Chương 83: Tập võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì nhà chỉ có một giường cho khách, Tam Mộc cùng Hắc Muội liền vội vàng trở về nhà lúc hoàng hôn, hơn nữa ngồi hắc mã cũng không mệt.

Phùng Quý cùng Béo Nha, Tứ Nha liền lưu lại hôm sau chia bánh kẹo cưới xong mới về thôn Đại Diệp.

Cáo biệt vợ chồng Cát Tường liền hướng thôn Đại Diệp về.

Về nhà cũng không có chuyện gì, Hắc Muội cùng Lâm Tam Mộc một trước một sau ngồi ở trên ngựa lắc lư, dù sao cũng không gấp, Hắc Muội vẫn không để Lâm Tam Mộc uống rượu, chính nàng thật ra uống một ít.

Đi hơn nửa đường sắc trời đã dần dần tối, khói bếp lượn lờ, ánh trăng dần dần lên, gió lạnh thổi qua thích ý vô cùng.

Hơn nữa hôm nay tâm trạng vốn vô cùng thoải mái, hiện tại lại nhẹ nhàng.

"Tam Mộc, chàng nói chúng ta làm một nông dân sống thế nào?!"

Tam Mộc khẽ cười cúi đầu nhìn nàng, "Thích ý!"

"Ta cũng cảm thấy vậy, tuy rằng không có đại phú đại quý, nhưng chỉ cần không thiếu ăn thiếu uống, người một nhà vô cùng vui vẻ và hoà thuận vậy thật hạnh phúc!"

Nói xong Hắc Muội còn duỗi duỗi cánh tay, nhìn về phía trước có chút ánh lửa, thôn Đại Diệp đã bắt đầu thắp đèn.

Tam Mộc bên môi lộ vẻ tươi cười tùy ý, trong mắt đều là nhu hòa.

Bởi vì đi rất chậm, khi trở lại thôn, rất nhiều nhà đã đóng cửa tắt ngọn đèn.

Hai người không nhanh không chậm về nhà, vừa mới dẫn ngựa vào sân, Lâm Tam Mộc bỗng nhiên cảm thấy dưới chân bị kiềm hãm, rất nhanh vọt tới bên trái, Hắc Muội vội vàng đuổi kịp xem chuyện gì.

Xung quanh sân vốn chính là hàng rào trúc cao bằng một người, phía trên được vuốt nhọn, bên trái xếp một ít củi đốt, mặt trên là ít rơm rạ làm mái nhà, cho nên ở đây vốn không có hàng rào, nếu từ chỗ này vào sân là thích hợp nhất.

Một tiếng động vang lên, hình như có cái gì ngã xuống đất, một đoàn đen thui, tựa hồ là một người.

Hắc Muội còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tam Mộc đứng ở một bên vươn tay vỗ vào người hắc mã, hắc mã đột nhiên chấn kinh nhất thời kêu to nhảy lên phía trước vài bước, theo sát sau một trận hô trời kêu đau.

Hắc Muội vừa nghe âm thanh này nhất thời trong lòng minh bạch, người nọ là Diệp Nhị Cẩu hạ thôn, tên Nhị Cẩu này ở thôn Đại Diệp người gặp người ghét, chuyên môn làm chuyện trộm đạo, nhưng bởi vì ông nội hắn từng là lý chính, cho nên mọi người cũng cho hắn chút mặt mũi.

Đợi cho Hắc Muội trói hắn để ở nhà chính, cầm đèn vừa thấy, chân Diệp Nhị Cẩu đã bị vó ngựa giẫm gãy.

Giờ phút này nhìn Nhị Cẩu ôm chân tê tâm liệt phế kêu đau nàng thật lòng cảm thấy so với Lâm Tam Mộc nàng đã nhân từ như bồ tát.

Nhị Cẩu vốn chỉ có thể làm càn ở hạ thôn, người thượng thôn cũng không cho hắn mặt mũi, nhưng gần đây hắn thấy nhà Hắc Muội trở nên giàu có đã sớm động tâm tư, thừa dịp lần này Cát Tường xuất giá, hắn nghĩ đêm nay nhà Hắc Muội có lẽ không có người, vì thế chờ trời tối tiến vào kiếm chát.

Nào biết vừa vặn đụng phải Lâm Tam Mộc và Hắc Muội, hơn nữa Lâm Tam Mộc là ai chứ, tiếng vang thế nào có thể giấu diếm được lỗ tai hắn, vì thế này Nhị Cẩu bi đát.

Bởi vì ban đêm Hắc Muội không muốn đánh thức mọi người, trực tiếp đem Nhị Cẩu đánh vài cái quăng ra sân, hắn kêu thảm bò về nhà, nếu không có tiền trị chân hắn sẽ bị phế đi.

Bất quá Hắc Muội cũng không sợ, nàng không tin Nhị Cẩu dám khai ra.

Trở lại trong phòng, Lâm Tam Mộc nói, "Có cần đem rào trúc đổi thành tường đá không?!"

"Làm chi!"

"Như vậy an toàn hơn!"

"Ta không sợ, rào trúc được rồi, hơn nữa, không phải còn có chàng sao! Sợ gì!" Hắc Muội một bên vuốt tóc rối một bên tùy ý nói.

Lâm Tam Mộc nghe nàng nói "Không phải còn có chàng sao!" hiện lên ý cười, đang chuẩn bị đi ngủ, lại bị Hắc Muội ngăn cản.

"Thế nào, đã quên chuyện đáp ứng ta à."

Hiển nhiên nàng nói là chuyện tập võ.

"Ta nghĩ xong rồi, vì để bí mật mỗi đêm chàng dạy ta ở trong phòng, "Hưng trí bừng bừng nói xong, lại lấy ra một bộ quần áo, "Xem, quần áo ta cũng chuẩn bị xong !"

Lâm Tam Mộc vừa thấy, thật đúng là, quần áo này rõ ràng là đã thay đổi nguyên bản, phía trên gọn gàng, phía dưới là quần, cổ tay áo đều buộc chặt.

"Nhìn xem, ta đặc biệt làm cho tập võ, "Nói xong Hắc Muội mặt mày hớn hở ra sau thay quần áo.

Thay xong vừa thấy, thật đúng là rất vừa người, Hắc Muội cảm giác có chút giống đồng phục vận động, thoải mái lưu loát hơn, vẫy vẫy tay chân làm mấy vận động kỳ quái cho nóng người.

Khiến Lâm Tam Mộc nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, nếu mặc quần áo này tập võ đúng là chỉ có thể lén lút buổi tối tập trong khuê phòng, bởi vì quần áo này thật sự là...

Hắc Muội xoay cánh tay xoay chân, hai tay duỗi ra, ưỡn ngực hóp bụng nhất thời đường cong nhấp nhô thướt tha, uốn éo thân mình, thắt lưng mảnh khãnh lưu loát, phía dưới cái mông rất tròn no đủ, hai chân thon thả, kiện mỹ.

"Mau dạy đi!" Hắc Muội không kiên nhẫn thúc giục.

Lâm Tam Mộc không muốn dội nước lạnh vào nàng, ho khan một cái, lên tinh thần bắt đầu dạy nàng đánh một bộ quyền pháp đơn giản nhất.

Bởi vì chỉ dạy mấy thứ nhỏ nhặt nhất, vài cái động tác như vậy, Hắc Muội tựa hồ học rất nhanh, không đến một khắc đã nhớ kỹ chiêu thức, còn rất giống khuông giống dạng.

Qua gần một canh giờ nàng vẫn hào hứng, đã ra mồ hôi cũng không thấy kêu mệt, Lâm Tam Mộc ở bên cạnh thỉnh thoảng lại chỉ đạo động tác.

Lại một lát sau, Hắc Muội càng thuần thục, vì thế đứng một bên đánh, bởi vì chiêu thức thuần thục toàn thân đều di chuyển, dưới ngọn đèn đem bóng dáng thiếu nữ uyển chuyển của nàng toàn bộ chiếu vào trên vách tường, Tam Mộc nhìn có chút thất thần.

"Tam Mộc, ta đánh thế nào!" Hắc Muội đánh xong mấy chiêu cảm giác trên người khí nóng cuồn cuộn, thần thái sáng láng hướng về phía Lâm Tam Mộc nói chuyện, một bên tùy ý mở cổ áo tán khí nóng, vẻ mặt thì thuần khiết trông mong nhìn Lâm Tam Mộc.

Lâm Tam Mộc bỗng nhiên cảm thấy đêm thu thật sự khô nóng, gắt gao nhìn Hắc Muội còn đang không ngừng kéo quần áo, chậm rãi đến gần, cúi mắt nhìn nàng, mắt đào hoa bỗng nhiên tối đen khó lường như chim ưng, nhìn chằm chằm nàng, "Nàng đây là đang khảo nghiệm năng lực tự kìm chế của ta sao?"

Nói xong xoay người vào phòng tắm xối nước lạnh, lưu lại Hắc Muội mặc danh kỳ diệu vô tội.

Cuối tháng mười xem như cuối mùa thu, đông chí sắp đến, nông thôn tràn ngập trong bầu không khí mùa đông, thu gặt rơm rạ, đào khoai tây, chuẩn bị hạt giống mùa đông.

Phía sau núi từng trận gió thu, một đêm đã có một tầng lá thông khô, dùng cái cào, cào đem về nhà nhóm lửa rất tốt, bình thường có mấy nhà còn luyến tiếc dùng, thẳng đến qua năm mới mới dùng.

Béo Nha và Tứ Nha bởi vì không cần cày cấy, mỗi ngày hướng trên núi chạy, ban ngày sẽ gánh về một sọt, bởi vì có con la chở cũng mau chút, vài ngày đã cào rất nhiều lá thông đặt trong chuồng ngựa.

Mà Phùng Quý hiển nhiên cũng ngồi yên không được, ông mang theo sài đao lên núi chẻ củi, thứ nhất dùng để đốt, thứ hai vì chuẩn bị làm than sưởi ấm cho mùa đông.

Hắc Muội ngược lại cái gì cũng không cần làm, ngoại trừ để ý vườn rau mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn, thời tiết này đúng là lúc bồi bổ, mỗi ngày nàng hầm canh cho cả nhà ăn.

Ban ngày mang theo Lâm Tam Mộc đi hái các loại trái cây, buổi tối ăn cơm xong thì vội vã kéo Tam Mộc trở về phòng tập võ.

Thấy Hắc Muội và Tam Mộc như hình với bóng, như keo như sơn, Phùng Quý rất cao hứng, ngày ôm tôn tử sợ là không xa nữa.

Mùa đông đúng là mùa quả hồng cùng hạt dẻ chín.

Lá cây hồng tất cả đều rụng, những quả hồng vàng óng trĩu nặng đầu cành, toàn bộ ánh vàng rực rỡ khiến nhánh cây đều áp cong xuống.

Cây hồng được trồng trên một sườn dốc gần nhà Hắc Muội.

Bởi vì quả hồng không giống hoa quả khác, quả hồng chỉ cần chín thì lập tức đều chín, không ăn sẽ hư.

Cho nên Hắc Muội không vội hái, mỗi ngày dưới tàng cây nhìn một đám hồng trên cây, cầm ná, đặt một viên đá lên đối với trái cho rằng đã chín nhắm bắn ngay, nếu thực sự chín sẽ dễ dàng bị bắn rớt, nếu chưa chín thì khó mà rớt xuống.

Nếu quả hồng chín đó rơi xuống sẽ bẹp thành một bãi bùn vàng, nhưng có Lâm Tam Mộc a, tiếp được không là vấn đề.

Phía sau núi lại là một mảnh hạt dẻ.

Trên núi mấy cây hạt dẻ bộ dạng thập phần cao lớn, lá nối thành một hàng, hàng năm trong thôn rất nhiều người đều cầm cây trúc thật dài ở dưới tàng cây đánh hạt dẻ.

Hạt dẻ rớt xuống, người phía dưới cầm túi chạy nhanh lượm.

Những hạt dẻ lột xong cho vào trong chảo chứa cát để rang, sau đó đem đến trong thành để bán, có thể bán được ít bạc trở về. Còn có người trực tiếp phơi khô lưu trữ qua năm mới hầm canh ăn.

Hắc Muội rất thích ăn hạt dẻ sống.

Phùng Quý đánh hạt dẻ đã được hai giỏ to về nhà, Hắc Muội còn ngồi dưới tàng cây không chịu đi, nghĩ hiện tại liền đến miệng.

Lâm Tam Mộc buồn cười nhìn nàng tham ăn, lại sợ nàng bị vỏ vỏ hạt dẻ đâm.

Hắn ôm một đống lông tròn tròn có gai (là tầng vỏ nhọn bên ngoài ngoài cùng hạt dẻ) đến dưới chân nàng. Tựa hồ muốn nhìn xem nàng ăn thế nào.

Tầng vỏ nhọn bên ngoài ngoài cùng hạt dẻ:

Hắc Muội cho hắn một ánh mắt đắc ý, bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu.

Nàng cầm lông tròn tròn có gai, để trên mặt đất, duỗi chân liền dẫm nát phía trên dùng sức chà xát.

Sau đó lại cầm lấy một cục đá nhọn, trực tiếp nện xuống, chẳng những lông tròn tròn lộ ra hạt dẻ màu đỏ bên trong, còn đem tầng xác cứng thứ hai mở toang, lộ ra thịt hạt dẻ màu vàng.

Lấy ra trực tiếp ăn, vừa giòn lại mềm, nàng ăn ngon lành.

Lâm Tam Mộc nhìn nhìn cũng học theo, nhưng hắn hiển nhiên không thuần phục bằng Hắc Muội, nửa ngày còn chưa vào được miệng, Hắc Muội nhìn thấy cười ha ha, cuối cùng lột một hạt đưa miệng hắn.

Lâm Tam Mộc chưa từng ăn qua hạt dẻ. Ăn đến một phen tư vị khác.

Về đến nhà, Phùng Quý và Béo Nha mang bao tay sợi bông, cầm kéo vô cùng thuần thục cắt bỏ tầng vỏ nhọn bên ngoài hạt dẻ.

Hắc Muội đem hạt dẻ đặt ở nhà chính hong gió vài ngày.

Hạt dẻ rất dễ sinh sâu, làm như vậy có thể bảo tồn, lớp vỏ nhung của hạt dẻ cũng thập phần khó lột, hong gió vài ngày lớp vỏ sẽ đặc biệt dễ lột.

Người một nhà nói nói cười cười ngồi vây quanh lột hạt dẻ.

Năm rồi nhà Hắc Muội ở trên núi đánh hạt dẻ đều bán lấy tiền, năm nay có thể ăn thật sự là rất vui.

Đặc biệt là Tứ Nha, nghe được ăn ánh mắt liền tỏa sáng, lột càng hăng say.

Sáng sớm hôm nay Phùng Quý đã giết gà.

Gà cổ đại bởi vì đều ăn tạp, lại nuôi thả, nên rất béo mập.

Tứ Nha cướp phần nhóm lửa, Hắc Muội đặt nồi lên làm món gà hầm hạt dẻ.

Hôm nay đông chí, ăn gà hầm xem như thuốc bổ dinh dưỡng nhất. Giữa trưa mọi người đều ăn đến mồ hôi đầy mặt.

Bởi vì chỉ hầm nửa con gà, Hắc Muội gắp cho cha nàng cái đùi gà duy nhất, Phùng Quý lại gắp cho con rể, Lâm Tam Mộc lại gắp cho Tứ Nha, Tứ Nha cũng biết lễ, muốn gắp lại cho cha, cuối cùng vẫn là Tứ Nha ăn.

Còn lại nửa con gà Hắc Muội định đem theo hạt dẻ đưa đến trấn cho Lâm thúc và Cát Tường ăn.

Vì thế ăn cơm trưa xong Tam Mộc cùng Hắc Muội liền mang theo gà, cưỡi ngựa đi trấn, nào biết lúc vào trấn đã gặp một chuyện, khiến người ta mặt đỏ tim đập xấu hổ.

~~~~~~~~~~~~~<3

Chuyện gì mà mặt đỏ tim đập vậy:))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro