Chương 11: Không Thể Khống Chế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Geki hôn cô, giống như muốn giải phóng những bất mãn vừa qua, không còn sự nhẹ nhàng như mọi khi. Lúc này Geki ra sức tàn phá cánh môi của Yuki, không ngừng áp bức cô hé miệng để lưỡi mình thuận lợi tiến vào, cảm giác này giống như cô trở thành kẻ địch trên chiến trường, không chút lưu tình mà chỉ có sự chiếm đoạt cường ngạnh.


Geki siết chặt vòng eo cô như muốn bẻ gãy nó, nụ hôn dần trở nên thô bạo, Geki mút mạnh chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, thậm chí không nhịn được mà cắn nhẹ nó. Đem cô đặt dưới thân mình, đầu gối đè chặt đôi chân thon dài của Yuki, gắt gao giam cầm trong lồng ngực,không để cô có cơ hội phản kháng.


Cô là của cô ấy, là Yuki của riêng mình. Geki thích loại cảm giác này, đem cô đặt dưới thân mình, muốn gì đoạt nấy, cô coi Yuki như vật báu trong tay, luôn cẩn thận bảo vệ, thậm chí có thể tàn nhẫn bẻ gãy cánh của cô, để cô không có cơ hội rời xa.


Nghe được tiếng rên rỉ của Yuki, Geki liền dùng môi mình nuốt trọn âm thanh kiều diễm ấy lại, cô thích âm thanh kích tình này, cảm nhận được cơ thể mình đang biến đổi, cảm thấy thân thể nhức nhối nóng rực. Mặc kệ có cơ thể đang khó chịu đến đâu, Geki vẫn tiếp tục ngấu nghiến cánh môi của Yuki, trước sự tàn phá bừa bãi kia làm môi Yuki rớm máu tựa cánh mai hồng xinh đẹp, cô mút vào rồi lại cắn nhẹ không ngừng thưởng thức vị ngọt mà Yuki mang lại cho mình.


Người con gái dưới thân cô mềm mại thanh tao như dải lụa trắng, lúc này cô cảm nhận được sự va chạm da thịt, áo ngủ của Yuki dần trượt xuống để lộ ra cánh tay trắng tuyết, da thịt non mịn hiện ra trước mắt cô, rồi cô nghe được cả tiếng vải bị xé rách, cô rất thích âm thanh chiếm đoạt này. Hút cạn vị ngọt của Yuki, Geki bắt đầu cắn vành tai cô, mút nhẹ từng tấc thịt tơ mịn trên khuôn mặt Yuki, dần dần di chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn...


Cô thích vòng eo nhỏ của Yuki, bàn tay chuyển đến trước ngực của Yuki, nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực căng tròn, cảm giác như được chạm vào dòng nước thanh mát, cảm giác mềm mịn như vậy chỉ nâng niu thôi là không đủ.


Nơi đó còn có nụ hoa phiến hồng đang dần nở rộ, cô vươn tay trực tiếp nắm lấy, dùng sức miết mạnh, nghe được tiếng Yuki hét lên "A", tiếng rên rỉ của người con gái kia như đang cổ vũ cho cô, máu huyết trong cơ thể lúc này như dòng dung nham nóng bỏng muốn thiêu rụi mọi thứ.


Trước mắt Geki là một tầng sương mù phủ kín, thấy Yuki không ngừng giãy dụa, Geki áp thân hình của mình trực tiếp kìm hãm cô. Quái lạ, nụ hồng trên khuôn ngực đầy đặn kia sao càng vuốt lại càng thẳng đứng, làm người ta cảm thấy khó hiểu, Geki tò mò liền cúi đầu trực tiếp cắn nó.


Tiếng khóc của Yuki càng lúc càng lớn, trước nay cô chưa từng thấy Geki thô bạo đến vậy, cô ấy như một con dã thú muốn xé nát cô ra từng mảnh nhỏ mới hài lòng, cô ấy ngăn chặn mọi hành động từ chối của cô, làm cho cô cảm thấy khó thở, rên rỉ dưới động tác khiêu khích của cô ấy.


Giờ đây Geki không còn sự dịu dàng vốn thấy, thay vào đó là hàng loạt động tác cường ngạnh như muốn ép chết cô, càng đáng sợ hơn nữa là cô đang bị một đứa con gái xâm phạm. Yuki không ngừng vặn vẹo cơ thể trước sự tra tấn của Geki, hét lên: "Đau ... cút ngay ... đau quá!"


Geki cảm thấy người dưới thân mình có ý đồ phản kháng, cơ thể cô sớm đã bị bao phủ bởi cảm giác phải chiếm đoạt, nhưng cô vẫn chưa thấy đủ, cánh tay dần di chuyển xuống dưới hai chân Yuki.


"Chát!" một tiếng thật mạnh vang lên, đánh thẳng vào mặt Geki, giống như vừa được bước ra từ sương mù, cái tát này giúp cô tỉnh tảo.


Căn phòng trở nên yên tĩnh.


Yuki bị Geki dọa đến ngây người, trong lòng vô cùng sợ hãi, thừa dịp cô ấy chuyển cánh tay xuống dưới hai chân mình, cô dùng sức tát mạnh một cái.


Quả nhiên Geki rất nhanh dừng động tác, chăm chú nhìn cô vài giây, sau đó cúi đầu nheo đôi mắt lại, lướt nhanh trên người của Yuki. Khó có thể tin được, ánh mắt Geki như đang dần vỡ vụn thành từng mảnh, một lúc lâu sau, cô quay lưng về phía Yuki, nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào.

Yuki cuộn mình trên sofa, vẫn không nhúc nhích, cô sợ hành động của mình sẽ lại kích thích cô ấy, hoặc một lần nữa sẽ làm ra việc mà cô không muốn.


Lưng của Geki hơi run run, cô thở dài một hơi rồi trở về phòng ngủ.


Yuki nhìn theo bóng lưng của Geki, chiếc váy cô mặc sớm bị xé thành từng mảnh nhỏ, cảm giác lạnh buốt đang xâm chiếm khắp cơ thể cô. Yuki muốn đứng dậy trở về phòng ngủ thì Geki bước ra, cô vội vàng lui người lại trên sofa, dùng hai tay gắt gao ôm chặt cơ thể.


Cô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Geki.


Geki không hiểu nổi vì sao bản thân lại thiếu tự chủ đến thế, trên người Yuki đầy dấu vết hồng hồng với dấu răng của cô, những vết tích kia như đang lên án hành động mất tự chủ của cô, đôi mắt của Yuki nhìn cô đầy cảnh giác cùng với nỗi sợ, làm cho cô cảm thấy khó chịu.


Cũng may, cô dừng lại đúng lúc, nếu không cô sợ mình sẽ làm tổn thương Yuki.

Trên tay cầm cái mền mỏng bước vài bước tới bên Yuki, nhẹ nhàng đắp lên cho cô.


Yuki lui mình vào sofa, quấn chặt mền lên cơ thể.


Hai người cứ như vậy giằng co trong thời gian khá lâu, Geki lên tiếng mở miệng trước: "Có bị thương hay không?"


Phản ứng của Yuki trở nên chậm chạp, cô dựa chặt lưng vào sofa.


Geki ngồi xuống bên cạnh cô, nâng nhẹ khuôn mặt Yuki chăm chú quan sát, khuôn mặt ướt đẫm vì mồ hôi hòa lẫn với nước mắt, đôi môi còn đọng lại những tơ máu, đôi mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.


Geki ngượng ngùng: "Tôi cũng không muốn như vậy, nhất thời không khống chế được, lần sau không cần chọc tôi tức giận."


Rõ ràng hành vi của cô ấy là sai trái, còn ra vẻ đổ lỗi cho cô, Yuki cũng không còn sức tranh cãi, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà dời tầm mắt sang hướng khác.


Geki vuốt nhẹ lưng cô hỏi: "Có đau hay không?"


"Vẫn ổn." Yuki ở trong lòng Geki run nhẹ, hơi thở trở nên mỏng manh yếu đuối.


Geki cũng không biết phải an ủi thế nào. Cô cảm thấy tức giận chính bản thân mình, nhưng đứng trước thân hình gợi cảm của Yuki, cô không thể khống chế được. Thậm chí cô còn dùng sức đối với Yuki, khiến cô ấy thương tích đầy người,. Nhìn bộ dáng thê thảm hiện tại của Yuki, cô mới biết cô đã ra tay mạnh đến thế nào. Geki không quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhưng tuyệt đối cô không thể để Yuki có cảm giác chán ghét đối với mình.


Tình huống trước mắt làm cho cô cảm thấy bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng: "Đi tắm rửa trước đi."

Geki ôm Yuki đến phòng tắm, vừa an ủi vừa chuẩn bị nước tắm cho cô, cơ thể Yuki cứng nhắc, cô vẫn duy trì thái độ cảnh giác, Geki nói: "Cô tắm đi, thả lỏng một chút."


Geki bước tới ngưỡng cửa, quay đầu lại định nói gì đó.


"Yuki." Ánh mắt đầy vẻ hối lỗi: "Tôi không cố ý làm cô đau."

Cửa phòng tắm đóng lại. Yuki theo bản năng, lập tức chạy tới cạnh cửa khóa trái lại. Yuki biết, Geki không phải người bình thường, hơn nữa lại rất khỏe, cô ấy mạnh tay như vậy cô có thể hiểu được là cô ấy không cố ý, nhưng chỉ vì hành động nhất thời mất kiểm soát ấy cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.


Tâm trí của Yuki bây giờ vô cùng hỗn loạn, cô ngâm mình trong dòng nước ấm, từ từ thả lỏng cơ thể, khẽ nhắm mắt lại, tạm thời không suy nghĩ đến bất cứ việc gì.


Yuki ngâm mình trong bồn tắm khá lâu, đến khi Geki gõ cửa cô mới sực tỉnh. Đứng trước gương nhìn dấu vết xanh tím khắp cơ thể, quên đi, dù sao cô cũng đánh Geki một cái, nếu là bình thường cho dù cho có mười lá gan cô cũng không dám. Phòng tắm có chuẩn bị áo choàng, Yuki cẩn thận mặc vào rồi từ từ bước ra ngoài.


Thấy cô bước từ phòng tắm ra, trong tay cầm tuýp thuốc đưa cho cô, trong lúc cô tắm, Geki có nhờ người mang lên, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên: "Bôi lên vết thương, rất hiệu nghiệm."


Yuki cầm tuýp thuốc rồi nói cảm ơn.


Không hiểu ma xui qủy khiến hay sao mà Geki lại nói ra: "Muốn tôi giúp bôi không?"


"Không cần." Yuki đứng thẳng người lên, thấp giọng hỏi Geki: "Tôi có thể trở về phòng nghỉ ngơi hay không?"


"Đi đi."Geki cũng thấy xấu hổ: "Buổi tối ăn cơm tôi sẽ gọi."


Yuki cứng người bước nhanh về phòng ngủ, lập tức khóa trái cửa lại.


Bản năng kháng cự đối với Geki vẫn luôn ẩn chứa trong suy nghĩ của Yuki, cô và cô ấy tuyệt đối không thể xảy ra mối quan hệ được, hơn nữa cô ấy có thể không phải là người, để chấp nhận được chuyện này đối với cô mà nói quá khó khăn, cô cũng không biết về sau cô ấy sẽ còn có những hành động nào khác với cô, nhưng trước mắt, là không thể chấp nhận được.


Yuki cầm tuýp thuốc mỡ bôi lên vết thương, là con gái nhưng cô ấy dùng lực như muốn bóp chết người khác, không hề hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc, động tác thô lỗ đến dọa người. Bôi thuốc xong, Yuki cuộn mình chui vào trong chiếc mền êm ái, vẫn là ở trong chiếc mền đó mới đem lại cảm giác an toàn cho cô, vừa ấm áp lại cảm thấy như được mẹ ôm.


Đến khi dạ dày kêu réo vì đói Yuki mới thức dậy, nhìn ra phía ngoài trời cũng đã tối, các ngọn đèn cao tốc cũng bật sáng, cũng đến thời gian Geki ăn cơm chiều, cô cũng không thế trốn tránh mãi được, ăn mặc chỉnh tề xong xuôi Yuki mới rời khỏi phòng.


Geki ngồi xem tivi trên sofa mà trong lòng vẫn cảm thấy day dứt, cũng không để tâm rằng tivi đang chiếu chương trình gì, bởi cô đâu còn tâm trí nào để xem tivi. Nhìn thấy Yuki, Geki liền hỏi: "Cô muốn ăn gì không? Đi ra ngoài ăn hay là kêu người mang cơm lên?"


Yuki hôm nay không có hứng ra ngoài: "Gọi đồ lên đây ăn đi. Buổi tối cô không cần ra ngoài sao?"


"Tối nay không có việc gì làm." Geki ngồi dậy, ôn hòa nói: "Cô muốn ăn gì? Ở đây, cơm Tây cũng không tệ, muốn thử không?"


"Tùy cô." Geki cũng không có yêu cầu về món ăn cũng không thích tự mình gọi món: "Cô chọn đi, kêu phục vụ vào hỏi qua thực đơn."

Geki ấn chuông trên tường ngay lập tức tiếng gõ cửa vang lên, cô ấy không để ý mà mặc cho Yuki ra mở cửa. Thái độ của người phục vụ vô cùng lễ phép, luôn mỉm cười trả lời cô, cẩn thận giới thiệu từng món ăn Tây cho Yuki. Hôm nay, Yuki cũng không còn khẩu vị nào để nghĩ đến việc ăn uống, cô tùy tiện chọn vài món.


Chờ người phục vụ rời đi, Geki xoay người nhìn Yuki.


Cô ngồi phía đối diện Geki, có chút không được tự nhiên. "Sợ tôi sao?" Cô không thích Yuki sợ cô.


Có chuyện để nói, nhưng Yuki không thể trả lời thật với lòng mình, cô đành lên tiếng: "Cô, cô làm tôi đau."

"Về sau sẽ không như thế nữa." Đáy mắt Geki đầy vẻ xin lỗi: "Thể chất của chúng ta chênh lệch nhau, cho nên mới ... tôi thực sự có lỗi."


"Không, không có gì." Dù vậy thì vẫn phải công nhận rằng Geki là người tử tế, chỉ là khả năng khống chế không được tốt, đề tài này có vẻ áp lực, Yuki nói: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa."


"Được" Sắc mặt Geki dãn ra: "Vừa rồi cô chọn những món gì?"


"Cơm chiên hải sản, bánh crepe, canh miso .... ". Yuki đọc vài tên món ăn cô nhớ được.


Geki cười nhẹ: "Tối mai chúng ta đi dạo phố, thử đồ ăn bên ngoài, xem xem cô thích mua gì."

Hiệu quả của thuốc khá tốt, tuy rằng ngày thứ hai trên người Yuki vẫn còn dấu vết xanh tím nhưng không còn cảm thấy đau nhức.


Geki nhìn trên cổ của Yuki vẫn còn màu hồng nhạt, cô đã lưu lại dấu vết của mình trên cơ thể cô ấy, cảm giác này giống như vừa chiếm được báu vật vô giá trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái nhưng lại cố gắng che dấu cảm xúc của mình, ra vẻ tự nhiên nói: "Tôi có việc phải ra ngoài, giữa trưa sẽ trở về cùng ăn cơm với cô. Nếu không muốn ở trong phòng một mình có thể ra ngoài đi dạo, khách sạn cũng có khu giải trí, tầng cao nhất có bể bơi, vườn hoa trên đó cũng rất đẹp."


"Uhm." Yuki vẫn rầu rĩ ăn cơm.


"Buổi tối chúng ta ra bên ngoài ăn, sau đó đi dạo mua thêm quần áo cho cô."


"Uhm."


Geki thấy Yuki không có phản ứng, lại hỏi: "Cô có nơi nào muốn đến sao? Nếu không cô tìm hiểu một chút, ngày mai tôi đưa cô đi."


"Tôi sẽ hỏi nhân viên phục vụ của khách sạn, cô đi làm việc cẩn thận một chút." Yuki thấy Geki có điểm không hiểu, ở chung với cô ấy một thời gian cô hiểu được cô ấy là người rất đơn giản, nhưng lại trở thành thủ hạ đắc lực của Luis thậm chí không hề có đề phòng gì với ông chủ của mình - một người thâm sâu khó lường.


Geki cười nhẹ, nhìn cổ Yuki: "Bôi nhiều thuốc, rất nhanh sẽ hết."


Ăn sáng xong không bao lâu, Max đã xuất hiện ở cửa phòng khách sạn, Geki dặn dò cô vài câu rồi liền bước ra cửa, Yuki đứng trước gương nhìn nhìn, dấu hôn vẫn còn rõ như thế này thì ra ngoài thế nào được? Không sợ người khác chê cười hay sao?


Yuki cầm tuýp thuốc bôi lên vết thâm tím, sau đó ở lại trong phòng xem tivi, ngắm phong cảnh cũng rất nhanh đã đến giữa trưa.

Geki trở về rất đúng giờ, thấy Yuki còn chờ mình để cùng ăn cơm trưa, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng nhưng cũng cảm thấy có lỗi. Yuki cũng không đói, ở trong phòng có nhiều đồ ăn vặt, đương nhiên cô cũng biết chăm sóc bản thân mình không để bị bỏ đói. Ngủ trưa dậy Yuki đi tắm, Geki hối thúc cô thay quần áo ra ngoài dạo phố.


Cảm thấy không ổn khi ra đường với những dấu vết ngượng ngùng như thế này trên người, Yuki liền từ chối, Geki hỏi nửa ngày mới biết cô sợ người khác chê cười.


Cô ấy nghe xong nở nụ cười xấu xa, nhìn dấu vết trên cổ cô cũng thấy có phần không phải, nhưng lại muốn đưa cô ra ngoài dạo phố, suy nghĩ một hồi Geki gọi điện đến cho nhân viên phục vụ đưa tới cho Yuki một chiếc khăn lụa.

Thành phố này không hổ danh là nơi ăn chơi phồn hoa có tiếng, Geki dẫn Yuki đi mua quần áo, thật ra cô ấy cũng không biết đưa Yuki đi đâu, chỉ thấy trên tivi mọi người đều thích mua sắm nên liền đưa cô tới trung tâm thương mại cao cấp, dù sao cô cũng không thiếu tiền.


Đi vào cửa hàng quần áo nổi tiếng, Geki không hỏi qua ý kiến của Yuki mà tùy tiện lấy vài bộ quần áo ưng mắt đưa cho cô thử, cảm thấy thích hợp liền rút thẻ mua hết. Hai người vệ sĩ đằng sau trên tay đều xách túi lớn túi nhỏ.


Khu mua sắm khá đa dạng, ven đường biển quảng cáo vô cùng chói mắt, đường phố cũng đặc biệt rộng lớn, vài top người đi theo sau những quý bà giàu có xách trên tay đầy túi hàng hiệu.


Sau một hồi càn quét các cửa hàng quần áo, Yuki không còn sức để thử trang phục do Geki lựa chọn liền kéo cô ấy đi dạo phố, nhìn thấy cửa hàng bán kem liền mua hai que, Geki cũng cầm que kem vừa đi vừa ăn, bộ dáng thoạt nhìn có vẻ rất buồn cười. Cô ấy chưa từng thử qua món này, trước đây khi đi ngang qua các quầy kem có thấy mấy đứa bé hoặc các cặp tình nhân mỗi người cầm một cây, cô tự hỏi nó ngon đến thế sao?


Thấy Yuki vui vẻ, cô nói: "Nếu thích, chúng ta có thể thường xuyên đi dạo."


"Sao cũng được, cô cảm thấy thích hợp là được rồi." Yuki không phải là người hám của, Geki mua cho cô, cô nhận, quan trọng là Yuki không muốn chọc tức cô ấy.


Màn đêm buông xuống, những chiếc đèn cao áp dần sáng lên, nhìn sắc trời không còn sớm, Geki nói: "Tùy tiện chọn một nhà hàng, ăn cơm trước."

Geki chọn một nhà hàng cao cấp, hương vị cùng với hoàn cảnh vô cùng tráng lệ, chọn vị trí gần cửa sổ, gọi xong món, Geki chỉ vào một tòa nhà đèn nhấp nháy không xa: "Đó là sòng bạc của Luis, có muốn đến chơi không?"


Yuki nghiêng đầu nhìn tòa nhà cao ốc, vòm cửa hình quạt, mặt sau là tòa nhà cao lớn hoành tráng, được trang trí bởi những ngọn đèn màu hồng, màu vàng rất bắt mắt, Yuki thản nhiên hỏi: "Tôi đi chơi cái gì?"


"Rất nhiều người đều thích thắng được tiền, cô không thích sao?"


"Tôi thắng tiền xong thì làm gì?"


Geki không nghĩ Yuki lại nói như vậy, giải thích: "Tôi nghĩ cô muốn đến chơi, nên muốn đưa cô tham quan một lần, ở đó có đặt một núi lửa nhân tạo rất đẹp, tôi muốn dẫn cô đi xem."


Yuki hỏi: "Geki, cô thích đánh bạc sao?"


"Cũng không hẳn. Có một số việc tôi không muốn làm, cảm thấy đánh bạc có vẻ thích hợp với tôi, rất đơn giản."


Geki nâng cốc nước trước mặt uống một ngụm: "Cuộc sống trên thế giới này cần tiền, cũng cần nhiều thứ khác, Luis cũng muốn tôi làm việc này, tôi cảm thấy trước mắt như vậy là đủ rồi, không giống anh ta không biết điểm dừng."

Yuki thản nhiên nở nụ cười: "Đánh bạc cũng rất tốt."

So với những chuyện giết người thì đánh bạc cũng không có gì là tàn ác, cô cũng không hy vọng Geki sẽ trở thành người xấu.


"Vậy cô muốn đến đó chơi sao?"


"Cô thay anh ta làm việc, đến sòng bạc ăn tiền của anh ta, không sợ bị trách móc?"


"Chơi nhỏ, chủ yếu là muốn dẫn cô đi chơi."


Đàn ông luôn thích được người phụ nữ mình yêu tôn sùng, tuy rằng Geki là nữ và cũng không biết khi mình đánh bạc có bao nhiêu hấp dẫn, thế nhưng mỗi lần cô thắng đều có rất nhiều người xung quanh hét chói tai, cô thích Yuki ở bên cạnh khen ngợi, dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, thích cô ngẫu nhiên nói một câu: "Cô rất lợi hại."


Nhìn thấy khuôn mặt Geki hiện lên rõ vẻ chờ đợi cô gật đầu, Yuki đành chiều theo liền đồng ý, dù sao đến thành phố này cũng nên đến sòng bạc một lần.


Nội thất bên trong sòng bạc khác xa so với cô tưởng tượng, vô cùng xa hoa, có đài phun nước nhân tạo, tượng khắc tạo hình kì lạ khoa trương, cửa ra vào ở đây cũng rất hiện đại, Yuki choáng váng độ xa xỉ của sòng bạc này, cô nắm chặt cánh tay của Geki.


Sau khi tham quan xong, Geki dẫn cô đi về phía trước, bên trong khách sạn, có các cửa hàng đa dạng, rạp chiếu phim, Geki ở bên cạnh nói: "Trong này rất náo nhiệt, trên tầng là khách sạn, phong cảnh cũng rất đẹp. Chỉ là tôi cảm thấy ở đây rất nhiều người, nên không thích nơi này. Nếu cô thích, chúng ra có thể chuyển tới đây, dù sao cũng là trung tâm thành phố."


"Không cần." Yuki bị thu hút bởi vẻ đẹp lộng lẫy ở đây, kiến trúc của tòa nhà cũng rất hấp dẫn.


Ban đêm sòng bạc nhộn nhịp giống như một thành phố thu nhỏ, sảnh chính có nhiều người đứng xung quanh các bàn đánh bạc, tiếng máy móc chuyển động, cùng tiếng tiền nhựa được ném vào, tạo nên âm thanh hỗn loạn, những phục vụ dáng vẻ tao nhã xuất hiện ở kháp nơi, nơi này so với ngoài đường càng náo nhiệt hơn, Yuki bị mê hoặc bởi vẻ nhộn nhịp ở đây, tại đây có nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen, có sự tức giận của kẻ thua cuộc, có sự hồi hộp của những ván bài chưa mở.


Hai người bước đi rất chậm, giống như ngắm cảnh du lịch, Yuki không hiểu chuyện liền xờ vào chiếc lá được dát vàng, cô chỉ muốn chạm vào chúng, ngay lập tức nhiều ánh mắt di chuyển về phía Yuki, mấy nhân viên bảo vệ cao lớn lập tức tới ngăn cản, Geki liền ra hiệu bảo họ lùi ra phía sau, trả tiền cho mấy món hàng này là được rồi, sau đó cô ấy cùng Yuki đi ngắt lá.


Ngắt được hai lá vàng, Geki liền đưa cô đến phòng dành cho khách VIP, các bức tranh treo ở đây đều được làm bằng vàng, khách ở đây đều không quan tâm đến những người xung quanh, hai mắt chỉ dán chặt vào ván bài.


Thấy Geki xuất hiện, vài người phục vụ nhanh chóng bố trí chỗ ngồi cho cô, Geki kéo Yuki ngồi xuống, bồi bàn liền bưng lên một khay tiền chuyên dùng trong sòng bạc, tiền có hình chữ nhật xếp thành từng xấp, nhẹ nhàng đặt trước mặt Yuki.


Yuki không biết giá trị thực của đống tiền ảo này, mà cô cũng không cần biết, chỉ nên biết đến đây là để hưởng thụ, thắng thua đều không liên quan. Phía trước có bốn người thản nhiên đảo mắt qua chỗ Yuki, trong đó có ba người dẫn theo bạn gái, trước mặt đều xếp những xấp lớn tiền thắng cược.

Nhân viên chia bài nhẹ nhàng chia bài cho mỗi người, to nhất là 21 điểm, Geki ở bên cạnh giải thích đơn giản cho Yuki, liền ôm thắt lưng cô xem cô đánh, cũng không chỉ cô nên đánh cây nào, Yuki mơ màng đánh bừa vài cây.


Thấy Yuki ra bài những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, sau khi chấm dứt lần ra bài ánh mắt của họ lộ ra tia cười mỉa mai. Geki không chủ động giúp cô, Yuki cũng không nhìn cô ấy cầu cứu, dù sao thua cũng không phải tiền của cô. Ván bài này cô tiêu tiền như rác, mỗi xấp tiền đều đẩy ra một ít.


Vậy là cô thua nửa ván đầu tiên, Yuki cũng không hiểu được đánh bài có gì là vui vẻ,ai cũng không muốn thua nhưng chỉ có một người thắng, cô bắt đầu nhíu mày, chậm rãi làm động tác quyết định đánh lá bài cuối cùng, khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.


Thua hết tiền ván đầu tiên, Geki ra hiệu lấy thêm tiền, Yuki bất mãn trừng mắt với Geki, cô ấy vẫn như cũ, im lặng ôm eo cô, sát bên tai cô cười: "Không có gì, chơi vui là được rồi."


Đến ván thứ hai, Yuki liền thắng, tuy rằng không nhiều nhưng cũng khiến cô rất vui, cười đến híp cả mắt lại, nhưng cũng chỉ là một ván thôi. Những ván sau cô thua liên tiếp nhìn Geki cầu cứu, cô ấy ở bên cạnh cười nhạt, thời điểm chuẩn bị ra bài liền ghé sát vào tai cô nói: "Mở bài ra."


Cô nghi ngờ lật bài lên, điểm rất tốt, thêm nữa đã lên tới 17 điểm, Geki cười cười: "Lật thêm."


Yuki nhíu mày, thấy Geki tự tin như vậy, lần trước người phát thanh nói Geki đánh đâu thắng đó, nếu vì cô mà thua chắc chắn sẽ bị người khác chê cười. Bài vừa lật lên, vừa vặn 21 điểm, đôi mắt Yuki trở nên sáng rực, nhìn Geki đầy vẻ kính nể.


Geki ở bên cạnh tùy tiện nhắc nhở cô vài câu, dù sao thắng thua cũng không quan trọng, chỉ cần duy trì tỉ lệ thua của cô giảm xuống mức thấp nhất là được.


Hơn nữa, Yuki cũng không phải hoàn toàn dựa vào Geki, cô thích tự mình chơi, nếu thua liên tục vài ván mới nhìn Geki cầu cứu, đúng là chỉ khi nhập cuộc mới biết đánh bạc lại khiến người ta nổi máu phấn khởi đến thế, khuôn mặt Yuki trở nên ửng hồng, bây giờ cô mới hiểu được vì sao mẹ lại thích chơi bài đến vậy.


Yuki càng đánh càng hưng phấn, tuy rằng cô không thắng nhiều tiền nhưng lại khiến bản thân vô cùng dễ chịu, Geki chỉ ngồi bên cạnh ôm chặt lấy thắt lưng của cô, để cằm trên bả vai của cô, chóp mũi cọ cọ vào gò má đang ửng hồng kia, Yuki ngẫu nhiên nghiêng đầu thì gò má lướt nhẹ qua môi người kia, cô cũng không còn tâm trí để nghĩ tới việc tránh đi vào lúc này.


Như vậy rất tốt, khóe môi Geki nhếch lên, Yuki sốt ruột quay đầu lại định hỏi, đúng lúc môi cô chạm nhẹ lên môi Geki, không nhịn được liền hôn cô, lúc này Yuki vừa vặn thắng ván bài: "Chúc mừng, lại thắng."


Tinh thần Yuki đang tốt nên cô cũng không muốn so đo với Geki, sau đó tiếp tục mách nước bài cho cô, Geki thích nhìn hàng mi cong vút của Yuki, mỗi lần chớp tựa như cánh bướm đang bay lượn trước mắt, làn da phiến hồng dưới ánh đèn vàng của cô giống như hoa đào nở ngày xuân.


Sau nhiều lần thắng liên tục, bàn của Yuki trở thành tâm điểm chú ý, nhiều người chơi nhìn cô và Geki với ánh mắt cực kì hâm mộ, Yuki cảm thấy như mình đang chơi trò chơi trên mạng, không cần suy nghĩ đến việc thắng thua tiền bạc chỉ cần vui là được rồi.

Cửa phòng VIP được mở ra, bước vào là hai người dẫn đầu bên cạnh có nhiều vệ sĩ tiến vào, tất cả nhân viên đều cúi người chào hỏi, Yuki quay đầu nhìn lại, thấy ở giữa hai hàng người đứng hai bên là một người đàn ông khuôn mặt sắc bén, khí phách hơn người, có vẻ rất quen thuộc, nhìn người phía sau là Max, Yuki mới biết được người đàn ông quen mắt kia là ai.


Geki nhìn thoáng qua chỗ Luis, hắn liền mở miệng: "Nghe nói nhóc tới sòng bạc, tôi còn không tin. Không ngờ hôm nay lại có hứng như vậy."


"Đến chơi thôi ". Geki không đứng dậy mà chỉ ngồi tại chỗ trả lời.


"Không phải muốn tôi "thua bạc" đấy chứ?" Luis vừa cười vừa nói, mắt lướt qua bàn của Yuki, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thẳng vào cô.


Yuki có chút khẩn trương, cô không biết có nên hay không đứng dậy chào hỏi hắn nhưng Geki vẫn ôm chặt eo cô, muốn ngồi cũng không yên mà đứng lên cũng không được.


Luis vẫn giữ thái độ dò xét với Yuki, bỗng nhiên hắn nở nụ cười khó hiểu khiến cô toát mồ hôi lạnh, hắn hỏi: "Cùng với người của mình đến chơi?"


"Uhm, đi dạo cho đỡ chán." Geki vừa nói vừa nghịch đống xèng trên bàn.


"Vậy từ từ chơi, không để chậm trễ việc chính là được." Luis cười cười, mang theo người của hắn ra cửa.


Trước nay Yuki đối với Luis luôn có cảm giác sợ hãi. Luis là người bỏ tiền mua cô hơn nữa hắn là trùm của hai giới hắc bạch tại thành phố, xem ra cũng chẳng phải là người tốt.


Mặt khác, cô nhận thấy nụ cười của hắn vô cùng giả tạo, khuôn mặt đều ẩn chứa vẻ thâm sâu khó lường làm cho người khác cảm thấy ớn lạnh mỗi khi nhìn thấy hắn. Luis rời đi, nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, Yuki cũng không muốn chơi tiếp, cô vỗ vỗ mu bàn tay Geki nói: "Chúng ta về thôi."


"Được." Geki gọi người phục vụ dọn dẹp xấp tiền rồi ôm Yuki ra về.


Ngồi trên xe, Yuki hỏi Geki: "Ngày mai cô có việc phải làm sao? Vẫn là đi đánh bạc?"


"Không phải, làm việc khác."


Đương nhiên sẽ không phải là công việc bình thường, điều này Yuki hiểu rõ, Geki không chủ động nói cô cũng không hỏi lại, chuyển sang đề tài khác: "Đánh bạc cần phải có kĩ xảo sao? Tài năng của cô là thiên phú hay do luyện tập mới có được?"


"Chẳng lẽ cô muốn học? Có thể đối với cô là khó nhưng đối với tôi lại là chuyện đơn giản, rất nhanh tôi có thể học được các kĩ xảo, tôi có thể nhìn thấy bài của người khác một cách rõ ràng. Hơn nữa tôi có thể đổi bài của đối phương mà họ không hề hay biết, đương nhiên là tôi sẽ thắng."


Geki ghé sát tai Yuki nói nhỏ: "Cô biết rõ tôi không giống với mọi người, mấy chuyện này không làm khó tôi được."


Yuki nhẹ nhàng gật đầu: "Cô có thể nhìn thấy sao? Cho dù không động tay?"


"Cũng có thể nói như vậy, đương nhiên tôi cũng gian lận."


Yuki nghi hoặc, có thể nhìn rõ? Chẳng lẽ cô ấy có năng lực nhìn rõ mọi thứ, cũng không thể nói hết về khả năng của Geki, dù sao cô ấy cũng rất đặc biệt.


Geki đem lòng bàn tay của mình áp vào tay Yuki: "Nhìn cô hôm nay chơi rất vui?"


Không chỉ đơn giản là thích mà cảm thấy vô cùng sảng khoái, Yuki hỏi: "Một đồng tiền nhựa đó bao nhiêu tiền?"


Geki vuốt ve ngón tay của Yuki: "Màu xanh là mười nghàn, màu đỏ gấp năm lần, khách VIP thì tiền đặt cược càng lớn."


Quả nhiên là nơi ăn chơi xa xỉ, lúc ấy trên chiếu bạc mấy người chơi cùng Yuki nếu tính ra tiền mặt thì cũng phải có đến mấy triệu, đấy là bao nhiêu thành quả lao động cả đời người cũng chưa chắc có được, vậy mà vừa nãy đối với bọn họ cũng là một trò chơi. Yuki không biết bọn họ kiếm tiền như thế nào mới có thể thỏa mãn thú vui chơi theo kiểu đốt tiền như vậy.


Dù sao cô cũng thuộc tầng lớp bình dân, nếu sớm biết những xấp tiền nhựa ấy có giá trị cao đến vậy cô cũng sẽ không chơi vui vẻ đến thế, hôm nay vui chơi cũng coi như thỏa thích, về phòng tắm rửa sạch sẽ cũng đã quá mười giờ, Yuki liền nằm lên giường đi ngủ.

Geki ra ngoài làm việc, Yuki cũng xuống dưới vườn hoa của khách sạn đi dạo, đây là vùng nhiệt đới nên cây cối sinh trưởng khá tốt, vườn hoa khách sạn cũng trồng nhiều loại hoa, sảnh chính của khách sạn là đài phun nước nhân tạo, thay đổi màu liên tục, Yuki rất thích.

Cô vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh xung quanh, đến cửa khách sạn Yuki nhìn thấy hai người phục vụ chào đón cô, dùng lời nói lễ phép nhưng vô cùng hàm súc nhắc nhở cô không nên đi quá xa. Yuki chua chát cười, cô hiểu được thân phận của mình, cũng sẽ không hành động dại dột.


Trở lại sảnh chính của khách sạn, nơi đó có đặt một bể cá nhân tạo hoành tráng, nhìn đàn cá đủ màu sắc chậm rãi bơi lội trong nước, Yuki cúi sát người quan sát. Bên cạnh thi thoảng có vài người ăn mặc sang trọng, cổ đeo trang sức đắt tiền đi qua cô, Yuki cũng không để ý.


Đang ngắm nhìn say sưa bỗng xuất hiện một con cá mập dài hơn một mét, Yuki xem rất nhập tâm xung quanh người đi lại cô cũng không để ý, vô tình lùi người lại phía sau đụng vào người đi đường, cô vội cúi người nói: "Xin lỗi."


Không đợi nghe hết câu đã vung tay tát lên mặt Yuki, âm thanh rất vang, giọng nữ đầy tức giận vang lên: "Không có mắt à!"


Yuki hơi choáng, nhìn người trước mắt, dáng người cao gầy, vòng một hấp dẫn, eo nhỏ, là một người phụ nữ gợi cảm, trên khuôn mặt xinh đẹp kia hiện rõ vẻ tức giận, đôi mắt đầy vẻ khinh thường: "Thế nào? Khách sạn này sao để loại người ngu ngốc như này có thể bước chân vào sao?"


Người mà Yuki va phải tên là Lili, năm ngoái vừa đoạt giải quán quân trong cuộc thi người mẫu, vài người vệ sĩ phía sau vội chạy tới giữ chặt Yuki, người bên cạnh lên tiếng: "Lili tiểu thư xin đừng tức giận." Chuyển hướng sang Yuki, đầy giọng uy hiếp: "Còn không mau xin lỗi Lili tiểu thư!"


Má Yuki bỏng rát, sưng đỏ, người phụ nữ này xuống tay không nhẹ, cô nhìn thấy người phụ nữ trước mặt nâng cằm, còn cả vú lấp miệng em, chỉ là vô tình đụng phải, còn không phân biệt tốt xấu đã tát cô một bạt tay, vậy sao cô phải nói lời xin lỗi?


Những người ở phía xa nhìn chằm chằm vào Yuki, mấy người phục vụ của khách sạn vội vàng chạy tới, xem xét tình hình rồi lễ phép xoay người về Lili nói: "Lili tiểu thư, có khả năng đã xảy ra hiểu lầm?"


Lili nhìn người phục vụ, đây là người của Luis, cô ta càng thêm ngạo mạn: "Ai vậy? Ngu ngốc!"


Lili là một ngôi sao mới nổi, dung mạo thuộc dạng xuất chúng, cũng được nhiều người săn đón, Luis đặc biệt chiều chuộng, chỉ cần là thứ cô ta muốn, Luis đều gật đầu.


Ở thành phố này, ai cũng đều phải nể mặt cô ta ba phần, vậy nên tính cách của Lili vô cùng ngạo mạn, chỉ cần không vừa mắt ai sẽ trực tiếp ra tay, Luis cũng không rảnh để quản, mặc cô ta làm càn.


Nhân viên phục vụ lễ phép giải thích: "Đây là người của Geki tiểu thư đưa tới."


"Geki?" Sóng mắt đầy bất mãn: "Là Geki chứng khoán?"


"Đúng vậy, mọi người đều là người một nhà. Lili tiểu thư không nên truy cứu." Nhân viên phục vụ đương nhiên cảm thấy khó xử, một bên là người của Luis, không nên đắc tội; bên kia lại là người của Geki, như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện gì.


"Không phải là cấp dưới của Luis sao, còn muốn ta nể mặt!"


Nhắc tới Geki, Lili càng cảm thấy khó chịu, thủ hạ của Luis ai cũng có thái độ cung kính đối với cô ta, chỉ trừ Geki, không những thế mà luôn có thái độ ngạo mạn, không để cô vào mắt.


Nửa năm trước, Luis mua được viên kim cương đắt giá, cô ta nhõng nhẽo mãi hắn mới đồng ý tặng cho, sau đó gởi viên kim cương này sang Mĩ cho nhà thiết kế trang sức nổi tiếng thiết kế thành vòng cổ, mới chỉ xem qua bản phác thảo đã khiến người khác yêu thích, được mệnh danh là "Thiên Sứ Tình Yêu", mong chờ mỏi mòn cuối cùng Luis lạnh nhạt nói: "Vòng cổ bị Geki lấy đi rồi."


Đương nhiên Lili không cam lòng, không kiềm chế được nổi trận lôi đình khiến tới Luis nổi giận, thời gian gần đây hắn không để ý tới cô ta.


Lili không cam lòng chạy tới khách sạn tìm Luis, tâm tình đang không tốt trùng hợp đụng phải Yuki, cô ta liền lôi Yuki ra để trút giận, Lili liếc mắt nhìn Yuki, hỏi nhân viên phục vụ: "Cô ta là người của Geki?"


"Đúng vậy, mọi người đều là người một nhà." Nhân viên phụ vụ khúm núm nói, người cũng đánh rồi, việc này cũng không nên làm to, người nhân viên còn muốn giao người lành lặn cho Geki.


Yuki không nói lời nào, dù sao ai cũng có thể coi thường cô, thân phận của bọn họ đều cao quý, chỉ có cô là thấp hèn, những người này muốn làm gì cô đều có thể.


"Bộ dáng rất bình thường." Lili híp mắt lại cẩn thận đánh giá, đáy mắt đầy vẻ coi thường, cô ta dừng mắt trên cổ Yuki, vội đưa tay kéo chiếc khăn lụa xuống, nhìn thấy chiếc vòng cổ của Yuki, sắc mắt liền thay đổi.

Lili dùng sức giật chiếc vòng cổ của Yuki xuống, cầm chiếc vòng trong tay, nói giọng đay nghiệt: "Cô mà cũng đòi ngang hàng với tôi?"


Sau gáy Yuki như có búa tạ giáng xuống, không biết nói gì: "Không phải, có muốn tôi cũng không dám nghĩ."


Nhân viên phục vụ thấy tình hình không ổn, khẩn trương lên tiếng: "Lili tiểu thư, mọi người đều đến để vui chơi, chớ để bị thương ..."


"Im miệng." Lili rống lên với người phục vụ: "Cũng nên biết rằng ở đây ai là chủ, Luis mới là ông chủ của anh."


Khách sạn tuy không nhiều người lắm nhưng tranh cãi lại gây ra sự chú ý của người khác, Lili là người có thân phận đương nhiên cũng không muốn trở thành sự chú ý của công chúng, nhưng cũng không cam lòng để yên xuôi mọi chuyện như vậy được.


Cân nhắc một lúc, nở nụ cười khó lường nhìn nhân viên phục vụ nói: "Geki là thủ hạ đắc lực của Luis, tôi sẽ thay anh ấy chiêu đãi vị tiểu thư này, chờ cô ta trở về anh nói lại."


Nói xong liền bảo mấy người vệ sĩ mang Yuki đi, Yuki vội vàng giãy dụa: "Buông ra, tôi không quen biết cô."


Hai người vệ sĩ cao to đã từng qua huấn luyện làm sao có thể để Yuki thoát khỏi tay mình, một người giữ chặt miệng cô, Lili hướng ra về phía cửa chính, bọn họ vội vàng lôi Yuki theo sau.


Yuki bị trói chặt hai tay, có chút bất đắc dĩ, đành chờ Geki tới cứu cô vậy. Cô bị chúng mang lên xe, hai người vệ sĩ vẫn khống chế Yuki, giống như kìm sắt kẹp chặt tay cô không cho cử động.


Lili vốn đang tức giận, đối với Geki cô ta luôn cảm thấy chán ghét, nhưng không biết nên xử lí thế nào với Yuki, dù sao cô ta cũng không thể giống mấy người đàn bà chanh chua túm tóc đánh đập Yuki. Xe đi ngang qua một câu lạc bộ đêm, cuối cùng Lili đã biết nên xử lí thế nào.


"Paradise" là câu lạc bộ lớn nhất của Luis, thi thoảng hắn đến đây xã giao, có hai lần dẫn Lili tới đây. Nơi này là "thiên đường" của đàn ông.


Lili tuy không thường xuyên tới đây nhưng nghe nói nơi này "dạy dỗ" phụ nữ khá tốt, cô ta cũng từng thấy qua cách giáo dục ở đây, vô cùng hà khắc và mất nhân tính.


Ôtô rẽ vào bãi đổ xe, Lili cậy mình là người của Luis nên luôn tỏ thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, thủ hạ của Luis không ít người nhận ra Lili.


Ban ngày câu lạc bộ khá vắng vẻ, người phụ trách thấy Lili bước vào, lễ phép ra tiếp đãi cô ta: "Lili tiểu thư, như thế nào có thời gian đại giá quang lâm, có việc cần sai bảo sao?"


"Uhm, người phụ nữ này chọc giận tôi, đưa đến đây để các anh 'chiêu đãi'." Lili chỉ về phía Yuki.


Tay quản lí hiểu được ý của Lili, lại thấy mấy tên vệ sĩ đang khống chế một cô gái, tóc tai lộn xộn che gần hết khuôn mặt nhưng hắn nhận ra đây là một người con gái xinh đẹp. Hắn lo lắng xem nên xử lí thế nào, hỏi: "Không biết cô ta đắc tội với ai? Muốn xử lí như nào?"


Yuki nhìn xung quanh, tên vệ sĩ vẫn lấy tay bịt chặt miệng cô lại để tránh cô gào thét, Yuki vừa cảnh giác vừa khiếp sợ quan sát khắp căn phòng.


"Cơ thể không đủ mềm mại, hầu hạ đàn ông không tốt, các anh dạy dỗ lại đi."


Lili thầm nghĩ, cô ta chưa trực tiếp đưa Yuki ném cho lên giường cho đàn ông đùa bỡn đã là quá nhân nhượng, nên trừng phạt một chút nếu không cô ta sao có thể xả được mối giận này. Dạy dỗ tại đây cũng không chết người có thể bảo đảm tính mạng cho Yuki giao cho Geki.


Tay quản lí hiểu ý, tùy tiện sắp xếp vài người rồi đưa Yuki đến căn phòng lớn, phụ trách là một gã đàn ông tuổi còn rất trẻ, dáng người gầy gò, Lili cũng đi theo vào phòng.


Gã đàn ông trẻ tuổi vén tóc Yuki lên, hắn liếc nhìn Lili cũng hiểu được ý cô ta muốn gì, không cần nói cũng biết là chuyện phụ nữ ghen tuông lẫn nhau. Hiện tại, ai cũng biết Lili đang được lòng của Luis, quản lí cũng không dám đắc tội. Hắn nhìn Lili: "Tiểu thư,vẫn muốn đứng ở nơi này sao?"


Lili trả lời: "Tôi đương nhiên muốn xem các anh xử lí người như thế nào."


Gã ông trẻ tuổi nhìn vào Yuki, nhã nhặn nói: "Đã đến đây rồi, phải ngoan ngoãn nghe lời, như thế mới không bị đau." Hắn chỉ đứng một bên, ra lệnh: "Cởi giày ra, chạy trên máy nửa tiếng, nếu không chạy đủ, hậu quả cô tự chịu."


Yuki không thể phản kháng, cô cũng không biết họ sẽ bày trò gì để tra tấn mình, bất đắc dĩ cởi giày đi về phía máy chạy bộ.


Lili ngồi trên sofa, nâng cốc nước uống một ngụm, cô ta cảm thấy kì lạ: "Anh bắt cô ta chạy bộ? Thứ tôi muốn không phải như vậy."


Gã ông trẻ tuổi giải thích: "Ở đây, tôi là người huấn luyện, người ở trong tay tôi, tuyệt đối không lộ ra cơ thể bị thương tích, bằng không, chính là sự thất bại của tôi."


Lili nhẫn nại uống hết cốc nước, thúc giục người trong phòng nhanh tay làm việc.


Gã ông trẻ tuổi úp mặt Yuki xuống dưới đất, sau đó gọi hai trợ lí kéo mạnh chân Yuki sang hai bên vừa đủ 180 độ, hai chân bị kéo khiến Yuki đau nhức hét chói tai, cô mãnh liệt giãy dụa nhưng lại bị mấy tên vệ sĩ đè lại không thể nhúc nhích, Yuki chỉ có thể hết sức nâng mông lên để giảm bớt cơn đau nhức.


Hai chân Yuki bị chúng liên tục kéo mạnh sang hai bên, hai bên đùi đau nhức như bị bánh xe tải chèn qua.


Nhưng đó cũng chỉ là mới bắt đầu, chừng mười phút sau, người đàn ông trẻ tuổi lại ra lệnh gia thêm sức, vài người khác lại tiếp tục kéo mạnh hai chân Yuki rộng đủ 180 độ. Yuki gào thét trong tuyệt vọng, đau đến mắt nhòa đi vì nước mắt không ngừng tuôn ra, hai tay chống xuống đất muốn đứng lên nhưng cũng chỉ là phí công.


Sau đó chúng lấy sợi dây da buộc chặt mắt cá chân của Yuki, kéo mạnh hai chân của cô thẳng thành một đường thẳng tắp, chúng dựng người cô dậy sau đó duy trì tư thế xoạc rộng hai chân.


Yuki thấy không có người đè mình nữa định đứng dậy nhưng ngay lập tức tên vệ sĩ đã túm chặt tay cô đặt lên đỉnh đầu rồi nhấn mạnh bả vai cô xuống. Cứ như thế, đứng lên rồi xoạc xuống khiến cô cảm nhận được xương cốt của mình đang vỡ vụn.


Sau đó có hai người đàn ông đặt một vật nặng tương đương một chiếc bàn sau lưng của Yuki, cô cũng không biết đó là cái gì, chỉ nghe thấy tiếng nói nhắc nhở: "Cứ như vậy nằm ngồi xuống, nếu không muốn mình trở thành con nhím thì chớ động đậy."


Nói xong hắn buông tay, sau lưng và trước ngực của Yuki đều là bàn có đầy kim châm, chỉ cần cô cử động thì hàng nhìn mũi kim nhỏ sẽ đâm vào da thịt. Yuki vẫn giữ nguyên tư thế dạng rộng chân sang hai bên, cô đau đến mức không khóc thành tiếng, khuôn mắt biến sắc trắng bệch. Trên trái lấm tấm mồ hôi, cô không chạy trốn vậy tại sao lại bị người khác tra tấn dã man đến thế?


Lili ghé sát vào khuôn mặt của Yuki, cảm thấy màn tra tấn kéo mạnh hai chân cũng khá đau khổ, không ngờ chúng lại mạnh tay đến như vậy, cô ta còn nghe được cổ họng của Yuki phát ra âm thanh rên rỉ vì đau đớn, gã đàn ông trẻ tuổi lên tiếng: "Tiểu thư cảm thấy như vậy đã thích hợp hay chưa?"


"Cũng tạm được. Đưa cô ta huấn luyện mềm mại một chút, tôi cũng cần phải báo cáo lại." Cô ta không muốn lãng phí thời gian: "Để cho cô ta như vậy nửa ngày đi."


Cũng không còn gì để xem, Lili dẫn theo người của mình tiến ra ngoài.


Cách dạy dỗ tại đây vô cùng dã man nhưng lại không để lại dấu vết trên cơ thể nhưng thực chất chúng lại tra tấn vô cùng tàn bạo khiến ai bị đưa tới đây đều cảm thấy sống không bằng chết.


Yuki khóc lóc cầu xin đám người trong phòng: "Xin các anh ... thả ... thả ra... "


Tiếng gào khóc đứt quãng của Yuki khiến người nghe cảm thấy có phần run sợ, nhưng người trong phòng vẫn không chút biểu cảm, hắn cầm chiếc khăn nhét vào miệng Yuki, nhắc nhở: "Không có khả năng thì đừng làm những chuyện không nên làm, bằng không người chịu khổ là chính mình. Đây chính là đau đớn để cho cô nhớ rõ, thời gian còn rất dài!"


Nói xong chúng không để ý đến Yuki, tiếp tục làm công việc của mình.


Yuki quỳ rạp trên mặt đấy, hai chân bị dạng rộng đau đến khó thở, nhưng nếu cô cử động nhẹ sẽ có hàng trăm mũi kim đâm thủng da cô, Yuki cắn chặt chiếc khăn trong miệng, thời gian cứ thể nặng nề trôi qua, Yuki hoàn toàn tuyệt vọng, cơn đau nhức đã lan đến eo, cô không biết chúng sẽ còn dày vò cô trong bao lâu nữa, cứ duy trì trong tình trạng này, cái chết cũng rất nhanh sẽ đến với cô.


Trước mắt Yuki như được phủ lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn rơi vào trạng thái mơ hồ, trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô thầm cầu nguyện Geki sẽ đến chấm dứt nỗi đau đớn mà cô đang phải hứng chịu.



Không biết qua bao lâu, có lẽ là một thế kỉ, cô nghe thấy tiếng cửa bị đạp vỡ, âm thanh được mở ra nhưng cô lại không thấy rõ người đến là ai.


Cửa bị đạp mạnh đập vào tường phát ra tiếng gầm dữ dội, khuôn mặt của Geki trở nên xanh xao, ánh mắt đầy lửa hận quét khắp căn phòng, cô chạy nhanh tới chỗ Yuki, đem bàn kim sau lưng cô ấy ném mạnh vào tường, Geki đưa tay vỗ nhẹ mặt Yuki, sốt ruột gọi: "Yuki ... Yuki ..."

Yuki khóc đến sưng cả mắt, cô nhận ra tiếng của Geki, giọng nói cũng trở nên yếu ớt: "Geki, cứu tôi ..."


Trong cơn giận dữ, hướng tới cửa hét lớn: "Ai làm? Nói cho tao cái tên!"


Tiếng quát tháo của Geki khiến người khác phải run sợ, cô sấn tới cửa liền ném mạnh hai tên đang đứng gần mình nhất, hai tên ấy cao to, lực lưỡng như thế mà cô ném như thể ném một món đồ chơi, chứng kiến cảnh ấy không còn tên nào dám bén mảng ở cửa phòng, tất cả đều chạy mất dạng. Cô nhìn tay Yuki bị còng lại, hai chân đều bị dạng rộng ra, nhẹ nhàng cởi trói cho Yuki.


Yuki toàn thân bất động trên sàn nhà, Geki vừa chạm vào, Yuki liền hét lên một tiếng. Cô ấy cũng không dám chạm vào Yuki chỉ ngồi bên cạnh cô, lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt Yuki, nhẹ nhàng dỗ dành: "Không có việc gì, Yuki, tôi ở đây, không có việc gì ..".


Geki thử chạm vào chân Yuki, vừa động vào cô liền phát ra tiếng rên khàn khàn, cảm giác đau đớn đến đứt ruột của Yuki như từng mũi dao đâm sâu vào trái tim Geki.


Geki cũng không dám động tay sợ làm Yuki bị thương, cô vô cùng rối rắm liền chạy ra cửa, tóm lấy một tên phục vụ tức giận nói: "Gọi người đến cởi trói. Nếu làm cô ấy bị thương, các ngươi, một tên cũng đừng nghĩ được sống!"


Tên phục vụ nơm nớp lo sợ: "Tôi ... tôi ... lập tức đi tìm."


Người phụ trách của Paradise cũng đến, nhắc đến chuyện này khiến hắn vô cùng đau đầu, kêu một người huấn luyện khác đến hỗ trợ.


Các huấn luyện vừa nghe thấy vậy đều sợ đến tái cả mặt, nhìn khuôn mặt của Geki khiến bọn họ sợ hãi như gặp phải quỷ, trên lưng đều đổ mồ hôi lạnh, chỉ dám đứng xa xa nói: "Từ từ khép chân lại, sẽ hơi đau nhưng cũng không gây ra thương tích gì nghiêm trọng, mát xa nhiều sẽ nhanh khỏi, qua hai ngày sẽ đi lại bình thường."


Yuki giống như con thú nhỏ bị thương, nằm rạp trên mặt đất, váy của cô sớm bị chúng vén đến nửa người, Geki cũng không muốn người khác chạm vào cô, một mặt nhẹ nhàng khép chân cô lại, mặt khác lên tiếng an ủi: "Chịu khó một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa."

Mặc dù cơn đau vẫn đang tra tấn Yuki nhưng lúc này Geki ở bên, Yuki cũng không la hét ầm ĩ nữa. Geki ở bên cạnh nhẹ nhàng mát-xa đùi Yuki, cô cũng không biết mát-xa thế nào để giúp xua tan cơn đau chỉ thấy Yuki vẫn kêu rên vì đau.


Geki quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng từng chút vuốt ve mát-xa chân Yuki, rồi từ từ khép chân cô lại, ở bên cạnh cô dỗ dành: "Rất nhanh sẽ không đau nữa, nhịn một chút, nếu không ngày mai sẽ còn đau."


Geki quỳ dưới đất mát-xa cho Yuki hơn 40 phút, sau đó cô ôm Yuki, vén những sợi tóc dính bết trên khuôn mặt cô rồi cúi đầu hôn khóe mắt Yuki: "Không có việc gì hết, đều qua cả rồi, có tôi ở đây không có ai dám coi thường cô."


Cô đem Yuki ôm vào trong ngực, ánh mắt lạnh lẽo quét khắp căn phòng, âm thanh cứng rắn vang lên: "Chuyện này, tao sẽ không bỏ qua."


Geki ôm Yuki lên xe rồi trở về khách sạn, dọc đường đi Yuki vẫn rên rỉ vì đau nhức, cô kiệt quệ đến mức nói không ra tiếng chỉ phát ra âm thành khàn đặc, khiến người khác vô cùng đau lòng.


Trở lại phòng, Geki đặt cô trên giường nhẹ nhàng đắp mền lại cho Yuki, sau đó vào phòng tắm xả nước ấm trong bồn, gọi điện thoại bảo người mang rượu thuốc lên phòng.


Geki ngồi bên cạnh Yuki, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng an ủi cô: "Tôi sẽ không để cô chịu đau đớn, qua hai ngày sẽ không sao nữa, tôi sẽ lại đưa cô đi chơi. Chúng ta sẽ đi chợ đêm ăn vặt, nơi đó có gà nướng rất ngon ..."

Geki ở bên cạnh Yuki nói năng lộn xộn sau đó ôm cô vào phòng tắm, đưa tay kiểm tra độ ấm của nước rồi nhỏ vài giọt tinh dầu vào trong, cởi quần áo trên người Yuki rồi đặt cô vào trong bồn, thay cô tắm rửa rồi nhẹ nhàng mát-xa hai chân của Yuki, bên tai khẽ nói: "Nước ấm sẽ giúp cô giảm đau."


Yuki rơi vào trạng thái kiệt quệ, để mặc cho Geki thay mình tắm rửa, mát-xa.


Đến khi nước trong bồn gần nguội đi, Geki mới dùng khăn tắm thay Yuki lau khô người, mặc quần lót và váy ngủ vào cho cô. Geki ôm cô trở về phòng của mình, thay cô lau tóc rồi đặt cô nằm sấp xuống giường, bôi thuốc trên lưng cho Yuki, vết kim châm vào da thịt có màu hồng, một vài nơi còn rỉ máu.


Geki im lặng đến đáng sợ, trên mặt đầy vẻ u ám, thuốc vừa chạm vào vết thương Yuki phát ra tiếng hừ nhẹ, Geki lại dịu giọng an ủi cô.

Cầm lấy rượu thuốc bôi trên đùi của Yuki, Geki có vẻ dùng hơi nhiều sức, Yuki khóc rên: "Nhẹ tay, đau, đau quá, tôi không cần bôi thuốc."


Yuki vừa khóc vừa giãy dụa, muốn trốn tránh bàn tay của Geki, thậm chí cô còn lấy chân đạp vào người cô ấy, Geki mặc kệ cho cô vùng vẫy thế nào, cũng không buông ra, vẫn như cũ ngoan cố quyết tâm thay cô mát-xa.


Bị cô ấy ép buộc phải bôi thuốc, Yuki nằm gọn trên giường vì kiệt sức, Geki thay cô lau mặt, đắp mền lại cho cô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro