Búp bê không tình yêu (Oneshot)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Cô, con búp bê có tên là Jennie, là con búp bê yêu thích của cô chủ nhỏ.

Cô được mua từ tám năm trước, vào ngày sinh nhật của cô chủ nhỏ. Lúc ấy, cô chủ nhỏ mới được ba tuổi. Cô chủ nhỏ được mẹ tặng một món quà. Khác với hai năm trước, hộp quà rất to, được trang trí bắt mắt và sặc sỡ hơn. Trên hộp quà, có một cái nơ bự to tướng, chiếm gần hết cái hộp quà. Cô chủ nhỏ vui lắm! Cô chủ nhỏ lập tức hí hoáy mở hộp quà. Đầu tiên, cô chủ nhỏ bứt cái nơ ra trước rồi để bên cạnh. Kế tiếp, cô chủ nhỏ xé giấy bọc quà không chút thương tiếc. Thật ra, cô chủ nhỏ chỉ thích cái nơ nên bứt ra từ từ, chứ cô chủ nhỏ chả ưa gì cái giấy bọc quà, nó quá sặc sỡ! Tiếp, cô chủ nhỏ mở cái hộp ra.

_ Yeah!!! Búp bê nè! Bé dễ thương quá đi mất!

Đó là một con búp bê. Một con búp bê rất đẹp, sắc sảo đến từng chi tiết. Mái tóc của con búp bê đó suôn mượt, mềm mại, thơm mùi hoa oải hương, có màu nâu, quăn nhẹ và dài. Đôi mắt thì... quá đặc biệt! Cặp mắt ấy sắc sảo, long lanh, có màu lam của nước biển xanh thẳm. Khi nhìn vào đôi mắt đó, cô chủ nhỏ luôn bị hút hồn, nó cứ tựa như cặp mắt của người thật, của một người con gái đoan trang và hiền hậu. Sóng mũi cao, gợn dừa và nhỏ nhắn. Đôi môi đỏ tươi, hệt như một dòng máu đỏ, nhìn rất xinh. Đôi gò má phúng phính, bụ bẫm, hồng hào. Khuôn mặt trái xoan, gọn gàng và thanh tú.

Con búp bê mặc một chiếc áo đầm. Chiếc đầm được thiết kế tỉ mỉ, theo phong cách thời trang Paris. Chiếc đầm đó được phủ một màu trắng muốt. Dải ruy băng sau lưng màu lam, làm nổi bật chiếc đầm trắng. Cái váy phồng được trang trí bởi các nếp váy xếp chồng lên nhau, nhìn không rối mắt. Chiếc đầm đơn giản mà không thiếu phần sang trọng, nhẹ nhàng.

Đôi giày của con búp bê nhỏ nhắn. Màu đen tuyền, có đính một bông bông hoa màu lam. Kiểu giày quai. Còn có đôi tất trắng ngắn có ren nhỏ, nhìn rất xinh.

_ Ôi! Bé xinh quá! Chị biết đặt tên cho bé là gì ta? Hưm, động não đi!

_ Sao con không đặt tên cho con búp bê giống tên con? Như thế con sẽ không quên tên búp bê. - Mẹ của cô chủ nhỏ nói.

_ A! Thế con sẽ đặt tên cho bé là Jennie, vần với tên con, Annie!

_ Ưm, tên hay lắm, con!

_ Hì, mẹ quá khen!

_ Mà cái con bé này! Mẹ tặng cho mà không biết cảm ơn à?

_ Hì hì, con quên! Cảm ơn mẹ yêu của con!

Nói xong, cô bé liền chạy tới ôm hôn mẹ cô. Cô bé cũng không quên ôm "mi" búp bê sau khi hôn mẹ cô.

Đúng, con búp bê đó chính là cô, Jennie. Và đó là câu chuyện bắt đầu từ khi cô trở thành "búp bê không tình yêu".

2.

Từ khi cô được bàn tay ấm áp của cô chủ nhỏ ôm lấy âu yếm. Cô đã biết tình yêu là gì.

Đối với cô, tình yêu là một thứ ngọt ngào, tuy có chút đắng cay nhưng nó vẫn ngọt, mãi mãi ngọt ngào. Tựa như tình yêu mới chớm nở, và hệt như một cây kẹo mút và hơn thế nữa...

Đối với cô, tình yêu là vòng tay âu yếm, nó ấm áp và hạnh phúc, một khi đã vào vòng tay âu yếm đó rồi thì khó mà thoát ra được bởi vì nó quá đỗi... hạnh phúc tràn trề...

Đối với cô, tình yêu là một người bạn thân, cảm giác này rất lạ kỳ, bởi vì chưa có ai so sánh tình yêu như tình bạn. Bởi vì cô khác, nên cô mới xem tình yêu như vậy...

3.

Thật ra, đáng lý là cô không bao giờ tồn tại trên thế giới này. Cô chỉ là mô hình búp bê trong nhà kho đầy rẫy những con búp bê bị lỗi.

4.

Cô được mẹ của cô chủ nhỏ đặt làm tại một xưởng làm búp bê nhỏ.

Cánh cửa nhà kho mở ra, ánh sáng của những ngọn lửa ập vào, nóng. Người thợ già bước vào, đảo mắt nhìn các mô hình búp bê. Ông bước tới một mô hình búp bê được bao bọc trong lớp nilon trắng suốt đã bị bao phủ bởi bụi. Ông thò tay len lỏi qua các mô hình búp bê bị lỗi và ông đã lấy được.

Ông mở lớp nilon, lấy ra một mô hình búp bê bằng nhựa, mùi nhựa bốc lên, bao bọc lấy cánh mũi của người thợ già.

_ Vẫn còn mới - Ông nói.

Và ông bắt tay vào công việc.

Sau hai mươi tiếng đồng, ông đã làm xong.

Thế là cô, Jennie, đã ra đời.

5.

Hằng ngày, cô chủ nhỏ luôn chơi với cô. Đủ thứ trò.

Cô chủ nhỏ luôn ôm cô dù có phải đi ra ngoài, mua sắm, đi học... Cô chủ nhỏ nhất quyết không để cô rời khỏi tay cô. Tình yêu của cô chủ nhỏ dành cô rất nhiều, cô chủ nhỏ coi cô như một người bạn. Và cô cũng vậy.

Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, cô chủ nhỏ luôn trò chuyện với cô. Từ chuyện vui nhất đến chuyện buồn nhất, cô chủ nhỏ tất thảy đều kể cho cô nghe.

Nhiều khi bạn bè của cô chủ nhỏ "bo xì" cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ buồn lắm. Nên mỗi khi như thế cô chủ nhỏ lại có cô, cô chủ nhỏ cũng được an ủi một phần nào đó.

6.

Đó là những ngày vui vẻ, hạnh phúc đối với cô. Cho đến khi...

Flashback

Tối hôm đó, cô chủ nhỏ rất hí hửng, hào hứng và hồi hộp. Cô chủ nhỏ hồi hộp đến nỗi mẹ cô nhắc đi ngủ lần năm cô chủ nhỏ mới chịu đi ngủ. Vì ngày mai là một rất quan trọng đối với cô chủ nhỏ.

Khi vào giường ngủ, cô chủ nhỏ đem theo cây đèn pin lên giường. Cô đắp mền kín cả người, rồi bật đèn pin lên, y như đi cắm trại vậy. Cô chủ nhỏ thì thầm với cô:

_ Mai là sinh nhật chị đó, Jennie! Chị háo hức lắm! Chắc em cũng vậy ha? Chị biết là chị đã trải qua nhiều sinh nhật rồi nhưng lần này khác! Chỉ cần ngày mai đến chị đã thành một thiếu nữ, chị có thể đi chơi cùng bạn bè khi tan trường mà không cần xin cha mẹ và nhất là chị đã lớn! Ôi, mong sao cho ngày mai đến thật nhanh để chị khỏi phải chờ nữa! Chị... chị... oa...

Cô chủ nhỏ đã ngủ.

Cô thầm mong cho cô chủ nhỏ đêm nay sẽ qua nhanh và cô chủ nhỏ ngày càng yêu cô hơn...

End flashback.

7.

_ Happy birthday to you, happy birthday to you,... - Tiếng hát của các bạn và cô chủ nhỏ vang vọng khắp căn nhà.

_ Được rồi, cô cảm ơn các con đã đến dự tiệc sinh nhật của Annie và bây giờ chúng ta sẽ đến phần quan trọng nhất, đó là... - Mẹ cô chủ nhỏ chưa kịp nói xong thì - Mở quà!!!!! - Tiếng hô đồng thanh của bọn trẻ ngồi đang lúc nhúc quanh nhà.

Nói xong, cả bọn đem quà của mình tặng cho cô chủ nhỏ. Đứa nào đứa nấy tranh nhau đem quà đến cho cô chủ nhỏ để khoe rằng quà của ta là nhất. Cô chủ nhỏ tay đầy quà, cầm không xuể nên quà rớt xuống dưới sàn hết.

_ Từ từ nào, các con... - Mẹ cô chủ nhỏ vừa nói vừa loay hoay lụm lại quà vừa giữ trật tự.

Thế là đã "yên bình"! Cô chủ nhỏ mở hộp quà này đến hộp quà khác, nhiều không đếm xuể luôn. Nhưng cô chủ nhỏ không hề thấy nản, cô chủ nhỏ vui vẻ mở dù cho tay đang rất mỏi. Cũng vì tội mời nhiều quá thôi!

Nào là đầm, là thú bông. Kia là mũ, là trang sức... Rất nhiều thứ, cô chủ nhỏ khoái lắm!

_ Bây giờ đến lượt ba mẹ và chị tặng con quà nè!

Song, mẹ cô chủ nhỏ bâng ra ba hộp quà lớn và sặc sỡ. Những hộp quà chả khác nào hộp quà vào tám năm trước. Mẹ cô chủ nhỏ vừa đặt xuống sàn là cô chủ nhỏ cùng bọn nhóc chạy tới. Ngắm qua ngắm lại ba chiếc hộp to đùng kia.

_ Mở đi! - Bạn thân của cô chủ nhỏ nói.

Cô chủ nhỏ liền mở ra. Trong ba hộp quà, có hai con búp bê và một bộ đồng phục trường nữ sinh Tayloris*.

_ Đồng phục trường Tayloris! Yes! - Cô chủ nhỏ nói tiếp - Hai bé búp bê này dễ thương quá! Lại xinh nữa, mềm mại nữa chứ!

Cô, Jennie, nghe thấy. Trong lòng cô vừa mừng vừa buồn. Cô không hiểu sao cô lại thấy buồn, đáng lý cô chỉ có một cảm xúc duy nhất là "mừng" thôi chứ.

"Cho dù cô chủ nhỏ có thêm hai bạn búp bê nữa thì cô chủ nhỏ vẫn yêu mình như trước. Đừng sợ, tôi ơi!" - Cô, Jennie, thầm nghĩ.

_ Hai bé tên là Anna và Amy nhé!? Dễ thương quá cơ! - Cô chủ nhỏ ôm Anna và Amy vào lòng.

9.

Tối hôm đó, cô chủ nhỏ ôm cả ba, Anna, Amy và cô.

Cô được đặt kế bên phải cô chủ nhỏ, bên bìa giường. Còn Anna và Amy thì được cô chủ nhỏ ôm, Anna ôm tay trái, Amy ôm tay phải.

Cô nằm đó và nhìn hai người bạn mới. Họ quả đúng là đẹp, không như cô, cô là loại búp bê được đặt làm tại một xưởng nhỏ, còn họ thì được đặt làm tại một xưởng lớn bên nước Anh.

"Nên họ đẹp hơn mình là phải!" - Cô thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, cô thấy da mình, đúng hơn là lớp nhựa của mình lạnh. Cô đảo mắt nhìn quanh, hóa ra cô đã bị rơi từ trên giường xuống sàn. Song, cô nhìn lên chiếc giường, không có cô chủ nhỏ. Cô sợ.

_ Ớ! - Tiếng mẹ cô chủ nhỏ la lên, song, bà nhìn xuống, bà vấp phải cô - Cái con bé này, hết nói nổi à! - Bà bực mình khi thấy cô chủ nhỏ bỏ cô giữa sàn. Bà nhặt cô lên, để cô vào chiếc tủ kính nhỏ được đặt trên kệ.

10.

Kể từ ngày đó, cô luôn ở trong chiếc hộp kính trong suốt bám đầy bụi.

Cô đã ở đó suốt bốn năm.

Mắt cô lúc nào cũng nhìn ra ngoài, qua lớp kính đầy bụi đen còn lốm đốm vài chỗ mờ mờ, mong mỏi được nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, lúc nào cũng chạy nhảy và ôm cô trong vòng tay ấm áp. Cô mòn mỏi chờ đợi.

_ Con về rồi nè, mẹ ơi! - Tiếng kêu lớn của một cô gái.

_ Ôi, con đã về! Con gái mẹ giờ lớn quá! Xém chút nữa là mẹ không nhìn ra đấy!

Có vẻ là hai mẹ con đang trò chuyện, cô không biết người con gái đó là ai, chắc có thể là chị gái của cô chủ nhỏ, Nenly.

Két, chính tiếng cửa mở đã làm cô cắt đứt dòng suy nghĩ. Cô hồi hộp nhìn qua lớp kính, một cô gái bước vào. Cô gái đó đẹp tuyệt trần, và cô có một nét gì đó giống cô chủ nhỏ.

" Tất nhiên là có nét giống rồi! Chị em cơ mà!"

_ Annie, mẹ đã dọn dẹp lại phòng cho con rồi đó! Con lo nghỉ ngơi rồi mai đi xem lớp!

_ Dạ, vâng!

Cô bất ngờ khi biết đó là cô chủ nhỏ - bóng dáng nhỏ bé mà cô chờ mong mỏi. Cô lớn xưa, đẹp hơn xưa và khác hơn xưa.

Cô chủ nhỏ mở một vali. Trong vali đó vẫn là Anna và Amy, có điều, trong đó còn có thêm hai con búp bê khác nữa.

_ Anna, Amy, Vivi, Daria, chúng ta về tới nhà rồi nè! - Cô chủ nhỏ vẫn hồn nhiên như bao năm nào...

Hai con búp bê đó có tên là Vivi và Daria.

11.

Năm nay cô lên lớp mười hai. Và cô đã tròn mười bảy tuổi. Một hôm cô bất chợt hỏi:

_ Jennie đâu rồi mẹ? - Mắt cô chủ nhỏ nhìn trông đo đỏ.

_ Jennie? - Mẹ cô chủ nhỏ cố gắng nhớ ra cái tên đó - À, mẹ cất nó vào chiếc hộp kính trên kệ đó, con!

Nghe xong, cô chủ nhỏ lập tức đi vào phòng. Tay mở cánh cửa bám bụi kia, và cô chủ nhỏ cầm trên tay cô, Jennie - con búp bê, người mong mỏi đợi chờ cô chủ nhỏ về, đã bị cô chủ nhỏ bỏ rơi suốt sáu năm.

Cô chủ nhỏ mừng lắm.

_ Chị xin lỗi em, Jennie. Vì bữa đó chị vội đi nên quên em, chị thành thật xin lỗi.

Nghe được lời xin lỗi đó. Cô vui lắm! Lòng cũng đỡ được một phần nào đó.

Hôm đó, cô chủ nhỏ ôm cô suốt, như ngày xưa.

Năm cô ra trường, chuẩn bị lên đại học, cô rối rít chuẩn bị những thứ đem theo để ra sống riêng. Trước khi cô chủ nhỏ chuản bị lên xe, mẹ cô chủ nhỏ hỏi:

_ Con nhất định không quên gì đó chứ?

_ Trời ơi! Mẹ hỏi con bao nhiêu lần câu hỏi đó rồi? Con đã đem theo đầy đủ, con lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng cho con suốt vậy nữa! Mẹ nhé?

Mẹ cô chủ nhỏ "ừ" và những giọt nước bắt đầu rơi xuống. Hai mẹ con đều khóc. Trước khi đi, cô chủ nhỏ ôm hôn mẹ cô rồi đi. Trên đường đi, trong tay cô chủ nhỏ đã ôm sẵn bốn con búp bê. Anna, Amy, Vivi và Daria. Thiếu.

"Con nhất định không quên gì chứ?

Trời ơi! Mẹ hỏi con bao nhiêu lần câu hỏi đó rồi? Con đã đem theo đầy đủ, con lớn rồi, mẹ không cần phải lo lắng cho con suốt vậy nữa! Mẹ nhé?" - Cái câu nói này cứ vang mãi bên tai cô.

Cô chủ nhỏ đã quên, đúng hơn là lãng quên cô. Cô chủ nhỏ đã vứt bỏ cô, trong ký ức đó, mảnh ký ức về cô của cô chủ nhỏ đã bị mất...

Cô sợ, sợ tình yêu. Đối với cô, tình yêu đã phai mờ.

Mấy năm sau, ba mẹ cô chủ nhỏ sang nhà mới. Bỏ hoang ngôi nhà cũ.

Bây giờ, cô đang ở tại căn phòng của cô chủ nhỏ, nơi lưu giữ ký ức của cô về cô chủ nhỏ. Căn nhà bám đầy bụi bẩn, hôi thúi và ẩm mốc.

12.

Búp bê không tình yêu.

*Trường nữ sinh Tayloris: trường nội trú (lưu ý: trường Tayloris là do au nghĩ ra rồi viết, không có thật)

>>Kéo xuống xem GTNV<<














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dolls