Chương 6: Tìm thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng xột xoạt ngày càng đến gần , Thẩm Kỳ nheo nheo đôi mắt, xung quanh tối om , không biết là ảo giác hay vẫn là thật , nhưng bóng dáng con vật kia rất giống người , hơn nữa còn là trẻ con .

Đợi con vật đến gần, Thẩm Kỳ rốt cuộc thở phào, thật là hù chết tỷ.

 Nguyên lai là nữ chính nha. Hỏi cô làm sao biết ? Chuyện này không dễ đoán sao, một đứa bé dám lang thang trong rừng, hơn nữa là vào buổi tối, không phải nữ chính đại thần của chúng ta thì còn ai trâu bò như vậy ?

Ai, vẫn là cô đến xui xẻo, tìm cả ngày cuối cùng lại tìm được nữ chính. Không đúng , là nữ chính tìm đến cô.

Bỏ đi, coi như trong khổ mua vui. Đến lúc đó cô lại lợi dụng nữ chính đi tìm nhãi con Triệu Nhã Nguyên. Hắc hắc hắc ... Trong lòng Thẩm Kỳ phát ra từng tràng cười đáng khinh.

" Là người sao? " Nữ hài tử hỏi.

Thẩm Kỳ : ..... vậy trông cô giống con gì ? " Là"

Nghe thấy người đáp , nữ hài ánh mắt sáng lên , tăng nhanh bước chân:" Làm ơn giúp tôi với. "

Thẩm Kỳ yên lặng nhìn nữ hài đi đến . Nữ hài tầm mười hai, mười ba tuổi , trên người mặc váy trắng làm làn da vốn đã bệnh trạng lại càng thêm nhợt nhạt . 

Hai chân nhỏ thẳng tắp trắng nõn, đã bị bùn đất làm dơ hề hề, sắc mặt mỏng manh như tờ giấy. Lúc bước về phía này rất có cảm giác nhỏ bé đáng thương, yêu cầu người chở che cùng bảo hộ. Có lẽ gặp phải chuyện kinh hách, khuôn mặt tinh xảo giờ trở nên hoảng hốt, mắt hạnh ướt át, trông chật vật vô cùng.

Nữ hài đi nhanh về phía bên này , nhưng khi nhìn thấy Thẩm Kỳ cũng chỉ là đứa trẻ con thì có vẻ thất vọng, cụp mi mắt, hỏi :" Cậu cũng bị lạc đường sao ?"

" Không có , cậu đi lạc ? " Thẩm Kỳ không nhanh không chậm nói , ném khúc cây sang một bên, lại ngồi xuống lấy bích quy ra ăn.

" Tôi ... " Nữ hài thấy Thẩm Kỳ thanh thản ngồi nhai bánh, nhịn không được sờ sờ bụng, vẻ mặt rối rắm.

Thẩm Kỳ nâng mí mắt , thở dài , lấy ra bánh cùng một chút nước : " Cậu muốn ăn không ?"

Nữ hài hai mắt sáng lên, vội xoa hai tay vào váy , tiếp nhận bánh : " Cảm ơn. "

Thẩm Kỳ nhìn nữ hài ngồi xuống cạnh mình , mặt vô biểu tình:" Không có gì." ..huhu bánh của cô.

Trong khoảng thời gian này hai người bảo trì im lặng , dù sao cũng không thân thiết , cô cũng không muốn chân chó làm thân.

Nữ hài ra tay đánh vỡ bầu không khí xấu hổ , tươi cười hướng Thẩm Kỳ hỏi : " Tôi tên Lộc Niệm . Cậu tên gì ?"

Nguyên lai cô đoán đúng nha. Quả nhiên nữ chính đại thần.

Thẩm Kỳ: " Sở Kỳ "

Nữ hài : " A , Sở Kỳ ?!"

Thẩm Kỳ nga một tiếng, đứng lên chuẩn bị đi rồi.

Nữ hài :..... .

Thấy Thẩm Kỳ đi , Lộc Niệm nhanh chân đuổi theo, cũng không để ý Thẩm Kỳ là trẻ con, theo bản năng dựa dẫm vào Thẩm Kỳ, cô sợ hãi a : " Cậu đi đâu vậy?"

Thẩm Kỳ: " Tìm người. "

Lộc Niệm tựa hồ hơi kinh ngạc : " Nhưng trời tối như vậy , cậu không sợ sao ?."

Sợ nha, làm cái gì không sợ . Cô là bị ép, bị ép a.

 Thẩm Kỳ không trả lời , ngược lại dò hỏi : " Còn cậu , sao lại ở chỗ này ?" Cô cũng vô cùng tò mò , sao nữ chính đi lạc được vậy .

" Chuyện này... nói ra rất dài dòng " Nữ hài có vẻ rối rắm, rũ mi mắt.

Thẩm Kỳ liếc Lộc Niệm một cái , cũng không hỏi nữa, không muốn nói cho cô vậy thì thôi đi, cô cũng không có tò mò như vậy .

Lộc Niệm đi theo một lúc chợt thấy Thẩm Kỳ dừng bước, nghi hoặc hỏi :" Có chuyện gì sao ?"

Thẩm Kỳ nắm tay nữ hài , hai mắt sáng long lanh: " Tôi có thể nhờ cậu một việc không ?"

Nữ hài vẻ mặt mộng bức nhìn Thẩm Kỳ thái độ quay ngoắt 180 độ , tuy vậy vẫn đáp ứng : 

"Có thể."

Thẩm Kỳ tủm tỉm nói : " Cậu tùy tiện chỉ đường đi , tôi theo hướng đó tìm người ."

Lộc Niệm vẻ mặt càng thêm ngu ngơ, vì cái gì nha, bất quá cũng là chỉ một đường cho cô. Thẩm Kỳ vui vẻ đi , nữ hài đi theo sau , thi thoảng lại chỉ một đường . 

Đi bộ một lúc , cuối cùng cũng thấy có người phía trước , Thẩm Kỳ kích động cẩm đèn pin rọi vào bóng người đang ngồi sau gốc cây, không uổng công cô vất vả như vậy.

Thẩm Kỳ hét lớn: " Triệu Nhã Nguyên , có phải anh không ?"

Bóng người sau gốc cây tựa hồ kinh ngạc, bò ra ngoài : " Sở Kỳ ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro