Chương 414: Đưa tiễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hôn sự của Từ Thanh Phong định xong, nháy mắt đã tới thời gian xuất binh.

Ngày hôm đó, hai mươi tháng sáu, sáng sớm, trời trong xanh, mây nhạt. Lệ thành ngày thường náo nhiệt lại khó có khi yên tĩnh trở lại, mà bên ngoài thành tấp nập tiếng trống rung trời.

Tướng sĩ Mặc gia quân mặc quần áo màu đen, trong tay nắm binh khí sáng như tuyết, chỉnh tề đứng thẳng ở cửa thành chờ lệnh. Chung quanh dân chúng tới đưa tiễn dõi mắt nhìn lại chỉ thấy một màu đen vô tận giống như sóng biển dâng.

Trong màu đen còn có vô số ngân quang lóe sáng dưới ánh mặt trời, ở nơi này mùa hè nóng bức lại thêm vài phần lạnh như băng cùng nhuệ khí.

Phía sau những binh lính là một hàng tuấn mã cường tráng hữu lực yên lặng đứng thẳng. Cho dù là tiếng trống trận rung trời cũng không thể khiến bọn chúng kinh động nửa phẩn, bên người mỗi con chiến mã là một thân ảnh mặc hắc bào cao ngất.

Tổ hợp một người một ngựa như vậy làm người ta phảng phất thấy được dáng vẻ chiến đấu anh dũng oai hùng của họ trên chiến trường.

"Này... Đây chính là Hắc Vân kỵ mà." Trong đám người tiễn đưa có người tò mò nói nhỏ.

Bản năng của con người luôn ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, cho nên tất cả nam tử nhìn bọn họ thêm vài phần kính sợ mà thiếu nữ thì trong mắt nhiều hơn vài phần ngưỡng mộ.

"Không hổ là Hắc Vân kỵ, thiên hạ này, cũng chỉ có Định Vương phủ mới có binh mã tinh nhuệ như vậy." Mọi người rối rít nghị luận, ánh mắt nhìn về cửa thành phía trước càng thêm kính sợ.

Cửa thành, văn võ quan viên lớn nhỏ của Lệ thành cũng tới đưa tiễn đại quân, ngay cả Thanh Vân tiên sinh và Tô Triết luôn không hỏi chiến sự cũng mang theo học sinh thư viện Ly Sơn cùng tới.

Điều này là vì luật nghĩa vụ quân sự ở Tây Bắc, người đọc sách ở Tây Bắc nếu không có tình huống đặc biệt thì sau khi đến một độ tuổi nhất định nào đó sẽ phải trải qua ít nhất một năm binh dịch rồi mới có thể tham gia cuộc sát hạch làm quan.

Cho nên ở Tây Bắc việc văn nhân xem thường võ tướng hay quan niệm văn võ khinh thường lẫn nhau ở đây mờ nhạt hơn những nơi khác nhiều. Thậm chí, có một số học sinh sau thời gian binh dịch dứt khoát xếp bút nghiên mà đi theo nghiệp binh đao.

"Sau này Lệ thành phải làm phiền Thanh Vân tiên sinh trấn giữ." Mặc Lộc Hàm hướng về Thanh Vân tiên sinh cung kính cúi chào.

Thanh Vân tiên sinh vội vàng đưa tay đỡ hắn, gật đầu cười nói: "Vương gia cứ việc yên tâm, lần này đi, lão phu chúc Vương gia kỳ khai đắc thắng (thắng ngay từ trận đầu)."

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Đa tạ ngoại công chúc lành."

"Mẫu thân, mẫu thân... Mẫu thân không cần Tiểu Bảo nữa sao?" Mặc Tiểu Bảo tội nghiệp lôi kéo vạt áo Địch Lệ Nhiệt Ba, ngước đầu nhỏ dùng cặp mắt ướt nhẹp nhìn nàng.

Địch Lệ Nhiệt Ba than nhẹ một tiếng, cúi đầu sờ sờ đầu nhỏ của con nói: "Mẫu thân và phụ vương con phải đi xa nhà, Tiểu Bảo ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời Thái công và cữu công, có biết hay không?"

"Mẫu thân lừa trẻ con! Rõ ràng là mẫu thân muốn cùng phụ thân đi đánh giặc, mới không phải là đi xa nhà." Mặc Tiểu Bảo tức giận nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ. "Được rồi, mẫu thân là đi đánh giặc, Tiểu Bảo ở nhà ngoan nhé."

"Tiểu Bảo cũng muốn đi giúp mẫu thân đánh giặc." Mặc Tiểu Bảo hưng phấn nói.

Trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba trượt xuống hai hàng hắc tuyến, quả nhiên... nàng biết ngay mà...

"Không được, con còn quá nhỏ. Trưởng thành rồi mới có thể đi."

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói. Mặc Tiểu Bảo vô cùng tiếc nuối nhìn binh lính đang đứng nghiêm đợi lệnh nơi xa, mắt to lấp lánh sinh quang.

"Thật ạ? Tiểu Bảo trưởng thành thì có thể dẫn nhiều binh lính như vậy đi đánh giặc ạ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba không nói gì gật đầu một cái, mặc dù nàng không tính là trời sinh tính tình lương thiện nhưng cũng miễn cường xem là người yêu hòa bình đi. Tại sao nhi tử nàng sinh mỗi lần nhắc tới đánh giặc lại hưng phấn như vậy chứ?

Vừa nói dứt lời với Thanh Vân tiên sinh, Mặc Lộc Hàm quay đầu lại, bế Mặc Tiểu Bảo xốc lên, nhìn thẳng vào mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Tiểu Bảo nhìn thẳng vào mắt phụ vương hắn, hắn còn đang tức giận tối qua phụ vương không cho hắn và mẫu thân ngủ cùng nhau đây.

"Ở nhà, nghe lời?" Mặc Lộc Hàm nhướng mày, nhàn nhạt nói.

Mặc Tiểu Bảo trừng mắt lạnh lùng nhìn phụ vương hắn, dùng giọng nói còn lạnh nhạt hơn nói: "Bảo vệ tốt mẫu thân, thắng trận lớn?"

Mặc Lộc Hàm vươn tay vuốt vuốt đầu tiểu nhi tử hỏi: "Không có chuyện gì khác muốn nói sao?"

Mặc Tiểu Bảo do dự một chút, có chút rối rắm nói: "Tự mình cẩn thận."

Hiển nhiên, bạn học Mặc Tiểu Bảo có chút không quen biểu lộ sự quan tâm với phụ vương.

Những người khác nhìn bộ dáng Mặc Tiểu Bảo rối rắm lại cố vờ bình tĩnh không nhịn được trong lòng buồn cười. Nhưng ngược lại cũng không ai kéo xuống mặt mũi của Mặc tiểu Thế tử.

Từ Thanh Trần ho nhẹ một tiếng, nói với hai người: "Hết thảy cẩn thận. Lệ thành có ta rồi, hai người cứ việc yên tâm."

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "Ta tất nhiên tin Thanh Trần công tử, tất cả mọi chuyện liền giao phó cho huynh."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng nói: "Đại ca, bảo trọng."

"Tự mình cẩn thận." Nhìn cô gái một thân trang phục màu trắng không chút son phấn, trâm cài lại càng thêm vẻ hiên ngang, Từ Thanh Trần nhẹ giọng dặn dò.

Nữ quyến Từ gia cũng tiến lên nói lời từ biệt với Địch Lệ Nhiệt Ba, Từ Đại phu nhân nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm mặt nói: "Ngự Thần và Quân Hàm cháu cứ việc yên tâm, hai cữu mẫu sẽ chiếu cố hai đứa nó thật tốt. Cháu ở bên ngoài trăm ngàn lần phải cẩn thận."

"Lệ nhi, bảo trọng." Tần Mịch và Hoa Dĩnh lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng nói.

Mặc dù đã sớm biết Địch Lệ Nhiệt Ba khác bọn họ nhưng bây giờ thấy nàng thản nhiên mặc chiến bào đứng bên cạnh Định Vương thì các nàng mới thực sự nhận ra, khuê mật của các nàng thật sự không giống họ.

Từ xưa đến nay chuyện nữ nhi gia ra chiến trường đối với các nàng mà nói đều chỉ diễn ra trên truyền thuyết. Mà bây giờ, các nàng không chỉ thêm bội phục năng lực và dũng khí của Địch Lệ Nhiệt Ba mà còn hâm mộ nàng có thể sóng vai với trượng phu cùng chung tiến thối, quyết đoán quả cảm.

"Muội biết rồi, hai người cũng bảo trọng." Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười nói.

"Vương gia, Vương phi, giờ lành sắp đến." Trác Tĩnh một thân nhung trang tiến lên thấp giọng bẩm báo.

Mặc Lộc Hàm gật đầu một cái, nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, chúng ta lên đường thôi."

"Được." Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, mỉm cười lên tiếng.

Bên ngoài Lệ thành, trong tiếng trống rung trời hai bóng ảnh màu trắng sóng vai mà đi, ngạo nghễ đứng trước mặt mấy vạn đại quân.

Trận doanh Mặc gia quân đông nghìn nghịt lại phảng phất như yên lặng không tiếng động, tinh kỳ màu đen vù vù tung bay trong gió. Tất cả mọi người mang theo tín nhiệm và sùng kính nhìn đôi nam nữ áo trắng phía trước.

Sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba là tướng lãnh đi theo lần xuất chinh này. Trương Khởi Lan, Lữ Cận Hiền, Phượng Chi Dao, Mặc Hoa, Trác Tĩnh...

Lấy rượu tế thiên, cả bên ngoài thành yên lặng trang nghiêm, trong không khí tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt.

Sau khi cùng mọi người đưa tiễn và tướng sĩ Mặc gia quân uống một chén, Mặc Lộc Hàm hắng giọng tuyên bố: "Lên đường!"

Giọng nói réo rắt mang theo nội lực truyền khắp toàn trường.

"Tuân lệnh." Vài chục vạn người cùng quát lên.

Mặc Lộc Hàm và Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn nhau cười một tiếng đi tới trước chiến mã lật người lên ngựa.

Dẫn đầu đoàn xe ngựa hướng quan đạo nơi xa bước đi, ở phía sau bọn họ chính là các vị tướng lĩnh Mặc gia quân, tướng sĩ Mặc gia quân phía sau cũng chầm chậm di động, dần dần tạo thành một hàng dài màu đen từng bước xa dần.

Mãi cho đến khi hàng tướng sĩ Mặc gia quân cuối cùng cũng đã rời cửa khẩu, những người đưa tiễn bên ngoài thành mới dần dần tản đi.

Từ Hồng Vũ và Từ Thanh Trần một tả một hữu đỡ Thanh Vân tiên sinh, nói: "Phụ thân, chúng ta trở về thôi."

Thanh Vân tiên sinh gật đầu một cái, đối với hai đứa nhi tử và trưởng tôn thở dài nói: "Chòm sao Thương Long đã vọt lên... Sau này chuyện tình trong Lệ thành chỉ sợ không ít. Định Vương đã giao phó Tây Bắc cho các con, các con nên để ý nhiều hơn."

Từ Hồng Vũ cung kính nói: "Xin phụ thân yên tâm, Tây Bắc liên quan đến mạch máu Định Vương phủ và Mặc gia quân, nhi tử tuyệt đối không dám khinh thường."

Thanh Vân tiên sinh nhìn con cháu trước mắt, vui mừng gật đầu một cái. Cười nói: "Sau này không chỉ thiên hạ mà Tây Bắc cũng phải chịu nhiều mưa gió, các con nên cẩn thận."

"Đa tạ phụ thân nhắc nhở, nhi tử đã rõ."

Mặc Tiểu Bảo một trái một phải lôi kéo Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ, giương mắt nhìn người lớn trước mặt. Mặc dù hắn đủ thông minh nhưng cũng còn chưa rõ. Nhưng hắn biết Thái công nhất định đang dặn dù cữu công và cữu cữu chút gì đó.

"Thái công, Ngự Thần cũng muốn giúp việc cho người."

Thanh Vân tiên sinh mỉm cười sờ đầu nhỏ của Mặc Tiểu Bảo cười nói: "Cháu đó, ngoan ngoãn nghe lời chính là giúp chúng ta rồi."

Mặc Tiểu Bảo ủy khuất cau cái mũi nhỏ, bé không còn là trẻ con nữa rồi mà!

Từ Thanh Trần cúi người ôm lấy Mặc Tiểu Bảo cười nói: "Chiếu cố Quân Hàm và Tri Duệ thật tốt, như vậy chính là giúp cữu cữu rất nhiều rồi."

Mặc Tiểu Bảo hài lòng tiến sát vào trong lòng Đại cữu cữu, tiên nhân cữu cữu đã yêu cầu thì bé nhất định sẽ đáp ứng.

Nhìn lại hai tiểu bánh bao bên người một chút, ý thức trách nhiệm của bạn học Mặc Tiểu Bảo bắt đầu bành trướng. Hai tiểu đậu tử này cái gì cũng không hiểu, tất nhiên là cần người chiếu cố.

Được rồi, Bổn Thế tử liền gắng gượng mà chăm sóc bọn họ thật tốt vậy. Ngẩng đầu nhìn hắc long càng ngày càng xa nơi này, Mặc Tiểu Bảo trong lòng Từ Thanh Trần cọ một chút, cảm giác lỗ mũi có chút ê ẩm. Tiểu Bảo thật sự rất nhớ mẫu thân mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro