Chương 105: Trăm mẫu ruộng tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Hắc Muội lại một bộ dạng sinh long hoạt hổ, Tam Mộc cùng sính lễ của hắn hắc mã, một lần nữa vô cùng thân thiết, ngay cả con la trong nhà cũng cùng các nàng quen thân.

Liễu Phượng Nhi đã chính thức đổi tên thành Phùng Liễu Phượng.

Nàng từ nhỏ đã là cô nhi, trí nhớ ban đầu chính là thời điểm sáu bảy tuổi bị má mì bán vào Bạch phủ, vẫn không người thân thích, sau đó lại một phen biến cố, nay thế nhưng lại có nhà, nhìn tên mình trên hộ tịch lệ rơi đầy mặt, khóc đến độ dừng không được, một nhà Phùng Quý nhìn thấy cũng rất chua xót.

Người trong thôn không khỏi đối với nàng cũng thương tiếc một ít.

Đã là thời tiết cuối hạ vào thu, trong ruộng đồng nơi nơi tràn ngập bầu không khí mùa thu hoạch, mọi người lòng tràn đầy vui mừng chờ đợi .

Hôm nay một nhà Hắc Muội chuẩn bị đi Thanh thành nhìn xem một trăm mẫu ruộng tốt, lúc đi qua trấn có thể ghé vào thăm Cát Tường, xem như thừa dịp trước khi thu hoạch vụ thu bận rộn, đi ra ngoài giao du một phen.

Hôm qua Phùng Quý đã chuẩn bị xong vài thứ cho Cát Tường, một gói to khoai tây đều là mới đào, còn có rau cải trong vườn, vừa vặn có thể đem con la mấy ngày trước Hắc Muội mượn Lâm thúc trả lại.

Béo Nha hai ngày nay luôn làm quần áo con nít, khá bận rộn, hôm qua đã làm xong, xem như tấm lòng của dì ba nàng, Tứ Nha cũng không thể chê, trực tiếp xách hai con gà.

Liễu Phượng Nhi là người chịu khó, mấy ngày nay không có việc gì liền ở trong phòng Tứ Nha làm quần áo, vừa lấy ra thấy mọi người đều khen khéo tay, dựa vì đã gặp qua Cát Tường cùng Lâm thúc, nên làm cho mỗi người một bộ mùa thu.

Tam Mộc nhìn Hắc Muội cười đến tề mi lộng nhãn, liền xem nàng chuẩn bị gì cho Cát Tường, Hắc Muội khiêu khích nháy mắt, không nói hai lời trực tiếp lấy ra một đôi nguyên bảo bằng bạc, "Thế nào, đủ thành ý đi!"

Tam Mộc vừa thấy liền cười, "Tục khí!" Rước lấy người trong nhà một trận vui cười.

"Ta đây là thực tế!" Hắc Muội mười phần khí phách .

Bất quá lễ vật này Cát Tường và Lâm thúc vô cùng vui vẻ nhận, đều là người một nhà , cũng không có ra vẻ khách sáo.

Cả nhà bởi vì là trời vừa sáng đã xuất phát cũng không có ăn sáng, đến trấn trời sáng hẵn, vì thế Lâm thúc đơn giản ở bên ngoài mua đậu hoa, bánh bao, bánh quẩy về ăn.

Vừa dọn xong điểm tâm, bởi vì bánh quẩy xem như tươi mới, Béo Nha cướp vài cái ăn, Ngô Bảo Nhi nhìn thấy ha ha cười không ngừng.

Bất quá hắn vẫn cho rằng nhìn Béo Nha ăn là một loại hưởng thụ, vì thế đem bánh quẩy của mình đều cho Béo Nha. Nào ngờ Béo Nha mới ăn được mấy cái lại uống vào một chén đậu hoa đã buồn nôn, ngồi xổm ở góc tường nôn khan nước mắt đều chảy ra. Ngô Bảo Nhi gấp đến độ sắp khóc.

Tứ Nha còn giễu cợt nàng tham ăn, nhưng Phùng Quý có hiểu biết, liên tục nháy mắt với Hắc Muội, nửa ngày nàng mới hiểu được, vô cùng kinh hỉ hỏi Béo Nha, "Béo Nha, nguyệt sự tháng này có đến không?"

Béo Nha còn mơ hồ, thế nào nhị tỷ đột nhiên hỏi kinh nguyệt, chưa đợi nàng hồi đáp Ngô Bảo Nhi đã mở lời, "Không!"

Nhất thời mọi người biểu tình phấn khích, Ngô Bảo Nhi lúc đầu xấu hổ trong lòng, sau đó như đoán được kinh hỉ.

Hắc Muội đã bỏ chạy ra sân, thẳng đến nhà Vương đại phu ở đầu trấn.

Trong lo lắng chờ đợi Vương đại phu bắt mạch xong rốt cục có tin vui, Béo Nha có thai.

Phùng Quý đối mặt hai nữ nhi đều có hỉ cao hứng phát khóc, chốc lát lôi kéo tay Lâm thúc, chốc lát lại đi kéo tay Ngô Bảo Nhi, cuối cùng lại ôm Tam Mộc một cái, còn nhỏ giọng nói, "Tam Mộc, còn thiếu con, cần phải ra sức a!"

Bên cạnh Hắc Muội vừa vặn nghe được, ánh mắt Tam Mộc cười như không cười quay lại nhìn nàng, thật sự là xấu hổ vô cùng.

"Trách không được nhị tỷ nói ta mông lớn dễ sinh!" Béo Nha vuốt bụng ngây ngô cười, một câu đem cả nhà đều chọc cười.

Kể từ đó mọi người không thể không thay đổi hành trình.

Bởi vì Vương đại phu nói Béo Nha có lẽ mang thai đã hai tháng, như vậy tính ngày không thua kém Cát Tường bao nhiêu, nhưng hai người đều là ba tháng đầu, cho nên vẫn nên thận trọng, huống chi Cát Tường lúc trước từng lưu sản, càng phải chú ý.

Vì thế Béo Nha liền lưu lại làm bạn với Cát Tường, vừa vặn một đôi phụ nữ có thai cũng có thể trao đổi kinh nghiệm cho nhau, Ngô Bảo Nhi khẳng định là không rời Béo Nha, hai nữ nhi đều mang thai cần chiếu cố, Phùng Quý hiện tại đối với thôn trang, ruộng tốt, đều không có hứng thú, chỉ lo ở bên hai nữ nhi.

Lâm thúc cũng rất vui khi vợ chồng Béo Nha cùng cha vợ ở lại nhà hắn một thời gian, như vậy Cát Tường cũng vui vẻ.

Hắn trực tiếp đi ra ngoài mua đồ dùng sinh hoạt mới, bao gồm giường, ngoại trừ giường của hắn và Cát Tường, một giường nhỏ cho Phùng Quý ngủ, hắn chuẩn bị mua thêm một cái giường mới cho Béo Nha và Ngô Bảo Nhi.

Trong viện lập tức náo nhiệt lên, mỗi người vui vẻ phấn chấn.

Cuối cùng chỉ có Tứ Nha và Liễu Phượng Nhi đi theo Hắc Muội, Tam Mộc đi xem ruộng tốt ở Thanh thành.

Vốn một đống người, hiện tại chỉ còn lại có bốn người, cho nên xe la của Lâm thúc cho ba nữ tử ngồi, Tam Mộc một mình cưỡi ngựa.

Vừa đi, một bên cảm thụ được đầu thu trời cao khí sảng.

Hơn nửa buổi sáng rốt cục đi tới một trăm mẫu ruộng tốt bên cạnh Thanh thành.

Liễu Phượng Nhi nói, "Hắc Muội, ta đã từng tới thôn trang."

Hắc Muội vừa nghe vốn thấy kỳ lạ, nghe Liễu Phượng Nhi giải thích xong mới biết thì ra chỗ thôn trang một trăm mẫu ruộng tốt trước kia là sản nghiệp tổ tiên Bạch gia.

Hắc Muội nhìn nhìn Tam Mộc hai người ngầm hiểu, xem ra lai lịch một trăm mẫu ruộng tốt này là vòng vo vài lần mới đến tay trưởng công chúa, sau đó cho Tam Mộc.

Lại nói tiếp bọn họ cũng dụng tâm lương khổ, nhưng về phương diện khác Hắc Muội lại nghĩ có phải bên cạnh Tam Mộc cất dấu rất nhiều cơ sở ngầm hay không, các nàng nhất cử nhất động ở kinh thành đều bị giám thị.

Bất quá nàng là người độ lượng, dù sao chính mình cùng Tam Mộc an phận thủ thường sống cũng không sợ cái gì, nói không chừng trưởng công chúa đối với Tam Mộc là quan ái chiếu cố thôi, dù sao cũng là tỷ đệ ruột.

Nghĩ như vậy trong lòng Hắc Muội sáng tỏ thông suốt, Tam Mộc rõ ràng đã cảm giác được cảm xúc của nàng, liền trấn án, bốn người thế này mới chuẩn bị vào trang.

Thực hiển nhiên đó là một thôn trang xây dựng vô cùng chu đáo, thiết bị kiến trúc rất hoàn thiện, nhìn vào khí thế ngất trời.

Ruộng tốt mênh mông bát ngát, bằng phẳng trong ngày mùa tràn ngập tươi tốt, một mảnh đồng ruộng lớn bị cắt thành từng khối chỉnh tề, khe rãnh đồng ruộng nước chảy róc rách, mỗi khe rãnh đều có nông nhân đang bận rộn.

Liễu Phượng Nhi giới thiệu, thôn trang này là nằm trên khối đất cao nhất Thanh thành, bởi vì xung quanh đều gần hồ, một năm bốn mùa cũng không thiếu nước, chính giữa còn có một con kênh nước sâu, hình thành rãnh thoát nước vô cùng thuận lợi.

Dọc theo xe ngựa tiến đến trung tâm, ở trước đỉnh núi râm mát, Liễu Phượng Nhi nói, "Đây là thôn trang Bạch gia xây dựng."

Thôn trang này được xây dựng vô cùng kỹ lưỡng, phân làm ba tầng, xung quanh là nhà cửa thấp bé, cửa phòng đều hướng bên ngoài, hình thành tường vây, chỗ cửa lớn có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, thấy ngựa và xe la chạy nhanh tới hỏi.

Tam Mộc trực tiếp báo danh, nam nhân kia vừa nghe lập tức quỳ xuống, "Lý Đại Não bái kiến ông chủ mới."

Liễu Phượng Nhi đối với Hắc Muội thấp giọng nói, "Hắn là phụ trách quản lý thôn trang, trước kia vẫn là hắn đi liên lạc với Bạch gia."

"Hắn làm người như thế nào?"

"Là người khôn khéo chịu khó !"

Tầng thứ hai chính là kho lúa, vì phòng cháy phòng trộm, kho lúa đều độc lập, xung quanh ba thước không có bất luận cây cối gì, tất cả đều là cát, hướng lên trên là nội trang.

Tứ Nha nhìn những nhà cửa rất khác biệt hô to thật đẹp!

Nhà cửa làm đề được làm thật tinh xảo rất khác biệt, trách không được Liễu Phượng Nhi nói Bạch gia trước kia vào mùa hè nóng bức sẽ tới nơi này nghỉ ngơi một thời gian.

Hai tầng tiểu lâu tất cả đều làm bằng gỗ, hơn nữa ba mặt tiểu lâu vây quanh một dòng suối, nước trong suốt róc rách chảy, trung gian tất cả đều là hoa cỏ dây leo, giờ phút này đang xanh um tươi tốt.

"Nhị tỷ, phía sau còn có một cái gì thật lớn a!"

Tứ Nha ở phía sau viện hô, các nàng đi qua vừa thấy thì ra là một ngọn núi lớn, bên kia núi là một hồ nhỏ, xung quanh đều là bụi hoa cỏ thấp, đặc biệt đẹp.

Hắc Muội cao hứng cùng Tứ Nha khắp nơi nhảy lên, Tam Mộc nhìn thấy hé miệng cười không ngừng.

Liễu Phượng Nhi cùng Tứ Nha ở phía trước chờ Lý Đại Não, triệu tập tá điền trong thôn trang lại ra mắt ông chủ mới.

Hắc Muội và Tam Mộc hai người lên lầu nhìn xem, bên trong tiểu lâu vô cùng đầy đủ, vật dụng gia đình đều có, chỉ là giường không có đệm chăn mà thôi.

"Đêm nay chúng ta ở đây ngủ một đêm đi!" Tam Mộc nói.

"Được!" Hắc Muội vui vẻ đáp ứng.

Đợi cho người đến đông đủ, mới phát hiện trong thôn trang không có bao nhiêu người, Lý Đại Não giải thích nói lúc đầu trong thôn trang có phân nửa người là ký khế ước bán mình, thời điểm Bạch gia bán thôn trang cũng bán cùng, còn lại hơn hai mươi người đều là tá điền phụ cận trong thôn.

"Để Liễu Phượng Nhi cùng Tứ Nha ở lại chỗ này điểm danh, chúng ta đi phía sau xem chút!" Tam Mộc cười tủm tỉm nói.

Hắc Muội vốn muốn tự mình điểm danh, sau đó lại nghĩ Liễu Phượng Nhi quen thuộc hơn, lại nói nếu nàng có chuyện để làm hẳn là cũng vui vẻ chút đi, vì thế trực tiếp phủi tay.

"Đi nơi nào a?" Hắc Muội hỏi, Tam Mộc lôi kéo nàng đi thắng phía Nam.

Triền núi tựa như vùng ngoại ô, thật sự xinh đẹp.

Đi xuyên qua cây cối là một dòng suối, dòng suối trước sân chính là đến từ đây, ở trong này tụ tập thành một thác nước trong, xanh xanh lục lục.

"Sao chàng biết ở đây có thác nước?"

Tam Mộc nhìn Hắc Muội kinh ngạc đắc ý nhíu mày, "Có muốn uyên ương nghịch nước không?"

Hắc Muội cả kinh nhìn Tam Mộc, "Chàng điên rồi?"

Tam Mộc khiêu khích nhìn nàng một cái, hai mắt kích động đến trong suốt, liền như vậy trực tiếp bắt đầu cởi áo cùng thắt lưng, Hắc Muội nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

Cứ như thế ở dưới ánh nắng chói chang, thân hình cao to lực lưỡng, trực tiếp lộ ra trước mắt Hắc Muội, nàng vội vàng rũ mắt xuống, trong lòng như dòng suối trước mắt chảy róc rách.

Nàng một mặt ửng hồng, tâm hoảng ý loạn, dung nhan tuấn tú của hắn lại không gợn sóng không sợ hãi.

"Xuống giúp ta!" Giờ phút này dung mạo Tam Mộc phá lệ mị hoặc.

Hắc Muội còn chưa kịp nhăn nhó đã bị Tam Mộc một phen kéo vào trong nước, quần áo nàng ướt đẫm, hắn thoải mái lột ra, thân thể của nàng từng chút lộ rõ, nàng nhất thời lui vào trong nước, lại che giấu không được hai khỏa ngực mượt mà trong nước, dung mạo e lệ, nàng xấu hổ quay đầu nhìn nơi khác, Tam Mộc lại một phen ôm thắt lưng mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng chậm chạp giúp nàng tắm rửa.

"Quần áo ẩm ướt một lát thế nào trở về hả!" Hắc Muội thấp giọng nói.

Tam Mộc không thèm để ý, ở bên tai nàng khe khẽ nói, "Chờ chúng ta xong việc sẽ khô!"

"Xong việc gì ?" Lời vừa ra khỏi miệng liền biến mất trong môi hắn, bàn tay như ngựa quen đường cũ ôm lấy khỏa ngực mềm mại ấm áp, trằn trọc liếm mút.

Hắc Muội nhất thời e lệ hết chỗ nói, song cổ tay chỉ có thể ôm bờ vai trơn bóng kiên cố của hắn, xấu hổ giấu mặt vào gáy hắn, thừa nhận nhiệt tình cướp đoạt của hắn.

"Đừng, đừng —— " Trong nước Hắc Muội vô lực thừa nhận.

Thật vất vả bị buông ra, Tam Mộc lại đem nàng từ trong nước một phen ôm lên, chọc cho nàng thấp giọng kêu sợ hãi lui vào lòng hắn che đậy cơ thể trần trụi.

"Tam Mộc, sẽ bị người khác trông thấy....."

Bên bờ đang có một đống cỏ khô nhỏ, tựa vào hai cây, Tam Mộc buông nàng ở trên đống cỏ khô, nằm sấp lên, cười đến nhất định phải được, "Ta hiện tại quản không được nhiều như vậy !"

Nói xong, cúi đầu phải ngậm lấy bộ ngựa sữa không tỳ vết, miệng phun ra nuốt vào liên tục, trước ngực đỏ bừng như đoá hoa chậm rãi đứng lên, đối mặt Hắc Muội hạ thân đã ẩm ướt hắn mị hoặc cười, tách hai chân nàng ra, đỉnh cực nóng đi vào nơi tư mật, chậm rãi luật động, tốc độ càng ngày càng tăng, cho đến khi nàng kêu rên tha thứ khàn cả họng, hắn mới đỉnh thêm vài lần, bắn ra hết thảy tinh tuý trong người nàng.

Hắc Muội cảm thấy Tam Mộc thật sự quá lớn mật, cứ như vậy dưới ban ngày ban mặt, nàng hai má đỏ bừng, đôi mắt nhắm chặt cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt thâm thúy chăm chú của hắn.

Hắn luôn xuất kỳ bất ý như vậy, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.

(xuất kỳ bất ý : đánh bất ngờ)

"Xem, quần áo đã khô đi!" Tam Mộc cười như mèo trộm được cá.

Lúc hai người trở lại sân, người đã tản đi, Liễu Phượng Nhi cùng Tứ Nha đang chờ bọn họ về ăn cơm.

"Nhị tỷ, quần áo tỷ thế nào nhiều nếp nhăn như vậy ?" Tứ Nha nhìn Hắc Muội hỏi, mặt nàng hồng thấu nữa trời, cũng không dám nhìn người khác.

Cố tình Tứ Nha vẫn truy vấn.

Liễu Phượng Nhi kéo nàng nói, "Vừa mới không phải kêu đói sao? Còn không mau đi ăn cơm đi."

Tứ Nha vừa định rời khỏi, Hắc Muội mới chuẩn bị thở ra một hơi, Tam Mộc khẽ nói, "Cho tỷ muội nhiều cơm một chút, nhị tỷ muội hôm nay thực vất vả!"

"Vì sao vất vả?" Tứ Nha nghi hoặc hỏi, Hắc Muội tức giận trừng Tam Mộc, Liễu Phượng Nhi cúi đầu buồn cười.

Hắc Muội thực sự cảm thấy giờ phút này xấu hổ vô cùng, cố tình Tam Mộc lại nói thêm một câu, "Nhị tỷ muội cũng sắp làm nương !"

Hắc Muội nghiêm mặt thấp rủa, "Còn nói bừa!" Tức giận muốn đánh hắn, Tam Mộc một phen siết chặt nàng, trước mặt Liễu Phượng Nhi cùng Tứ Nha dường như muốn hôn nàng, làm nàng sợ hãi, vội vàng cách hắn rất xa.

Đêm đó trăng sáng sao mờ, ngoài cửa một mảnh ánh sáng nhu hòa, cùng ánh nến đung đưa hoà lẫn.

Hắc Muội đang trải ga giường, Tam Mộc bỗng nhiên vô cùng kỳ quái nói, "Dưới giường sao có rơm rạ ?"

Hắc Muội xốc lên vừa thấy, phía dưới thật sự lót rơm rạ, đây là kiểu giường cỏ cổ xưa nhất, nhìn rơm rạ Hắc Muội lập tức nghĩ đến tình cảnh lúc giữa trưa hai người ở sườn núi trên đống cỏ khô triền miên.

Tam Mộc có hứng thú nhìn giường cỏ, chuyển động đến bên Hắc Muội, thừa dịp nàng không chú ý từ phía sau một phen siết trụ thắt lưng của nàng, một tiến vào cổ áo, lại xoạt một tiếng kéo vạt áo nàng ra.

"Tên sắc lang này!" Hắc Muội bỏ xuống chăn còn chưa trải xong, muốn giơ tay ở trên má hắn hung hăng nhéo một cái, cũng mượn cơ hội báo thù việc giữa trưa hắn trêu chọc nàng trước mặt Liễu Phượng Nhi cùng Tứ Nha, nhưng vừa tiếp xúc với hai má bóng loáng ấm áp của hắn, dưới ánh đèn khuôn mặt hắn tuấn mỹ như ngọc, nàng rốt cuộc chỉ lướt nhẹ.

"Cha bảo ta cần ra thêm sức, hôm nay cũng không phải nàng không nghe được!" Tam Mộc tà nịnh nói.

Hắc Muội vừa nghe không nhúc nhích nữa thấp giọng hỏi, "Chàng có phải muốn đứa nhỏ không?"

"Ta không vội, ta sợ nàng gấp!" Tam Mộc vừa nói xong, chôn ở trong lòng nàng phốc xuy nở nụ cười.

Hắc Muội rất ngượng ngùng nói, "Ta cũng không gấp!"

"Nhưng ta hiện tại gấp! Không được nàng sờ sờ!" Nói xong hắn lôi kéo tay nàng tìm được nơi đó của hắn, cứng rắn vô cùng, nóng bỏng khiến nàng mặt đỏ tim đập.

Xúc cảm như vậy, cả kinh Hắc Muội không nói gì nhìn trời, "Chàng thật sự là....."

Đối mặt ánh mắt long lanh của hắn lòng Hắc Muội như có nai con chạy loạn, tay hắn đã thực sự không chịu khống chế từ hai luồng mềm mại trước ngực dần dần lướt xuống phía dưới.

Hắc Muội dừng một chút, rất nhanh không cốt khí hóa thành một bãi nước, làm sao còn tìm được vẻ mặt nghiêm túc nửa khắc trước.

Lâm Tam Mộc đẩy nàng ngã lên giường hỗn độn cỏ và chăn, tinh tế hôn môi và gáy nàng, ngẫu nhiên mang theo vài phần thô lỗ cắn cắn, làm cho nàng thở dốc hừ hừ, sau đó mới ôn nhu liếm mút, dùng mọi cách đùa bỡn khoả ngực mềm mại, trên người nàng là đủ loại dấu vết xanh xanh tím tím giữa trưa triền miên để lại, mang theo một loại kinh diễm bắt mắt.

"A!" Hắc Muội mở to hai mắt, giữa trưa vừa mới trải qua một lần thân thể giờ phút này càng thêm mẫn cảm, cảm giác mãnh liệt đáng sợ, tay gắt gao bóp chặt mép giường, nàng cắn môi không cho chính mình kêu ra tiếng.

Tam Mộc cúi đầu cho nàng một cái hôn trấn an, hàm hồ nói, "Hô lên đi! Ta thích âm thanh của nàng."

Hắc Muội vừa thẹn lại ngọt ngào, nghĩ một tầng trên lầu cũng chỉ có hai người bọn họ, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng kích thích, nhất thời tâm huyết dâng trào ngẩng đầu chủ động hôn hắn, đầu lưỡi nhiệt tình trằn trọc quấn lấy đầu lưỡi hắn, đối mặt với Hắc Muội chủ động Tam Mộc trầm thấp thở phì phò, ánh mắt hơi chút thay đổi, phía dưới nàng đã bị hắn dùng tay làm đến cao trào sau đó mới tiến vào, dưới tiến độ càng lúc càng nhanh, cả hai đều bị khoái cảm cực đại nhấn chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro