chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h tối, the coffee in, Thanh chỉnh lại nếp váy ,soi gương nhìn lại bản thân . Thanh không được tính là xinh đẹp nhưng cũng không tính là xấu xí. Ngoại hình của cô bình thường đến không thể bình thường hơn . Duy chỉ có đôi mắt là khác biệt. Mắt của cô to,tròn và dài, màu nâu đậm của mắt khiến người khác muốn chìm vào trong đó. Chẳng ai có thể đoán được Thanh đang nghĩ gì nếu nhìn vào mắt cô, bởi lẽ, nó sâu đến mức không thể chạm tới đáy và đôi mắt ấy dù vui,dù hạnh phúc thì cũng chẳng bao giờ ánh lên được niềm vui,một đôi mắt buồn.
Viễn đẩy cửa bước vào. Thuận tiện gọi luôn hai cốc latte và macchiato. Luôn là như thế, cô đến trước đợi anh còn anh đến sau và gọi cafe cho hai đứa . Viễn không được tính là tinh tế nhưng anh vẫn luôn tử tế như vậy.
- Em đợi lâu chưa ?
- 10' . Hôm nay sinh nhật anh ,ra ngoài với em thế này sao không ? Bố mẹ với chị ấy ?
- Không sao đâu, mẹ hơi dỗithôi . Nhưng biết đi với em còn tống cổ ra khỏi cửa sớm đấy chứ .Sao nào, sinh nhật anh chẳng khác biệt cả ,trưa mang đồ ăn đến rồi chạy mất, anh cứ tưởng em sẽ cho anh vài phút để chúc mừng anh đấy ,haizz.
- để bây giờ chúc này. Hy vọng năm nay không bị cắm cả cái mặt vào bánh như năm ngoái, haha.
Viễn vò tóc cô rồi thổi nến . Nhìn miệng anh chu ra cô bật cười thành tiếng . Thật trẻ con. Đây có phải người đàn ông 20 tuổi không vậy ? Nhân lúc cô đang thẫn thờ anh bôi kem lên mặt cô rồi lè lưỡi . Cô thở dài ,rút giấy ăn lau đi rồi mặt xị ra,kiểu đang giận dỗi. Viễn tiến lại gần, dí sát mặt cô. Hai người chỉ cách nhau vài cm Viễn dừng lại nghiêm túc nói :' không được dỗi ' rồi xoa đầu cô,rút người về ....
Hai người đi dạo. Một vòng rất rộng. Từ Phan Châu Trinh ,qua nhà hát lớn thậm chí đi ra cả Bờ Hồ . Đôi cao gót 5 cm khiến chân Thanh đau điếng. Ai bảo anh cao như vầy chứ ? Thanh vốn không tính là thấp nhưng kể cả có thêm đôi giày cô vẫn chỉ đứng tới cổ anh. " Đau chân chết đi được "_ Thanh lầm bầm. Anh đi bên cạnh cười cười rồi chẳng nói chẳng rằng bế cô ngồi xuống ghế đá, tháo giày ra rồi anh cõng cô.
- Này anh làm thế?
- Cõng ! Nói ngay , phải em lại tăng cân không ?
- im đi, nếu không muốn từ mai ăn cơm công ty nhé.
- Vâng ,tôi sợ chị rồi. Chị ghê gớm quá đấy.
Cứ như thế ,hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, đi cả một vòng hồ. Thanh thầm cảm thán trước thể lực của anh. Nếu là người khác chắc sớm hét ầm lên :" béo như heo ". Có lẽ đây cũng là một trong những đặc điểm cô thích ở Viễn nhất . Đó là anh luôn luôn trân trọng tình cảm người khác dành cho mình. Anh luôn đối xử tốt với họ, anh biết cách để kéo giãn hay thu hẹp khoảng cách với người khác.
Viễn là một chàng trai nhìn có thể nhìn rất trẻ con ,không chín chắn, không hay để ý suy nghĩ nhưng cô biết anh là người trưởng thành và sâu sắc hơn cô nhiều . Chỉ là vẻ ngoài của anh khiến người khác lầm tưởng mà thôi. Đang lúc mất tập trung bỗng Viễn đặt cô xuống đất để tay lên vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh :
- Trương Tiểu Thanh ?
- !
- Mình thử yêu nhau đi ?
- ..........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro