Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun trở lại phòng của hội EXO-K với dáng vẻ thẩn thờ.
– Sehun! – Chanyeol gọi lần 1.
-.....
– SEHUN! – Gọi lần 2 với âm lượng lớn hơn.
-.....
– SEHUN! – Gọi lần 3 ngay cùng lúc một cuốn sách giáng xuống mặt bàn trước mặt Sehun.
– Hả? – Sehun ngơ ngác.
– Mày ấm đầu hả? – Chanyeol sờ trán Sehun.
– Có cần đến bệnh viện không? – Xiumin lo lắng.
– Bệnh viện gì? Chuyển thẳng vào khoa điều trị thần kinh luôn. – Suho nhìn chằm chằm vào Sehun.
Sehun nhìn ba thằng bạn với một khuôn mặt không thể ngơ ngác hơn
– Không... không sao!!! – Sehun nói rồi đứng bật dậy, bỏ ra ngoài trước sự lo âu của mấy đứa bạn.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao số phận cứ muốn trêu ngươi con người như vậy? Nhưng quả thật... rất giống" Sehun đấu tranh tư tưởng.
– Anh cúp tiết hả? – Là cậu bé hồi sáng.
– Uk! – Sehun gật đầu rồi bước đi, Sehun không muốn nói chuyện với cậu bé.
– Tại sao cứ phải tránh mặt em như vậy? – cậu bé nói vọng lại nhưng cũng biết trước kết quả. Không một tiếng trả lời nào
Baekhyun vẫn còn lâng lâng vì cái cảm giác... sắp biết đạp xe đạp. Nó chạy vào phòng Chanyeol mà quên cả gõ cửa, cũng may là lúc đó... không có cậu ở trong phòng.
– Cậu làm gì ở phòng tôi? – Chanyeol đứng sau lưng nó từ nãy giờ.
– Tôi định vào... chúc anh ngủ ngon đó! – Nó viện cớ.
– Ặc..... ặc.... ặc.... tôi có nghe nhầm không? Thôi, vậy thì chúc đi. – Chanyeol trêu.
– Đừng có mơ! Anh nhớ chủ nhật này dạy tôi đi xe đạp đấy! – Nó nói rồi ngúng nguẩy bước về phòng.
Những ngày sau đó diễn ra bình thường. Nó và Chanyeol bớt "hành hạ" cả nhà bởi những vụ kinh thiên động địa hơn. Tao và Kris... umk... có lẽ vẫn chưa thể gọi là tiến triển. Còn Sehun? Anh chàng nghỉ học suốt mấy ngày nay, không liên lạc được, chỉ để lại một tin nhắn khó hiểu: "Tao cần một thời gian cho mọi chuyện. Đừng lo cho tao".
Chủ nhật hôm đó, nó dậy thật sớm
– Chanyeol ơi! Anh dậy chưa vậy? – nó gõ cửa.
– Đồ phá đám! – Chanyeol gắt.
– Đừng quên hôm nay anh hứa sẽ dạy tôi... – Nó nói chưa hết câu đã bị Chanyeol chặn họng.
– Đi xe đạp chứ gì? Ra công viên trước đi, lát tôi ra. – Chanyeol gắt gỏng.
Nó hí hửng dắt xe đạp ra công viên. Tâm trạng nó đang phởn cực kì. Chọn một cái ghế đá, nó ngồi xuống đợi.
Về phần Chanyeol, vừa bước ra khỏi nhà, anh chàng đã phải giật mình thốt lên:
– Kyungsoo? Sao cậu lại ở đây?
– Mình muốn cùng cậu.... chạy bộ! Hì! – Từ sau cái vụ việc phát hiện ra mối quan hệ đặc biệt giữa Chanyeol và.... osin, cậu đã quyết định bằng mọi giá sẽ dành lại Chanyeol về quyền sở hữu của mình và bất kỳ đứa nào cùng không được bén mảng gần cậu.
– Ơ... mình... – Trong một phút giây nào đó, cậu đã nghĩ đến nó, nghĩ về cái khuôn mặt tí tởn của nó khi cậu đồng ý sẽ dạy nó đi xe đạp.
– Sao vậy? Cậu đang mặc đồ thể thao, không phải cậu muốn chạy bộ sao? – Kyungsoo thắc mắc.
– Uk, đi thôi! – Chanyeol cười cười, trong câu nói và nụ cười này của cậu, hình ảnh nó đã biến mất hoàn toàn.
Nó chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy bóng Chanyeol đâu. Nó ngáp ngắn ngáp dài trên ghế, đôi lúc, nó lại cảm thấy nhớ.... cái giường ấm áp. Híc!
Đang chán, sẵn tiện viên sỏi trên tay, nó chộp luôn và phi về phía xa. Mấy giây sau, viên sỏi chạm đầu ai đó kêu "cốp"
Với trí thông minh có thừa, nó co giò định chạy thì ai đó đã níu tay nó lại. Cái níu tay mạnh đến nỗi làm nó sởn gai ốc và.... run rẩy:
– Tha cho tôi đi, tôi xin lỗi, tôi...tôi không cố ý mà! Híc! – Nó chuẩn bị khóc.
Bàn tay buông nó ra, nó có ăn gan hùm cũng không dám chạy lần hai. Người run bần bật, nó ngước lên nhìn.
– Ah, Kai! – Mắt nó vừa sáng lên đã chuyển sang đỏ rực vì giận – Sao không nói sớm mà để tôi phải tốn một lời xin lỗi hả?
– Làm gì ở đây? – Kai hỏi cộc lộc.
– Tập xe đạp. – Nó thành thật khai báo.
Kai nhếch mép làm nó hiểu nhầm.
– Tôi biết là anh đang mỉa mai tôi chừng này rồi mà đến cái xe đạp cũng không đi được nhưng đó là chuyện của tôi, anh không cần phải quan tâm.
– Tôi bảo với cậu là tôi quan tâm à?
– Không! – Nó biết mình nói hớ nên im bặt lặng lẽ dắt xe đi chỗ khác, vừa đi vừa nguyền rủa cái tên hứa mà không biết giữ lời.
Cái ghế đá nó đang ngồi cách cái ghế ban nãy.... 5m. Nó ngồi vậy, giờ không đợi, lát nữa hắn ra rồi lại bỏ về vì không thấy nó, lúc đó chẳng phải nó tốn một yêu cầu quý giá không.
– Cậu đợi ai à? – Kai hỏi.
– Đợi người. – Nó tinh vi.
– Lên xe đi. – Kai ra lệnh trước con mắt ếch to tròn của nó.
– Tôi sẽ dạy cậu đi xe đạp.
Nói sao đây nhỉ? Nó nên vui hay nên buồn? Nên khóc hay nên cười? Nó leo lên chiếc xe đạp, vẫn hơi sợ vì không biết cách giữ thăng bằng.
– Đừng sợ, tôi đang giữ nè. Đạp mạnh vào, bình thường bạo lực vậy mà sao giờ yếu đuối quá vậy? – Kai chọc quê nó, nếu không phải đang cầm lái thì nó đã cho anh chàng vào bệnh viện mà... trêu mấy cô y tá rồi.
– Anh muốn chết thì cứ thả ra! – câu nói sặc mùi đe dọa nhưng đối với Kai, câu nói đó chẳng có ảnh hưởng kí lô nào cả bởi cậu đã thả ra ngay khi nó dứt câu.
Vì không thấy trả lời, nó quay ngoắt lại, Kai ở tít đằng xa làm nó hoảng loạn cực độ và rồi...
"RẦM" Nó và chiếc xe thi nhau.... tỏ tình với đất. Không biết đất có từ chối không mà thấy nó... rên quá trời.
– Cậu không sao chứ? – Kai vẫn giữ cái vẻ mặt bình thản đó, chạy đến hỏi nó có sao không mà cứ như hỏi nó... chết chưa vậy!!!!
– Tại ai mà tôi ra nông nổi này hả? – Nó mếu máo nhìn Kai.
– Tại cậu! – Kai đứng dậy, phủi tay rồi dựng chiếc xe lên. Chuỗi hành động của cậu khiến nó thấy tức. Nhưng vì máu hiếu thắng, nó muốn chứng minh cho Chanyeol thấy dù không có cậu, nó vẫn có thể xoay xở với chiếc xe đạp. Nghĩ vậy, nó hậm hực nhổm dậy rồi leo lên xe tập tiếp.
Kyungsoo đi với Chanyeol nãy giờ, hai người họ trò chuyện rất vui vẻ và dường như nó và chiếc xe không thể nào chen nỗi vào mớ bòng bong trong đầu cậu. Chợt Kyungsoo reo lên hớn hở:
– Anh. – Cậu tí tởn chạy về phía Kai và cũng kéo Chanyeol chạy theo.
Kai đang vịn xe cho nó, nó ngẩn tò te nhìn Chanyeol.
"Thì ra không đi tập xe cho mình là vì có hẹn với cậu ấy à?"
"Cậu ta quên là đã nhờ mình dạy hay sao giờ lại nhờ tên kia?"
Chanyeol hậm hực bước tới. Bỗng, Kyungsoo víu lấy tay Kai, vờ ngã để Chanyeol phải đỡ lấy cậu trong khi nó đang trong trạng thái mất cân bằng trên xe đạp lúc Kai bất ngờ thả tay ra.
– Cẩn thân!!! – Chanyeol hét lên rồi chạy lại giữ nó, nó nằm gọn trong tay Chanyeol. Hai con mắt dán vào nhau, nó luống cuống đứng dậy và Chanyeol cũng luống cuống thả nó ra.
– Sao hai người lại ở đây? – Nó hỏi để phá tan bầu không khí.
– Chúng tôi đi chạy bộ. – Kyungsoo hớn hở chạy về phía Chanyeol và ôm lấy tay cậu – Còn... cậu? – Kyungsoo nhìn nó thắc mắc.
– À... tôi... chả là muốn đạp xe nhưng không có ai tập thôi! – Nó liếc nhìn Chanyeol.
– Anh hai cũng tốt quá ha? – Kyungsoo đá lông nheo.
Kai vẫn không nói gì, cậu chỉ lẳng lặng bước đi.
– Cậu đưa tớ về chứ? – Kyungsoo tinh nghịch hỏi.
– Ơ... tớ... – Chanyeol nhìn nó, cậu không muốn là một kẻ thất hứa, càng không muốn vì cái điều khoản cuối cùng trong bản hợp đồng yêu quái mà câu phải vác mặt lên trang bìa của tờ báo, quay lại Kyungsoo, nhẹ gỡ những ngón tay của cậu, cười trừ – Tớ bận ít việc, cậu có thể về cùng anh trai cậu mà, đúng không?
Nói rồi, cậu bước tới chiếc xe đạp khốn khổ đang nằm lăn lóc ở trên nền đá, dựng xe lên, cậu ra lệnh:
– Tên kia, lên xe!
– Anh gọi tôi hả? – Nó không tin vào nhưng gì mình vừa nghe.
– Không gọi cậu thì gọi ai?
Nó không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh trong sự tức giận của Kyungsoo. Bàn tay nắm chặt, cậu thề rằng nó sẽ phải trả giá vì những gì đã cướp đi từ tay cậu.
– Thần kinh anh có bình thường không? – Nó hỏi khi đang ngồi trên xe.
– Không! – Chanyeol thản nhiên.
– Hèn chi anh hành động như một tên khùng vậy, thì ra là bị... đứt dây thần kinh. Hì! – Nó bụm miệng cười. – Mà nè, chở tôi đi đâu vậy?
– Bán sang Trung Quốc – Chanyeol làm mặt gian.
– Bán cái đầu anh nè! – Nó cốc đầu Chanyeol rồi cười nắc nẻ.
Chanyeol chở nó ra biển, những đợt gió cứ đua nhau thổi vào hai đứa nó. Nó cười tươi rồi chạy ào ra biển, dang tay như muốn ôm trọng lấy biển mẹ bao la....
Sóng biển hát, nhưng khúc hát rì rầm mà có lẽ chỉ có cát biển mới hiểu. Những ngọn sóng cứ thi nhau đổ ập vào bờ rồi lại lùi xa tít. Nó ngồi bệt xuống nên cát trắng tinh, tay mân mê những nắm cát nhỏ, mịn. Chanyeol đứng cạnh nó, cái dáng người kiêu ngạo và hiên ngang.
– Anh muốn chơi không? – Nó hỏi nhẹ tựa như gió biển.
– Chơi? – Chanyeol ngạc nhiên.
– Umk, xây lâu đài cát.
– Đồ trẻ con – Chanyeol nhếch mép.
– Bộ anh tưởng anh là người lớn hả? – Nó nhìn Chanyeol.
– Không phải tưởng mà đó là thật! – Chanyeol nói chắc nịch.
– Tôi nói đâu có sai, đúng là thần kinh anh có vấn đề thật mà! – Nó cười.
Lâu lâu, một con giã tràng xay cát lại bò trước mặt nó, nó huơ huơ tay trêu đùa rồi lại cười phá lên.
– Nè, cậu chạy đi đâu vậy? – Chanyeol gọi với.
Nó không trả lời, cậu chỉ biết chạy theo nó ra biển.
– Lại đây, cái này hay lắm! – Nó ngoắc tay như là cách mà người ta vẫn dùng để.... gọi chó vậy.
– Ahhh – Cậu hét lên khi nước biển mặn chát tạt vào mặt.
– Haha... Ahhhh Anh dám... Chết nè! Haha! – Nó cười và hét lên.
Kết quả là... hai đứa nó ướt bẹp từ đầu xuống chân cứ y như hai con chuột lột vậy.
Vừa bước vào nhà đã bị tra khảo ngay.
– Hai đứa đi đâu giờ này mới về? Mà sao người ướt hết trơn thế này?
– Lớn rồi sao cứ để cả nhà lo thế hả?
Ngồi chịu trận cho đã đời, nó và Chanyeol lại chia nhau ai về phòng nấy. Nó thấy vui vui trong lòng bởi lâu lắm rồi nó không đến biển. Còn Chanyeol cậu đang áy náy vô cùng vì vụ Kyungsoo hồi sáng. Nhiều lần cầm cái điện thoại muốn gọi nhưng mà sao không đủ can đảm nên lại thôi. Phần Kyungsoo, chính vì Chanyeol không gọi cho mình nên cậu càng điên tiết, càng muốn "thanh toán" nợ nần với nó và tất nhiên không thể nhờ Kai....
– Hắt... xì!
– Cảm rồi hả? – Tao ân cần.
– Uk! Hắt... xì! – Nó hắt hơi liên tục.
Trong khi đó, tại phòng hội EXO-K.
– Hắt... hắt.... – Chanyeol đang hắt hơi dở.
– STOP! – Xiumin hét lên.
-.... Xì... Hắt...xì! – Chanyeol tiếp.
– Làm gì mà ra nông nổi này? – Sehun đưa mấy gói thuốc cảm cho thằng bạn.
– Uống được không? Hắt... xì... – Chanyeol ngờ vực.
– Không.
– Vậy đưa làm gì?
– Đầu độc mày! – Sehun cười gian, nụ cười làm sáng cả căn phòng bởi mấy hôm rồi không thấy Sehun cười như vậy. – Nhìn gì dữ vậy? tao biết tao đẹp rồi! – Sehun đùa.
– Mày vừa cười đó hả? Oh my god! – Suho thở phào.
Sehun nhìn cả bọn ngạc nhiên nhưng cũng lờ mờ doán ra được rằng mình đã làm cả nhóm buồn lây.
Còn hai anh chàng EXO-M, vẫn vậy, chỉ có đều Kris dường như đã cười nhiều hơn và nhưng nụ cười của cậu bớt giả tạo hơn trước.
– Mày không nhớ được gì à? – Kai hỏi khi cả hai đang nhìn ra cửa sổ.
– Không. – Kris thản nhiên.
– Vậy mày không có chút cảm xúc gì với Tao hả?
– Hình như có.
Hai mắt Kai sáng lên nhưng cái tia hy vọng nhỏ nhoi của cậu lại bị dập tắt ngay lập tức bởi câu nói tiếp theo của Kris.
– Nhưng cậu ta cũng giống như những người trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt – Kris nhún vai.
– Mày vừa nói cái gì? Kris, mày có đủ tỉnh táo không vậy? – Kai tức giận.
– Tao vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cậu ta là ai và cậu ta đóng vai trò gì trong thế giới của tao. Tao vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cậu ta thực chất cũng giống như những đứa khác. Tầm thường! – Kris đâu hiểu rằng tình yêu không cần sự tỉnh táo về trí óc mà là cần sự sáng suốt của trái tim để thực sự biết được tình cảm của mình.
– Mày... – Kai nhìn bạn với một ánh mắt tràn trề thất vọng, tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi cho Tao tiếp cận với Kris.
Ngoài căn phòng, một người đã tình cờ nghe cuộc đối thoại của hai chàng trai EXO-M, môi nở một nụ cười.... cười chua chát, đau khổ hay là mãn nguyện, hạnh phúc đây?
Tao nhận được một mẫu giấy nhỏ dưới ngăn bàn với nội dung là: "Tôi muốn gặp cậu, lên ngay sân thượng và đi một mình". Đôi mắt thẩn thờ, mặt tái mét, đôi tay cầm mảnh giấy run lên, những hành động đó không thoát khỏi mắt quan sát của nó. Nó bước đến gần bạn:
– Cái gì vậy? – Nó toan chụp mẩu giấy nhỏ thì Tao đã nhanh tay dựt lại, miệng lẩm bẩm:
– Không có gì! Bạn về chỗ đi, cô giáo sắp vào rồi đấy! – Tao cười cười, nụ cười có vẻ gượng ép.
Giờ ra chơi, cậu lủi thủi lên sân thượng trường. Nơi đó, một cô gái nhỏ nhắn đã đứng từ bao giờ, quay lưng lại với cậu. Mái tóc xõa dài tung bay trong gió, thoang thoảng mùi nước hoa nhẹ. Ánh mặt trời chiếu thẳng vào người làm bóng cô gái kia in xuống sàn lát gạch. Tao e dè:
– Bạn gọi mình lên đây... có việc gì vậy?
Cô gái kia quay ngoắt lại, gương mặt này không quen thuộc lắm với Tao nhưng bộ đồng phục và phù hiệu chứng tỏ cô ta là học sinh trường SM.
– Tôi là Taeyeon. Và tôi muốn cảnh cáo cậu – Cô gái nói, giọng răn đe.
– Cảnh cáo tôi? – Nó lặp lại.
– TRÁNH XA KRIS RA! – Taeyeon trừng mắt nhìn nó.
– Nếu tôi nói không? – Nó nhếch mép.
– Tùy cậu thôi, tôi không phải là loại người dễ đối phó. Với cả Kris cũng đâu có xem cậu là gì? – Taeyeon cười.
– Sao cậu biết cậu ấy không xem tôi ra gì? – Nó ngờ vực.
– Cậu có thể không tin nhưng cậu phải nghe một thứ. – Vừa nói, Taeyeon vừa rút trong túi áo ra một chiếc máy điện thoại và mở loa ngoài.
"- Mày không nhớ được gì à?
– Không.
– Vậy mày không có chút cảm xúc gì với Tao hả?
– Hình như có.
– Nhưng cậu ta cũng giống như những Người trước kia thôi. Chỉ là một trò chơi qua đường, một cái bóng thoáng qua rồi lại biến mất, chẳng có gì đặc biệt.
– Mày vừa nói cái gì? Kris, mày có đủ tỉnh táo không vậy?
– Tao vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cậu ta là ai và cậu ta đóng vai trò gì trong thế giới của tao. Tao vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng cậu ta thực chất cũng giống như những đứa khác. Tầm thường!
– Mày..."
Cái giọng nói đó, là của Kris, làm sao nó có thể nghe nhầm được. Còn người kia chắc là Kai. Nó ngồi bệt xuống sàn, nó không khóc, chính xác là không sao khóc được. Nó khóc vì cái gì cơ chứ? Nó có mất thứ gì đâu? Thực chất nó chẳng có gì để mất nữa rồi.....
– Cậu nghe rõ chứ? Kris cũng chỉ xem cậu là một đứa bình thường mà thôi! Hiểu chứ cậu bé ngốc – Taeyeon tặng nó một nụ cười khinh bỉ trước khi rời khỏi đó.
Nó ư? Cậu bé ngốc ư? Ừ thì lúc trước, Kris vẫn hay gọi nó như vậy? Nhưng còn bây giờ? Cậu xem nó chẳng hơn gì những đứa trong những quán bar mà cậu đã đến. Cậu chẳng nói thế là gì? Nhưng tất cả.... tất cả có phải là do ông trời muốn trừng phạt nó, phạt nó lúc trước đã không nghe Kris giải thích rõ đã bỏ rơi cậu, phạt nó để đến khi đi rồi, xa cậu rồi nó mới biết đối với nó cậu quan trọng biết nhường nào.....
Nó lững thửng bước về lớp, trông như một người vô hồn đang lê những bước chân mệt nhọc trên sa mạc.
Bỗng nó va phải một nam sinh, cả hai ngã nhào, cậu ta hét lên:
– Cậu không có mắt à? Đồ ngốc!
Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy rồi đi tiếp. Nó biết là nó ngốc nghếch nhưng có cần nói những lời tuyệt tình như vậy không?
– Này, tôi đang gọi cậu đấy! – Cậu ta lặp lại.
– Uk. – Câu nói đọng lại ở cổ nó, nó lại đi và không hề biết rằng người con trai va phải nó lúc nãy lại chính là người nó đang nghĩ đến lúc này. Ngô Diệc Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro