thiêu cháy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tiếng đồng hồ kêu tích tắc rồi lặng thinh, mọi thứ mất hút vào không gian tối mịt mù. anh giở tấm chăn dày dành cho những ngày đông lạnh buốt, khi nhiệt độ không vượt quá mười độ c. thế là anh ngồi ngây ngốc cùng với những chuyện quá khứ kinh hãi. anh không tìm thấy một lí do thích đáng nào ngoài câu nói trong cuốn sách của em - kẻ tội đồ luôn luôn ám ảnh với chính mình.

nhớ hồi đó mọi người gán ghép chúng mình nhiều như thế nào. dường như cả ngày anh chả nghe được thứ gì khác ngoài tên em. họ gọi em là kim jisoo, bù thêm vế sau là tên anh ngay bên cạnh. thú thật thì anh không thể giấu hết sự tò mò về em. họ bảo em rất xinh đẹp, họ nói em giống nàng bạch tuyết da trắng môi đỏ. họ nói em vừa có nét hoang dã lại vừa ngây thơ. họ ca ngợi em không khác gì một thiên thần.

em thì không buồn để tâm đến người đời. anh thấy em chỉ toàn rúc mình trong thư viện ngày này tháng nọ. thú vui của em là những cuốn sách dày cộm chữ và chữ. không bù cho anh, một thằng con trai thích sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống. anh thích cái cách mọi người tán dương anh khi chiến thắng một cuộc thi đấm bốc. đôi mắt nể phục mà họ dành tặng anh. từng cái vỗ tay, từng lời khen ngợi cứ thế mà tuôn ra như mưa mùa hạ. bọn mình khác biệt lắm em ạ, tới mức trái tim anh vô thức loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy em bận bịu với cuộc đời xô bồ ngoài kia.

jisoo của anh.

em là một cô bé với đôi mắt sâu hun hút. nhớ có đôi ba lần anh muốn in dấu môi mình lên đôi mắt em. mắt em là cái hồn của tà váy xanh dương rực rỡ dưới nắng chiều. là vô số lời đường mật nhưng thật thà, mắt em dễ dàng biểu đạt hết mớ cảm xúc dâng trào, chặn đứng mớ suy nghĩ không rõ đầu đuôi anh gặp phải. để cho anh cứ ngây ngốc mãi chẳng thể dứt khỏi tương tư về em, trong trí nhớ và quãng thời gian của một cậu học sinh mới lớn.

đến chừng anh đã đủ can đảm để thổ lộ với em, anh vô tình biết được một thông tin mà cô bạn cùng bàn của em tiết lộ. jisoo rất ghét con trai. lại một lần nữa, mơ mộng, hoang tưởng, suy tư trong anh vỡ vụn như tấm kính lâu ngày không được chăm chút. nhớ lúc đó anh chán nản vô cùng. cụm từ duy nhất anh có thể đặt cho chính mình là thằng thất bại. bạn bè vẫn luôn gọi anh như thế, chỉ là, anh chưa bao giờ công nhận điều đó cho bản thân anh. vậy là anh đã hiểu tại sao kim jisoo không tham gia bất kì cuộc nói chuyện nào cùng tụi con trai lớp em. anh cứ nghĩ rằng ông trời đang cho anh cơ hội. thậm chí anh đã từng nghĩ rằng, em thích anh. có không jisoo?

tình yêu là một trái cấm không nên mạo hiểm động vào. người ta thường hay chết vì yêu. yêu nhiều quá đâm ra đau khổ, dằn vặt, để rồi suy nghĩ ngu xuẩn đến mức làm hại bản thân. vậy nếu anh yêu jisoo, thì anh sẽ ra sao? anh có còn là anh của mấy mùa hoa phượng trước không? anh sẽ giữ được bản ngã của chính mình nữa không? và liệu, anh có thể làm một ngoại lệ, một người em luôn cần đến để em tin cậy, chia sẽ những bộn bề, lo toang trong cuộc sống. để em có thể ôm lấy anh khi nỗi cô độc làm em quặn thắt. để tuổi trẻ của em vẫn lung linh, để em có thể hoài niệm về chuyện đôi mình?

lúc lên cầu thang vào lớp, anh thấy jisoo, em đang chắn đường anh, chắc vậy. lớp em không ở khu b, em cứ đứng im ở đấy, không nói không rằng nhìn anh chằm chằm. anh chết lặng, chỉ biết xoay vòng vòng cùng với những điều ngổn ngang trong lòng. lúc vẫn còn đắn đo, nghĩ ngợi về việc tiếp theo nên làm thì chân mày em khẽ động. jisoo bước tới phía anh, nín thở.

“sao anh không theo đuổi em nữa?”

“...”

.

ha, thật vui em nhỉ?

em bảo em cũng thích anh, lâu lắm rồi. thấy anh cứ ngày ngày vụng trộm ngắm em nên jisoo để cho anh tự do tự tại. vậy mà anh cứ lo lắng rằng trông anh chẳng khác gì một thằng ngốc trước mặt em cả.

jisoo à.

em có nhớ khoảng thời gian gần thi học kỳ, em nhất quyết phải làm bài tập cho xong mới về nhà. nhìn dáng vẻ bất chấp của em mà anh chỉ biết bất lực đồng ý. em học nghiêm túc đến nỗi, dẫu xung quanh có ồn đi chăng nữa vẫn chẳng thể khiến em phân tâm. tận bảy giờ hai năm tối, em mới hoàn thành tất cả. hai đứa mình dắt nhau đi dọc sông hàn, em bỗng túm túm lấy tay anh đan vào. đôi gò má em hồng hào, bất chợt làm anh xao xuyến. tay nắm chặt mà ai cũng đều ngại ngùng.

jisoo thích hướng dương, mấy ngày rãnh rỗi em hay chăm sóc cho vườn hướng dương của mình. em bảo chỗ này đất tốt, lại được mặt trời sưởi ấm mỗi sáng nên rất thuận lợi để trồng hướng dương, lại không có ai phát hiện ra. vốn dĩ đây là đất hoang, người chủ cũ đã mất từ vài tháng trước. lần anh mang theo máy ảnh chụp phong cảnh để làm đồ án, tiện thể chụp lén em.

hôm đó trời mưa, hai đứa chỉ có mỗi một cái ô bé xíu nên anh đã để em đi trước. jisoo kể cho anh nghe về mấy chuyện kinh khủng thuở nhỏ của em. jisoo sợ con trai đều có lí do cả. em từng bị bắt nạt và xém nữa bị xâm hại. dù rằng em chưa bao giờ vượt qua được nỗi sợ hãi ấy, em vẫn yêu và tin tưởng anh. mù quáng. anh không dám đặt cược vào tình cảm của tôi dành cho em, như thể anh đang hoài nghi về mọi thứ.

rồi kết thúc lúc nào cũng tệ hơn khởi đầu. đáng nhẽ chúng ta đã có thể đi xa hơn em à, nhưng trời đất không tác thành cho đôi ta nữa. hay anh nên bảo rằng, chính anh là người phá hỏng cuộc tình này?

nhìn anh đi, jisoo.

anh nhớ cơ thể em trần trụi, thấp thoáng sau tấm chăn là làn da mềm mại thơm mùi sữa gạo. anh nhớ đôi môi em mấp máy mấy từ đứt quãng nhưng tuyệt mĩ vô cùng. anh nhớ từng cái hôn trôi tuột trên khung xương quai xanh kiều diễm cho tới vành tai. jisoo của anh, đẹp đến nao lòng. em vùng vẫy cố bảo vệ lấy mình và thoát khỏi anh. tại sao vậy jisoo? em cào lấy cào để tấm lưng anh, khiến nó chỗ nào cũng là vết thương. nước mắt em giàn dụa, nóng hổi trôi tuột khỏi khóe mắt sâu thẳm, để rồi em hiểu ra, trước mặt em chỉ toàn là bóng đêm bất tận. em tát anh một cái, làm má anh đỏ lửng. em bảo anh tỉnh lại đi, bảo anh hãy dừng lại trước khi tất cả đều đã quá muộn.

anh xin lỗi, jisoo.

ngày hôm qua anh mới có thể tìm được bản ngã lúc đầu của mình, một byun baekhyun đúng nghĩa. và anh xứng đáng bị đâm chết vì tội lỗi đêm đó, jisoo. anh phóng xe, điên cuồng lao đi dưới trời mưa. chỉ muốn gặp em, chỉ muốn thấy em lần cuối. lần cuối thôi jisoo, anh sẽ không bén mảng đến cuộc đời em nữa. em cứ làm gì anh em muốn, làm ơn jisoo.

đừng bỏ anh, jisoo. đừng.

em mặc bộ áo trắng nhuộm màu máu nằm sau bộ ghế sopha rách rưới. hõm cổ em là một vết rạch sâu loang lổ toàn màu là máu, tay em nắm chặt con dao cắt giấy rỉ sét được kéo lên hết cỡ. mái tóc em rối bù, che gần hết gương mặt. vũng máu xung quanh em khô gần hết. jisoo không còn thở nữa, không còn. anh dường như chết lặng, ngực anh đau nhói lên từng cơn.

tử thần gặp em trong khung cảnh tệ hại nhất.

mấy người hàng xóm phiền phức của em đã báo cảnh sát, cùng những tội danh họ tự đặt ra cho anh. tất cả đều đúng, ngoài thằng giết người thì hại chết tình yêu của mình còn kinh tởm hơn.

lũ cảnh sát bụng phệ hỏi anh cả trăm câu nhảm nhí vô dụng anh chẳng thể tượng tưởng ra. chúng nó cố moi từ anh một thông tin nào đó về em, dù là nhỏ nhất. anh chỉ bảo là anh cần một bản án tử, thế là luật pháp đã hoàn toàn trừ khử được một tên sát nhân. vậy là anh đã thực hiện được, mai là ngày phán xét, là cái giá cuối cùng anh phải trả. thôi thì anh viết bức thư này cho em yên tâm mà vui vẻ ở nơi yên bình ấy, không cần nghĩ ngợi điều gì cả.

jisoo, em có ổn không? anh hy vọng là em của hiện tại hơn cả chữ ổn. nói thế anh sẽ mãn nguyện hơn đấy.

chào em nhé. yêu em nhiều.

từ byun baekhyun gửi đến kim jisoo nơi thiên đàng.











_












BREAKING NEWS!

Vụ án thứ 9854 chỉ là tự sát?

Mới đây cảnh sát Seoul đã tìm được một lá thư tuyệt mệnh của tội nhân Byun B*******, trong đó ghi rõ ràng mọi thứ giữa cậu ta và bạn gái. Cả hai phát sinh quan hệ tình dục nhưng bên nữ không tự nguyện nên đã tự sát. Theo như lời của bác sĩ tâm lý sau khi đọc bức thư, thì rất có thể người bạn trai bị rối loạn đa nhân cách mới xảy ra sự việc đau lòng trên. Thông tin cụ thể sẽ được chúng tôi cập nhật liên tục...








THE END.
26.04.2020
@amariathyst-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro