Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Vì... cậu ấy là... người tôi yêu. – Kris buông tay Taeyeon và tiến lại chỗ Tao, kéo nó đi khỏi đó trước sự hụt hẫng của Taeyeon.
Trên hành lang vắng người, Kris vẫn nắm tay nó kéo đi. Tao mỉm cười thích thú.
– Mình... là người bạn yêu à?
– Bạn ngốc đến mức không biết được đó là câu nói đùa à? – Kris đỏ mặt nhưng vì đang quay lưng với nó nên nó không thể thấy được bộ dạng đau khổ của cậu lúc này.
Dù cậu có nói gì đi nữa thì không thể phủ nhận rằng Tao đang rất hạnh phúc. Lâu lắm rồi nó không được nghe câu nói này từ Kris mặc dù đó chỉ là một lời nói dối.
Nó cùng Kris leo lên xe. Kris luôn là thế, đôi lúc nó chẳng thể hiểu nổi những suy nghĩ gì đang xuất hiện trong đầu cậu.
– Tại sao bạn lên lớp tìm mình vậy? – Tao mở lời.
– HẢ? – Lúc này Kris mới nhớ ra. Cậu lên lớp tìm nó làm gì nhỉ? Chỉ là ngồi trong xe thấy vắng, tự dưng chiều nào cũng chở nó đi loanh quanh, hôm nay đùng một cái nó biến mất nên thấy lo, chạy lên lớp tìm. Cậu sẽ giải thích với nó như vậy sao? Ngượng chết mất!
– Vì sao? – Tao chăm chú nhìn cậu.
– Vì... đi ngang qua thấy thế thôi, ai bảo tôi tìm bạn? – Kris lảng tránh.
– Thế à? – Tao xụ mặt rồi ngồi yên để mặc cho không khí yên lặng bủa vây quanh.
– Tao này. – Kris hạ giọng.
Nó quay sang nhìn Kris.
– Bạn đã biết những gì? – Kris làm vẻ nghiêm trọng.
Tao hiểu cậu muốn nói gì. Nó cười rạng rỡ hoặc chí ít là cố cười như vậy.
– Biết hết rồi! Hì! Mình biết trong lòng cậu, mình là ai.
– Vậy tại sao bạn vẫn ở bên mình, vẫn giúp mình. Tại sao không đi thật xa, đến một nơi không có mình như bạn vẫn nói? – Kris không nén nổi sự tò mò.
– Lắm lúc cũng nghĩ vậy lắm chứ, cũng muốn đi lắm chứ. – Tao cười nhạt.
– Tại sao không làm?
– Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi nhỉ? Có cần phải nhắc lại không Kris, mình yêu cậu! – Tao nói rồi đánh trống lảng – Oh! Mát quá, hôm nay trời nổi gió rồi, chắc sẽ có mưa đấy!
Nhưng Kris không còn để ý nói gì nữa rồi. Cậu chỉ cần biết nó yêu cậu, thế là đủ còn mưa hay không có quan trọng đến vậy không?
Kris nhìn Tao, cười hài lòng.
– Chanyeol, bóng bay! – Nó kéo áo Chanyeol, nhõng nhẽo như một đứa trẻ.
– Làm ơn đi, tôi không phải là ba cậu! – Chanyeol hét lên ôm đầu nhưng vẫn mua cho nó.
– Hì, làm ơn đi, tôi muốn là con anh! – Nó cười rồi chộp lấy chùm bóng bay trong tay cậu và bỏ chạy.
– CẬU ĐỨNG LẠI CHO TÔI. – Chanyeol đuổi theo.
Hai đứa nó chạy vòng vòng trên vỉa hè. Chùm bóng bay trong tay nó thổi ngược lại chiều gió. Cả những tiếng cười trong trẻo vang lên như khúc nhạc đệm cho khúc ca chào mùa.
Chợt, nó khựng lại một cách bất ngờ.
– Cậu đừng hòng chạy thoát – Chanyeol chạy đến cạnh nó, thở hổn hển rồi ra giọng đe dọa.
– Suỵt! – Nó đưa ngón tay chạm môi cậu.
Chanyeol tròn mắt nhìn nó nhưng nó không để ý đến cậu nữa, nó tiến bước từ từ đến bên một cái bóng nhỏ nhắn đang gục đầu ủ rủ cạnh thành hồ.
– Này nhóc! – Nó đặt tay lên vai cậu bé.
Cậu nhóc ngẩng mặt lên nhìn nó, tập vé số trong tay nhóc rung rung theo gió.
– Anh bày cho nhóc cách bán hết vé số này nhé? – Nó mỉm cười thân thiện.
Mặt cậu nhóc bán vé số chuyển hẳn sang sắc thái khác, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ nhưng đầy sự khắc khổ của cuộc đời nó.
– Ghé tai lại đây! – Nó ghé sát vào tai cậu bé thì thầm điều gì đó.
Một lát sau, nhóc nọ đứng dậy tiến về phía Chanyeol, chìa tập vé số ra trước mặt cậu:
– Anh mua giúp em đi ạ.
– Anh.... không chơi mấy thứ này – Chanyeol nhìn cậu bé đầy tội lỗi.
– Anh không chơi hay là anh hết tiền rồi nhóc ạ? – Nó dở giọng mỉa mai.(hố hố)
Chạm đến lòng tự ái, Chanyeol rút tiền ra với vẻ mặt hậm hực.
– Này nhóc, cầm lấy, không cần trả lại đâu
– Không cần anh nói nó cũng không có tiền trả lại cho anh đâu. – Nó vẩy tay chào tạm biệt rồi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc cậu nhóc nọ chạy thật xa.
– Sao cậu biết nó là nhóc bán vé số dạo, nhỡ trên tay nó không phải là vé số hoặc nó chỉ mua giúp người ta thôi thì sao? – Chanyeol thắc mắc nhìn nó.
– Vì... giữa những người cùng cảnh ngộ luôn có một thứ đồng cảm. – Nó nhìn lên khoảng không vô định trên bầu trời.
– Này, không phải cậu định bảo tôi mua hết những thứ này đấy chứ? – Chanyeol nhắn nhó nhìn nó sau khi nó mang đến trước mặt cậu "vô vàn" những đứa trẻ với những thứ cần bán trên tay.
– Tự anh nói chứ tôi có nói gì đâu nà! – Nó mỉm cười lém lỉnh.
– Sao có thể.... – Chanyeol trố mắt nhìn nó.
– Sao lại không thể? Bộ công tử nhà giàu cũng có lúc hết tiền à? – Dù biết là đang bị nó trêu nhưng Chanyeol vẫn thấy tức để rồi giờ đây, chính cậu lại trở thành nạn nhân. Một tay cầm bong bóng, xách theo lãng hoa quả. Tay kia thì ôm tập báo và vé số. Còn chân thì co lên trên ghế, nhường giày cho cậu nhóc bên cạnh chà chà đánh đánh. Tình cảnh này khiến cậu không biết nên khóc hay nên cười.
– Tôi thật là sai lầm khi chọn đi chơi với cậu. Kiểu này không phải là đi chơi mà đi đày thì đúng hơn. Híc! – Chanyeol thở ngắn than dài.
– Tôi có ép đâu! Là tự anh muốn đấy chứ. – Nó lại cười toe toét.
– Xử lý đống đồ này sao đây? – Cậu lắc đầu ngao ngán.
– Chuyện nhỏ như con thỏ. – Nó nói rồi đứng bật dậy cầm lấy chùm bóng trên tay Chanyeol thả lên bầu trời.
– Anh ước gì đi! – Nó nheo nheo mắt.
– Ước gì là sao? – Cậu nhìn nó khó hiểu.
– Là ước điều gì đó anh mong muốn, có thể chùm bong bóng kia sẽ gửi ước mơ của anh lên Thượng đế. Biết đâu ngài có thể giúp được thì sao? – Nó giải thích rồi chắp tay lẩm bẩm điều gì đó.
Không hiểu vì sao cậu lại tin vào những lời nói nhảm nhí của nó. Cậu cũng nhắm mắt lại và bắt đầu đeo đuổi những ước muốn của riêng mình.
Ước muốn chỉ có Thượng đế thấu hiểu và như nó nói biết đâu một ngày nào đó những ước mơ không chờ mà đến, đến một cách bất ngờ....
– Không có chuyển biến gì sao? – Người con gái trẻ với bộ đồ đen toàn tập đưa ánh mắt sắc lẻm về phía người con trai đang ngồi đối diện.
– Em sẽ cố, nhất định sẽ thực hiện đúng yêu cầu của chị. – Cậu con trai run run bảo.
– Năm ngày, hạn cuối đấy! – Cô gái "đen" nghiến răng và vẻ mặt đầy suy tư.
– Vâng. – Cái giọng vỡ òa như sắp khóc. – Nhưng... có cần thiết phải....
– Cậu quên cái chết của người đó thảm thương như thế nào rồi ư? – Người kia quát lên.
– Không không, em chưa bao giờ quên điều đó ngày cả trong mơ.... – Cậu con trai bỏ lửng câu nói rồi tiếp bằng giọng nói đầy nước mắt – Nhưng.... có thể điều đó không thành thì sao? Người con trai kia không thể....
– IM NGAY! Bằng mọi giá phải làm hắn phải đau khổ, nỗi đau khổ mà người đó đã phải chịu cho đến khi nhắm mắt – Tấm ảnh trong tay cô bị nhàu nát rồi bỗng cô quay lại nhìn chăm chăm xoi mói cậu co trai nhỏ tầm 16, 17 tuổi – Hay là.... cậu yêu hắn?
– Không không có chuyện đó! Chỉ là.... – Cậu con trai xua tay phản bác.
– Vậy thì đi đi, 5 ngày nhớ đấy!
Nắng chiều liếm nhè nhẹ trên làn da trắng của một người con trai đi trên lề đường. Nắng chiều làm khóe mắt cậu long lanh ngấn nước. Nắng chiều rọi sáng những làn mây mù vây quanh cậu con trai. Và nắng chiều làm cậu nhận ra một điều mà đáng lẽ phải nhận ra sớm hơn rằng trái tim cậu đã có chủ, nó đã mãi mãi thuộc về một người. Cậu muốn mỉm cười, cậu muốn vui vì điều đó nhưng cái giờ khắc nụ cười nở trên đôi môi kia thì câu nói đanh thép đầy tính khẳng định lại hiện về trong miền kí ức.
"Nhất định phải làm cho hắn đau khổ, hắn phải chịu nỗi đau khổ như nỗi đau mà người đó đã chịu cho đến khi nhắm mắt"
Tình yêu của cậu với "hắn" lớn lắm nhưng nó không đủ lớn để che khuất, để xóa đi nỗi hận thù trong cậu. Rốt cuộc thì cậu đang làm gì? Làm "hắn" đau khổ và rồi chính cậu cũng sẽ đau khổ? Tim người con trai ấy đau liệu tim cậu có tốt lành hơn chăng? Nhưng có đủ sức không? Cậu có đủ sức để cầm dao đâm vào tim người ấy không? Mọi chuyện có lẽ đều đã được định sẵn.
– Có biết không? Em yêu anh nhiều lắm và nếu có đau thì hãy nhớ rằng em cũng đang cùng anh cuốn vào vòng xoáy đó....
– Anh Chen đến chơi với Xiumun hả? – Bé Xiumun chạy đến vòng tay ôm cổ thằng nhóc và cười toe toét.
– Cho Xiumun nè! – Thằng nhóc chìa gói bánh ra trước mặt bé Xiumun rồi mắt con bé sáng rực lên.
Xiumun kéo thằng nhóc vào nhà bằng mọi giá rồi nhăn nhó:
– Anh Chen! Xiumun đói bụng.
– Người nhà em đâu cả rồi? Người giúp việc cũng không nấu cơm sao? – Thằng nhóc thắc mắc nhìn quanh.
– Họ đi hết rồi, hôm nay Xiumun ở nhà với anh Xiumin mà anh Xiumin không biết nấu cơm.
Thằng nhóc xoa đầu bé rồi xông xả vào bếp. Tuy là ít tiếp xúc nhưng nấu nướng là nghề tay trái của thằng nhóc nên hôm nay cũng muốn trổ tài.
– Ngồi ngoài kia chơi nha! Đợi anh nấu xong rồi hai anh em cùng ăn. – Thằng nhóc nói vọng ra từ bếp.
Xiumin vừa bước chân vào nhà, đôi giày màu trắng trước thềm đập vào mắt cậu.
– Ah! Anh....
– Suỵt! – Xiumin đưa tay làm hiệu.
– Sao vậy Xiumun? – Chen hỏi khi nghe thấy tiếng con bé mừng rỡ.
– Không sao ạ! Đồ chơi đẹp mà. – Xiumun cười lém lỉnh.(khôn thế)
Xiumin bước vào bếp, mùi thơm nức tỏa ra khắp gian phòng. Thằng nhóc vẫn xào xào nấu nấu mà chẳng biết gì cả.
– Bạn có biết đang xâm phạm bất hợp pháp nhà của người khác không? – Xiumin tựa vào cửa bếp và phán một câu hùng hồn.
– Huh? – Thằng nhóc nhìn Xiumin khó hiểu.
– Làm gì ở nhà tôi?
– Bạn muốn đuổi tôi? – Thằng nhóc nhíu mày.
– Tôi... – Cậu chưa kịp nói hết câu thì bé Xiumun đã chạy đến cắt ngang.
– Anh Xiumin, em mời anh Chen đến nấu ăn mà!
– Anh cũng nấu được mà bé? – Xiumin biện minh.
– Vâng, anh nấu được mà ăn xong là em nhập viện gần tháng trời luôn à. – Xiumun mỉa mai làm Xiumin đỏ mặt.
– Xiumun! – Xiumin hạ giọng sau khi lấy lại được bình tĩnh – Anh là anh hai em hay Anh ấy là anh hai em vậy? Sao lại đi bênh vực người ngoài?
– Người ngoài đâu, một nhà mà! Thôi, anh em mình ra ngoài để anh Chen nấu ăn. – Xiumun kéo ông anh trai ra ngoài để lại thằng nhóc khúc khích cười trong bếp. Quả thật mỗi lần Xiumun xuất hiện, thằng nhóc luôn có thể cười như chưa bao giờ được cười. Con bé Xiumun đúng là một thiên thần.
– Ngon thật! – Xiumun xuýt xoa.
– Bình thường! Chẳng là gì so với nhà hàng. – Xiumin nhếch mép phán làm con nhóc hơi tức.(hẳn là so sánh với nhà hàng mà :v)
– Xiumun thấy ngon là được. –Xiumun cười cười.
– Ăn ít thôi , kẻo nhà hết thuốc đau bụng rồi! – Xiumin liếc xéo thằng nhóc.
– Này sao bạn cứ thích gây với tôi hoài vậy? – Thằng nhóc nhìn Xiumin khó chịu rồi quay sang cười với Xiumun – Ăn đi nhóc!
– Anh ở lại đây luôn đi! – Xiumun níu áo thằng nhóc không buông.
– Xiumun ngoan, anh về kẻo ở lại không khéo đêm nay có kẻ ám sát anh không chừng.
– Bạn nói ai đấy? – Xiumin khó chịu.
– Trúng ai thì trúng! – Thằng nhóc vẫy tay chào rồi bước lên taxi.
– Sao lại nhìn anh như vậy? – Xiumin nhìn cô em gái khó tính đang lườm nguýt đủ kiểu.
– Tại anh hai mà anh Chen về rồi kìa, bữa sau không cho anh vào nhà luôn. – Con bé ngúng nguẩy bỏ lên phòng. Xiumin chép miệng rồi thở dài não nề. Không hiểu sao cứ muốn chọc tức thằng nhóc thế không biết.
– Hắt xì!
– Anh cảm nặng rồi! – Luhan ngồi xuống cạnh Sehun.
– Sao em lại ở đây? – Sehun giật mình.
– Vì ở đây có anh. – Luhan cười tinh nghịch. Nắng đùa giỡn trên mái tóc màu hạt dẻ của cậu bé. – Nè!
– Gì đây? – Sehun hỏi.
– Thuốc cảm. – Cậu bé nhún vai rồi dúi túi thuốc vào tay Sehun. – Lần sau cẩn thận nhé, không phải ai cũng tốt bụng đưa thuốc cảm cho anh như em đâu – Nháy mắt rồi bỏ đi.
"Anh đỡ hơn chưa?"
Send.....
Luhan cất điện thoại rồi thở dài. Bỗng âm báo tin nhắn vang lên, chữ SEHUN to đùng giữa màn hình làm cậu bé vui sướng đến tột cùng.
"Cũng khá rồi!"
"Cảm ơn anh!"
Send....
"Why? Anh có làm gì đâu?"
"Vì đã trả lời tin nhắn của em"
Send...
Ở một nơi nào đó, có một cậu con trai đang thích thú với những mộng mơ của tuổi mới lớn, trên tay cậu bé, một nhành hoa sữa trắng tin khôi đang lay động nhẹ dưới ánh nắng chiều.
Và cũng một nơi nào đó, một chàng trai sững sốt nhưng rồi cùng thản nhiên để một nét vui thoáng qua khuôn mặt. Trên môi cậu xuất hiện một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro