1809: Sư thúc 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch Ưu Toàn nói chuyện cực kì ko khách khí khiến 2 đứa bé sợ đến ngây người.

Diệp Hòa Ngọc cau mày nhìn Dịch Ưu Toàn, Diệp Mỹ Ngọc co rúm lại, phỏng chừng chưa gặp được nữ hài tử nào lại khủng bố đến thế, độ bài xích của việc tương đồng về giới tính cũng khá lớn, làm Diệp Mỹ Ngọc bị Dịch Ưu Toàn áp chế triệt để.

"Liền lấy thực lực mà tính, ta còn có quyền nói chuyện hợn ngươi, đừng lấy cấp bậc bối sự ra nói, bối phận chẳng qua chỉ là phần vô dụng thôi" Dịch Ưu Toàn lạnh lùng mà nói.

Ninh Thư mỉm cười "Được, vậy ngươi nói, ta ko nói nữa"

Kỳ Thừa có chút bất đắc dĩ "Cái đứa này" Tùy thời mà nói với Ninh Thư "Sư muội, ngươi tiếp tục nói tình huống của Kiếm Đoạn Phong"

"Ngươi nói đi" Ninh Thư nói với Diệp Hòa Ngọc, nếu so với muội muội, thì biểu hiện của hắn lại rất khá.

Diệp Hòa Ngọc chắp tay, hướng Kỳ Thừa nói về Kiếm Đoạn Phong, những việc này đều là khoảng thời gian trước đi theo Ninh Thư mà biết được.

DIệp Hòa Ngọc ko giấu diêm gì, bởi vì sư phụ nói, nếu thực sự có đồ tốt, theo sau nhặt nhạnh cũng ko tồi.

Kỳ Thừa nghĩ nghĩ "Nói như vậy, nhưng thật ra cũng có điểm kỳ lạ"


"Thế nhưng nếu có gì dị thường, tại sao lâu đến thế rồi nhưng lại ko có người phát hiện" Kỳ Thừa nói, dựa theo tính tình người tu chân mà nói, thế thật sự là thứ tốt, sao còn có thể để lại đến giờ.

"Trưởng lão, là bởi vì nơi này chúng con hoang vắng xa xôi, quanh năm suốt tháng ko có người sống nào tới" Diệp Hòa Ngọc nói.

"Ừ, hiện tại chúng ta nên đi xem tình huống" Kỳ Thừa ngự kiếm phi hành, Dịch Ưu Toàn đuổi theo sư phụ của mình.

Ninh Thư cho hai đứa bé lên phi kiếm của mình, đuổi kịp 2 người phía trước, bay về phía Kiếm Đoạn Phong.

Kiếm Đoạn Phong đứng sừng sững giữa một vùng rừng bao quanh.

Mọi người đứng chung quanh ngọn núi, Kỳ Thừa phóng xuất ra thần thức cường đại, nhưng đều bị vách đá hấp thu, một chút cũng ko thu hồi được.

Kỳ Thừa có chút kinh ngạc gật đầu, lấy phi kiếm phá núi, chỉ để lại một ít vệt sáng.

"Đây là núi kiểu gì vậy?" Kỳ Thừa vuốt vách đá, cẩn thận cảm thụ, liền thấy bên trong có linh khí dao động.

"Tựa hồ cũng ko có linh khí dao động, phỏng chừng ko phải là pháp khí gì cả" Kỳ Thừa lắc đầu nói.

"Mạnh thế nào cũng khó mà phá được vách đá" Ninh Thư nhìn ngọn núi, thế mà có người bổ được ngọn núi, thực lực quả là ko tưởng tượng được.

"Sư phụ, ta tới thử một chút" Dịch Ưu Toàn lấy ra Hậu Nghệ cung, huyền phù ở ko trung.

Ninh Thư kéo 2 đứa nhỏ lùi về phía sau, chờ Dịch Ưu Toàn xuất lực.

Dịch Ưu Toàn kéo cung tiễn thành hình trăng tròn, mũi tên được bắn ra có uy lực vô cùng lớn, mũi tên và không khí cọ xát tạo ra tiếng gào thét.

Mũi tên đinh một tiếng, mũi tên hoàn toàn cắm vào đá, nhưng cũng chỉ là cắm vào đó, đuôi mũi tên thì luôn rung rung.

Dịch Ưu Toàn nhíu mày, ko nên, Hậu Nghê cung của nàng có lực lượng vô cùng lớn, hẳn là có thể xuyên thủng cả ngọn núi chứ, hơn nữa nàng đây là tu thần đạo, khác xa với hệ thống tu tiên thông thường, là sức mạnh lớn hơn.

Ninh Thư chép chép miệng, cô đã sử dụng các loại phương pháp, nhưng đều ko thể phá vỡ Kiếm Đoạn Phong.

Dịch Ưu Toàn nhìn đến thần sắc Ninh Thư, tựa như đang khinh thường nàng ta, tức khắc nhắm thẳng mũi tên tới chỗ Ninh Thư, kéo căng dây cung, ngón tay buông lỏng, mũi tên liền bắn cô ta thành thịt băm, sức mạnh lớn có thể nổ mạnh.

Diệp Hòa Ngọc che trước người Ninh Thư, chắp tay nói với Dịch Ưu Toàn: "Sư tỷ, tỷ có ý gì?"

Ninh Thư nhìn thằng nhóc che trước người mình, cái đầu còn chẳng cao bằng cô, thật cho rằng có thể đỡ được mũi tên của Dịch Ưu Toàn hay sao?

Ninh Thư kéo Diệp Ưu Toàn ra phía sau mình, nhìn Dịch Ưu Toàn "Này là tật xấu gì đây?"

"Ngươi xấu thì có, ta ko thể phá vỡ ngọn núi này, vậy chắc ngươi thì phá được hay sao?" Dịch Ưu Toàn từ trên cao mà nhìn xuống Ninh Thư.

"Ta nói ta có thể phá ngọn núi này lúc nào?" Ninh Thư ko biểu cảm, quả thực hết chỗ nói.

"Được rồi, đừng náo loạn" Kỳ Thừa đứng giữa Dịch Ưu Toàn và Ninh Thư, liền sợ hai người xảy ra xung đột.

Ninh Thư vô ngữ, Dịch Ưu Toàn chú ý đến cô làm gì?

Mọi người tìm đủ các biện pháo, thấy sắc trời đã ảm đạm, chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.

Tới nhà tranh, mọi người đều ko nói gì, trong nhà chỉ có vài bưng ghế, đều để cho Ninh Thư cùng thầy trò Kỳ Thừa ngồi, hai đứa bé thì đứng.

Ninh Thư nói: "Tìm chỗ sạch mà ngồi xuống"

"Vâng, sư phụ" Diệp Hòa Ngọc gật đầu, kéo muội muội ngồi một bên.

Kỳ Thừa nói: "Kiếm Đoạn Phong này tuy rằng hiếm lạ, nhưng thiện hạ to lớn, đồ vật kì quái cũng ko ít, dù cho chúng ta là người tu tiên, thì cũng là ếch ngồi đáy giếng, loại đồ vật này chúng ta ko mở được ra, thì những người khác cũng vậy"

Dịch Ưu Toàn cảm thấy ngọn núi rất quen, cảm giác đã gặp ở nơi nào đấy.

Dịch Ưu Toàn cau mày nghĩ, nghĩ xem mình gặp ngọn núi ở đâu.

Đúng rồi, Dịch Ưu Toàn vỗ đùi, bên trong tiên phủ của nàng hình như có ngọn núi tương tụ, hơn nữa Kiếm Đoạn Phong này phỏng chừng bị chia nửa, một nửa bên trong tiên phủ của nàng.

Khó trách nhìn quen quen chứ.

Ko biết 2 bên có liên quan gì đến nhau ko, Dịch Ưu Toàn quyết định ở bên trong tiên phủ tra xét nguồn gốc ngọn núi, vì sao bên trong tiên phủ chỉ có một nửa, là ai dời đến đây.

Ninh Thư nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Dịch Ưu Toàn, nhíu nhíu mày, cơ duyên này ko phải là lại của Dịch Ưu Toàn đi chứ, nhìn bộ dạng này của nàng ta, khẳng định là có quan hệ với Dịch Ưu Toàn.

Dù sao Dịch Ưu Toàn luôn là có chìa khóa mở các loại bảo tàng.

Ninh Thư ko nói gì, có thể mở ra thì tốt, đồ vật vất vả tìm thấy, khả năng biến mất, trở thành cơ duyên của người khác.

Dịch Ưu Toàn nói với Kỳ Thừa: "Sư phụ, ta có ý này, ta đi một chút"

Kỳ Thừa cũng ko lo lắng, Dịch Ưu Toàn thực lực mạnh, gật gật đầu: "Cẩn thận một chút, sớm một chút trở về, nếu có chuyện gì, bóp nát ngọc bội, ta sẽ tới"

Dịch Ưu Toàn gật gật đầu, ra cửa, nhảy lên phi kiếm biến mất trong màn đêm.

Ninh Thư nhìn phương hướng Dịch Ưu Toàn biến mất, Dịch Ưu Toàn ko phải là hướng tới chỗ ngọn núi kia chứ.

Chẳng lẽ Dịch Ưu Toàn tìm được phương pháp rồi?

Chuẩn bị thu lên toàn bộ Kiếm Đoạn Phong, cô đi sau đừng nói là ăn cặn, đến đất còn chẳng có ấy.

Nếu là thật, Dịch Ưu Toàn lại mạnh lên rồi.

Mạnh lên thì cũng ko nói, nếu muốn độc chiếm, Ninh Thư trong lòng chửi bậy nhiều lần.

Ninh Thư đứng ngồi ko yên, chuẩn bị đến Đoạn Kiếm Phong xem.

"Hai đứa ngốc ở đây, ta đi rồi về" Ninh Thư nói với hai đứa nhỏ.

Diệp Hòa Ngọc lập tức nói: "Vậy sư phụ người cẩn thận chút"

Ninh Thư gật gật đầi, ngự kiếm bay về Kiếm Đoạn Phong, Kỳ Thừa thấy vậy cũng đuổi theo.

Ninh Thư ko ngừng đẩy nhanh tốc độ bay về Kiếm Đoạn Phong, kết quả ngọn núi biến mất.

Ninh Thư từ trên thân kiếm nhảy xuống, kinh nghi bất định mà nhìn Dịch Ưu Toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro