Chương 13: Xin lỗi lạp !?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết học thật mau đã bắt đầu. Thẩm Kỳ nhìn bài tập. Này đó trường quý tộc dạy học thật không giống bình thường. Nào là lễ nghi ứng xử, giao tiếp, vài thứ như trà đạo các loại. Thẩm Kỳ là lần đầu học mấy thứ này. Cảm giác thực mới mẻ.

Một cốc trà nóng đổ vào tay cô, nữ sinh a một tiếng rối rít xin lỗi, theo sau là ánh mắt vui vẻ xem kịch hay.

" Thực xin lỗi, cậu có bị thương không?"

Thẩm Kỳ mặt vô biểu tình, chạy nhanh đi xối nước lạnh. Mẹ nó cô đúng là tám đời xui xẻo. Mới chuyển trường liền bị bắt nạt.

Thẩm Kỳ xối nước đến khi cánh tay trắng nõn chỉ còn nhiễm một màu hồng nhạt mới thôi. Coi như sẽ không bị phỏng. Rất may là nước trà, nhiệt độ đã giảm đi nhiều, nếu là nước sôi, hiện tại khẳng định sẽ để lại sẹo.

Thẩm Kỳ mắt lạnh, nữ sinh hiện tại ấu trĩ như vậy sao? Cô lại thiếu bọn họ thứ gì? Như thù giết cha giết mẹ giống nhau mang ác ý.

Thẩm Kỳ trờ lại chỗ ngồi, nữ sinh lại tiếp theo bám lấy cô xin lỗi:

" Xin lỗi, mình thật sự không cố ý. Cậu làm ơn tha lỗi cho mình."

Nữ sinh nắm tay Thẩm Kỳ đụng đến miệng vết thương, Thẩm Kỳ nhăn mặt, mẹ nó đau quá a.

" Xin lỗi, xin lỗi...." Nữ sinh lập tức thả tay, vẻ mặt mang theo hốt hoảng, thậm chí còn thấy viên nước mắt lấp lánh trong suốt đính trên mi, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Thẩm Kỳ mặt vô biểu tình bĩu môi, cứ như là cô bắt nạt cô ta không bằng: " Muốn xin lỗi, vậy cũng như tôi, đổ một cốc vào tay đi."

Nữ sinh :....

Mọi người:....

Này mẹ nó cũng quá trực tiếp. Ít nhất cũng nên giả vờ một chút không có việc gì không phải sao? Như vậy mặt dày làm người xin lỗi lại muốn nhiều hơn.

Một nữ sinh vóc dáng chuẩn, mặt mày kiêu ngạo. Nghe thấy Thẩm Kỳ nói vậy liền tỏ vẻ chán ghét: "Cậu ấy đã nói không cố ý, cũng xin lỗi cô. Cô còn lòng dạ hẹp hỏi không muốn bỏ qua."

Những nữ sinh khác đang ngơ người liền phản ứng lại đây. Đi theo nhao nhao nói lên:

" Đúng vậy cậu ấy đã nói xin lỗi, cậu còn không muốn bỏ qua.Này nha lòng mang thù lớn như vậy. Không xứng đáng ở lớp chúng ta."

" Cũng không biết cậu ta kiêu ngạo cái gì, chỉ là một công ty nhỏ."

" Muốn dựa hơi học trưởng Triệu lên mặt sao? Bất quá là kỹ nữ. Ghê tởm"....bla bla

Thẩm Kỳ đào đào lỗ tai. Cô ghét nhất chính là kiểu người này.

Làm sai rồi liền xin lỗi, cũng không quan tâm đến mình đã làm tổn thương người khác như thế nào. Ta biết ta sai rồi, nhưng cũng đã xin lỗi, ngươi không bỏ qua chính là lòng dạ hẹp hòi, lãnh khốc vô tình cố ý gây rối.

Ngươi nhưng mẹ nó cũng để ta hắt ngươi một cái. Ta liền khóc lóc xin lỗi ngươi nha.

Đổi lại là mình liền không thể chịu được, lại nói người khác lòng dạ hẹp hòi.

Cô giáo nhìn nữ sinh đang nhao nhao bắt nạt một học sinh mới cũng không dám nói cái gì, nhịn không được thở dài. Suy cho cùng chỉ là làm công ăn lương, một giáo viên không có chỗ dựa, nhỏ yếu lại bất lực, ốc không mang nổi mình ốc, càng không thể vì người khác ra mặt.

" Bạn học Hạ đã xin lỗi, em cũng nên bỏ qua đi." Biết làm sao được đành chiều theo số đông. Có một số thứ không thể lo chuyện bao đồng, nếu không xui xẻo liền là chính mình.

Thẩm Kỳ không nói cái gì, như cũ sóng yên biển lặng. Lại làm người thực tức giận. Như đấm trên bông mềm giống nhau. Muốn phát tiết, nhưng người khác một chút cũng không phản ứng, hoả khí nghẹn ở trong lòng, nhiều khó chịu a.

Nữ sinh vóc dáng chuẩn hừ một tiếng quay trở lại chỗ ngồi. Học sinh khác theo đó cũng ổn định lại.

Giáo viên thở ra một hơi, đùa chết cái tâm nhỏ. Mệt đã chết.

Thẩm Kỳ được đưa đến phòng y tế. Mặc dù chỉ còn hơi đỏ, nhưng ai biết lại ra cái biến chứng gì. Cô nhưng không muốn để lại cho nguyên chủ một cánh tay đầy sẹo. Trở lại thân thể lúc sau chịu đả kích, còn muốn đánh giá cô hoàn thành nhiệm vụ tốt sao?

Giáo y bôi thuốc băng bó lại vết thương. Vốn chỉ là vết thương nhỏ hiện tại làm cho vô cùng nổi bật, như què tay giống nhau.

Thẩm Kỳ thở dài, này cô còn muốn làm cái tiểu tiên nữ như thế nào. Nữ hiệp què tay hình tượng dán trên người.

Thẩm Kỳ ăn vạ ở phòng y tế, không có lại đi lớp học, ăn ăn cái, nghĩ.

Ân, trở  về nhất định phải nghỉ học tĩnh dưỡng ít nhất một tháng không hai tháng. Mỹ tư tư.

Triệu Nhã Nguyên chờ Thẩm Kỳ ngoài xe. Mãi không thấy cô ra bắt đầu mất kiên nhẫn: "Bác Lưu, Sở Kỳ đâu?"

Lưu Bằng vẻ mặt không biết gì thành thành thật thật mà nói: " Tôi không biết, thiếu gia?" Hỏi hắn cũng không có cách nào. Lại không phải đi theo nhìn chằm chằm Sở tiểu thư.

Triệu Nhã Nguyên nhăn mày, mở cửa xe đi ra. Hắn hỏi một chút giáo viên chủ nhiệm, được biết cô bị đưa đến phòng y tế. Lo lắng chân dài bước đi tìm.

Thẩm Kỳ thấy Triệu Nhã Nguyên đến tìm mình hơi hơi ngạc nhiên. Ngày hôm nay thật là nhiều bất ngờ nha: " Tìm em có chuyện gì sao?"

Triệu Nhã Nguyên liếc mắt nhìn tay Thẩm Kỳ cuốn băng, nhăn mày, cũng chưa nói cái gì.

Thẩm Kỳ: ???

Như vậy nhìn lại không nói cái gì là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro