Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàng loạt những câu cảm thán tương tự vang lên giữa không khí tang tóc.
Ở một góc nào đó, cậu bé nhỏ mới chỉ 5 tuổi ngồi co ro một mình, mặt tái ngắt nhưng tuyệt nhiên cậu bé không đánh rơi một hạt pha lê nào từ khóe mắt.
Nên nói nó là đứa mạnh mẽ hay cố tỏ ra là mình mạnh mẽ đây?
Chanyeol lặng lẽ nhìn nó hồi còn bé, lòng nhói đau một thứ cảm xúc kỳ lạ rồi bất giác, cậu ôm gối chạy sang phòng nó.
"Cộc...cộc...cộc"
Cửa mở, nó ló đầu ra ngoài chào hỏi "bình thường":
– Đồ phá đám! Làm ơn để tôi yên.
Chẳng nói chẳng rằng, cậu xông thẳng vào phòng và nằm chễm chệ trên giường cứ như thử đó là giường của cậu vậy.
– NÀY! LÀM CÁI GÌ ĐÓ. ANH CÓ BIẾT THẾ NÀO LÀ XÂM PHẠM QUYỀN RIÊNG TƯ VÀ ĐẤT THUỘC SỞ HỮU CỦA NGƯỜI KHÁC KHÔNG HẢ? – Nó la lên oai oái.
– Tôi không cần biết mấy cái đó. Chỉ cần biết cậu đã ở lại phòng tôi mấy đêm nên giờ sang đòi nợ thôi. Cha ông ta nói rồi, có qua có lại mà. – Cậu nói với vẻ mặt tỉnh bơ.
– Nhưng... nhưng... – Nó lóng ngóng.
Nhìn bộ dạng khổ sở của nó, không thể không nản lòng. Cậu đứng bật dậy rồi kéo nó ấn nhẹ xuống giường. Còn mình tiến lại phía tủ đồ lôi đống chăn nệm ra trải lên sàn nhà.
– Anh làm gì vậy? – Nó hỏi.
– Nhìn không thấy sao còn hỏi? – Cậu vừa nói vừa nhanh tay trải chăn ra sàn.
– Vì nhìn thấy nên mới hỏi. – Nó bắt bẻ.
– Vì người hỏi là cậu nên không cần thiết phải trả lời. – Cậu cười.
– Thì chẳng phải anh đang trả lời tôi đó sao? – Nó giả ngu ngơ.
– Đó là giải thích, không phải trả lời. – Cậu cãi.
– Sau câu hỏi thì đều chung quy là trả lời cả à. – Nó đáp rành mạch rồi khoanh tay trước ngực.
– Ai bảo vậy?
– Tôi bảo vậy. – Nó vênh mặt.
Xong xuôi mọi việc, cậu nằm dài xuống sàn.
– Đừng nói anh định ngủ đây đấy chứ? – Nó mở to mắt.
– Phiền không? – Chanyeol nhíu mày.
– Phiền.
– Rất tiếc vì tôi không có khái niệm làm phiền người khác. Ngủ ngon nha! – Cậu nói rồi đưa tay tắt phụt đèn phòng.
Trong ánh đèn ngủ sáng mờ mờ có thể là một lợi thế để đối phương khó nhận ra những chuyển biến trên khuôn mặt mình. Chanyeol cũng vậy.
– Baekhyun này. Tôi xin lỗi. – Cậu nhìn lên trần nhà rồi nói.
– Gì cơ? Không ngờ cũng có ngày được nghe anh xin lỗi đấy. – Nó nói khích.
– Tôi không đùa đâu. – Cậu nghiêm giọng.
– Thì tôi có bảo anh đùa đâu? Nhưng vì cái gì? – Nó thắc mắc.
– Vì tất cả. – Cậu nói nhỏ dần.
Nó không hiểu hết những gì cậu nói nhưng nó hiểu là mình không nên phát ngôn nữa. Không gian quá thừa cho những lời nói.
– Tao đâu rồi? – Nó quay qua quay lại tìm kiếm cậu bạn thân.
– Thấy xuống dưới kia rồi. Trống đánh là chạy. – Chen chỉ tay xuống dưới lầu.
Nó thở dài. Dạo này cậu bạn có quá nhiều mối bận tâm nên nó... đôi khi cũng thấy ghen tị với Kris.
Trong lúc đó, phía dưới canteen nhộn nhịp người ra vào, dẫm đạp lên nhau mà tìm đường đi. Tao chen lấn một hồi cũng mua được ba cây kem.
"Rầm" Cậu bạn ngã lăn ra sàn nhà, kem nát bét bên cạnh.
Tao nhìn ba cây kem đầy thương xót rồi quay ngoắt nhìn thủ phạm. Người đó cũng không hẳn là thủ phạm mà một phần còn là nạn nhân khi cơm hộp văng đầy.
– Bạn không có mắt à? Đi đứng kiểu gì thế? – Hắn ta đứng dậy và chỉ thẳng vào mặt cậu.
– Ơ... chính bạn là người va vào mình cơ mà. Sao giờ lại đổ hết lỗi lên đầu mình là sao? – Tao nhăn mặt.
– Còn nói sao? Nếu bạn không chạy nhanh mà không nhìn thì tôi đâu phải bị ngã như vậy. Tôi không cần biết, bạn mua đền cho tôi đi. – Hắn ta ngang nhiên đòi bồi thường.
– Bạn gì ơi, có ai vô lý giống bạn không? Đã va vào người khác rồi còn bắt người ta bồi thường. Bạn muốn gì? Bồi thường gì? – Cái đầu cao lêu ngêu xuất hiện giữa đám đông.
Tiếng la hét đã phần nào tiết lộ về người mới xuất hiện kia.
– Bạn là... – Hắn nheo mắt nhìn.
– Ngô Diệc Phàm, một trong hai thủ lĩnh của EXO-M hội. – Thân thế nghe qua không có gì chú ý nhưng cũng đáng để người ta cúi đầu nể sợ.
– Không cần phải nhìn tôi vậy đâu? Có phải lần đầu bạn thấy tôi đâu? – Kris đút tay vào túi rồi tiến lại chỗ Tao, mặt đối mặt với tên lúc nãy va phải cậu bạn.
– Tôi biết nhưng đây đâu phải là chuyện của bạn, huống hồ tôi lại chẳng đụng chạm gì đến bạn. – Phải cố lắm, anh chàng kia mới cất nên lời.
– Sao lại không liên quan? – Kris vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Tao, hùng hồn tuyên bố – Mọi người hãy nghe cho rõ đây. Từ giờ Tao sẽ là người yêu của tôi, Ngô Diệc Phàm. Bởi vậy ai muốn đụng vào cậu ấy thì hãy suy nghĩ cho kỹ bởi sẽ phải đối mặt với tôi trước tiên.
Tao vặn vẹo đủ kiểu nhưng cái xiết tay thật mạnh làm cậu đứng yên.
Đám đông trầm trồ. Ngưỡng mộ có, ghen ghét có cả tiếc nuối cũng không thiếu.
Kris cười tươi như trẻ con. Tao mặt mày đầy vẻ đau khổ nhưng thực sự là cậu hạnh phúc. Phải, ai bảo cậu là Tao, người yêu của Kris và ai bảo yêu cậu làm gì cơ chứ?
– Không ăn nữa à? – Nó nhăn mặt nhìn Chen.
– Mình no rồi. Bạn ăn tiếp đi. – Cậu khổ sở từ chối.
– Muốn ăn ít giữ eo à? Xời! Không cần cố đâu. – Xiumin lên giọng giễu cợt.
– Liên quan đến bạn chăng? – Thằng nhóc khó chịu.
– Có. Tất nhiên là liên quan bởi giờ này ngày nào tôi chẳng nhìn thấy bạn. – Xiumin nhếch mép.
– Ý bạn là không muốn tôi ở đây giờ này?
– Cũng không hẳn. – Xiumin nhún vai.
– Thôi xin hai người. Cho tôi can. Làm gì mà cứ như chó với mèo, gặp nhau là chiến tranh bùng nổ. – Nó nhăn nhó.
– Tại có người bảo không thích mình thì hỏi rõ thôi mà. – Thằng nhóc bực bội.
– Có ai nghe câu "Ghét của nào trời trao của ấy" chưa? – Suho lên tiếng.
Biết cậu ta đang nói xoáy mình, Xiumin nhấp môi cho qua rồi lườm thằng nhóc một cái thật dài.
– Ý anh là.... – Nó gật đầu tỏ ý hiểu.
– Mấy người hợp xướng đủ chưa? Ồn ào quá! – Chanyeol cằn nhằn.
– Thế anh tự kỉ đủ chưa? – Nó chun mũi.
Những cuộc tranh cãi nối tiếp nối nhau, bỏ rơi Sehun ngồi trầm tư một góc.
– Anh Sehun, bao giờ đem chị dâu về ra mắt cả nhà đây? – Nó chớp mắt.
Nghe nhắc tên, Sehun giật mình.
– Chị dâu nào?
– Người ngày nào cũng đi cạnh anh ý. – Mắt nó long lanh.
– Chừng nào anh có cháu gọi là chú. – Sehun nháy mắt với nó và Chanyeol làm cả hai thiếu chút là xách dép tộng lên đầu kẻ vừa nói nhảm.
– Cháu gọi là chú là sao? – Chen tròn mắt nhìn Sehun.
Cả bọn lúc này mới phát hiện ở đây có một người chưa biết chuyện. Híc!
– Bạn chưa đủ đẳng cấp để biết đâu. – Xiumin chêm vào một câu trêu đùa mà cứ như giễu cợt.
Thằng nhóc đứng bật dậy. Cảm thấy như bị xúc phạm về "đẳng cấp" rồi bước thẳng về lớp. Bầu không khí căng thẳng lạ. cả thảy bốn ánh mắt rực lửa nhìn Xiumin như muốn trút giận. Anh chàng chỉ cười trừ né tránh.
Một góc sân trường lặng nắng, Luhan ngồi thiu thiu để mặc cho tóc bay trong gió.
– Ngồi đây làm gì? Không đi cùng với anh chàng kia à? – Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé.
– Không ạ! – Luhan cười buồn – Sắp hết năm ngày rồi phải không?
– Umk. Chị xin lỗi nhóc. Mấy ngày qua đã nặng lời với nhóc nhưng hiểu cho chị. Chị thực sự rất quý Lộc Hàm và bất cứ ai làm tổn thương cậu ấy đều không được phép sống bình yên. – Cô gái trẻ nắm chặt tay Luhan.
– Em hiểu. Chị... à mà thôi. – Luhan ngập ngừng rồi lại thôi.
– Tình yêu không đủ lớn để lấp đi hố sâu của thù hận đâu cậu bé. – Cô gái nhìn xa xăm.
– Nhưng chị... chị cũng đã, đang và sẽ yêu tha thiết một người. – Luhan nhíu mày nhìn người cô xem như chị gái.
– Chị khác. Người chị yêu xứng đáng và người làm chị đau khổ không phải là cậu ấy mà là người đã cướp đi cậu ấy khỏi tay chị. – Nói đoạn, mắt cô gái sáng rực.
– Nếu phải làm người chị yêu phải đau khổ thì chị có làm được không? – Luhan tìm cách lay chuyển con tim người con gái kia, mong một sự khoan hồng cho Sehun.
– Sẽ không có chuyện đó. Nếu bắt buộc làm một ai đó phải đau khổ thì hoặc là cậu ta, kẻ thứ ba hoặc là chị. Cậu ấy như một viên pha lê trong suốt mà một thời chị từng sở hữu. – Giọng nói lạc dần, những tháng ngày quá khứ lại hiện về trong đầu cô gái trẻ.
– Vậy em...có thể chịu đau khổ thay cho anh ấy được không nhỉ? – Luhan  hỏi vu vơ.
– Ngốc. Em không có lỗi. Đây cũng là mối ân oán giữa chị và Sehun, giữa em và Sehun. Không ai được làm em đau khổ. Hiểu không nhóc? – Cô gái cốc đầu Luhan.
"Nhưng chị à, chị có biết chăng bây giờ em còn đau khổ hơn cả Sehun nữa. Vậy thì rốt cuộc ai là người ngốc đây?"
Nắng chiếu rọi khoảnh sân sau trường, in bóng một người con trai bước xa dần, in bóng người con trai vẫn còn ngồi trên ghế đá đầy suy tư và lại để gió lùa khẽ tóc, gió chạm tâm hồn nắng.
– Em muốn bị gió thổi bay sao? – Sehun tiến lại gần và ngồi cạnh Luhan.
– Hì, được thế thì tốt. – Cậu bé cười.
– Là sao?
– Không ạ. – Luhan bỗng quay phắt lại nhìn Sehun – Anh này. Có lẽ... anh và em là không thể.
"Làm thế nào mà mình có thể nói ra những lời ấy nhỉ?"
Sehun thoáng sững sờ rồi nhếch mép cười.
– Em thôi đùa đi. Hôm nay cũng không phải là cá tháng tư đâu.
– Em không đùa. – Luhan trở nên nghiêm túc lạ khiến Sehun không thể cười được nữa.
– Tại sao? – Sehun quay mặt đi hướng khác.
– Vì nhiều thứ và quan trọng là... em không yêu anh. – Cậu bé16 tuổi nuốt nước mắt vào trong, kìm nén tất cả mọi xúc cảm và tiếng nói của trái tim để nhường chỗ cho lý trí.
Gió nổi lên.
Gió bão và bão lòng...
– Chẳng phải em đã từng nói...
– Đó là em lầm tưởng. – Luhan  cắt ngang.
– Nhìn thẳng vào mắt anh đi. Nhìn vào và nói rằng em chẳng có chút tình cảm nào với anh cả. – Sehun đưa tay quay mặt cậu bé để ánh mắt chạm ánh mắt.
– Em không thích. – Luhan cố quay mặt đi. Cậu biết thể nào cậu cũng không đủ can đảm để nói dối với ánh mắt kia.
– Là em không thích hay là không thể? – Sehun nhíu mày.
– Em... – Luhan ngước nhìn Sehun. Một hồi suy nghĩ, cậu bé nhìn cậu, ánh mắt cương quyết – Phải. Em không hề yêu anh.
"Đoàng" Một tia sét xoẹt ngang bầu trời và sấm nổi lên.
– Anh hiểu. – Sehun nói rồi buông tay và lững thững bước đi. Đầu óc cậu trống rỗng, cậu chẳng nghĩ được gì cả. Bên tai chỉ vang vọng câu nói cuối cùng của Luhan. Thế đấy, đã bảo đừng bao giờ tin vào sự tuyệt đối rồi cơ mà!!!
"Em xin lỗi" Luhan thầm nghĩ rồi nhìn bóng Sehun khuất dần. Cậu bé vẫn ngồi đó, một hồi lâu thật lâu, miệng vẫn lẩm bẩm câu xin lỗi quen thuộc.
Nước rơi xuống đôi tay cậu lạnh ngắt. Là nước mắt hay nước mưa? Có lẽ là cả hai!?!
Có những điều càng níu giữ sẽ càng rời xa.
Có những điều thứ càng nâng niu thì lại càng vỡ vụn.
"Mình chia tay đi Sehun...để anh được giải thoát.
Mình chia tay đi Sehun ... để anh tiếp tục bước trên con đường mà anh đã chọn.
Mình chia tay đi Sehun ... vì em không phải là sự lựa chọn cho anh.
Mình chia tay đi Sehun ... để em một lần nữa được dõi theo bóng anh dần xa em.
Mình chia tay đi Sehun ... để anh không phải đau khổ quá nhiều vì em.
Mình chia tay đi Sehun ... vì giữa hai ta đâu chỉ có tình yêu?
Mình chia tay đi Sehun ... để hận thù trong em sẽ tan biến như bọt bóng.
Mình chia tay đi Sehun ... để anh được hạnh phúc và em... em cũng sẽ hạnh phúc nếu anh cười vui"
Một ngày rồi hai ngày, Sehun  chẳng nhận được điện thoại hay tin nhắn của Luhan. Nhiều lúc cũng muốn đến lớp tìm cậu bé nhưng những bước chân nặng trĩu.
Lần này không giống như lần trước bởi lần này Sehun biết cậu bé sẽ không về bên cậu nữa.
– Chào. – Kyungsoo vẫy tay khi nhìn thấy Sehun trên hành lang nhưng Sehun lại chẳng để ý. Cậu cứ như là người mất hồn.
– Chào Sehun. – Kyungsoo lặp lại lần hai.
– À...ờ... chào. – Sehun uể oải đáp.
– Vẫn khỏe chứ?
– Chưa chết được. – Sehun nhếch mép. Cậu không hề có thiện cảm với Kyungsoo mặc dù cậu từng là người Chanyeol yêu.
– Cậu hình như không thích tôi? – Kyungsoo nheo mắt.
– Cảm ơn vì đã biết điều đó.
– Bởi vậy nên lúc nào cũng ngăn cản Chanyeol đến với tôi?
– Có thể là vậy. – Sehun nhún vai.
– Nhưng tại sao? – Kyungsoo nhăn mặt.
– Chẳng tại sao cả. Đơn giản vì linh cảm và vì bạn và Chanyeol... không hợp. – Sehun hờ hững.
– Thế Chanyeol và Baekhyun là hợp chứ gì? – Kyungsoo cười khẩy.
– Bạn biết điều đó là tốt. Hai người đó sinh ra là để dành cho nhau. – Sehun nói rồi bỏ đi. Cậu quá mệt để tiếp chuyện với Kyungsoo.
"Hợp sao? Sinh ra để dành cho nhau sao? Thế bạn sinh ra là để dành cho ai hả Sehun?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro