Chương 421: Chu Lăng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Địch – Lệ – Nhiệt – Ba! Bốn chữ bình thường cỡ nào, cái tên bình thường cỡ nào... Nhưng hai chữ này nghe vào trong tai Chu Lăng lại giống như cửu thiên sấm sét vậy, đinh tai nhức óc.

Hồi lâu, Chu Lăng mới từ từ bật cười. "Địch Lệ Nhiệt Ba? Địch Lệ Nhiệt Ba....Định Quốc Vương phi Địch Lệ Nhiệt Ba...haha..." Phảng phất như nghe được chuyện gì buồn cười, tiếng cười Chu Lăng càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như sắp không thở nổi. "Cô nương là Định Vương phi?"

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Ta là Định Vương phi."

"Ngươi lừa ta." Chu Lăng cắn răng nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu. "Ta lừa huynh."

Trong con ngươi thanh lệ mang theo vài phần tiếc nuối cùng bất đắc dĩ, nhưng lại không có hối hận và áy náy. Hai quân giao chiến, không có thiện ác, không có có lỗi hay không, chỉ có lập trường.

Lập trường bất đồng thì chính là kẻ địch, mà đối với kẻ địch...Không chừa thủ đoạn nào, đây chính là nguyên tắc mà Địch Lệ Nhiệt Ba kiếp trước kiếp này đều tán đồng.

"Hay cho một Định Vương phi..." Chu Lăng thấp giọng khẽ lẩm bẩm nói: "Nghe nói năm đó mấy chục vạn đại quân của Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình bị đánh bại trong tay Vương phi gần như toàn diệt. Hôm nay, Chu Lăng tiếp tục thua trong tay Định Vương phi, nhưng cũng không tính là thua thiệt. Có thể để Vương phi hao hết tâm tư như vậy, tại hạ đúng là may mắn ba đời."

Địch Lệ Nhiệt Ba có chút bất đắc dĩ cười nhạt nói: "Mười mấy vạn đại quân trên tay Chu công tử mặc dù không coi là nhiều nhưng tiếc rằng đây cũng là lúc binh mã trên tay ta thiếu hụt. Nếu như để công tử đột nhiên đánh ra, chỉ sợ cũng là phiền toái không nhỏ đối với Mặc gia quân. Thời điểm đặc biệt chỉ có thể dùng kế sách đặc biệt. Nếu có chỗ nào thất lễ, kính xin công tử tha lỗi."

"Từ lúc bắt đầu các ngươi đã nhìn chằm chằm Tĩnh Quốc quân sao?" Chu Lăng hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt mỉm cười, cũng không phủ nhận.

"Chu lão tướng quân vô thanh vô tức ẩn giấu mười mấy vạn binh mã ở phụ cận Biện thành. Nói như vậy thì cũng không thiếu lương thảo. Nói thật, thứ chúng ta nhìn ban đầu không phải là binh mã của Chu công tử mà là lương thảo nuôi đội binh mã này." Cách đó không xa, Phượng Chi Dao mặc cẩm y đỏ thẫm bước chậm mà đến, trường kiếm trong tay chưa sạch máu, một đường chảy xuống.

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn Phượng Chi Dao hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Phượng Chi Dao cười híp mắt nói: "Vương phi đích thân mạo hiểm, nếu ta không qua thì lúc về phải giao phó với Vương gia thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nhàn nhạt nhìn Phượng Chi Dao. Ngươi có thể không nói với chàng!

Phượng Chi Dao nhướn mi, Vương phi cảm thấy có thể lừa được Vương gia à?

Nhìn hai người trao đổi ánh mắt, Chu Lăng ảm đạm than nhẹ một tiếng, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn thiếu nữ áo trắng trước mắt nói: "Vương phi muốn thế nào?"

Địch Lệ Nhiệt Ba trầm mặc chốc lát, nhàn nhạt nói: "Xin công tử theo chúng ta trở về."

Chu Lăng im lặng, chỉ chốc lát sau mới ngửa mặt lên cười dài. Chỉ vào Địch Lệ Nhiệt Ba cất cao giọng nói: "Chu Lăng ta cả đời là một kẻ vô tích sự, nhưng thân là con cháu Chu gia, sẽ không làm kẻ bị cầm tù. Càng không cho ngươi có cơ hội uy hiếp tổ phụ ta!"

Địch Lệ Nhiệt Ba tiếc hận khẽ thở dài: "Như vậy, công tử muốn thế nào?"

Chu Lăng rút trường kiếm trong tay thị vệ bên người, chỉ vào Phượng Chi Dao phía sau Hắc Vân kỵ cách đó không xa, chầm chậm nói: "Chỉ cầu chết trận!"

Nụ cười trên mặt Phượng Chi Dao từ từ phai đi, đổi lại vẻ ngưng trọng. Chu Lăng trước mặt hắn thật ra vẫn còn mấy phần non nớt, nếu qua mấy năm nữa chắc chắn thành tựu sẽ trên mình.

Đều là tướng lãnh, cho dù đối phương là tướng quân bại trận thì hắn vẫn bội phục hơn nữa cũng nguyện ý thành toàn. Tiện tay cắt đứt một mảnh vạt áo, lau khô vết máu trên thân kiếm.

Phượng Chi Dao gật đầu nói: "Chu công tử, mời."

"Khoan đã." Tiếng nói của Địch Lệ Nhiệt Ba từ bên cạnh truyền tới.

Phượng Chi Dao nhướn mi thu hồi trường kiếm nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên ngăn cản Lâm Hàn sau lưng, bước chậm đi lên phía trước nhìn thẳng vào thanh niên quần áo loang lổ vết máu trước mặt.

Nhẹ giọng rành mạch nói: "Bổn phi nguyện cùng công tử đánh một trận."

"Vương phi!" Phượng Chi Dao và đám người đều cả kinh, vội vàng muốn mở miệng ngăn cẳn.

Mặc dù bây giờ Chu Lăng thua nhưng bản thân Chu Lăng vẫn là một cao thủ. Vết máu loang lổ trên người cũng không phải của hắn, trên thực tế, tối nay Chu Lăng gần như không có chân chính ra tay.

Địch Lệ Nhiệt Ba phất tay ngăn cản đám người Phượng Chi Dao đang muốn khuyên, từ từ đi tới trước mặt Chu Lăng.

"Bổn phi nguyện cùng công tử đánh một trận, chẳng biết có được không?"

"Nghe nói Định Quốc Vương phi cũng là một đời cao thủ, tại hạ thật là may mắn. Mời!"

Trong núi rừng không tính là rộng lớn, khắp nơi phơi thây máu chảy thành sông.

Trên chiến trường trải toán loạn thi thể binh linh Tây Lăng , nam tử quần áo nguyệt sắc và thiếu nữ áo trắng bình tĩnh đứng đối diện nhau, nếu không có cảnh khắp nơi phơi thây cùng trường kiếm nhuốm máu, thì đây nhất định sẽ là một hình ảnh đẹp.

Cách đó không xa là một đám người lẳng lặng ngưng mắt nhìn hai người.

Trường kiếm trong tay Chu Lăng run lên, vẽ ra hai kiếm hoa màu bạc. Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhàn nhạt một tiếng, chủy thủ màu tuyết trên ngón tay chợt lóe lên.

Phảng phất chỉ dừng lại trong nháy mắt, hai bóng người lấy tốc độ cực nhanh xông về phía đối phương, trong nhất thời hai bóng ảnh giao thoa cùng dây dưa một chỗ.

Trường kiếm trong tay Chu Lăng tung hoành kiếm khí, chủy thủ trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba cũng lóe lên sát khí âm lãnh.

Rất nhanh, Chu Lăng liền phát hiện, cận chiến với nữ tử này hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì, thậm chí kiếm pháp còn bị hạn chế không thể phát huy. Vì vậy hắn nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Địch Lệ Nhiệt Ba.

Nhưng mà Địch Lệ Nhiệt Ba sao có thể cho hắn cơ hội này, chủy thủ mang hàn khí giống như phụ cốt chi thư xẹt qua y phục hắn, da thịt dưới quần áp cũng bị kích khởi một tầng lạnh lẽo.

Trường kiếm và dao găm đánh nhau, tay nắm chủy thủ của Địch Lệ Nhiệt Ba hơi run lên một cái. Dù sao khí lực của nữ tử vô luận thế nào cũng khó chống lại nam tử.

Nhíu lông mày, chủy thủ dán vào thân kiếm, hướng thẳng về cổ tay Chu Lăng, cổ tay Chu Lăng trầm xuống vội vàng tránh ra.

"Thân thủ Định Vương phi thật tốt."

"Chu công tử khen lầm rồi."

Bên ngoài chiến trường, Phượng Chi Dao nhìn chằm chằm hai người đang đánh nhau cau mày không dứt. Nhưng mà không thể không thừa nhận mấy năm này Vương phi tiến bộ cực nhanh, cho dù đối mặt với cao thủ như Chu Lăng thì cũng không rơi vào hạ phong chút nào.

Lâm Hàn chẳng biết từ lúc nào đi tới bên cạnh hắn, cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt hai người, trong miệng lại nói: "Tại sao Phượng Tam công tử tới đây? Trương tướng quân bên kia..."

Phượng Chi Dao nói: "Bên kia có Tần Phong là đủ rồi, cho dù không đủ cũng có thể kéo dài thời gian chờ chúng ta trở về. Vương phi một người mạo hiểm ta không yên tâm. Ngược lại là ngươi đó, vết thương không sao chứ?"

Lâm Hàn sờ sờ lưng mình, lắc đầu một cái. Vết đao kia nhìn qua dữ tợn hung hiểm, nhưng mà người hạ thủ tính toàn tốt lắm, vừa lúc tránh được địa phương quan trọng. Chỉ có thể coi là bị thương da thịt mà thôi.

Phượng Chi Dao nhướn mày cười một tiếng nói: "Ta nghĩ cũng không có chuyện gì, đây chính là bản công tử tự mình hạ thủ. Bản công tử tính toán không sai chứ?"

"Đa tạ Phượng Tam công tử hạ, thủ, lưu, tình." Lâm Hàn cắn răng nói, mặc dù hắn tự nguyện nhưng mà vô duyên vô cớ bị chặt một đao thì trong lòng ai cũng không vui lên được.

Huống hồ, lại thấy đầu sỏ gây tội ở chỗ này dương dương tự đắc tranh công. Lâm Hàn sâu sắc cảm thấy vị Phượng Tam công tử này nên bị chỉnh một chút.

"Vương phi, cẩn thận!" Phượng Chi Dao đang cười đến vui mừng liếc thấy ngân quang chợt lóe liền vội vàng lớn tiếng nhắc nhở.

Mặc khác, một thị vệ của Chu lăng thấy Chu Lăng chẳng phân cao thấp với Địch Lệ Nhiệt Ba, trong mắt thoáng qua một tia hung quang.

Tại thời điểm Chu Lăng và Địch Lệ Nhiệt Ba tách ra, trong nháy mắt một ám khí mang ngân quang bắn ra ngoài.

Thời điểm nghe được Phượng Chi Dao nhắc nhở, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng nghe được âm thanh ám khí phá không sau lưng. Cũng không quay đầu lại, chủy thủ trong tay vung về phía sau muốn đỡ ám khí sau lưng, lại thấy Chu Lăng cách đó không xa đột nhiên phi thân đánh tới.

Địch Lệ Nhiệt Ba hơi khẽ cau mày đang muốn đánh ra một chưởng, lại thấy Chu Lăng đẩy mình ra, mũi ám khí kia không chút trở ngại chiếu thẳng vào ngực Chu Lăng.

"Công tử!" Thị vệ lớn tiếng kêu lên, còn chưa kịp có phản ứng thì một mũi tên Mặc gia quân đã xuyên thấu ngực bọn họ.

Địch Lệ Nhiệt Ba cứng người, quay đầu lại nhìn người ngã xuống đất dung nhan thanh lệ thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Phượng Chi Dao thấy Vương phi không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên tra xét đám người kia có còn sống hay không, để phòng ngừa ám khí đột nhiên phát ra như mới vừa rồi.

Mũi ám khí kia là một phi tiêu lá liễu bình thường. Cả phi tiêu găm vào trong ngực Chu Lăng, chỉ lộ ra đầu tiêu màu u lam sáng bóng bên ngoài.

Sắc mặt Phượng Chi Dao biến hóa, nói: "Trên phi tiêu có độc."

Lâm Hàn nhìn Chu lăng ngã nhào trên đất, nhàn nhạt nói: "Cho dù hắn không đỡ hộ thì phi tiêu cũng không bắn tới Vương phi."

Vốn là chủy thủ trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba có thể đánh rơi phi tiêu, nhưng lại bị Chu Lăng đụng lái đi.

Trên đất tràn đầy vết máu, Chu Lăng cứ nằm như vậy. Thậm chí nửa người trên của hắn còn tựa trên người một binh lính chết đã lâu. Ánh mắt ảm đạm vô quang nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba trước mặt, giật giật khóe miệng cuối cùng cũng không nói gì.

Địch Lệ Nhiệt Ba cúi đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Cần gì phải như vậy?"

Thanh niên tuấn tú khó khăn khẽ động thần giác cười cười nói: "Ta thua...ta cả đời này, thật không ngờ..."

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh nói: "Thắng bại là chuyện thường binh gia. Chỉ có còn sống mới có cơ hội trở mình, chết, thì cái gì cũng không có."

Chu Lăng giật mình, rất nhanh lại lắc đầu cười nói với nàng: "Bây giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì? Cho tới giờ ta vẫn không ngờ...không ngờ mình lại bại như vậy....giống như cho tới bây giờ ta cũng không ngờ, cô nương lại là, lại là Định Quốc Vương phi..."

Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng, Chu Lăng cười nhạt nói: "Cô nương không cần...không cần cảm thấy có lỗi. Ta cũng mệt mỏi...mệt mỏi rồi..."

Độc trên phi tiêu hiển nhiên cũng không phải thứ độc cỏn con, chỉ chốc lát sau, khóe môi Chu Lăng tràn ra vết máu màu đen, từ từ nhắm hai mắt lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba ngước nhìn cảnh tượng thi thể ngổn ngang trước mắt, lại nhìn thanh niên quần áo xanh nhạt loang lổ vết máu an tường nhắm mắt. Đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh thấu xương, không khỏi vòng hai cánh tay quanh người.

"Vương phi, hắn đã không muốn sống nữa, cũng không phải lỗi của người." Lâm Hàn thấp giọng nói.

Cho dù Chu Lăng không cản phi tiêu lại thì Vương phi cũng sẽ không có chuyện gì, bọn họ đứng ở xa như vậy cũng thấy rõ thì hiển nhiên Chu Lăng ở bên cạnh cũng nhìn ra được.

Từ lúc hắn rút kiếm xin chiến, thì lòng hắn đã mang ý muốn chết rồi. Một thanh niên kiêu ngạo như vậy, trận chiến đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay lại thảm bại, hắn không còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.

"Ta biết." Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói. "Quét dọn chiến trường, sau đó trở về tăng viện cho Trương tướng quân!"

"Vâng, Vương phi." Phượng Chi Dao lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro