Đoàn tàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái khung cảnh muôn đời xót xa là con tàu chạy qua ...
Có thể nó giống người ,giống cái cách tôi chờ đợi lâu đến thế cũng chỉ mong người lướt qua đời tôi nhanh đến không ngờ như vậy
Tàn nhẫn xé tan con tim và đôi mắt tôi ra thành từng mảnh rồi quăng xuống nền đất lạnh lẽo
Chẳng kịp cho tôi nhìn lòng người còn lạnh lẽo hay đã nguôi ngoai mối tình kia chưa
Tôi không thấy gì hết...
Nhưng vẫn muốn bám víu lấy cái gọi là "kiên trì" để sáp lấy người. Tôi chột dạ
Bóng ma trong lòng người vẫn còn lởn vởn sao ? Trông người sầu thế ?
"Tôi nguyện ở bên cậu , giúp cậu đến khi cậu ổn, được chứ ?"
"Phiền lắm, đừng có đến đây"
Người... sao lại có thể tàn nhẫn đến thế ?
[11:30 - 06/03]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro