ trên cao chiếu rọi xuống. Cành cây gẫy làm rách đùi cô, cô dùng đôi tay nhỏ bé lấm lem của mình mình bịt chặt vết thương rồi tự kể chuyện cười cho mình nghe. Ký ức càng lúc càng gần. Dường như cô lại nhìn thấy chàng trai năm đó. Anh ấy đút hay tay vào túi quần, miệng huýt sáo rồi vội vàng chạy đến bên xe đạp của cô, leo mắt liếc nhìn cô rồi hô to:

- Em còn đứng ngây ra đấy làm gì? Đi thôi. Em lên xe đi. Chúng ta đi thôi!

Bỗng nhiên, cô cảm thấy có một chấn động cực mạnh. Cô hét lên:

- Dã Tốt, mau chạy đi. Động đất! Động đất đấy! - Cô gào thét như điên như dại khi đứng giữa bãi đất trống nhìn ngôi nhà sập suống mà không hiểu nguyên nhân tại sao.

- Này, Bối Nhĩ! Em làm sao thế, Bối Nhĩ? - Lý Bối Lỗi giương hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như cô giống là một đĩa nhạc cổ mà anh mới phát hiện ra vậy.

Cô giương mắt nhìn anh khoảng chừng một phút. Bỗng nhiên, cô hét lớn rồi nhảy ra khỏi giường, nhanh chóng quỳ xuống ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt ướt nhoà cả mắt cô. Cô nói:

- Em nằm mơ. Em… Em nằm mơ… - Cô bị suy sụp cực độ. Nhưng ký ức đó đã phá kén chui ra. Những tuyệt vọng đã qua lại dâng trào trong tim cô.

Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô và khẽ an ủi cô:

- Bối Nhĩ! Em đừng sợ. Có anh ở đây rồi. Em đừng sợ.

Cô lại dần dần hít thở bằng mũi, hút thở sâu rồi đẩy anh ra, cười khì khì giễu cợt anh:

- Lý Bối Lỗi, anh mắc lừa rồi. Ha ha… Anh thật là ngốc!

- Cái gì? - Anh giận dữ đứng bật dậy, mắt anh như toé lửa, - Em lại dám trêu chọc anh ư?

Cô thè lưỡi ra, làm bộ mặt quỷ, chẳng thèm để ý gì cứ thế gọi anh:

- Đồ ngốc! Đồ đại ngốc!

- Ai thèm để ý đến em chứ? - Lý Bối Lỗi đi chân đất bước lùi lại mấy bước rồi quay người bỏ đi.

Lý Bối Nhĩ quỳ xuống bên mép giường thẫn thờ nhìn cây hoè lớn bên ngoài cửa sổ. Cành lá sum sê của nó như một chiếm lấy cửa sổ mà xông vào vậy. Nhớ lại hồi đó, khi cô và anh Lý Bối Lỗi từ nhà bà nội ở vùng nông thôn chuyển đến đây, nó mới chỉ cao đến tầng một. Năm đó, cô mười bốn tuổi, anh Lý Bối Lỗi mười tám tuổi. Hai đứa trẻ ôm theo một hy vọng về tương lai chuyển đến đây. Ngày tháng trôi qua, cuộc sống của họ ngày càng khá hơn nhưng lòng họ lại ngày càng trống trải hơn. Ngày Lý Bối Lỗi nhận bằng tốt nghiệp, anh đã uống say khướt rồi mới về. Anh ghì vai cô mà hỏi:

- Bối Nhĩ, cuộc sống hiện giờ của em có vui không?

Cô nghĩ một lát rồi nói:

- Giờ em không dám mong một cuộc sống quá vui vẻ.

Anh hỏi cô:

- Tại sao?

Cô nói:

- Em sợ bây giờ dùng hết niềm vui thì tương lai sẽ chỉ còn lại khổ đau.

Anh nằm trên ghế sô pha cười lớn rồi nói:

- Bối Nhĩ, em đừng lừa anh. Em cho rằng anh không biết sao? Em cũng giống hệt như bố mẹ của chúng ta. Các người đều là những kẻ lừa đảo. - Anh đứng lên, nôn sạch đồ ăn thức uống trong bụng ra chiếc thảm Cashmere như thể nôn tất cả những uất ức mà anh đã phải chịu đựng trong quá khứ lẫn hiện tại ra vậy. Anh nói: - Bối Nhĩ, các người đều là những kẻ lừa đảo…

Tối hôm đó, Lý Bối Lỗi đã khóc rất nhiều. Cô biết là anh rất cô đơn. Cô có thể tưởng tượng ra anh cảm thấy cô đơn thế nào khi người thân bạn bè của người khác đến chúc mừng họ trong buổi lễ tốt nghiệp. Thậm chí, cô còn cảm thấy buồn vì mình đã không đến dự lễ tốt nghiệp của anh. Thực ra, họ đều là những kẻ cô đơn nhưng điểm khác nhau giữa họ là trong lòng Lý Bối Lỗi luôn tràn trề hy vọng còn cô thì chưa bao giờ có chuyện đó.

- Ồ! Phải rồi! - Lý Bối Lỗi lại quay về phía phòng cô, tựa vào khung cửa phe phẩy mấy tờ hoá đơn, - Tiền nhuận bút tháng này của em này.

Cô nhìn anh trong ánh nắng hắt vào phòng. Cô chưa bao giờ quan sát anh kỹ như vậy. Cô nói:

- Lý Bối Lỗi, anh có tóc trắng kìa!

- Không đời nào. - Anh kiên quyết phủ nhận câu nói của cô nhưng anh lại không yên tâm mà đi đến trước gương nhìn thật kỹ. - Anh đã bảo là không có mà. Anh mới có ba mươi tuổi thôi. “Trai ba mươi tuổi còn xoan, gái ba mươi tuổi đã toan về già.” Làm gì có chuyện anh có tóc trắng chứ?

- Hứ! - Lý Bối Nhĩ bĩu môi thay cho câu trả lời.

Anh cười, cô cũng cười. Ngoảnh đi ngoảnh lại, họ đã chuyển đến đây được hơn mười năm rồi. Thời gian trôi qua, năm tháng dần trôi, mặc dù họ chưa hề chuẩn bị xong tư tưởng thì họ cũng đều trưởng thành cả rồi. Có lẽ sau này họ vẫn không hề nghĩ mình sẽ già đi, thậm chí là chết đi. Cô thầm nghĩ vậy.

- Bối Nhĩ, em thử đoán xem hôm nay, anh đã gặp ai?

- Ai ạ?

- Dã Tốt…

Lý Bối Nhĩ há hốc mồm như miệng cái bát:

- Anh nói gì? Anh đã gặp ai?

Dã Tốt, là Dã Tốt. - Lý Bối Lỗi nhắc lại.

- Anh nói là Dã Tốt ư? - Lý Bối Nhĩ nhảy khỏi giường chạy đến bên anh nhìn anh thật kỹ.

- Đúng vậy, Bối Nhĩ ạ. Em không nghe nhầm đâu. Hôm nay, anh đã gặp Dã Tốt thật đấy.

- Ở đâu ạ?

- Dưới chân cầu dành cho người đi bộ trước cổng đài truyền hình.

- Ồ! - Cô im lặng một lúc lâu rồi bỗng cô ngẩng đầu lên hỏi anh, - Vậy… giờ anh ấy thế nào?

- Cũng bình thường thôi.

- Tại sao ạ?

- Cậu ấy bán đĩa lậu dưới chân cầu dành cho người đi bộ.

- Ồ! - Cô lùi lại giường, co chân lên, cuộn tròn mình và không nói thêm gì nữa.

- Bối Nhĩ… - Lý Bối Lỗi nhẹ nhàng gọi cô.

- Dạ.

- Em vẫn ổn chứ?

- Ừm.

- Cái đó, Bối Nhĩ à…

- Gì cơ ạ?

- Tối nay, chúng ta lấy tiền nhuận bút của em để đi ăn đồ tây nhé.

- Ừm! - Lý Bối Nhĩ nhắm mắt lại, cả người cô co quắp lại trên chiếc giường thành một màu đỏ như một dấu hỏi châm. Lòng cô trống rỗng, trống vắng đến độ khiến cô thấy rất buồn. Cô không biết rằng anh Lý Bối Lỗi đã ra phòng khách bật ti vi lên từ khi nào. Trên ti vi đang phỏng vấn một diễn viên nam vừa từ Hàn Quốc trở về.

Phóng viên hỏi:

- Anh có hài lòng về bộ phim anh vừa hoàn thành không?

Diễn viên nam trả lời:

- Tôi rất hài lòng. Đây là bộ phim tôi hài lòng nhất từ trước đến giờ.

- Phóng viên lại hỏi:

- Không phải trước đây anh từng nói, bộ phim tình cảm mà anh và cô Sơn Miên (một nữ diễn viên khác) cùng đóng là bộ phim mà anh hài lòng nhất sao?

Nam diễn viên cười đáp:

- Đời người luôn không ngừng theo đuổi và vươn tới sự hoàn mỹ. Tôi hy vọng trong tương lai không xa sẽ tạo ra một tác phẩm tốt hơn nhiều cho các bạn, cho mọi người xem.

Phóng viên hỏi:

- Anh nói đến phương diện tình cảm ư?

Diễn viên nam tiếp lời:

- Tôi là người đàn ông khá thẳng thắn trong chuyện tình cảm. Tôi mong rằng sẽ có nhiều người quan tâm đến bộ phim của tôi.

Nam diễn viên vẫn ba hoa không dứt. Đột nhiên, Lý Bối Nhĩ đứng phắt dậy, chộp nửa quả táo ở đầu giường ném về phía chiếc ti vi trong phòng khách, miệng chửi mắng:

- Biến quách đi. - Trong phòng khách, chú chó kêu lên sợ hãi như thể nó trông thấy thú hoang vậy.

- Bối Nhĩ, thôi bỏ đi. - Lý Bối Nhĩ bước tới khuyên cô, - Mọi chuyện đều qua rồi mà.

- Đây là kết thúc ư? - Lý Bối Nhĩ chỉ vào nam diễn viên đang cười tươi như hoa trên ti vi. Cô lớn tiếng hỏi anh: - Lý Bối Lỗi, anh nói cho em biết đi, đây có phải là kết cục cuối cùng không?

- Anh không biết. - Lý Bối Lỗi thành thật trả lời.

Cô lặng lẽ gạt nước mắt, nhét tiền vào tay anh.

- Mai anh đi mua cho em ít đĩa nhạc nhé. Anh phải mua đĩa lậu đấy.

Lý Bối Lỗi thở dài một tiếng:

- Haizzz! Được rồi. Anh sẽ đến chân cầu dành cho người đi bộ mua cho em.

Trong mấy ngày tiếp theo, Lý Bối Nhĩ lấy điện thoại gọi cho tất cả những bạn bè cũ có thể liên lạc được bảo họ nếu rảnh thì đến chân cầu dành cho người đi bộ ở trước cổng đài truyền hình để mua đĩa lậu. Một bạn độc giả của Lý Bối Nhĩ đã cảm động trước tấm lòng của cô mà mua vé máy bay bay từ Hồng Kông đến chân cầu dành cho người đi bộ ở trước cổng đài truyền hình nơi anh em Lý Bối Lỗi làm việc và mua rất nhiều đĩa lậu. Sau khi Lý Bối Lỗi biết, anh đã tự hỏi mình. Dường như có gì đó thôi thúc anh cao giọng cất lên thành lời hát:

- Không phải là tôi không hiểu, thế giới này biến đổi nhanh chóng…

Không chỉ Lý Bối Lỗi không hiểu mà ngay cả bản thân Lý Bối Nhĩ cũng không rõ, mọi chuyện biến đổi thế nào mà trở thành như ngày hôm nay. Chỉ vì một câu nói hồi đó của cô mà đã làm thay đổi số phận của ba người trẻ tuổi. Hồi ức giống như chất độc đang ngấm dần vào cơ thể và bạn không thể biết được lúc nào nó sẽ phát tác, nó giày vò bạn đau đớn tột cùng. Cô thường nghĩ:

- Nếu ký ức cũng có thể tự do lựa chọn thì tốt biết mấy.

Đó là một ngày oi ả. Khi Lý Bối Nhĩ vẫn chìm trong giấc mộng thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức dậy.

- Bối Nhĩ, chị hỏi thật với em. - Âu Dương San San vội vàng than vãn trên điện thoại, - Liệu có phải anh ấy gặp chuyện gì không? Đột nhiên anh ấy lại đi mua đĩa lậu. Bối Nhĩ, em vẫn nghe chị nói chứ? Anh Lý Bối Nhĩ luôn coi trọng sự hoàn mỹ mà lại đi mua đĩa lậu.

- Ồ! Là em nhờ anh ấy đi mua đấy. - Lý Bối Nhĩ thản nhiên trả lời.

- Gì cơ? - Âu Dương San San bỗng như quả bóng da bị xì hơi, giọng ôn hoà lại một chút, - Là em muốn mua ư? Vậy thì… Bối Nhĩ, cô sao thế?

- Em không sao. Chị San San, chị có thể giúp tôi một việc được không? - Lý Bối Nhĩ khẩn thiết nói.

- Em nói đi. Chỉ cần chị có thể làm được.

- Chị đến chân cầu dành cho người đi bộ ở trước cổng đài truyền hình mua cho em mấy cái đĩa lậu.

Âu Dương San San vừa uống một ngụm cà phê chưa kịp nuốt xuống, khi nghe Lý Bối Nhĩ nói xong thì cô ấy liền phun hết ra tấm thảm. Cà phê sộc vào cổ họng khiến cô ho sặc sụa:

- Có phải… có phải là em quen anh chàng bán đĩa đó không?

- Không chỉ quen thôi đâu… - Lý Bối Nhĩ vừa định nói thì chuông cửa vang lên. Tiếp đó, nó không ngừng kêu kính koong kính koong làm cô hơi khó chịu, - Xin lỗi chị San San. Chúng ta nói chuyện sau nhé.

- Em cứ ra mở cửa đi. - Âu Dương San San tỏ vẻ thông cảm.

Lý Bối Nhĩ gác điện thoại và đi thẳng về phía cửa phòng khách.

Người đến là Kim Na, bạn học cũ của Lý Bối Nhĩ. Hồi học đại học, cô ta và Lý Bối Nhĩ đã từng ở cùng phòng ký túc xá với nhau. Năm thứ hai đại học, một anh chàng nhà giàu đã để mắt đến cô ta. Sau khi thôi học, cô ta đã dũng cảm trả thành bà chủ trẻ nhà người ta. Từ đó, cô ta và Lý Bối Nhĩ rất ít khi liên lạc với nhau. Nhiều lắm thì đến Tết cũng chỉ có một câu hỏi thăm sức khoẻ. Vốn là hai người bạn thân thiết cùng ăn cùng ở đã trở thành người xa lạ quen thuộc.

- Cậu sao thế này? - Lý Bối Nhĩ chỉ vào đôi mắt đỏ ngầu của Kim Na, ngạc nhiên hỏi.

- Trời nóng thật đấy! - Kim Na phủi bụi trên chiếc váy siêu ngắn, - Chúng mình vào nhà rồi nói.

Cô né người để Kim Na bước vào. Đúng vào lúc khép cửa lại, cô nhìn ra vườn hoa nhỏ đối diện, trong giây phút đó, cô có cảm giác như mọi vật đều sáng bừng lên dưới ánh mặt trời. Có vẻ như là chỉ mình cô thấy mệt mỏi uể oải thôi.

HẾT 2.5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#leduhvnh