C- loi bai hat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà màu tím

Chiều nhìn qua đầu ngõ, dưng dưng niềm thương nhớ,

Dáng xinh xinh một người, được nghỉ năm ngày phép.

Mất hai hôm làm quen, em mới cho mình biết tên.

Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền,

Thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành,

Anh chỉ e ngại, gió lay nụ tầm xuân vừa hé.

Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím

Biết anh đang trộm nhìn.

Vào mộng chưa tỏ lối bến mơ đang chờ nơi,

Chưa thấy ai vừa ý thôi

Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời,

Hạt xuống giếng ngậm ngùi

Hạt rơi, luống hoa cười

Ai chẳng mơ, gặp bến trong khỏi hờn duyên má hồng

Đời anh đây đó mười phương,

Gặp em anh đã thương, càng thương.

Thương đôi môi đầy nhựa sống.

Thương tia mắt dào dạt sóng.

Tuổi ngọc xuân son, nét ngà khuông trăng tròn

Thuyền em cao vút Trường Sơn,

Gặp anh em ước mong gì hơn.

Cho anh bông hồng còn thắm

Cho anh trái ngọt vườn cấm,

Và còn cho nữa tiếng ru trẻ thơ

Nẻo đời muôn vạn lối ,

Yêu nhau vì lời nói, mến nhau qua nụ cười

Dặn dò thêm lần cuối,

Sách đem cho bầy em, lưu bút ghi vài đứa quen.

Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu,

Chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng trên đầụ

Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu ...

Căn nhà ngoại ô

Tôi ở ngoại ô, một căn nhà xinh có hoa thơm trái hiền.

Gần kề lối xóm có cô bạn thân sớm hôm lo sách đèn.

Hai đứa chưa ước hẹn lấy một câu, chưa nghĩ đến mai

sau

Nhưng đêm thức giấc ngỡ ngàng,

Nghe lòng thương nhớ biết rằng mình yêu

Khi hiểu lòng nhau, thời gian gần gũi đã qua đi mất rồi

Nào còn những phút hái hoa vườn trăng suốt đêm

chung tiếng cười

Tôi bước theo tiếng gọi của người trai tha thiết với

tương lai

Vui xa ánh sáng phố phường,

Xa người em nhỏ lên đường tòng chinh.

Là chinh nhân tôi bạn với sông hồ

Tình yêu tôi nguyện vẫn tôn thờ và yêu không bến bờ.

Niềm tin là một ngày mai non nước chung một màu cờ.

Rồi hôm nao tôi về ghé thăm nàng

Ngoại ô đây con đường tắm trăng vàng mà sao không

thấy nàng.

Tìm em giờ tìm ở đâu ??? Sao không gắng đợi chờ nhau

Tôi hỏi người quen: nàng nay là nữ cứu thương trên

chiến trường.

Dặm ngàn sóng gió miễn sao nàng vui dấn thân trên

bước đường.

Tôi đứng nghe gió lạnh giữa màn đêm thương xé nát

con tim.

Em ơi! Trái đất vẫn còn, chúng mình hai đứa sẽ còn gặp

nhau

Cát bụi

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai vươn hình hài lớn dậy

ôi cát bụi tuyệt vời

Mặt trời soi một kiếp rong chơi

Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi

Để một mai tôi về làm cát bụi

ôi cát bụi mệt nhoài

Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi

Bao nhiêu năm làm kiếp con người

Chợt một chiều tóc trắng như vôi

Lá úa trên cao rụng đầy

Cho trăm năm vào chết một ngày

Mặt trời nào soi sáng tim tôi

Để tình yêu xoay mòn thành đá cuội

Xin úp mặt bùi ngùi

Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui

Cụm rừng nào lá xác xơ cây

Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy

ôi cát bụi phận này

Vết mực nào xóa bỏ không hay.....

Chiếc lá cuối cùng

Đêm chưa qua mà trời sao vội sáng

Một đàn chim cánh nhỏ chờ mùa xang

Chiều vào thu tiếng em sầu lạnh giá

Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa

Đêm chia ly buồn gì sao chẳng nói

chỉ nghe em nói nhỏ chở về thôi

ngày buồn tanh cũng đưa chiều vào tối

mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi

mộng về một đêm xuân sang

em thì thầm ngày đó thương anh

đường về một đêm trăng thanh

xây mộng vàng đầu bến sông xanh

Mộng tràn ngập đêm trăng sao

Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh

rồi một chiều xuân thơ trinh

cho lòng mình về với dĩ vãng

đường thênh thang gió lọng một mình ta

Rượu cạn ly uống say lòng còn giá

lá trên cành một chiếc cuối bay xa

Chiều một mình qua phố

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em

Có khi nắng khuya chưa lên mà một loài hoa chợt tím

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em

Gót chân đôi khi đã mềm gọi buồn cho mình nhớ tên.

ĐK

Chiều qua bao nhiêu lần môi cười

Cho mình còn nhớ nhau

Chiều qua bao nhiêu lần tay mời

Nghe buồn ghé môi sầu.

Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu

Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau.

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em

Gió ơi gió bên lên để bụi đường cay lòng mắt

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em

Áo xưa chưa quen phong trần đợi mùa thu vàng áo

thêm.

Chiều một mình qua phố âm thầm nhớ nhớ tên em

Bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi

xanh

Còn một mình trên phố âm thầm nhớ nhớ tên em

Ngoài kia không còn nắng mềm ngoài kia ai còn nhớ tên.

Cho người tình lỡ

Khóc mà chi, yêu thương qua rồi

Than mà chi, có ngăn được xót xa

Tiếc mà chi, những phút bên người

Thương mà chi, nhắc chi chuyện đã qua

Anh giờ đây như là chim

Rã rời cánh biết bay phương trời nào

Em giờ đây như cành hoa

Trót tả tơi đón đưa ngọn gió nào.

đ.k.:

Mình nào ngờ, tình rơi như lá rơi.

Người tình đầy, vòng tay ôm quá lơi.

Để giờ này một người khóc đêm thâu,

Một người nén cơn đau nghe mưa mà cú

Thế là hết, nước trôi qua cầu

Đã chìm sâu những tháng ngày đam mê

Thôi đành quên, những tiếng yêu đầu

Những lời yêu ấy nay đã quá xa.

Nếu đường cũ giăng đầy mưa

Khuất mù lối khiến lên tình đành lỡ

Ta giờ đây như rừng thu

Nắng liệng với chiếc lá vàng cuối mùa.

Chuyện dàn thiên lý

Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói.

Làng tôi đây, bao năm dài chinh chiến,

từng luỹ tre muộn phiền.

Tôi có người vợ ngoan.

Đẹp như trăng mươì sáu, cưới rồi đành xa nhau.

Nhớ đôi môi nàng hiền, xinh xinh màu nắng.

Má nàng hồng thơm mùi thơm lúa non.

Ai ra đi mà không từng bịn rịn.

Xa ngươì yêu mà dễ mâý ai vui.

Em nhìn theo bằng nươ"c mắt chia phôị

Tôi mạnh bước mà nghe hồn nhỏ lệ

Này anh lính chiến, ngươì bạn pháo binh.

Mẹ tôi tóc sương từng đêm nghe đạn pháo rơi thật buồn.

Anh rót cho kheó nhé, keỏ lầm vào nhà tôị

Nhà tôi ở cuôí chân đồi,

có dàn thiên lý,

có người tôi thương.

Chuyện đêm mưa

Ngoài trời không sao thưa

Đường lầy ướt ngõ tối

Mưa khuya về hiu hắt đi vào hồn

Chuyện đời quên đi thôi

Dĩ vãng xa lắm rồi

Gợi lãi để làm chi nữa người ơi

Chiều nào nâng ly bôi

Tình vừa mới chấp nối

Chia ly mà không nói nhau một lời

Để rồi bao năm sau

Phong sương mòn vai áo

Nhớ cố nhân muốn tìm tạ lòng nhau

ĐK:

Quán vắng mưa khuya như khúc ca nghẹn lời

Tý tách rơi rơi ray rứt trong lòng người

Chân hẹp tựa vai run môi

Đêm dài chợt sáng vuốt gối

Gió lùa lá rơi, sầu lên mãi mãi

Chừng nào mưa thôi rơi

Đường về nắng lấp lối

Mưa tan vào sương khói xuôi về nguồn

Cuộc tình duyên năm xưa

Xa nhau còn thương nhớ

Những lúc nghe gió về kể chuyện mưa

Chuyện hoa sim

Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím

Chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim

Có người con gái xuân vói vợi

Tóc còn ngăn ngắn chưa đầy búi

Ngày xưa nàng vẫn yêu màu tím

Chiều chiều lên những đồi hoa sim

Đứng nhìn sim tím hoang biền biệt

Nhớ chồng chinh chiến miên xa xăm

ĐK:

Ôi lấy chồng chiến binh

Lấy chồng thời chiến chinh, mấy người đi trở lại

Sợ khi mình đi mãi, sợ khi mình không về

Thì thương người vợ chờ bé bỏng chiều quê

Nhưng không chết người trai khói lửa

Mà chết người em nhỏ hậu phương

Mà chết người em gái tôi thương

Đời tôi là chiến binh rừng núi

thường ngày qua những đồi hoa sim

Thấy cành sim chín thương vô bờ

Tiếc người em gái không còn nữa

Tại sao nàng vẫn yêu màu tím

Màu buồn tan tác phải không em

Để chiều sim tím hoang biền biệt

Để mình tôi khóc chuyện hoa sim

Chuyến tàu hoàng hôn

Chiều nào, tiễn nhau đi khi bóng ngã xế chiều

Hoàng hôn đến đâu đây, màu tím dân lên trong hồn ta

Muốn không gian đừng tan, nếu đôi chân thời gian,

Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,

Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi.

Xe lăn, trong tim khuất xa rồi - biết đâu tìm,

Mưa thu bay bay sắt se lòng - ướt vai mềm

Hoàng hôn dầng buông,

mà ai còn đứng yên trong chiều sương xuống.

Tâm tư cô đơn trách con tàu nỡ sao đành,

Đêm iêu thương đi đến nơi nào - cách đôi tình.

Buồn bao nhịp nối, tình trăm nghìn mối,

Hướng theo một bóng người.

Tà dương khuất trong sương là mỗi lần mong chờ,

Nhìn theo phía chân mây, đợi chuyến xe xưa về chưa,

Nếu hay chăng người ơi, chốn xa xôi chàng trai,

Còn đem iêu thương khắc lên muôn vạn oán hờn,

Nếu mai đây về , cũng trên chuyến tàu hòang hôn

Chuyến xe ba người

Trên chuyến xe năm nào, xuôi về miền Tây ,

tôi quen một người em gái

Mái tóc buông bờ vai, ánh mắt say hồn ai,

lòng tôi vẫn chưa mờ phai

Đường về miền Tây xa, qua bao nhiều phà Bắc

Tình cờ ngồi bên nhau chăng dăm câu chuyện vãn,

tuy mới quen nhau tôi lại thấy lòng,

đầy bao xuyến xao như đã quen nhau từ lâu

Xe lướt nhanh trên đường, xa mờ ruộng nương,

cây xanh rợp che muôn hướng

Ai đã qua miền Tây, đâu chỉ đôi lần thôi,

mà không luyến lưu đầy vơi

Mình chuyện trò bên nhau, nghe thời gian vội lướt

Đường dài mà không xa

Ôi chao sao lạ quá, tôi hỏi quê em, em cười đáp lời,

lòng vui xiết bao khi biết quê em Cần Thơ

Rồi mình chia tay, khi xe về bến,

nhớ mãi nụ cười, cùng lời em khẽ mời:

"Mùa hè mời anh ghé lại,

vườn nhà em cây trái nếp bên ven sông Hậu Giang"

Lòng đầy bâng khuâng, tâm tư thầm nghĩ,

có phải tơ hồng đang ngầm se kết tình

Để rồi giờ hai chúng mình

được gặp nhau trên chuyến xe xây mộng ước duyên lành

Nhưng có ai đâu ngờ,

bao điều mộng mơ chưa sang hè đã tan vỡ

Tôi xuống thăm Hậu Giang

Sông nước như thở than, buồn cho mối duyên dở dang

Nàng đành lòng sang ngang, lên xe hoa bỏ bến

Một mình ngồi bên sông, mênh mang bao hình bóng

Tôi bước cô đơn, lang thang trở về

Lòng nghe xót xa, thương mãi chuyến xe miền Tây

Cỏ úa

Còn nhớ tên nhau

Xin gọi trong giấc mộng

Còn chút hương yêu

Xin đưa vào dư âm.

Có phải còn yêu

Vì đôi lần thầm nhớ?

Mình đã thật quên

Cớ sao lòng vẫn chờ.

Từ lúc em đi

Trong rượu cay men nồng

Màu trắng khăn tang

Quanh căn phòng cô đơn.

Bão tố triền miên

Ngày em về nhà đó

Buồn hắt buồn hiu

Ngõ đêm sầu cô liêu.

Một chiều trên đồi

Em làm thơ

Cỏ biết tương tư, vàng úa.

Mộng dệt theo đàn

Bên người mơ

Mới biết mình yêu bao giờ.

Hỡi cố nhân ơi

Chuyện thần tiên xa vời

Tình đã như vôi

Mong gi còn chung đôi.

Cứ cúi mặt đi

Để nghe đời lầm lỡ

Đừng niú thời gian

Cho thêm sầu vương mang

Con đường xưa em đi

Con đường xưa em đi

Vàng lên mái tóc thề

Ngõ hồn dâng tái tê

Anh làm thơ vu quy

Khách qua đường lắng nghe

Chuyện tình ta đã ghi

Những mùa trăng vu quy

Vì mưa gió không về

Chiến trường anh bước đi

Có nàng hoen đôi mi

Ngóng theo đường vắng hoe

Hỏi còn ai cố tri

Em ơi ! nhìn gió lên khơi

Lòng có trông vời

Một người xa cuối trời

Nơi đây phiên gác canh dài

E ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài

Em ơi ! màu áo phong sương

Mình ước huy hoàng

Được bàn tay chính nàng

Dâng hoa, dâng hết ân tình

Tình đến bao giờ

Hỏi đường xưa mà nhớ

Con đường xưa em đi

Thời gian có quên gì

Đã mòn kia vẫn ghi

Ghi một đêm trăng thanh

Quán bên đường vắng tênh

Chỉ còn em với anh

Còn Lại Nỗi Cô Đơn

Tình mình ngày nào

đẹp như trăng lung linh về đêm

mà sao nay xa xăm ôi mịt mù

biết lỗi nơi ai mà ta giờ xa lìa nhau

lòng ta nghe bâng khuâng xót xa

có tiếc nuối cũng xa nhau thật rồi

Chuyện tình mình thật buồn

ngày vui thoáng gió cuốn sương khói

còn đây con tim đau không nhạt nhòa

tình đôi mình bây giờ như mùa đông

chớ cành khô đứng lạnh.

Tình đôi mình đây giờ như gió

trôi dạt không bến bờ

Hỡi gió lang thang ngày đêm về đâu

buồn không kiếp không nhà

Chiều nay mình xa ngồi đây thầm mơ

ước xây thành tên ngày xưa

Người yêu giờ đây buồn không hỡi

xin về đây hỡi người

Này anh phương xa trời còn tuyết không ?

Bài ca buồn em tặng anh chiều nay

ước sao vọng vang về anh

tình yêu cùng xây người yêu hỡi

bao ngày không xóa nhòa

Hãy đến bên em chiều nay người ơi

tình ta sẽ muôn đời .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro