2.11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

taeyong đang dần đánh mất chính mình.
em chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
mỗi buổi sáng khi em thức dậy, sẽ chẳng còn ánh nắng, chẳng còn tiếng chim ríu rít, chẳng còn gì cả, xung quanh em đều là bóng tối, như thể màn đêm kéo dài vô tận,bủa vây lấy em, bủa vây lấy hơi thở yếu ớt ấy.
em còn sống, hay em đã chết rồi?
em không biết nữa.
trước mắt em là một màu đen kịt, hơi ấm em quen thuộc đâu, vòng tay luôn ôm lấy em vào lòng đâu, jaehyun của em đâu, mọi thứ đâu hết rồi?
taeyong hoảng loạn vùng vẫy, em giãy giụa trong hố đen của bản thân, em không thể tự cứu lấy chính mình, và chẳng ai có thể cứu được em.
hai tay em quơ quào trong vô vọng, từng tiếc gào khóc như xé tan cõi lòng, làm gì, em phải làm gì để tự cứu lấy chính mình?
"mọi thứ sẽ ổn thôi."
"tất cả rồi sẽ ổn cả thôi."

hơi ấm quen thuộc bao trùm lên em, mọi khung cảnh quen thuộc lại dần hiện ra trước mắt, em đã quá mệt mỏi, em thiếp đi trong vòng tay của người thương, bàn tay nhỏ thoáng sợ sệt mà níu chặt vạt áo jaehyun.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro