Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ tang ông, không có nhiều người, chỉ có người trong họ hàng hoặc bạn thâmniên của nhà họ Park.
Nó hầu như không phải nhúng tay vào việc gì cả. Chẳng hiểu sao nó cứ mongchờ một điều gì đó, một điều thần kì trong hiện thực.
– MẸ...? – Ba mẹ Chanyeol đồng thanh, giọng lộ vẻ ngạc nhiên, khóe mắt còn hoehoe đỏ.
Bà Park không nói gì, chỉ lẳng lặng đến gần bên tấm ảnh chồng mình đang nằmbơ vơ. Nước mắt bà lại tuôn ra như một cách để thương nhớ.
"Có lẽ ông đã ra đi thanh thản" – Bà lão thầm nghĩ rồi cười đầy mãn nguyện,một nụ cười có lẽ không nên xuất hiện vào lúc này.
Mỗi người đều chọn một góc khuất cho riêng mình, một suy nghĩ để đeo đuổi.Mọi người dự lễ tang có thể dễ dàng nhận ra sự khác biệt của lễ tang này vớimọi lễ tang còn lại. Không một tiếng khóc mặc dù khóe mắt ai cũng đẫm nước,không một tiếng than, không một tiếng cầu nguyện thoát ra bờ môi, không có cảtiếng kinh thánh hay gì gì đó tương tự. Mọi thứ đều diễn ra trong sự im lặngtuyệt đối, sự im lặng đến ghê người...
Nó lê những bước chân mệt mỏi vào thư phòng ông. Ở đó, nó nhận ra ba mẹchồng và Chanyeol đứng yên lặng nhìn những đồ đạc của ông. Từng thứ một, từngthứ một được cất vào chiếc hộp nhỏ.
Hình như tất cả mọi người đều rất kiệm lời.
– Cái này của con? – Mẹ chồng nó cầm trên tay một cuốn băng còn mới với mảnhgiấy ghi chú đính kèm, đề tên người gửi là nó.
Giọng nói khàn khàn của mẹ do khóc nhiều rất khó nghe nhưng không đến nỗi làkhông nghe thấy.
Nó bước đến cạnh mẹ, đưa tay đón lấy cuốn băng như một món kỷ vật, lòng trỗilên một nỗi tò mò. Tại sao chỉ có mình nó có?
Chanyeol nhìn nó đầy lo lắng, những mớ suy nghĩ hỗn loạn như những gợn sóngbiển chực trào trong lòng cậu.
Một nỗi sợ hãi nào đó, hiện hữu mà cứ như vô hình chiếm lấy trái tim cậu.
Rồi nhanh như cắt, cậu bước lại phía nó và ngang nhiên "cướp" cuốn băng từtay nó.
– Của tôi? – Nó đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn cậu.
– Cậu không nên xem. Tôi.... – Cậu định nói thêm một điều gì đó nhưng lạithôi, ánh mắt lập tức đóng băng, Chanyeol quay lưng và bước về phòng mình, đểlại sau lưng ánh mắt ngạc nhiên, sững sờ của nó và ánh mắt thấu hiểu của ba mẹcậu.
Trong căn phòng chỉ có ánh sáng mập mờ của cái đèn ngủ, bóng một tên contrai hằn lên tường một khối màu đen.
Đôi mày khẽ chau lại, cậu nhìn cuốn băng trong tay mình.
"Tại sao mình lại làm thế này? Chẳng phải trước giờ mình chỉ mong thằng nhỏ đóbiết được mọi sự thật thôi sao? Rốt cuộc mình sợ điều gì? Mình bị làm sao thếnày?"
Chanyeol lắc đầu nguầy nguậy. Cậu đang cố tìm con quỷ sợ hãi trong con ngườimình. Rồi như quá mệt sau một ngày dài thật dài, cậu thả người rơi tự do trênkhông rồi đáp xuống nệm êm, đôi mi mắt khép hờ.
– Tại sao mi lại xuất hiện? – Hình như cậu đã tìm thấy... con quỷ mà cậunhắc đến.
– Vì chủ nhân, người đang sợ. – Một điệu cười man rợn thoát lên.
– Ta sợ? Thật nực cười!
– Phải, nực cười nhất là chính người đang trốn tránh nỗi sợ này.
– Trốn tránh? Chẳng phải ta đã đi tìm ngươi hay sao?
– Sai rồi! Là tôi tìm ra người, không phải người tìm ra tôi.
– Im đi, mi biết gì mà nói?
– Oh oh! Biết chứ. Thậm chí là nhiều hơn những gì người có thể nghĩ đấy.
– Nói xem, ta sợ gì?
– Cái này chính người phải biết rõ hơn tôi chứ?
Chanyeol giật mình tỉnh giấc. Cậu vừa mơ? Một giấc mơ với quỷ.
Cố xua tan mọi ý nghĩ nhưng không hiểu vì sao càng cố xua đi lại càng vâylấy, quấn chặt không buông.
Sợ? Nếu nó biết liệu nó sẽ phản ứng thế nào? Có phải chăng cậu sợ phản ứngcủa nó lúc đó, có phải chăng cậu sợ nó sẽ căm thù nhà họ Park hay chính xác hơnlà căm thù cậu?
– Ôi, mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Điên mất! – Chanyeol hét lên rồitra cuốn băng vào đầu.
"Chanyeol!"
Chanyeol giật mình và khựng lại. Sao lại gọi tên cậu? Cố nhéo má để biết mìnhkhông nằm mơ, đầu óc cậu rối bù. Nhưng chưa để cậu suy nghĩ thêm bất cứ điềulung tung gì, cái giọng trầm ấm ấy lại vang vọng khắp căn phòng.
"Ta biết cháu đang nghe mà. Là cháu, Chanyeol, không phải là Baekhyun"
Ông biết ư? Làm sao ông biết khi mà người gửi đề tên Baekhyun? Chẳng nhẽ ônglà một nhà tiên tri, có thể biết trước mọi chuyện sau khi mình mất đi sao?
"Xin cháu đừng nghĩ là ta trốn chạy. Ta vốn dĩ là muốn nói trực tiếp vớithằng bé nhưng... Có thể ta là kẻ ích kỷ, luôn muốn thằng bé giữ một hình ảnh tốtđẹp của ta vào những ngày cuối đời. Cháu có thể giận ta, có thể trách ta nhưng...một lần nữa và cũng là lần cuối cùng, ta nhờ cháu một việc được chứ? Đưa cuộnbăng cho thằng bé bởi nó xứng đáng và cũng đến lúc nó nên biết nguồn gốc về cáichết thương tâm của những người thân yêu. Dù không thể nói trực tiếp với thằngbé lời xin lỗi cũng như bù đắp cho nó nhưng ta tin cháu sẽ thay ta làm việc nàyphải không?"
Chanyeol sững sờ. Có chết đi sống lại cũng đâu thể bù đắp nổi, huống hồ cậucũng chỉ sở hữu một mạng người.
Nhưng... những lời ông nói không phải là không đúng, đã đến lúc nó cần biếtnhững chuyện liên quan đến mình. Mệt mỏi đưa tay lại phía đầu để nhấn nút lấycuốn băng ra thì ánh mặt chợt dừng lại trên một cái bảng điều chỉnh nhỏ nằmchễm chệ góc trái. Trong đó có một nút Delete và những phím mũi tên.
"Nhấn nhanh đi. Ta biết cháu đủ thông minh để không muốn thằng bé biết vềnhững điều ta vừa nói với cháu mà. Với lại, những điều đó, ta chỉ muốn cháu vàta biết, không muốn kẻ thứ ba biết được."
Giọng ông Park. Lại một lần nữa, cậu nghi ngờ ông mình là một nhà tiên trihoặc chí ít cũng được trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt để biết được suynghĩ của người khác mặc dù lúc ông nói và khi người đó hành động không cùng mộtthời điểm và địa điểm.
Khẽ nhếch mép cười, cậu thừa biết chẳng bao giờ cậu vượt qua được ông – mộtbộ não "điêu luyện" khiến cho người ta phát điên vì ghen tức.
"Cộc... cộc... cộc"
– Lại là anh. – Nó dụi mắt, có vẻ như cậu đã vô tình đánh thức giấc ngủ sayvì mệt của nó.
– Umk. – Chanyeol cúi đầu.
Nó đẩy cửa ra đủ để một con người có thể bước vào phòng. Đó là một phản xạcó điều kiện khi nhìn thấy cậu ở cửa phòng.
– Không cần vào đâu. Tôi chỉ muốn đưa cho cậu cái này. – Chanyeol vừa nóivừa chìa cuốn băng trước mặt nó.
– Chẳng phải anh không cho tôi xem sao? – Nó nhíu mày.
– Đó là lúc chiều. Thái độ của con người được cải thiện qua thời gian. –Chanyeol lắc đầu.
Nó mân mê cuốn băng trong tay... im lặng.
Hai đứa nó như hai kẻ điên đứng trước cửa phòng. À không, chính xác làChanyeol đứng ngoài bản lề cửa, nó đứng trong. Chẳng ai nói với ai câu gì, chỉlẳng lặng hết nhìn nhau rồi lại bối rối nhìn cuốn băng. Chẳng hiểu sao cậuchẳng thể chủ động rút lui. Cậu sợ rằng nếu rời khỏi đó, cậu sẽ không còn đượcthấy nó-như-chính-nó-hôm-nay vào ngày mai nữa.
– Còn chuyện gì nữa không? – Nó phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
– Không. – Chanyeol lắc đầu.
– Vậy sao anh chưa về phòng ngủ? – Câu nói lộ vẻ tiếc nuối.
– Umk. – Chanyeol gật đầu nhưng vẫn đứng yên, chỉ dịch chuyển khoảng vàimilimet.
– Anh về đi. – Nó giục khi cậu đứng ngơ ra.
– Tôi về đây. – Cậu cố chêm vào câu nói.
– ừ. – Nó đuổi khéo rồi đưa tay đóng cửa phòng lại.
– Khoan. – Chanyeol đưa tay đẩy cửa trước khi nó kịp đóng vào.
Nó mở to mắt nhìn cậu. Thái độ của cậu hôm nay lạ lắm. Liệu có phải vì cáichết của ông mà thần kinh cậu có vấn đề hay không. Nó tự hỏi.
Bất ngờ, Chanyeol đưa tay ôm trọn lấy khuôn mặt nó và đặt lên môi nó một nụhôn thật khẽ.
Nó lặng người đi trong giây lát. Liệu có chuyện gì đó... đã xảy ra?
– Chúc ngủ ngon! – Cậu nghĩ sao khi nói câu đó nhỉ? Ngủ ngon ư? Có lẽ đêmnay cả cậu và cả nó sẽ chẳng ai có thể chợp mắt nổi.
– Tôi... Anh....? À ừ... cảm ơn. – Nó ấp úng.
– Và hãy nhớ cậu là vợ của tôi đấy. – Chanyeol xác nhận như thể sáng hôm sauthức dậy sẽ không thấy nó nữa, như thể sáng hôm sau nó sẽ bỏ đi vì cơn giận vàoán thù sai khiến vậy.
Nó ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn cậu nhưng cậu đã rời khỏi sau khi để lại câunói cuối cùng đầy khó hiểu đó. Nó tặc lưỡi và đóng sập cửa phòng.
Tay nó chạm nhẹ vào môi mình, hai má nóng bừng lên và đôi môi khẽ cong lên,tạo thành một nụ cười hạnh phúc.
"Tách"
Cuốn băng được tra vào đầu.
.
.
.
Cậu không giỏi như ông nội, không thể đoán được hành động tiếp theo của nólà gì. Cậu cũng không thể nào hiểu hết được nỗi đau khổ của nó khi biếtngười-rất-rất-tốt-với-mình lại chính là kẻ đã giết chết ông nội và ba mẹ mình.
Đưa tay lên trán, cậu thở dài đầy não nề. Đã một tiếng đồng hồ trôi qua từlúc cậu đưa cuốn băng đó cho chủ-nhân-đích-thực, giờ có lẽ nó đã biết mọichuyện và có lẽ nó đang gào thét, khóc òa lên trong đau khổ hoặc là mím môichịu đựng để kiềm chặt nước mắt vào đáy sâu trái tim... như mười hai năm vềtrước.
Có lúc cậu thấy hận bản thân mình. Đáng nhẽ ra cậu phải ở cạnh nó lúc nàychứ? Đáng lẽ cậu phải ôm nó vào lòng và khẽ lau nước mắt cho nó... nếu có chứ?Vậy mà giờ cậu lại ngồi đây, như một con rùa rụt cổ trong cái vỏ bền chắc củamình. Cậu không đủ can đảm để đối diện với nó, cậu không đủ dũng cảm để nhìnvào đôi mắt sáng lấp lánh lúc nào cũng ánh lên tia cười đó. Và cậu cũng khôngđủ mặt dày để nói câu xin lỗi với nó thay cho ông.
.
.
.
Đã bao lâu rồi nó không thử cảm giác này? Đã bao lâu rồi nó mới quay về vớimột thứ cảm xúc bị bỏ rơi? Và đã bao lâu rồi cụm từ "đau đến rỉ máu" không xuấthiện trong những cung bậc cảm xúc của nó? Có lẽ là mười hai năm rồi... Phải, nócó đau, nó từng đau thậm chí là rất nhiều trước những lời nói và hành động củaChanyeol nhưng còn đau đến rỉ máu con tim thì... có bao giờ?
Choáng
Đau
Nó ở đây làm gì? Làm vợ một người là cháu của kẻ đã cướp đi của nó tất cảsao? Đôi lúc, nó thấy mình như một đứa ngốc, đặt đâu ngồi đó và luôn tuântheo cái mà người ta gọi là SỐ MỆNH bởi thậm chí suốt mười hai năm qua, chưamột lần nào nó thắc mắc về cái chết đột ngột của ông và ba mẹ nó. Nên nói nóquá ngây thơ hay là quá ngu ngốc đây?
Ông nội nó luôn là người bình thản nhất mà nó từng gặp. Liệu nếu trong tìnhthế này, ông sẽ làm gì? Tại sao chẳng ai nói cho nó biết nó nên làm gì chophải? Ông Park là người rất rất tốt với nó. Liệu có phải vì có lỗi nên ông mớimuốn bù đắp để trả giá hay là ông thật lòng xem nó là cháu?
– Mẹ ơi, sao mẹ lại nằm đó, sao không dậy hả mẹ? Hức....hức.... mẹ ơi! Saokhông ôm con nữa, lạnh lắm mẹ ơi, mẹ ơi!
Cái giọng nói trong trẻo ngày nào của một thằng nhóc năm tuổi ùa về trongtâm trí nó.
Bất chợt, nó bật khóc, khóc thay cho mười hai năm về trước...
– Bây giờ con cũng lạnh lắm mẹ ơi nhưng chẳng ai ôm con nữa rồi. Phải tự ômmình thôi mẹ nhỉ? – Nó tự nhủ với lòng mình rồi vòng tay ôm lấy thân hình nhỏbé đang run bần bật của mình.
Ôi những người thân của nó. Phải làm thế nào nếu một ngày bạn biết được rằnghọ rời bỏ bạn mà chính bạn là một trong những nguyên nhân khiến họ không thể ởcạnh bạn nữa? Vì bảo vệ nó ư? Trước đây, nó cứ nghĩ những chuyện đó chỉ cótrong phim ảnh thôi chứ? Vậy mà giờ nó lại là nhân vật chính cho một trò chơi,một cú vờn trên thương trường. Nên lấy làm vinh hạnh không đây? Nên khóc haynên cười bây giờ?
Làm ơn có ai đó nói cho biết rằng nó đang mơ đi? Làm ơn ai đó nói cho nóbiết rằng đây chỉ là một cơn ác mộng đi? Làm ơn đừng bắt nó phải quyết định,đừng bắt nó phải làm một điều gì đó. Nó thật sự quá mệt mỏi rồi, nó không muốndằn vặt thân thể mình trong những nỗi đau quằn quại, trong những tiếng nấc xélòng, nó không muốn hành hạ trái tim mình trong sự hận thù nhuốm máu...
"Chanyeol, sao anh lại mang họ Park và tại sao anh sinh ra lại là cháucủa con người đó cớ chứ?"
Nó chợt nghĩ rồi cứ như một bệnh nhân tâm thần, nó quơ một lượt các đồ vậttrên bàn "hạ cánh" xuống sàn gỗ. Đơn giản, nó chỉ muốn nghe tiếng đổ vỡ, tiếngđổ vỡ đủ lớn, đủ vang, đủ độ lấn át mọi lời nói của người đó trong đoạn băngvừa xem. Nếu chưa bao giờ được "điên" như bây giờ thì xin hãy để cho nó "điên"đi, thế có lẽ sẽ tốt hơn bởi nếu tỉnh táo, ắt nó sẽ đau...
.
.
.
"Choang"
"Xoảng"
Những âm thanh chói tai vang lên từ căn phòng đối diện phá vỡ mọi liên kếttrong suy nghĩ của cậu.
Chanyeol mở cửa và từ từ tiến lại gần cánh cửa gỗ trước mặt, áp tai vào đểnghe rõ hơn, lòng chợt nhói lên một nỗi đau vô hạn.
Tiếng cười điên dại vang lên xen lẫn với những tiếng đổ vỡ rồi sau đó là mộtchuỗi yên lặng ghê rợn kéo dài.
Có tiếng nấc.
Lớn dần.
Và cuối cùng "người điên" cũng khóc.
"Tại sao không để tôi ở cạnh em lúc này? Nếu có thể, hãy để tôi chịu thay em nỗi đau đang chiếm ngự lòng em."
– Tội nghiệp! Có lẽ đó là nghiệp chướng. – Mẹ Chanyeol đứng sau lưng cậu từbao giờ, bà lắc đầu.
Cậu không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe để rồi đoán nó đang làm gì trong cănphòng kín đó.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng mai đầu tiên chiếu rọi lên khuôn mặt thẫnthờ đang ngồi đối diện cửa sổ. Nó không ngủ hay chính xác là không tài nào ngủđược. Nó cứ ngồi như vậy, đờ đẫn như chẳng thèm quan tâm đến thế giới xungquanh. Cả hương hoa nhài thơm thế, xộc vào mũi nhưng với nó cũng chỉ như khôngkhí bình thường.
"Cộc...cộc...cộc"
Sau tiếng cốc cửa thật khẽ, giọng nói của Chanyeol vang lên, thật ấm:
– Baekhyun, cậu ra ngoài này đi. Cả nhà đang đợi cậu xuống ăn đó.
Im lặng.
Đáp lại cậu chỉ là sự im lặng tuyệt đối
Thở dài, Chanyeol rút điện thoại ra và bấm số.
– "Alo"
– Sehun à. Sáng nay tớ không đến trường.
Sehun lấy làm lạ bởi bình thường Chanyeol đâu có tử tế đến độ không đếntrường cũng báo trước như vậy?
– "Có phải là chuyện của ông cậu..." – Sehun ngập ngừng. Dù sao cáichết của ông tuy không phải là đột ngột những cũng là một cú shock cực lớn đốivới Chanyeol.
– Không phải chuyện đó đâu. – Chanyeol lắc đầu rồi như chợt nhớ ra điều gìđó, cậu nói tiếp – À mà cậu sang lớp 11A3 cáo nghỉ cho Baekhyun  luôn nhé.
– "Nó sao vậy?" – Sehun lo lắng.
– Ốm.
Chanyeol đáp gọn rồi gập máy, chẳng để Sehun kịp tra hỏi thêm điều gì.
Cậu bất lực nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, lại buông tiếng thở dài. Chợt nhậnra dạo này mình toàn phải nói xin lỗi với nó...
"Cộc...cộc...cộc"
Lại là tiếng gõ cửa thật khẽ nhưng lại đè nặng lên hai con tim.
– Baekhyun. Cả ngày hôm nay cậu không ăn gì rồi. Ít nhất cậu cũng trả lờitôi một câu để tôi chắc rằng cậu không chết ở trong đó luôn chứ.
"Chết?"
"Là chết?"
"Mười hai năm trước mình đã từng suýt chết?"
"Mười hai năm trước ông và ba mẹ đã chết thay mình?"
Những câu hỏi tu từ lại xuất hiện trong đầu nó. Nó rời mắt khỏi chiếc chuônggió vui đùa bằng những âm thanh leng keng trên cửa sổ và ngước nhìn bức ảnh nhỏtrong tay mình.
Đôi tay nó ướt đẫm.
Nước mắt nó khẽ rơi, miết nhẹ mặt ảnh phẳng lì.
"Nếu mà lúc đó đi theo mọi người thì bây giờ có phải ép mình trước ngã bađường vậy không? Hóa ra mọi người bắt con ở lại cũng chỉ bắt con phải đối mặtvới tất cả thôi sao? Mọi người ác lắm.... ác lắm! Híc!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro