Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tối Hôm qua thức khuya, sáng nay lại dậy sớm nên trông hai đứa nó ý như hai con gấu trức sổng ra từ sở thú vậy.
Tại biệt thự nhà họ Park, ông quản gia thấy hai đứa nó về thì liền bước đến chào hỏi:
- Hai thiếu gia về rồi hả? Sao trông hai người mệt mỏi vậy? Bộ có ai không cho hai người ngủ à? - Ông quản gia lo lắng.
- TẠI CẬU/ ANH TA. - Cả hai đồng thanh.
- À thì ra là vậy! - Ông quản gia gật đầu rồi khẽ cười
- KHÔNG PHẢI VẬY! - Đồng thanh
Tối hôm đó lại tiếp tục điệp khúc mang tên Kyungsoo làm Chanyeol giận đến xì khói. May mà có ba mẹ chồng nó ở nhà chứ nếu không thì... Bát đĩa cứ thay nhau mà hạ cánh trên đầu nó.
Sáng hôm sau, Chanyeol chở nó đến trường. Trên đường đi, tuyệt nhiên anh chàng không nói lấy nửa lời.
Xe dừng lại, nó bước xuống và quay lưng lại, khẽ nhíu mày:
- Tôi xin lỗi! Lần sau tôi sẽ không nói về Kyungsoo trước mặt anh nữa... mà... tôi chỉ nói... sau lưng anh thôi à! - Nó cười thật tươi.
Nhìn nó là Chanyeol cũng không nhịn được cười và cậu đã cười đáp lại. Nụ cười của cậu đã rơi và tầm ngắm của một người, không ai khác đó là Kyungsoo. Lần đầu tiên Chanyeol cười với người khác... không phải là Kyungsoo...
Nó bước vào lớp, ngày đầu tiên chính thức nhập học.
– Các em, đây là Baekhyun, học sinh mới của lớp ta, các em cố gắng giúp đỡ bạn nhé! – Cô giáo giới thiệu.
– Baekhyun lại chỗ Tao ngồi nghen em! – Cô giáo nói nhỏ nhẹ.
– Vâng ạ! – Nói rồi, nó xách cặp bước xuống theo hướng tay chỉ của cô giáo.
– Chào bạn, mình là Tao, rất vui khi gặp bạn. – Cậu bạn cùng bàn thân thiện chào hỏi nó.
– Mình là Baekhyun, nói thật mình còn lạ lẫm với ngôi trường này lắm, mong bạn giúp đỡ. – Nó cười tươi rói.
Thế là nó và Tao trở thành hai người bạn. Tao là một cậu bé tốt bụng nên nó rất mến Baekhyun.
Giờ ra chơi, Tao rủ nó xuống căn-tin.
Ở đó đang có một đám nổi loạn, Tao kéo nó bước đến xem thì bắt gặp Sehun cùng hai tên con trai khác và... chồng nó đang bị vây quanh bởi một đám con gái, cứ y như kiến bu kẹo vậy. Vừa định toan bước đi thì bị Sehun gọi giật lại:
– Baekhyun kìa!
Cả đám... kiến quay lại nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục vây quanh 4 cây kẹo ngon.
– Hình như Sehun gọi tên bạn đó. – Tao thì thầm vào tai nó.
– Sao bạn biết tên ảnh? – Nó tò mò.
– Trời, chỉ có đứa mù mới không biết tên Sehun. – Tao ra giọng đàn anh.
– Baekhyun sao chạy vội vậy? – Sehun chạy đến vỗ vai nó.
– Ai chạy chứ? – Nó vênh mặt.
– Cậu đến đây làm gì? – Chanyeol lạnh lùng hỏi.
– Ơ hay, tôi đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì đến một số người. Hứ! – Nó hừ mũi.
– Này, bạn quen họ à? – Tao hỏi.
– Không dám, tớ làm sao đủ "đẳng cấp" quen được mấy người giàu mà bày đặt phách lối đó – Nó nói giọng mỉa mai và cố ý để Chanyeol nghe thấy.
– Này, cậu đang nói ai vậy hả? – Suho, một thành viên trong hội EXO-K lên tiếng.
– Tôi đâu có nói anh, bộ anh có tật giật mình hả? – Nó chu mỏ.
Bộ dạng của nó làm mấy chàng trai bật cười, trừ một người
– Cậu đừng quên chữ ký của cậu đã yên vị ở đâu đấy! – Chanyeol đút tay vào túi.
– Tôi đâu có quên, mà nếu có quên thì cũng có sao? Anh định đem tôi ra pháp trường chắc?
– Cậu dám...- Chanyeol nổi giận.
- Anh thấy có việc gì là tôi không dám chưa? – Nó vênh vênh.
– Tôi nói cho cậu biết trước, cậu mà dám để lộ điều gì thì.... – Chanyeol chưa nói hết câu thì nó đã nhảy vào nói phụ.
– ....thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu chứ gì? Tôi cũng đâu có cần anh tha. Xí – Quay sang Tao – Về lớp đi, ở lại đây ăn mất cả ngon à!
Nói rồi nó ngúng nguẩy bỏ đi.
Chanyeol đứng đó với ba chàng trai còn lại của hội EXO-K. Xiumin lên tiếng:
– Chà! Lần đầu tiên thấy Chanyeol bị cậu ấy ép chạy vào...ngõ cụt đó nghe!
– Ai vậy? Suho tỏ vẻ thích thú.
– Vợ sắp cưới hả? – Sehun.
– IM HẾT COI! Vợ con gì. Các cậu có đầu óc không vậy? Cậu ta mà xứng làm vợ của tớ sao? – Chanyeol bực bội. Chiều hôm đó, Chanyeol bị ông nội ép phải... chở nó đi đến khu vui chơi.
- Sao anh không nói gì hết vậy? - Nó bắt chuyện khi thấy Chanyeol im như thóc kể từ khi lên xe.
- Im lặng là vàng. - Cậu nói mà không nhìn nó, giọng lạnh lùng hết mức có thể.
- Rộn ràng là kim cương. - Nó thi thơ đối đáp với Chanyeol.
- Tôi thích vàng hơn. - Đang có dấu hiệu nổi cáu.
- Nhưng kim cương quý hơn vàng - Nó cãi bướng
- Vàng đẹp hơn - Lý sự cùn khi mà... hết đường lý rồi
- Đồ không có mắt thẩm mỹ. - Nó phán một câu xanh rờn làm núi lửa cũng phải phun trào
- ĐỒ NHIỀU CHUYỆN CẬU KHÔNG NGỒI YÊN ĐƯỢC À?
- Thì nãy giờ tôi vẫn ngồi yên chứ có cử động gì đâu? Nó mở to đôi mắt ngây thơ vô số tội
- CON LẠY MẸ! MẸ NGỒI IM LẶNG CHO CON NHỜ! - Nó trở nhà mama của Chanyeol từ khi nào không biết.
- "Con" ngoan, "con" nói thế từ đầu thì có phải "mẹ" đã ngồi im rồi không? - Nó sảng khoái mặc cho Chanyeol Lắc đầu ngao ngán.
Tại khu Vui chơi.
Chanyeol đang đứng tại quầy mua vé thì chuông điện thoại reo lên
"Alô!"
"Kyungsoo nè! Cậu rảnh không, đi chơi với tớ đi?"
"Xin lỗi nhé bấy giờ tớ đang bận, lúc khác được không?"
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Tớ... tớ đang ở nhà giúp papa một số công việc."
"Ừ, tạm biệt, tớ cúp máy đây!"
"Tút... tút... tút..."
"Chanyeol, cậu tưởng tớ không biết gì sao?" - Một cậu con trai đang hướng ánh mắt từ tầng hai xuống quầy bán vé, nơi người con trai mà cậu yêu đang đứng bên cạnh... người khác. Bất giác, chân cậu bước theo
- Chanyeol, nhanh lên, tàu lượn sắp chạy rồi! - Nó kéo tay Chanyeol đi
- Ahhhhh! - Mặt nó tái mét, hét toáng lên khi tàu tăng tốc đột ngột. Bất giác, nó nắm chặt lấy tay Chanyeol. Cậu vẫn để yên vì một lý do rất đơn giản... nhìn nó sợ nên cũng thất tội nghiệp!!!
Hai đứa nó cứ tự nhiên "cầm tay nắm chân" mà đâu ngờ ở hàng ghế sau, một cậu con trai đang dõi theo từng hành động mà trái tim đau xót. Không ai khác đó chính là Kyungsoo.
- Sợ độ cao mà cũng bày đặt chơi trò tàu lượn, lỡ cậu chết thì ai chịu đây? - Chanyeol mắng.
- Anh chứ ai. Tôi bảo anh mua vé vào hồ bơi xem hải cẩu mà tâm trí anh để đâu lại mua vé tàu lượn
Thấy áy náy nên Chanyeol đã bỏ tiền túi ra mua vé vào hồ bơi để đền bù cho nó... khản giọng vì la hét.
- Anh tuyệt nhât nè. - Nó đánh chụt lên má Chanyeol rồi chạy biến vào trong hồ bơi, nơi có mấy con hải cẩu đang nhảy múa. Còn Chanyeol đứng đó, cậu đưa tay lên má, mặt nóng ran rồi khẽ cười và chạy theo nó.
Còn một người phải nhắc đến đó là Kyungsoo, cậu vẫn đi theo hai người đó và tất nhiên, cái kiss dễ thương của nó không thể qua khỏi mắt của Kyungsoo. Cậu ước giá như cậu không nhìn thấy thì biết đâu cậu sẽ không phải đau khổ như thế này...
Tuy nghĩ vậy nhưng trên tay cậu vẫn cầm tấm vé vào xem màn múa hải cẩu... chân cậu bước đi mặc dù biết mình sẽ đau.
- Anh xem nó nhảy kìa, con ở xa nhất ý, thất không, đẹp không? - nó ríu rít.
Chanyeol im lặng và cười.
- Đấy đấy, con kia kìa, nó bơi nhanh nhất nhỉ? Ôi nó lên bờ rồi, anh xem nó dẽ thương không? Có phải không? Tôi biết anh sẽ trả lời vậy mà! Woa! Tuyệt quá!... - Tự hỏi tự trả lời. Dù là độc thoại nhưng nó chả quan tâm.
- Chúng tôi có thể mời hai bạn xuống nước cùng không? - Người quản lý của mấy con hải cẩu ngỏ ý với nó và Chanyeol. Không cần biết Chanyeol thế nào, nó gật đồng ý cái rụp luôn làm Chanyeol ngao ngán nhưng phải bước theo nó.
Nó và Chanyeol cùng một số... cặp đôi khác nữa sẽ tham gia một trò chơi gọi là trò "Làm quen với chú hải cẩu". Sau năm phút, cặp đôi nào chiếm được nhiều thiện cảm của khán giả cũng như những chú hải cẩu khó tính sẽ giàng chiến thắng.
- Hải cẩu ơi! Mày cười một cái xem nào? Nó vừa đưa thức ăn vào miệng "người bạn mới" vừa thì thầm.
- Đồ ngốc, hải cẩu làm gì biết cười! - Chanyeol châm chọc.
- Có anh không biết cười đó. Mặt mày bí xị. - Nó xụ mặt.
Năm phút ngắn ngủi trôi qua. Chẳng cặp nào chiếm được cảm tình của hải cẩu nhưng nó vào Chanyeol lại chiếm được cảm tình của khán giả nhiều nhất nên dĩ nhiên phần thắng thuộc về hai tụi nó.
Hai đứa chụp ảnh chung với hải cẩu, còn được tặng một con gấu bông to đùng. Lúc ở trên xe, nó cứ cười mãi.
- Cười nhiều quá người ta tương điên bây giờ. - Chanyeol cau có
- Anh Đừng mơ lấy con gấu bông của tôi. - Nói nhỏ nhen.
- Tôi đâu phải con nít nữa đâu mà chơi gấu bông. Đồ trẻ con! - Chanyeol nhếch mép
Kyungsoo vừa về đến nhà đã chạy ngày vào phòng, úp mặp xuống gối và khóc nức nở. Những gì cậu chứng kiến ngày hôm nay quả thật là quá sốc. Quệt vội dòng nước mắt cậu lấy điện thoại ra bấm...
"Alô! Anh à?"
"Ừ, chuyện gì vậy em ?"
"Em khổ quá anh ơi, Chanyeol không thích em nữa rồi, cậu ấy bỏ em thật rồi!" - Cậu kể lể trong dòng nước mắt nhạt nhòa.
"Chuyện gì vậy kể anh nghe nào, nín đi"
"Chiều này... Híc híc..."
"Thôi được để anh làm cho ra nhẽ."
Sáng hôm sau, nó đến lớp với vẻ măt hớn hở.
- Bạn có chuyện gì vui vậy? - Tao hỏi nó.
- Không có gì! Hì! - Nó cười xòa.
- Tụi bây ơi thủ lĩnh hội EXO-M đang tiến về lớp bọn mình đó! - Một đứa con gái chạy từ noài vào, hổn hển thông báo.
Bỗng dưng trước lớp xuất hiện một đống nam sinh. Cả lớp nó trầm trồ và đồng loạt đứng dạy chào. Chỉ riêng mình nó vẫn ngồi
Một giọng lạnh lùng vang lên:
Ai là Baekhyun?
Vừa nghe nhắc đến tên mình, nó từ từ đứng dậy, nhìn thẳng vào người vừa hỏi:
- Là tôi, có gì không?
- Có chuyện cần tính toán với cậu ấy mà! Tên kia nói bằng giọng mỉa mai.
- Tôi nhớ là tôi chẳng nợ gì anh cả. - Nó thẳng thừng.
- Cậu không nợ tôi nhưng lại nợ em tôi.
- Em anh ư - Nó ngạc nhiên.
Sao? Sợ không dám ra đây gặp tôi à - Cười khẩy.
- Tôi chỉ sợ anh không dám cho tôi ra gặp ý chứ. - Nó nói khích làm tên kia tức điên lên.
Cả lớp lặng yên theo dõi từng bước chân của nó tiến về phía thủ lĩnh của hội EXO-M
- Sao? Tìm tôi có gì? - Nó hất mặt, tự tin quá trong khi Tao thì nơm nớp lo sợ thay cho nó.
- Sao thấy tôi không chào? - Cậu ta hỏi
- Việc gì tôi phải chào? Anh là gì cơ chứ? - Nó nói giọng cứ như khích tướng.
- Khác khen cho một cậu nhóc như cậu đấy! Cậu không sợ tôi sao?
- Đợi anh chết, biến thành ma, tự khắc tôi sẽ sợ anh thôi! Eo ơi, tôi sợ ma lắm ý. - Nó khoanh tay, nhìn thẳng vào mắt hắn ta mà nói nhưng... đôi mắt hắn... lạnh thật... lạnh hơn cả mắt chồng nó...
- Cậu... đừng ép tôi, tôi không muốn đánh người mới vào trường đâu. - Mặt hắn đỏ lự vì giận nhưng cố kiềm chế.
- Oh anh yên tâm, tôi không sợ đâu.
- Cậu tự tin quá rồi đấy.
- Tôi chỉ tự tin thôi, còn người quá là anh mới phải.
cả lớp được dịp rớt hết cả hàm ra ngoài. Cả trường SM ai chẳng biết thủ lĩnh hội EXO-M là người lạnh lùng thế nào cơ chứ. Hắn có thể làm mọi chuyện chỉ cần trong lòng hắn có lửa
- Đừng trách tôi không nói trước, vào đánh nó đi tụi bây. - Hắn thét lên giọng tóe lửa.
Còn nó, quả thật nó cũng hơi sợ, cứ tưởng hắn sẽ không giám nhưng sự thật bây giờ nó sắp phải ra trận... và dường như hình ảnh của cái giường bệnh đang hiện lên trên đầu nó
- Này anh cậy đông ăn hiếp yếu không thây nhục à? - Nó vẫn giữ giọng bình tĩnh.
- Chả phải lúc nãy cậu bảo cậu không sợ hay sao? - Hắn khẽ cười khi phát hiện bộ dạng sợ hãi của nó.
Cả bọn kia xông vào nó. Nó vung tay nắm lấy cổ tay một tên ở gần nhất, quật tên kia xuống sàn mặc cho hắn rên la. Tiện đà nó đá chân phải lùi sau, tặng cho tên đằng sau một cước "nhẹ như tựa lông hồng". Một tên khác chạy đến nắm lấy vai nó theo phản xạ tự nhiên, nó khẽ xoay mình, đá vào chân tên đó. Hắn ta siết mạnh tay hơn nữa, buộc lòng nó phải dùng biện pháp mạnh hơn để, nắm lấy tay tên kia mà xoay vai, quật hắn ngã ngửa.....
- Xem ra cậu cũng không dễ đối phó chút nào. - Tên cầm đầu nãy giờ vẫn đứng theo dõi trận đấu
Hắn bung tay cái tách, lập tức, cả bọn xông lên, kể cả mấy đứa đã bị nó đánh lúc nãy. Nó hối hận vì lúc nãy không ra tay mạnh hơn chút xíu nữa thì có phải bọn kia đã vào bệnh viện rồi phải không, ít ra thì số người phải đối phó lúc nãy cũng giảm đi đáng kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro