5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là cách lần thứ tư chuyển thành thứ năm.

Seulgi và Irene lúc này đang đứng trong phòng khách, nằm dài trên ghế trong sự mệt mỏi.

"Chị biết gì không, unnie?"

"Cái gì, Seul?"

"Em rất vui vì chị đã quyết định rời đi khi chị đã nghĩ vậy!" người trẻ hơn trong số hai người rên rỉ, Irene bật cười trước sự thay đổi giọng điệu đột ngột. "Em mệt quá!"

"Em sẽ ở lại cho đến cuối cùng, phải không Seulgi?" Irene cười toe toét, dịch chuyển để Seulgi có thể chiếm gần hết ghế sofa của họ, với mái tóc đen của cô gái tựa vào lòng mình.

"Em luôn sợ hãi khi phải về sớm", Seulgi thừa nhận. "Em  luôn nghĩ mình thật thô lỗ khi bào chữa cho bản thân, vì vậy em thường ở lại đến cùng."

"Vâng?" Irene có vẻ không hiểu điều cô ấy vừa nói. Và cô ấy rất ngạc nhiên.

"Đó là một thói quen xấu. Có là em nên lấy một trang trong cuốn sách của chị, unnie." Seulgi trầm ngâm, đưa tay lên nắm lấy cằm Irene và kéo mạnh khuôn mặt về phía mình, làm cho cô gái tóc nâu nhìn ngay vào Seulgi.

Nhìn vào mắt Seulgi, Irene thấy mình trở nên khó thở, nhịp tim đôt ngột càng lúc càng tăng, đập thình thịch bên tai.

"Ừ", cô thở ra. "Em thật sự nên."

Seulgi bật ra một tiếng cười khẽ, chớp mắt khi nhìn Irene, cô gái lớn tuổi hơn chưa bao giờ thấy ai đáng yêu như thế.

Chính Seulgi đã phá vỡ im lặng tạm thời của họ.

"Hey, unnie?"

"Vâng?"

"Chị nghĩ có thể đợi đến nửa đêm sao?"

"Em  đang nói gì vậy....oh."

Irene đã không nhận ra rằng khuôn mặt của họ đã gần đến mức nào. Cô bắt đầu lùi lại, nhưng Seulgi lại nhanh chóng ngăn lại.

"Em không nghĩ chị sẽ lùi ra", Seulgi bĩu môi, và chúa ơi, cô ấy thật dễ thương. "Em chỉ nói rằng hãy chờ đợi. Đó là một giấc mơ của em để có được một nụ hôn lúc nửa đêm, năm mới."

Irene cười khúc khích, lắc đầu và huých vào mũi Seulgi. "Em muốn ở lại như thế này bao lâu, vẫn còn 30 phút nữa mới đến nửa đêm." Cô ra hiệu cho chiếc đồng hồ kỹ thuật số có hiển thị 11:30 màu đỏ trên đó. "Chúng ta có lẽ nên tìm một cái gì đó để làm cho đến lúc đó."

Seulgi lại chỉ bĩu môi. "Nhưng bây giờ đây là điều duy nhất trong tâm trí em."

"Em muốn chờ đợi sao?" Irene đáp lại một cách tinh nghịch. Cô quay lại vị trí ngồi ban nãy, nhẹ nhàng ra hiệu cho Seulgi tham gia cùng mình. "Thôi nào. Chị nghĩ chắc rằng chị có thể nghĩ ra điều gì đó cho em để khiến tâm trí em rời khỏi nụ hôn trong truyện cổ tích của mình."

Seulgi cáu kỉnh, ngồi thẳng dậy và khoanh tay. "Như thế nào ạ?"

"Thế còn..." Irene nói nhỏ lại, gải vờ như suy nghĩ "....chúng ta nên làm pháo đài gối?"

Khuôn mặt của Seulgi sáng lên ngay lập tức, sáng hơn cả mặt trời, mặt trăng và các vì sao cộng lại.

"Được chứ!"

Và đó là cách Irene tìm thấy chính mình 28 phút sau, ngồi trong pháo đài của những chiếc gối, với khuôn mặt của Seulgi trong lòng và đôi tay của cô quần vào những lọn tóc dài màu đen của Seulgi. Nó ấm áp, tự nhiên, ấm cúng và nó thấy như ở nhà; giống như Seulgi đang ở nhà, hơn cả những gì căn hộ của cô trước đây, và đó là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới. Không có sự khó sự như Irene đã sợ - không có gì khác ngoài sự chấp thuận hoàn toàn và hoàn toàn, Irene ước rằng cô ấy có thể đóng băng khoảnh khắc này và sống trong đó đến hết đời.

"Chị biết không, Joohyun - unnnie?"

"Cái gì, Seulgi?"

"Chị có biết không?", Seulgi dừng lại một lúc, cân nhắc về lời nói của mình. "Chị có biết rằng chị có thể chiếm cả thế giới trước buổi sáng với vẻ đẹp của mình không? Nếu chị muốn, ý em là. Mọi người sẽ cúi đầu trước chị chỉ với một cái nhìn. Họ sẽ để chị đi bất cứ đâu chị muốn. Em cá rằng chị thậm chí có thể đến được vùng xa nhất của thiên hà khi màn đêm buông xuống. Chị thật tuyệt vời, Joohyun unnie ."

"Có thật không?" Irene vẫn giữ giọng điệu nhẹ nhàng, vẫn nghịch những lọn tóc của Seulgi.

"Vậy thì em biết gì không, Seulgi?"

"Gì?"

"Chị sẽ tiếp quản toàn bộ thế giới cho em, à về nhà đúng giờ làm bữa sáng cho em. Và em biết gì nữa không?"

"Còn gì nữa?"

"Chị sẽ theo em đến bất cứ đâu. Ngay cả khi đến những vùng xa nhất của thiên hà. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ là người duy nhất ở đó và chúng mình sẽ dành phần còn lại của cuộc đời bên nhau trong cô lập. Chị sẽ không nhớ rằng....chị sẽ thích nó, ngay cả. Chỉ cần em ở bên chị."

"Có thật không?" Seulgi mắt long lanh.

"Có thật không?" Irene không thể nhìn đi chỗ khác.

Ở đâu đó bên dưới họ, có thể nghe thấy tiếng hò hét ăn mừng và tiếng rít sâm panh được mở ra, tiếng pháo hoa bùng nổ được bắn lên bầu trời.

"Chị cho rằng đã đến nửa đêm?" Seulgi hỏi, không thèm thò đầu ra ngoài nơi trú ẩn an toàn của họ bên trong pháo đài.

Irene nhún vai. "Đủ gần."

Đó là khi Irene cuối cùng đã kéo Seulgi thật chặc và thu hẹp khoảng cách.

Pháo hoa thật sự nở trên môi?





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro