22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua nội dung

Love at first sight

Đã trải qua bao nỗi đau ly biệt nên chẳng còn cảm giác bi thương. Vậy tôi còn vì cớ gì mà buông bỏ người…

MENU

UNCATEGORIZED · ĐAM MỸ

[Bẻ cong] Chương 22

Tháng Mười Một 27, 2018Diệp Chiêu Nhi

Chương 22: Tôi và bạn cùng bàn giành nam nhân (11)

Sư Dịch ngồi trên xe, nhìn màn sao dày đặc trên bầu trời xa xa, nghĩ thầm ngày mai sẽ là một ngày nắng rực rỡ.

Không bao lâu trường học của Sư Dịch lấy bài vở lớp 12 căng thẳng làm lý do, khai giảng sớm.

Sau khi khai giảng, Hứa Lâm thái độ khác thường, hoàn toàn khác xa so với trước đây, như là đổi tính đối với Sư Dịch cực kỳ ân cần. Mỗi sáng mang đồ ăn sáng cho Sư Dịch, đưa đón Sư Dịch đi học.

Lúc đầu Sư Dịch còn không quen, sợ Hứa Lâm chỉ là nhất thời cao hứng, bất chợt không mang nữa, sáng sớm đói bụng sẽ không tốt. Vì vậy mấy ngày nay Sư Dịch mỗi sáng đều ăn 2 phần đồ ăn sáng, nuôi đến trắng trẻo mập mạp.

Các bạn học đối với quan hệ giữa Sư Dịch và Hứa Lâm chỉ nghị luận ở sau lưng, những nữ sinh kia cũng chỉ nghĩ Sư Dịch và Hứa Lâm là bạn tốt, tuy rằng không biết hai người hoàn toàn không có giao điểm làm bạn như thế nào.

Chỉ có mấy nam sinh nhìn thấu mờ ám, nhưng ai cũng không nói ra, chỉ ở sau lưng nhỏ giọng nghị luận cho sướng miệng. Lớp 12, học tập căng thẳng, ai cũng không muốn ngay lúc này chọc cả người không thoải mái.

Lớp 12 đối với Sư Dịch mà nói, cũng không khác lớp 10 lớp 11, dáng vẻ nhàn hạ như trước. Hứa Lâm cũng không cần học tập, mỗi ngày đưa đón y đi học, hàng xóm láng giềng thấy được đều cho rằng Sư Dịch được người bao dưỡng.

Quần áo mặc cũng tốt hơn lúc trước, Sư Dịch nói rất nhiều lần với Hứa Lâm, bảo hắn không cần đến đón mình, cũng không cần tặng y nhiều đồ như vậy, làm cho y thật sự có cảm giác bị bao dưỡng.

Hứa Lâm ôm Sư Dịch, sờ đầu Sư Dịch: “Nuôi thành tiểu bạch thỏ trắng trẻo mập mạp không được sao?”

Tiểu bạch thỏ?

“Nuôi nữa muốn đi cũng không đi được.” Sư Dịch lẩm bẩm nói.

Tay Hứa Lâm tiếp tục vuốt vuốt đầu xù lông của Sư Dịch, thật sự có loại cảm giác đang vuốt ve thỏ con, trầm ngâm nói: “Đi không nổi càng tốt, trắng trẻo mập mạp ăn mới ngon.”

Sư Dịch cả người lạnh run, cảm thấy Hứa Lâm thật sự muốn ăn y.

Sư Dịch khi nhìn thấy độ hảo cảm của Hứa Lâm tới 70, y lần nữa cho rằng sắp hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà ba tháng trôi qua, Hứa Lâm nơi nơi suy nghĩ cho y, duy chỉ có độ hảo cảm một chút động tĩnh cũng không có.

Đảo mắt đã đến lễ Giáng Sinh, ngày lễ của người phương Tây Sư Dịch luôn không quá thích, những năm gần đây ngày lễ truyền thống của Trung Quốc càng ngày càng nhiều người quên đi, mà ngày lễ của người phương Tây lại được du nhập vào, hơn nữa dần dần trở thành trào lưu.

Ở trong mắt rất nhiều người, ngày lễ truyền thống của Trung Quốc chỉ là quy định ngày nghỉ lễ nhiều hơn so với ngày lễ của phương Tây. Ở thế giới này cũng giống như vậy, đường phố cửa hàng nhỏ khắp nơi đều là cây thông Noel còn có thiệp ông già Noel, ngay cả thùng rác cũng được đội mũ Giáng Sinh, hơi thở ngày lễ vô cùng nồng nặc.

Lễ Giáng Sinh đúng lúc bắt kịp thứ bảy, đêm Giáng Sinh trên bàn Hứa Lâm chất đầy bình an quả mấy nữ sinh kia tặng, mà trên bàn Sư Dịch chỉ có một quả táo đỏ trơ trọi, còn là bình an quả tình bạn buổi sáng hôm nay Tôn Kỳ Kỳ đưa cho y….

(*) bình an quả: hình đầu

Hứa Lâm lúc đưa Sư Dịch về hẹn y buổi tối ra ngoài, cũng đem táo ban ngày nhận được ném vào lòng Sư Dịch, “Nhiều bình an quả như vậy, mang về cho bà nội cùng giữ bình an đi.”

Sư Dịch ôm táo đóng hộp đẹp mắt đi về nhà, bà nội vừa thấy tưởng mấy nữ sinh tặng cho Sư Dịch, vui mừng.

Cháu trai này của bà từ khi sinh ra đã không mấy thân thiết với bà, nhưng mấy tháng gần đây tựa như thay đổi bản thân, đối với bà cũng không rống to gọi lớn giống như trước, mỗi ngày ‘bà nội’, ‘bà nội’ mà gọi bà, có lúc cũng sẽ giúp bà làm việc nhà, cũng không gây chuyện nữa. Mặc dù bà biểu hiện vẻ mặt giống như thường ngày, nhưng trong lòng lại vui sướng khi Diệp Vũ thay đổi.

Sư Dịch sau khi trở về, thay một chiếc áo lông, chân mang giày đi tuyết, đội mũ đi ra ngoài. Lúc này bên ngoài bông tuyết đã bay bay, đèn cổng cũng mời mọi người đến trang trí cho nó, dưới ánh đèn lờ mờ, bông tuyết chậm rãi bay xuống, mọi thứ có vẻ yên tĩnh.

Sư Dịch hà hơi một cái vẫy taxi đến nơi hẹn với Hứa Lâm, ngoại trừ xe cộ tới lui, hai bên đường đều là cửa hàng.

Nơi này thương nghiệp hóa mạnh mẽ, không khí lễ Giáng Sinh cũng nhộn nhịp, Sư Dịch đứng trước một tủ kính thật to, bên trong là một món đồ chơi tinh xảo. Sư Dịch nhớ khi còn bé, mình cũng đứng ngốc như thế này trước tủ kính, nhìn đồ vật bên trong, thế nào cũng không chịu đi.

Sư Dịch lúc nhỏ không thích những món đồ chơi bọn con trai chơi, duy chỉ thích búp bê Tây Dương. Thích thay quần áo cho búp bê, thắt bím tóc, thú vui này mãi cho đến tiểu học năm thứ ba mới giảm bớt. Người thân trong nhà vừa nói đến thời thơ ấu sẽ đem chuyện yêu thích này ra chọc y.

Nói y nhìn trúng búp bê trong tủ kính, ồn như thế nào cũng không chịu đi, mẹ y lại không mang đủ tiền, đứng ở đó cũng không biết làm sao. Cuối cùng là một tiểu nam sinh đem búp bê mới mua đưa cho Sư Dịch, “Cái này cho cậu, vốn chuẩn bị làm quà tặng cho chị nhỏ, tôi đi xem thứ khác vậy.”

Mẹ Sư Dịch vội vàng gật đầu cảm ơn, nhớ lại luôn khen đứa bé trai kia sao mà hiểu chuyện, trông chỉ lớn bằng Sư Dịch, lại như một tiểu đại nhân. Lớn lên cũng đẹp mắt, tóc mềm, da trắng nõn, trên mặt còn chưa rút đi nét phúng phính của trẻ con, hai mắt to tròn chớp chớp.

Sư Dịch lúc ấy đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm tủ kính, căn bản không chú ý tới bé trai, càng không nhìn thấy diện mạo của bé trai, chỉ biết rằng mẹ luôn khen ngợi hắn.

Sư Dịch nghĩ đến có chút xuất thần thế cho nên khi Hứa Lâm đi đến bên cạnh y y cũng không phát hiện, “Cậu muốn?”

Sư Dịch lấy lại tinh thần vội vàng xua tay, “Không không, vừa thấy thứ này đột nhiên nhớ tới một số chuyện khi còn bé.”

“Chuyện gì?” Hứa Lâm hỏi.

“Lúc nhỏ khóc lóc ầm ĩ muốn một món đồ chơi, kết quả là một bé trai không quen biết tặng cho tôi, tôi nghe nói là mua chuẩn bị làm quà tặng cho chị hắn.” Sư Dịch có chút thẹn thùng gãi gãi đầu.

Hứa Lâm nghe xong gật đầu, “Đi, tôi dẫn cậu tới trước xem.”

Hứa Lâm nói có một cây thông Noel cao to ở phía trước, đồ trang trí trên cây thông Noel cũng đặc biệt tinh mỹ, mọi người đều tới đây chụp hình chung. Sư Dịch nhìn cây Giáng sinh cao như nhà lầu, nhịn không được há miệng cảm thán.

Hứa Lâm nhìn mặt Sư Dịch bị đông lạnh đến đỏ bừng, giọng có chút trách cứ, “Ra ngoài sao không nhớ rõ mang bao tay và khăn quàng cổ?”

Nói xong, Hứa Lâm tháo khăn quàng cổ trên cổ xuống, vươn tay bọc quanh Sư Dịch, vừa tháo xuống, trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hứa Lâm.

Hứa Lâm cao hơn Sư Dịch 5 cm, cúi đầu giúp Sư Dịch đeo khăn quàng cổ, Sư Dịch ngẩng đầu nhìn Hứa Lâm lông mi dày nhẹ nhàng phe phẩy, bộ dáng như bé trai mẹ miêu tả trong trí nhớ.

Làn da trắng nõn làm nền cho đôi môi càng thêm hồng nhuận, Sư Dịch liếm liếm môi, cuối cùng vẫn nhịn không được hôn lên.

Hứa Lâm kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn Sư Dịch, động tác trên tay cũng ngừng, ngay khi Sư Dịch hôn lén chuẩn bị rời đi, bàn tay Hứa Lâm nhấn một cái, đè sau ót Sư Dịch, làm nụ hôn sâu hơn.

Cuối cùng lúc Sư Dịch sắp hít thở không thông mới buông y ra, Sư Dịch che ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc, y đảm bảo y sau này nhất định phải ngăn cản mình!

Dựa theo tình tiết phát triển, công ty của ba Hứa Lâm sau hai tuần nữa sẽ gặp phải vấn đề góp vốn, mà lần này bởi vì tài chính quay vòng không thông, bộ tài vụ ở phương diện này xuất hiện sai sót.

Thân thế của Tôn Kỳ Kỳ cũng còn hai tuần nữa sẽ được công bố, Sư Dịch là một người nghèo rớt mồng tơi, không có tài chính đi trợ giúp Hứa Lâm vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Sư Dịch đã từng nghĩ tới đến lúc đó xin Tôn Kỳ Kỳ trợ giúp, cầu ông nội cô, chủ tịch Tập đoàn Thiên Hoan, góp vốn cho công ty của ba Hứa Lâm, cũng coi như là nhìn trên mặt mũi của bạn học cũ.

Sau đó Sư Dịch lại hủy bỏ cái ý nghĩ này, Tôn Kỳ Kỳ chỉ là một người đứng xem, nếu như mình kéo cô dính vào, cuối cùng vận mệnh của mỗi người sẽ có chút thay đổi, có khả năng sẽ trở nên càng hỏng bét.

Cho nên hiện tại, chỉ có nhân lúc chuyện còn chưa xảy ra nhắc nhở Hứa Lâm.

Nếu là bộ tài vụ bên kia xuất hiện vấn đề, vậy ra tay từ bộ tài vụ, Sư Dịch làm bộ vô ý nhắc tới y thấy một người mặc đồng phục công ty của ba Hứa Lâm cùng một người trông như là giám đốc công ty niêm yết của một đơn vị khác nói chuyện ở tiệm cà phê, hình như đang nói chuyện gì đó không thể cho ai biết. Trung gian đứt quãng y chỉ nghe được mấy từ ‘Bộ tài vụ’, ‘Góp vốn’.

(*) Công ty niêm yết (listed company) là công ty công cộng có cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán.

Sư Dịch nói mấy lời này nghe như là bịa chuyện, nhưng nói cho người có tính cảnh giác cao và vô cùng nghiêm cẩn như Hứa Lâm nghe lại cực kỳ hữu hiệu.

Dù bộ tài vụ thật sự không có kẻ phản bội, dựa theo tính cách của Hứa Lâm cũng sẽ kiểm tra nghiêm ngặt bộ tài vụ từ trong ra ngoài, quả nhiên, hai tuần kế tiếp đều không nhìn thấy Hứa Lâm đi học, chủ nhiệm lớp chỉ nói Hứa Lâm xin nghỉ bệnh.

Nguyên nhân trong đó chỉ có Sư Dịch rõ ràng, y tin tưởng năng lực của Hứa Lâm. Sau hai tuần, Hứa Lâm gửi một tin nhắn duy nhất trong nửa tháng nay cho y, “Kết thúc thuận lợi.”

Tảng đá treo trong lòng Sư Dịch cũng rơi xuống, lần này thanh tiến độ xanh lam hẳn là đã tới 100%.

Thế nhưng Sư Dịch trăm triệu lần không ngờ, ngày hôm sau đi học liền nghe chủ nhiệm lớp thông báo tin tức Hứa Lâm thôi học.

Advertisements

REPORT THIS AD

REPORT THIS AD

[Bẻ cong] Chương 17In "Đam mỹ"

[Bẻ cong] Chương 24In "Đam mỹ"

[Bẻ cong] Chương 18In "Đam mỹ"

Share this:

Twitter

Facebook

Google

Like this:

Điều hướng bài viết

BÀI TRƯỚC[Bẻ cong] Chương 21

BÀI TIẾP THEO[Mục Lục] Người Đến Đúng Lúc

Trả lời

Thư điện tử của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

PHẢN HỒI

TÊN *

THƯ ĐIỆN TỬ *

TRANG WEB

 Notify me of new comments via email.

 Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Gõ gõ ~~

Tìm kiếm cho:

Sâu nổi bật

[Mục lục] Khoái xuyên chi bẻ cong nam chính

[Hoàn] Sau khi phản diện nhặt được kịch bản

[Editing] Ta Lại Giết Chết Nam Chủ

Sâu mới nở

[Cùng Quân đi về] Chương 5

[Cùng Quân đi về] Chương 4

[Cùng Quân đi về] Chương 3

– 10 năm sau, chúng ta vẫn bên nhau chứ?
– Ừ.

“Đợi được chính là ly biệt, đợi không được chính là người về”.

Thanh xuân tươi đẹp…

Thời gian sâu lười ~~~

Tháng Mười Một 2018HBTNSBC« Th8 Th12 » 123456789101112131415161718192021222324252627282930 

Sâu lười kéo kén

299 278 kén

Advertisements

REPORT THIS AD

TẠO MỘT WEBSITE MIỄN PHÍ HOẶC 1 BLOG VỚI WORDPRESS.COM.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy