Chương 1: Kết quả của việc không nghe lời ( 2040 chữ )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Từ Ân Dung, chúng ta kết hôn một năm như vậy cũng đủ rồi ".

Cửa phòng ngủ được đẩy ra, ước chừng năm giây sau một giọng nói không nóng không lạnh dội thẳng vào tai Từ Ân Dung. Từ Ân Dung theo phản xạ liền quay đầu, gương mặt Tống La Diệm lúc tối lại lúc sáng càng thêm phần hấp dẫn.

Từ Ân Dung cũng không phải kẻ ngốc, tuy câu nói kia của Tống La Diệm không rõ đầu cũng chẳng rõ đuôi nhưng cô nghe hiểu hết. Hàm ý trong câu nói này của anh chính là muốn ly hôn. Rõ ràng là biết nhưng bên ngoài cô vẫn vờ như mình ngốc nghếch.

" Anh có ý gì ? ".

Kết hôn một năm, đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ của hai người, nhưng mục đích để nói hai chữ 'ly hôn' với cô. Trái tim Từ Ân Dung nhói đau liên hồi tựa như bị hàng trăm hàng vạn mũi tên đâm xuyên.

Tống La Diệm tiến lên một bước, ánh sáng yếu ớt của đèn bàn cũng chỉ có thể hắt lên một nửa gương mặt điển trai của anh. Anh lẳng lặng nhìn Từ Ân Dung, cũng không biết là đang âm thầm đánh giá cô hay là đang nghĩ cái gì nữa. Mãi một hồi sau, anh mới nói, giọng nói lần này đã lạnh hơn trước rất nhiều.

" Tiểu thư của Từ gia nổi tiếng thông minh làm sao không hiểu tôi đang nói gì. Nếu cô thật sự không biết vậy để tôi nói rõ ràng, chúng ta ly hôn đi ".

Anh không gọi thẳng tên cô nữa mà thẳng thừng gọi là 'Tiểu thư của Từ gia' cách xưng hô thật xa cách, thật lạnh nhạt. Một câu nói không quá dài nhưng lại đầy đủ ý, anh không chỉ muốn ly hôn với cô mà còn muốn cho cô biết trong một năm nay anh chưa từng coi cô là vợ.

Anh nói chúng ta kết hôn một năm như vậy đủ rồi. Từ Ân Dung không biết bản thân mình của lúc này nên cười hay nên khóc trước sự lạnh nhạt vô tâm của anh. Anh nói đủ, phải, đối với anh thời gian sống dưới thân phận con rể của Từ gia đích thực là đủ. Một năm, quả nhiên anh đã lợi dụng thân phận kia lấy vốn của Từ thị để giải quyết khó khăn của Tống thị. Tống thị bây giờ không là con mồi bị đẩy ra trước đầu ngọn gió, cũng đã thoát khỏi trước trận chiến đẫm máu nhất trong thương trường. Thế nên việc anh ly hôn với cô cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lợi ích của tập đoàn. Không hổ là Tống La Diệm, tính toán kỹ càng khiến người ta không khỏi nể phục.

Đối với anh đích thực là đủ, nhưng đối với cô mà nói thời gian một năm này thật sự quá ngắn. Cô muốn ở bên cạnh anh suốt một đời, muốn cùng anh bước nốt quãng đường còn lại của cuộc đời. Thời gian một năm này chỉ như một hạt cát giữa sa mạc rộng lớn.

Người ta nói tiểu thư của Từ gia thông minh cũng không phải hoàn toàn đúng nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn sai. Đúng chính là những câu hàm ý của Tống La Diệm người khác không hiểu được nhưng cô chỉ cần nghe một lần là thấu thiểu. Sai chính là ngu ngốc một lòng một dạ yêu Tống La Diệm. Có người từng nói, loại đàn ông tàn nhẫn như Tống La Diệm vốn dĩ không nên động lòng, càng không thể yêu.

Anh giống như một loại thuốc độc có thể giết người trong vô hình nhưng cũng lại tựa như một viên thuốc có thể chữa mọi tâm bệnh. Nhưng trên thưc tế, phần độc trên người Tống La Diệm lại nhiều hơn.

" Vì sao lại muốn ly hôn ? ".

Im lặng một hồi lâu, Từ Ân Dung bất chợt lên tiếng hỏi. Dù anh trả lời hay không trả lời thì cô cũng đã biết trước đáp án, chỉ là cô muốn chính miệng anh nói ra, muốn anh thừa nhận có phải là vì người phụ nữ ấy không.

Quả nhiên, dự đoán của Từ Ân Dung không hề sai.

" Quý Văn cần một danh phận ".

Câu trả lời không quá phức tạp cũng không cầu kỳ nhưng lại tựa như một cây gậy sắt đánh thẳng vào trái tim của Từ Ân Dung. Cô không chút phòng bị cứ thế mà bị Tống La Diệm đẩy xuống vực sâu.

Rõ ràng biết trước câu trả lời nhưng không ngờ Tống La Diệm lại thẳng thắng thừa nhận, chính sự thẳng thắng ấy của anh khiến cô tổn thương.

" Tống La Diệm, Quý Văn có gì hơn em ? Luận về gia thế Quý gia và Từ gia không chung đẳng cấp, luận về tướng mạo, em hơn hẳn cô ta một bậc, luận về khí chất cô ta càng không bằng em. Nhưng vì sao anh lại yêu cô ta ? ".

Khi Từ Ân Dung hỏi câu này lòng cô quả thực rất chua xót, rất đau.

" Từ Ân Dung, có khi nào cô tự hỏi bản thân mình yêu là gì chưa ? Nếu như tôi để ý Quý Văn hơn ai kém ai thì đã không yêu cô ấy. Quý Văn thua cô cũng được, nhưng trong mắt tôi cô ấy giống như một viên dạ minh châu dù ở đâu cũng lấp lánh, toả sáng ".

Từ Ân Dung cười nhạt. Tống La Diệm mở miệng một tiếng là 'Quý Văn' hai tiếng cũng là 'Quý Văn', sao cô không nhìn ra mỗi khi anh nhắc đến tên cô ta đáy mắt đều đong đầy hạnh phúc. Cô chính là ghen tị với Quý Văn, cô ta không cần bỏ nhiều sức nhưng lại giữ được chặt lấy trái tim anh. Còn cô, bỏ quá nhiều sức nhưng cuối cùng cũng trở thành hư không.

Trước khi cô gả vào Tống gia, anh trai đã từng nói: Đã là hôn nhân thương mại sẽ không có tình yêu vì thứ hình thành nên bốn chữ 'hôn nhân thương mại' kia chỉ có lợi ích, tiền tại địa vị. Thế nên Tiểu Dung, đem tình cảm em giành cho Tống La Diệm cắt đứt đi, nếu nó còn gieo mầm mống trong trái tim em thì loại tình cảm ấy sẽ biến thành một lưỡi sao sắc bén cứa mạnh vào tim em khiến nó rỉ máu.

Ngẫm lại bây giờ cô mới thấy lời anh trai nói không sai. Một khi yêu Tống La Diệm cô nhất định sẽ trở thành kẻ thua cuộc, nhưng cô không muốn thua bởi vì nếu trở thành kẻ thua cuộc cô sẽ vĩnh viễn mất anh.

" Muốn ly hôn cũng được, chỉ cần đáp ứng điều kiện của em ".

Từ Ân Dung cố gắng giữ bình tĩnh ra điều kiện với Tống La Diệm. Nhưng trên thực tế trong lòng cô lại đau đớn biết nhường nào. Vì yêu Tống La Diệm cô nguyện đánh đổi cả chút tôn nghiêm cuối cùng.

" Nói đi ".

Tống La Diệm theo bản năng mò tay vào túi áo lấy ra một bao thuốc, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn Từ Ân Dung không hiểu sao anh lại để bao thuốc kia trở lại vị trí cũ.

" Chỉ một đêm thôi Tống La Diệm xin anh ... ".

Tuy Từ Ân Dung không nói rõ ràng bản thân cô đang muốn gì nhưng nhìn thẳng vào trong đôi mắt kia của cô Tống La Diệm đã hiểu. Anh mím chặt môi thành một đường thẳng đẹp đến mê hồn, dường như nội tâm đang dằng xé vì điều gì đó.

Từ Ân Dung cũng không thiếu kiên nhẫn, cô cứ lẳng lặng đứng nhìn Tống La Diệm. Nếu anh thật sự muốn ly hôn đến thế sẽ phá vỡ quy tắc bản thân đề ra mà chạm vào người cô, còn nếu anh không muốn ly hôn, cô cược anh sẽ quay đầu bỏ đi.

Chợt một bóng hình lao đến chỗ Từ Ân Dung, chỉ một giây sau cả người cô đã ngã xuống giường lớn. Tống La Diệm như một con thú dữ xé nát bộ váy ngủ mỏng manh trên người Từ Ân Dung.

Cô nhắm chặt hai mắt, môt giọng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống gò má gầy gò. Anh cuối cùng vẫn chọn vế thứ nhất, vì Quý Văn anh lựa chọn phá vỡ quy tắc.

Đến trưa Từ Ân Dung đã tỉnh dậy, cả người đau nhức tưởng chừng như các khớp xương trong cơ thể gãy sạch. Quay đầu nhìn sang bên kia giường không thấy một ai, ngay cả hơi ấm của anh cũng biến mất.

Trên bàn trang điểm của Từ Ân Dung để một tờ giấy A4, là đơn ly hôn còn kèm theo một vỉ thuốc. Từ Ân Dung không cần nghĩ cũng biết vỉ thuốc kia là thuốc tránh thai.

Từ Ân Dung cầm vỉ thuốc kia vứt thẳng vào thùng rác, chỉ cần cô có thai con của anh, dù cho cô và anh đã ly hôn thì cô cũng có thể lợi dụng đứa nhỏ kéo anh trở về.

[ ... ]

Tám tháng sau thời gian thay đổi thế cục cũng thay đổi. Từ Ân Dung đúng như theo kế hoạch đã mang thai, chỉ là cô không nói với Tống La Diệm, âm thầm tìm một nơi hẻo lánh sinh sống, cũng cắt đứt liên lạc với người của Từ gia.

Sau khi ly hôn, cô đọc được rất nhiều bài báo nói về Tống La Diệm. Họ viết: Tống La Diệm mới hai lăm tuổi nhưng đã ngồi lên ghế tổng tài của tập đoàn Tống thị, được người trong giới mệnh danh là 'Chiến thần', chỉ với cái danh ấy cũng đoán được thủ đoạn trên thương trường của anh tàn nhẫn ra sao, quyền uy thế nào. Đấy cũng chỉ là một phần khái quát về Tống La Diệm.

Nhưng có một bài báo khác lại viết: Tống La Diệm rất ghét bị người khác phản bội, một khi có người phản bội anh kết cục của người kia thảm không tả siết. Như công ty Trần Thế, chỉ vì ham chút lợi nhuận âm thầm bán đứng sau lưng Tống La Diệm. Kết quả chưa đầy một ngày sau trên các trang bao lớn nhỏ đã đưa tin Trần Thế thất thế, nợ nần chồng chất, tổng tài tự sát. Nhưng người thông minh vừa nhìn đã biết cái chết của vị tổng tài kia có liên quan với Tống La Diệm.

Khi đọc bài báo ấy Từ Ân Dung đã nghĩ, nếu anh phát hiện cô không uống thuốc tránh thai, lại lén anh quyết tâm hạ sinh đứa bé này anh sẽ làm gì. Nhưng vì đảm bảo an nguy cho đứa nhỏ sắp chào đời Từ Ân Dung cuối cùng định không dùng đứa nhỏ để kéo Tống La Diệm về bên cạnh mình nữa. Khi mang thai cô mới hiểu đứa bé đối với người mẹ quan trọng thế nào, thế nên cô càng phải nghĩ chu toàn cho đứa bé.

Từ Ân Dung một tay đỡ cái bụng đã nhô cao, một tay xách túi lớn túi nhỏ cẩn thận bước từng bước. Cô không hề hay biết kể từ khi cô rời khỏi siêu thị đã có một chiếc xe bám chặt lấy cô.

Từ Ân Dung thấy không có xe nên mới dám sang đường. Nhưng ... Một chiếc xe màu đen vừa nhìn thấy cô bước xuống lòng đường thì bất chợt dồ ga lao về phía Từ Ân Dung.

" A ... A ... ".

Tiếng hét chói tai của Từ Ân Dung vang lên. Cô bị chiếc xe kia đâm trúng, cả người nằm dài trên nền đường xi măng, máu ở hai bên thái dương và ở cả hạ thân đều chảy không ngừng.

Trước khi mất ý thức cô mơ hồ nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tống La Diệm.

" Kết quả của việc không nghe lời ".

*Vì mình thấy truyện tiến triển quá nhanh nên mình viết lại từ đầu, đẩy chậm tình tiết truyện. Tình tiết cũ vẫn giữ lại, sẽ có thêm một vài tình tiết mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro