1811: Sư thúc 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại người này thật hết nói, đánh ko lại, ko thể động tới nàng, thật muốn nổ mạnh một chỗ.

Ninh Thư niệm Thanh tâm chú trong lòng, ngăn chặn cảm giác bực bội, là bởi vì có tàn niệm của người ủy thác, người tu chân có thần thức cường đại, cho dù chết, tàn niệm vẫn còn lưu lại.

Ninh Thư hít thở lại hít thở "Ta chính xác ko biết ngọn núi rốt cuộc có phải là di tích của thần đạo tông môn hay ko, nhưng nghiên cứu vật như vậy hẳn có thành tựu, hiện tại đồ vật ko cánh mà bay, ngươi nói phải làm thế nào?"

Ninh Thư nói chuyện với Kỳ Thừa, ko muốn nói chuyện với Dịch Ưu Toàn, ta ko thể trêu vào ngươi, liền ko tiếp lời ngươi là được.

Làm sao là làm sao? Kỳ Thừa bị Ninh Thư hỏi tới tấp muốn hôn mê, hắn làm sao biết, hiện tại núi đã ko còn "Nói thẳng là được"

"À, nói núi ko cánh mà bay rồi, ngươi cảm thấy trưởng môn sẽ tin ngươi?" Ninh Thư lạnh mặt.

"Nói đến nói đi, ngươi chính là nói ta là trộm" Dịch Ưu Toàn kéo cung tiễn, hướng mũi tên tới Ninh Thư "Lấy chứng cớ ra đây, bằng ko ta ko để yên cho ngươi bôi nhọ ta như vật, hay là muốn báo thù đây, đẩy hết mọi việc lên đầu ta"

Ai da, vậy ta ko nhịn nữa, Ninh Thư nói thẳng "Có bản lĩnh ngươi bắn đi, bắn đi"

Dịch Ưu Toàn mặt mũi lạnh lùng, kéo cung Hậu Nghệ, kéo ngày càng căng, sau đó mũi tên hướng Ninh Thư mà phóng.

Ninh Thư xoay tròn người, né tránh mũi tên kia, mũi tên lại quay đầu bay về phía Ninh Thư.

Ninh Thư thần sắc nghiêm túc, lấy ra phi kiếm, mũi tên và kiếm va chạm, phi kiếm lập tức bị cung Hậu Nghệ bắn vỡ, mũi tên thẳng tắp bay tới chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư bắt được mũi tên, cảm thấy mũi tên như muốn làm bỏng tay cô.

Ninh Thư bị mũi tên kéo đi trong không trung, tốc độ mũi tên rất nhanh, Ninh Thư bị gió lớn thổi đến tối tăm mặt mũi.

Ninh Thư...

Dịch Ưu Toàn bình tĩnh nhìn người bay tới bay lui trên trời, Kỳ Thừa có chút bất đắc dĩ mà nói: "Nha đầu này, đừng có nghịch ngợm nữa?"

"Dù sao thì nàng cũng là sư thúc của ngươi, ko cần đánh thẳng mặt mũi trưởng bối như vậy" Kỳ Thừa làm lơ Ninh Thư bay tới bay lui trên bầu trời, giáo dục đệ tử nhà mình.

Dịch Ưu Toàn nói: "Nhưng nàng lại lấy bộ dạng trưởng bối nhằm vào ta như vậy, đơn giản là trước đấy ta đánh bại nàng, cho nên vẫn canh cánh trong lòng, tóm được cơ hội liền nhằm vào ta"

"Chẳng lẽ ngươi còn ko cho người ta được phép ghi hận ngươi à" Kỳ Thừa có chút bất đắc dĩ mà nói.

"Cho nên loại con chó con mèo thế này phải đánh cho sợ, về sau nhìn đến con đều phải đi đường vòng, ko dám đi tìm phiền toái"

Dịch Ưu Toàn nói, lại rút ra một mũi tên khác, nhắm ngay Ninh Thư đang bay loạn trong ko trung.

Dịch Ưu Toàn nhếch khóe miệng, có vẻ âm hiểm, vừa mới thu được thứ tốt, tâm tình cũng tốt theo, dọn dẹp nữ nhân lắm mồm này một lần cho xong.

Luôn muốn hắt nước bẩn lên người nàng, hôm nay liền xử lí cô ta, ko có thực lực chết là đáng.

Miễn cho há mồm nói bừa.

Ninh Thư quay đầu nhìn thấy Dịch Ưu Toàn ngắm đến mình, dáng vẻ muốn bắn chết cô.

Đôi tay Ninh Thư bắt được mũi tên, mạnh mẽ mà bắt nó dừng lại.

Dịch Ưu Toàn hơi hơi mỉm cười, lôi kéo dây cung rồi nhẹ nhàng buông tay, mũi tên liền bay đến chỗ Ninh Thư.

Tóc trên dầu Ninh Thư dựng ngược, trong mắt là hình ảnh mũi tên bay nhanh tới.

Ninh Thư hít một hơi thật sau, trực tiếp ném mũi tên trong tay mình đối đầu với mũi tên kia.

Mũi tên được bao trùm một màn Tuyệt Thế Võ Công.

Lực lượng mũi tên chạm vào nhau, mũi tên đối mũi tên, đinh một tiếng, đồng thời rơi xuống.

Gậy ông đập lưng ông.

Dịch Ưu Toàn ko đổi sắc mặt, lấy ra Thần Khí, là một thanh kiếm có hoa văn đẹp đẽ đính lên.

Thanh kiếm vừa xuất hiện, ko khí liền chấn động từng tiếng kêu của kiếm, tràn ngập kiếm khí.

Cũng tiện đấy.

Thần Khí ùn ùn ko dứt.

Ninh Thư sờ toàn thân, sờ mãi mà sờ ko thấy thần khí nào, đương nhiên làm sao so được với Dịch Ưu Toàn.

Trong tiên phủ của Dịch Ưu Toàn có đủ loại vũ khí, vũ khí mười tám loại đủ cả, đương nhiên là toàn Thần Khí.

Mẹ nó chứ.

Thế này thì đánh cái gì.

Nhưng phải đánh, vì cái gì ko đánh, chết cũng phải đánh.

Thật sự ko được thì đồng quy vu tận.

Dịch Ưu Toàn cầm kiếm, đứng đối diện Ninh Thư.

Cầm một thanh kiếm hoa văn đẹp đẽ mà công kích Ninh Thư, Ninh Thư gỡ Hồng lụa lục lạc bên hông, đây là một khối Hồng Lăng hai đoạn buộc lấy hai cái lục lạc.

Đây cũng là pháp khí ko tồi, bản thân người ủy thác cũng luôn tìm pháp khí bản mạng, nhưng tìm mãi ko thấy..

Thần khí trong tay Dịch Ưu Toàn vẽ ra một dải kiếm khí sắc bén, trực tiếp chặt đứt Hồng Lăng lục lạc của Ninh Thư.

Ninh Thư....

Tổ sư cha nó.

Nếu là bản mạng pháp khí, mà chặt đứt như vậy, khẳng định sẽ phải nôn ra máu.

Ninh Thư ko có vũ khí hộ thân mà muốn đánh tay ko với thần khí của Dịch Ưu Toàn.

Cảm giác cả người đều ko tốt.

Ninh Thư dồn khí đan điền, phóng ra một khí khình hình rồng.

Khí kình nhô lên từ phía sau Ninh Thư, linh khí đầu rồng ngửa mặt lên trời thét dài, sinh động như thật, đôi mắt như có thần vận.

Dịch Ưu Toàn cau màu, nhìn quái vật xông tới chỗ mình, như là rồng, cũng là yêu thú.

Dịch Ưu Toàn ko dám chậm trễ, trực tiếp chém ra một dải kiếm khí cường đạo, trực tiếp chặt đứt con rồng.

Ngón tay Ninh Thư múa loạn, con rồng bị chặt đứt tự ráp lại, ko tiếng động bay tới chỗ Dịch Ưu Toàn.

Dịch Ưu Toàn nhìn Ninh Thư bay trên ko nói: "So với trước có tiền đồ hơn rồi đấy, nhưng ko đủ đâu"

Dịch Ưu Toàn liên tục chém vài đường kiếm khí sắc bén, chém đến tan tác khí kình.

Ninh Thư nhín bả vai, phát ra càng nhiều linh khí, khí kình linh khí bị chặt đứt lúc trước khôi phục lại, hơn nữa còn lớn hơn so với trước.

"Cũng ra gì đấy" Dịch Ưu Toàn nhàn nhạn mà nói, nhìn linh khí cự long khổng lồ, kéo kéo khóe miệng, thu kiếm, lấy ra cái chai.

Trực tiếp mở chai, ngọn lửa hung hãn trồi ra, ngọn lửa dính vào khí kình hình rồng, liền thiêu đốt con rồng đến sáng rực, đốt linh khí đến tận cùng.

"Đây là chân hỏa bẩm sinh, đốt cháy thế gian vạn vật, bao gồm cả linh khí" Dịch Ưu Toàn nhàn nhạt nói, lại lấy ra cái chai khác "Đây là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, lấy vạn vật thất tình lục đục làm nguyên liệu, người làm bậy nhiều thì cháy càng mạnh".

Dịch Ưu Toàn lại lấy ra chai khác nữa "Đây là Cửu thiên thần phong hỏa, là gió, cũng là lửa, có thể thiêu cháy toàn bộ đồ vật, thổi qua chỗ nào thì chỗ đấy chỉ còn là hư vô"

Ninh Thư....

Oa, lợi hại quá đi mất!

Nhiều bảo vật thế, Ninh Thư cảm giác linh khí rồng nước sắp bị đốt cháy đến cặn cũng ko còn, lại còn ko thể thu hồi linh khí của chính mình, bằng ko lửa này sẽ dính vào người.

Đến đây Ninh Thư muốn chịu đấy, một loại lửa còn được, chứ lấy ra cả ba loại thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro