XE BUÝT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2: XE BUÝT:

Anh biết không,em nghe ngta nói:

Nếu 2 người có duyên gặp nhau ở một chỗ 3 lần,thì nơi gặp gỡ ấy sẽ là minh chứng cho tình yêu của họ.

Vậy giữa em và anh...

chiếc xe buýt số 27 quen thuộc ấy...

Có phải là minh chứng cho tình yêu của tụi mình không?

* * * * * * * *

Mike nhìn cô gái đang ngả vào vai mình lúc này.Cô ấy có gương mặt trái xoan và một mái tóc dài tuyệt đẹp.Hơi thở của cô nhè nhẹ,bờ môi cong lên như đang hờn.Mike cử động, cô gái liền nhíu hai mày ra chiều không đồng ý.

"5h" -Mike liếc xuống chiếc đồng hồ điện tử đang đeo trên tay,thầm nghĩ.Anh lên chiếc xe buýt này từ lúc 3h và kẹt cứng hai tiếng không nhúc nhích nổi một li khỏi vị trí cũ vì một cô nàng không quen biết...

" Hôm nay là ngày khỉ gì vậy?"-Theo như cá tính cố hữu của mình,Mike đã không ngần ngại mà đây cô ta ra khỏi mình ba thước.Nhưng nhìn cô ta gục lên gục xuống không biết bao nhiêu lần, không hiểu sao Mike bỗng làm cái trò mà anh nghĩ dù chết cũng không bao giờ làm-nhất là lại còn ở chỗ công cộng:kéo đầu cô ta dựa trên vai mình.Từ lúc Mike quyết định làm cái trò điên ấy, cô gái ngủ ngon hơn hẳn,không nhuc nhích chỉ thở nhè nhẹ...

" Có lẽ cô ta buồn ngủ lắm..."

Mặc cho vô số ánh mắt tò mò của bao người trên xe buýt,Mike vẫn giữ nguyên tư thế cũ.Rồi có lúc xe phanh gấp,người cô lao về phía trước,anh lại nhẹ nhàng giữ cô lại,đặt đầu cô lên vai mình:"cô ta có mái tóc thật đẹp,rất giống mẹ,rất giông búp bê tóc đen..."

* * * * * * * *

Tôi vươn vai: "OA! Mấy hôm nay,chưa lúc nào ngủ ngon đến thế..."

Ngáp thêm cái nữa cho tỉnh ngủ, tôi dụi mắt:

-Hả? Đã 6h rồi sao?!

Tôi la thất thanh, quên mất là đang trên xe buýt.Nghe tiếng tôi,mấy vị khach trên ở ghế trên liền quay lại nhìn.tôi ngượng ngùng vội im bặt.Trời đất, rốt cuộc là cái gì đã làm tôi ngủ say đến thế chứ? Tệ thật, muộn giờ giạy học rồi...

tôi vừa nghĩ vừa lao xuống khỏi xe,không quên vác theo cái cặp lúc còn đi học. Thôi cũng muộn rồi,giờ đến cũng không còn kịp nữa, thôi thì nghỉ một hôm vậy,tí về gọi điênh xin lỗi.Nhưng rốt cuộc là cái gì đã làm tôi say sưa đến thế cơ chứ?

tôi chỉ nhớ mang máng trong lúc ngủ, dường như đã có người nào đó đỡ tôi thật dịu dàng và ôm tôi thật nhẹ...

"là một người có mùi hương thông rất lạ..."

Cả quãng đường dài quốc bộ về nhà (Vì hết tiền đi xe buýt=="), tôi cố vắt óc ra duy nghĩ xem lúc nãy ở trên xe đã dựa vào ai. Thật ra, thi thoảng một vài lần,tôi cũng có thói xấu ngủ trên xe và dựa vào bất kỳ ai tôi ngồi cạnh,nhưng lần nào cũng bị đẩy phũ phàng.Chưa lần nào có người cho tôi dựa như hôm nay,chưa lần nào tôi ngủ trên xe buýt mà ngon đến thế...

"CẢ ngày hôm nay là một chuỗi kỳ lạ..."-Tôi nghĩ thầm khi rẽ vào hẻm nhỏ dẫn về nhà.

-Con về rồi đây!

Vừa đặt chân chạm đất và thốt lên được câu ấy,tôi tái mặt nhìn ba cái bóng to đùng nhảy xổ vào nhà mình

-Chị đã về!

-Chị về rồi!

-Chị Kim My!

Dù đã quá quưn với trò này, nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi đòn công kich của ba đứa em trời đánh: Lạc Vy (15 tuổi),Nguyệt Ly (13 tuổi) và Thiên Nam (11 tuổi).Hình như là thói quen rồi hay sao ấy, cư mỗi lần tôi đi làm thêm về là tuioj nó lại tỏ tình thương với chị cả theo cách khủng bố này, chắc co một ngày xương sườn tôi sẽ vỡ vụn vì tụi nó mất...

Tôi bảo bình tĩnh để tôi cất cặp cái đã,xong rồi muốn ôm muốn hỏi gì thì làm.Tụi nó ngoan ngoãn gật đầu, tôi cười xòa rồi chạy vào trong.

-Con về rồi sao? Cất cặp rồi xuống ăn cơm đi.

Tiếng mẹ vọng ra từ bếp, tôi đáp lại"vâng ạ!" rồi chạy biến lên tầng.

Tắm rửa,thay quần áo xong, ngó gương một cái:"OK,tinh tươm rồi",tôi mới cầm theo đống vở bài tập xuống nhà. Việc đầu tiên trước khi ra phòng khách , tôi nhấc máy điện thoại,bấm số cho bé lan( học trò tiếng anh lớp 5 của tôi đấy) để xin lỗi về buổi hôm dạy hôm nay...

-Bố đâu hả Vi?

Tôi đặt chồng vở xuống bàn ăn cơm,ngó một lượt khắp nhà ròi hỏi cái Vy đang ngồi thu lu trên ghế:

-Em không biết-Vy nghiêng nghiêng mái tóc ngắn ngang cổ-Hình như nghe mẹ nói bố đi tìm việc thì phải...

-Thế à?-Tôi gật gù ngồi xuống bàn,cạnh Thiên Nam.Nó nhìn tôi cười toe toét,tôi hỏi-Sao có gì vui mà cười ghê thế hả?

-À tại bài văn hôm trước chị làm hộ nó được điểm 10 ấy mà, lần đầu xếp nhất lớp ,nó cười từ lúc về đến giờ.cái Ly ngồi xêp bằng trên ghế,ngoe nguẩy hai bím tóc.

-Thanks chị nha,em yêu chị nhất đấy my ạ!-Nam bá vai tôi theo kiểu hai thằng con trai hay làm,tôi cười.

-Nhớ đấy,thằng phản bội kia,hôm trước tao làm bài toán hộ mày được điểm 10,mày nói mày yêu ai hả?

Vy hằm hè ,Nam lại tiếp tục giọng cũ:

-Thì em cũng ju chị nhất nhà,bằng chị Kim My.Em chỉ không yêu chị Ly ngốc thôi!

-Mày...-Ly giận bốc khói đầu-Mày thì thông minh hơn ai hả?!

-Thông minh hơn chị! Ít ra học lớp 5, em còn được 6,0 toán; chị thì được co 5,3 leu lêu!-Nam lè lưỡi lém lỉnh.

-Mày! -Ly cứng họng,phồng mồm trợn má không làm gì được.

Tôi và Vy bật cười vì tính trẻ con của hai đứa em.

-Thôi, đừng cãi nhau nữa,ăn cơm nào!-Thấy mẹ bê bát canh nóng từ ngoài bếp ra,tôi vội nói:

-Sao mẹ không gọi con vào bê cho? nóng thế này...-Tôi đỡ bát canh từ tay mẹ,đẩy chồng vở bài tập lui ra ngoài.

-Con mời cả nhà!-Ly với Nam cùng hét toáng lên,rồi chúi đầu vào ăn.

Thế là một ngày như mọi ngày lại trôi đi. Tôi vừa ăn cơm vừa làm bài,ăn xong thì giúp mẹ giúp mấy đứa em làm bài, rồi thì đi ngủ.

Đã 2 ngày tôi chưa gặp bố...

* * * * * * * *

Mike khẽ quay sang cô gái bên cạnh:vẫn chỗ cũ,vẫn người cũ và vẫn tư thế cũ.

"Đã là lần thứ 3 rồi..."-Mike tự hỏi mình không biết có duyên nợ gì với cô gài này từ kiếp trước không nữa.Lần thứ 2,cũng chính tại cái xe buýt này,anh phải chịu hai tiếng rưỡi không nhúc nhích nổi một li chỉ vì cô nàng không quen biết.

Búp bê tóc đen-Cái biệt danh anh lén đặt cho cô ngay từ lần đầu gặp mặt.

Mà anh cũng nên hỏi chính mình đi,tự nhiên đâu ai bảo lại cho người ta dựa vào vai,ai mượn anh khongo được đẩy cô ta ra nào.Thôi, thú nhận đi,rằng anh cũng thấy hơi tò mò về cô gái hay ngủ này,rằng anh cũng thấy hơi...thinh thích mái tóc của cô.

Mike nhúc nhích vai.

Bỗng chiếc xe phanh gấp nghe đến "Kittt..." một cái,búp bê tóc đen lao người về phía trước.

-Ah!-Mike vội dang tay đỡ lấy cô,rồi ôm nhẹ cô vào lòng.

-Ưm...-Búp bê tóc đen nhăn mặt,rồi cô từ từ mở mắt...

CHAP3:LÀM QUEN

Hình như người nắm giữ miếng ghép cuối cùng mang tên "yêu thương" của trái tim em...

...đã xuất hiện rổi...

* * * * * * *

Tôi lờ mờ nghe được tiếng tim đập của ai đó.

tôi lờ mờ cảm nhận hơi ấm từ đâu đó.

Và ... tôi lờ mờ nghe được câu:"Đi gì mà ẩu quá!"ở một chỗ nào đó.

Dụi mắt

Mở mắt

Lập tức hiểu được xung quanh đang xảy ra chuyện gì,mình đang ở trong tình cảnh nào,tôi vùng dậy."Tệ thật, mình lại ngủ quên trên xe buýt rồi!"

-Ơ?-Tôi ngẩng đầu lên,mắt đối mắt với người con trai trước mặt.Ấn tượng đầu tiên đập vào tôi là người con trai này sở hữu một đôi mắt nâu thông minh rất sáng,một sông mũi cao và một mái toc rất style.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn:"liệu đây có phải là 'cái" đã làm mình say xưa trong ba ngày qua không?"

Dường như anh chàng mắt nâu(gọi thế cho tiện,vì tôi chưa biết tên anh mà)cũng bất ngờ không kém,chỉ tròn mắt nhìn tôi mà không nói được lời nào:

-Xin lỗi...-tôi đành mở lời trước-Có phải tôi đã ngủ quên không?

Tôi nhận được câu trả lời từ anh là một cái gật đầu:

-Và đã dựa vào anh?

Một cái gật tiếp theo.

-Cả hôm qua và... hôm kia?

Một cái gật đầu nữa dù hơi lưỡng lự.

Trời đất, vậy là cả ba lần ngủ quên, tôi đều dựa vào một người, hơn thế nữa lại là một tên con trai chính hiệu con nai vàng?mẹ ơi,tự trọng và thể diên của tôi-của một người đã,đang và sẽ là con gái đâu rồi?

Tôi gần như ngất xỉu hoặc rú lên nếu đây không phải chỗ công cộng.

thật muốn chết cho xong mà.

-Xin...Xin lỗi, có phải tôi đã phiền anh lăm không?

-À, không đâu,-Anh chàng mắt nâu vội giải thích -Không phiền gì cả, thật đấy...

- Xin lỗi tôi cúi gằm mặt xuống:"Ôi trời!LÀm ơn mau tới bến tiếp theo đi mà!"

Dường như đọc được suy nghĩ đó của tôi,cánh cửa xe buýt bật mở ra,tôi vội cuống cuồng vơ lấy cái cặp đen:

-Àh...-Tôi ngoắc tay ra ngoài đường- Tôi xuống ở bến này.Chào anh!

Tôi lại buông một câu rồi vọt thẳng xuống cái xe buýt đáng nguyền rủa ấy...

* * * * * * *

Cả ngày hôm qua và hôm nay, hay tóm lại là từ sau hôm tôi phát hiện ra "cái gì đấy".tôi không còn đi chuyến xe buýt số 27 nữa:"Gặp lại thì ngượng lắm cơ..."

tôi phai rát cổ bỏng họng mới nhờ được cai NiNa đèo đi làm;tại nó vừa mới khoe mua xe máy mà,thế là tôi lợi dụng luôn...hehe.Lúc đầu.con bé cũng phồng mồm trợn má ra chiều không đồng ý,nó bảo nó mua xe là để đi chơi với người yêu.Tôi nức nở,nói nó là đứa trọng sắc khinh bạn,nó vẫn không chuyển biến sắc mặt.Phải đến khi tôi khóc thét lên,cầu cin nó như ăn mày xin tiền,nó mới hỏi:

-Thế rốt cuộc là có chuyện gì mà mày không đi làm bằng xe buýt nữa hả?

-Thật ra từ lúc chơi thân với nhau đến giờ tôi chưaa bao giờ giấu Ni Na một chuyện gì.Nhưng lần này chẳng lẽlaij nói cái viecj đáng xấu hổ đó ra,tôi đành cuội 1 câu:

-Tao... tao hêt tiền...

-Nhìn thẳng vào mắt tao mà trả lời!Ni Na cao giọng-Mày đang che dấu tao một chuyện gì đó có phải không?

-Ơ...-Tôi lúng túng,không ngờ trò của mình bị bắt bài nhanh thế.

-Nếu mày không nói ra bây giờ thì tình bạn năm năm của tụi mình kể như không có@- Ni Na tuyên bố hùng hồn.Nhìn vào ánh mắt cương quyết của nó,tôi dành ậm ừ kể chuyện trên xe buýt với anh chàng mắt nâu cho nó nghe.

Nếu ông trời cho tôi được quay trở về thời điểm đó một lần nữa,tôi nhất dịnh sẽ không bao giờ làm như vậy...

* * * * * * * *

Mike ngỡ ngàng nhìn hai cô gái đang đứng trước mặt,giống như bị làm quen bất ngờ ở bus stop ấy:

-Xin chào tôi tên là Lê Ni Na,là bạn của Phương Kim my, cô nàng ngủ trên xe buýt mà hay dựa vào vai anh ý.

Ni Na cười duyên với anh chàng đội mũ lưỡi trai đứng đối diện,chỉ tay về phía kim my đang cố núp bóng sau lưng mình.

"Trời hỡi,đi khắp cùng trời cuối đất việt nam,thử kiếm xem được mấy ai vô duyên như bà nội này..." kim my lầm bầm: "Nếu như không phải nó nói là chỉ xem mặt thôi chứ không làm gì,thì còn lâu mình mới theo nó ra chỗ này...

Đúng là không có cái dại nào như cái dại này!"

Dù không muốn nhưng kim my vẫn phải gục gặc đầu:

-Chào...

-Chào...-Anh chàng mắt nau trả lời một cách lãnh đạm- Có chuyệ gì không?

-Lên xe buýt thôi! -Ni Na nói một câu hả ăn nhập gì với đoạn trên rồi keo tay kim my cung mike lên xe buýt.

Cả bọn chọn chỗ ngồi cuối xe gần cửa kính,vẫn là chỗ kim my và mike hay ngồi lúc trước.

-Anh tên là gì?

"Hả?"=kim my gần như ngã ngửa.'Rốt cuộc bà nội này muốn gì chứ?"

Mike kéo mũ sụp xuống,anh khẽ liếc sang búp bê tóc đen đang ngồi sau NiNa,anh đang nhin kim my đấy:

-mike...Mike kintaru

-Mike ư?-Ni Na làm mặt ngạc nhiên-Anh không phải người việt à?

-Tôi là du học sinh.

-Ra vậy,thảo nào mà bề ngoài của anh cũng khang khác...-Ni Na ra vẻ trầm ngâm-Vậy năm nay anh...?

-Mười chín tuổi.

-Thế là hơn tụi em 1 tuổi rồi,tụi em mới có 18 thôi,năm nay phải thi dại học nè!

Kim my gần như muồn ngất lịm trước cái kiểu giả nai thái quá của Ni Na,cố nhẫn nhịn lắm mới không phát ra tiếng gì.Từ nãy giờ,hầu như chẳng mấy quan tâm đến vấn đề họ đang nói,chỉ đến khi anh chàng mắt nâu là người nhật- đất nước mà cô muốn tới thăm nhất,sung bái nhất,thích thú nhất...-thì câu chuyện của họ mới có phần nào lọt vào tai cô:

-Thê anh nghiên cứu gì ở Việt Nam?

Lịch sử- Mike hình như rất tiết kiệm lời,My nghĩ thế,có vẻ anh chàng cũng không thích thú cô nàng tên Na này mấy.

Trời đất,vậy không phai quá tốt rồi sao?-Đang yên lành,bỗng Ni Na hét toang lển 1 câu,-Anh đang tìm hiểu lịch sử việt nam,thì ở đây có một thầy dạy lịch sử nè!

Ni Na kéo tay Kim My về phía Mike.

-Nó đứng nhất trường em về môn lich sử đó!

-Ni Na...-Ny gằn giọng,mặt lộ rõ vẻ không thích thú.

-Mày cũng có lợi chư sao?-Ni Na quay sang Kim My-Chẳng phải mày rất thit Nhật Bản sao?bây giờ thì tốt rồi,co cả người thật để mà học hỏi nhá?!

-Nhưng...-kim my lưỡng lự." Quả thật đây là cơ hội tốt để cô học hỏi,nhưng liệu anh chàng kia có...?"

Cô ngước đôi mắt đen láy như hai hòn bi ve lên phía anh.Đúng lúc Mike quay ra,hai người lại chạm mắt vơi nhau.Mike bỗng thấy tim đập hơi lạ.

-Đúng rồi hay anh thuê nó đi?-Ni na quay sang Mike-Nó cũng đang kiếm việc làm mà,làm gia sư hay đấy chứ?Anh thấy thế nào?

Suy nghĩ một hồi,cuối cùng Mike cũng nói:

-Vậy thì xin chỉ giáo,KimMy

My giật thót nghe anh chàng mắt nâu gọi tên mình,cô vội gật đầu:

-Vâng, từ nay xin chỉ giáo...

Ni Na nhéo một cái vào tay My,nói nhỏ:

-chỉ giáo cái gì?

-Mike...Mike...-Kim My vụng về gọi tên anh.

"Đâu biết rằng,rồi mai đây,cái tên này sẽ theo cô suốt cả cuộc đời..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro