chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Anh hẹn gặp Thanh vào một chiều mưa lất phất .Cô chạy vội vào quán ,bất chấp mưa bay đầy trên tóc ,trên má.Lạnh . Nhưng lạnh sao bằng lòng người! Thanh mỉm cười bất lực ,cầm giấy ăn lau  hết nước trên khuôn mặt. Phải rồi, mưa thấm hết vào áo vào cả trái tim cô . Cái lạnh cô độc bủa vây ,cô lại vu vơ nghĩ đến anh. Thường vào những ngày thế này ,Viễn sẽ đặt tay cô vào cốc sữa nóng rồi dùng tay mình bao lấy tay cô ,dịu dàng nhìn bắt cô uống hết sữa. Vì cơ thể cô vốn dĩ rất lạnh có mặc nhiều áo đến mấy cũng chẳng thể tỏa ra hơi ấm nên đông nào cũng vậy ,cô sẽ ốm từ đầu mùa đến cuối mùa. Thanh sinh ra vào cái ngày lạnh đến cắt da cắt thịt nên cô lúc nào cũng lạnh như băng. Viễn  từng nói nếu không phải người thân thiết mà là người lạ đã bị cô dọa cho chạy mất hút vì cô lạnh cả cơ thể lẫn tính cách. Cô là như vậy luôn giấu kín mọi tâm tư cảm xúc của mình . Dù vui hay buồn ,dù thất vọng ,mệt mỏi cũng chẳng để ai thấy. Cô luôn xuất hiện với vẻ ngoài tươi sáng nhất ,vui vẻ nhất đến chói mắt thậm chí đến giả tạo...
Thanh ngồi yên lặng ngắm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách ngoài hiên ,từng hạt đập thẳng vào mặt cửa sổ rồi lăn dài xuống dưới đất,biến mất như chưa từng tồn tại... Nếu có thể xin những gì không cẩn thận mà quên hãy khiến cho việc lãng quên ấy trở nên triệt để, không chút dấu vết chứ đừng nhớ nhớ quên quên rồi chỉ thấy tiếc nuối đau lòng...
Ngọc Anh đẩy cửa bước vào. So với trí nhớ của Thanh thì Anh dường như có chút thay đổi ,xinh đẹp hơn ,dịu dàng hơn và quan trọng nhất là khuôn mặt sáng bừng lên bởi niềm hạnh phúc .Hẳn rồi ai có thể không hạnh phúc chứ ? Đôi " kim đồng ngọc nữ " ấy yêu nhau ,hiểu nhau được mọi người yêu mến ,mẹ cha yên lòng, sao có thể không hạnh phúc chứ. Gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu ,Thanh hỏi thẳng :
-     Cậu hẹn tôi có chuyện gì?
-   Có chút khó nói ....Nhưng không liên quan đến anh ấy ,tớ muốn nói chuyện với tư cách là bạn của cậu. Chúng ta  vẫn có thể làm bạn chứ?
-    Có lí do gì để không thể à !
-       Cậu nói vậy tớ yên tâm rồi . Cậu quen anh ấy và hai người đã từng yêu nhau và tớ biết cậu vẫn còn yêu anh ấy phải không ?
-   Phải hay không thì có thể thay đổi gì sao ? Không có chuyện ai đến trước đến sau gì cả ,cậu cũng chẳng có lỗi gì với tôi hết .Vấn đề là ở tôi, dù sao thì ba năm không phải nói bỏ là bỏ được. Nhưng cậu cũng hiểu tính tôi đấy, tôi nói được thì làm được huống hồ gì tôi chẳng còn lí do để tiếp tục cả.
-   Đây là thiệp mời của tớ.Mùng 4 tháng sau ,mong cậu có thể đến....
Chuyện nực cười nhưng cũng đau lòng nhất của những đôi đã từng yêu nhau là gì? Đó là nhận được thiệp mời kết hôn của đối phương còn bạn thì chẳng có lí do gì để từ chối ,dù bạn vẫn còn yêu người đó rất nhiều....Viễn à,anh biết không anh luôn có cách để làm tổn thương em ,để phá nát trái tim em nhưng anh cũng luôn biết cách để em sau khi trải qua từng ấy đau thương vẫn cứ mù quáng yêu anh. Em hận anh nhưng em hận bản thân mình hơn. Em nên đến dự đám cưới anh với tư cách là gì đây? Bạn của cô dâu hay bạn gái cũ của chú rể? Dù là vị trí nào cũng quá khó khăn với em.Em thừa nhận bản thân rất ấu trĩ, thiển cận, nhỏ nhen lại vô cùng cứng đầu. Phải chứng kiến anh trao nhẫn ,thề non hẹn biển với người con gái khác nhìn cảnh cô ta mặc áo cô dâu ,hai người hạnh phúc ôm nhau trước sự chúc phúc của mọi người em làm không được .Thật sự em làm không được!
Từng giọt máu tròn lẵn rơi chậm chạp xuống nền nhà. Màu đỏ tươi của máu trộn với màu trắng ngà của sàn đá. Bên cửa sổ những mảnh rèm xanh nhạt tung bay trước trận gió mùa đầu tiên khi đông đến. Khung cảnh gợi sự thê lương không sao kể xiết. Giữa đó, nổi bật  hình một cô gái váy trắng tinh,ẩn hiện sau mái tóc đen xoã dài là bờ vai gầy đang run lên từng cơn một. Chẳng ai biết cô gái ấy đang khóc hay đang lạnh. Sự nhỏ bé và cô độc ấy giữa đêm khuya mịt mờ làm người ta cảm thấy đau lòng.....
Thanh tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát. Ánh nắng dịu dàng của  buổi sớm chiếu thẳng vào phòng làm cô chói mắt. Ngồi dậy nhìn quanh ra là bệnh viện. Ra là cô vẫn sống. Cúi xuống nhìn cổ tay được băng bó lại bằng vải trắng, trên mu bàn tay còn cắm kim đang truyền nước, cô bật cười thê lương. Hóa ra cảm giác khi đứng trên ranh giới giữa sống và chết cũng không khó khăn hay đau đớn như cô  tưởng. Chỉ đơn thuần là sự giải thoát sau một chuỗi ngày mệt mỏi ,chán nản triền miên. Rút kim tiêm ra khỏi tay,Thanh bật dậy muốn ra ngoài thì cửa phòng mở. Bóng blouse trắng đến, một chàng trai trẻ bước vào, trên cổ là ống nghe. Anh tiến đến phía cô, nhìn mu bàn tay đang chảy máu, anh chẳng nói gì, lẳng lặng lau vết thương rồi kéo ghế sát lại ngồi đối diện với cô. Một giọng nam trầm rất dễ nghe:
       Tôi tên Phong.Tôi đã rất cố gắng để cứu . Nếu vẫn muốn chết ,thì vài điều sau: thứ nhất, uống mấy viên thuốc ngủ thì không chết được đâu chỉ tốn công rửa ruột; thứ hai, cắt cổ dễ chết nhanh chết hơn cổ tay,nếu muốn thể thử; cuối cùng đó  : nếu đã gan dám chết sao không can đảm dám sống?
  ...........
Có những người trong cuộc đời đã đến một lần là sẽ ở lại vĩnh viễn trong tim.Ai rồi cũng sẽ gặp một người khiến bản thân bất chấp tất cả, dẫu đau đớn hay tổn thương để giữ lấy bên mình, cuộc đời cô chỉ có một lần trẻ dại dẫu biết sai vẫn ngoan cố mà đi sai đường lạc hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro