Chương 423: Công phá Biện thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện thành

Bên ngoài Biện thành, Mặc gia quân và đại quân Tây Lăng đóng tại Biện thành giống như mỗi ngày đều tiến hành chương trình tỷ thí vậy.

Thống lĩnh Mặc gia quân là một đám người trẻ tuổi chưa đến ba mươi, bất luận bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng khó có thể tạo thành tổn thương nào đối với hàng phòng ngự Long Dương tạo ra.

Nhưng mà, ở nơi này mỗi ngày công kích không ngừng nghỉ, Long Dương dần dần nhận ra được cỗ mùi âm mưu. Nhưng mà, lão không cách nào nghĩ ra được Mặc gia quân rốt cuộc muốn làm gì.

"Lão tướng quân, Mặc gia quân lại ở ngoài thành khiêu chiến." Lôi Đằng Phong bước tới, nhìn Long Dương đang ngồi trầm tư sau thư án trầm giọng nói.

Mặc dù mấy ngày nay không phân thắng bại với Mặc gia quân nhưng Lôi Đằng Phong đối với cục diện trước mắt cũng coi như hài lòng. Hắn không phải là người xúc động, hiện tại cũng không yêu cầu mình có thể đánh bại Định Vương phủ cùng Mặc gia quân. Chỉ cần kéo dài tới lúc phụ vương và viện quân từ các nơi đến thì hắn đã thắng rồi.

Long Dương nhíu hạ lông mày, nói: "Tạm thời không cần để ý tới bọn họ."

Lôi Đằng Phong cau mày nói: "Sợ rằng không được, lần này tựa hồ không giống trước đó."

Long Dương đứng dậy, nói: "Ta đi xem một chút."

Từ trên thành lâu nhìn xuống, quả nhiên không giống mấy ngày trước đó. Mặc dù vẫn không thấy Mặc Lộc Hàm hay chủ tướng nhưng mà khí thế và đội hình Mặc gia quân cũng cường đại mà mấy ngày trước không có.

Đứng khiêu chiến trước trận vẫn là Vân Đình. Mấy ngày nay bọn tướng lãnh trẻ tuổi Vân Đình coi như là bị đả kích hết sức. Bất luận bọn họ lao lực tâm tư bài binh bố trận thế nào, tấn công trong sáng tập kích trong tối đến đâu thì Long Dương cũng có thể nhẹ nhàng tiện tay hóa giải.

Nếu không phải hôm nay hai quân đối chọi nghiêm túc thì bọn họ cơ hồ đều cho là Long Dương đang chơi đùa bọn họ.

Bị đả kích không nhỏ, mấy người trẻ tuổi này dần dần thu liễm kiêu ngạo trước đó. Mỗi lần đối trận cũng bắt đầu cẩn thận, không cầu có thể công phá Biện thành nhưng mà có thể kéo ánh mắt Long Dương đem lại môt chút phiền toái cho lão là đủ rồi.

Nhóm tiểu tướng sau khi tỉnh táo lại cũng hiểu Vương gia và Vương phi không thể nào để mấy lão tướng kia đi chơi, giao cả Mặc gia quân lại cho mấy người còn trẻ cái gì cũng không hiểu như bọn họ.

An bài như vậy tất nhiên là Vương gia và Vương phi vụng trộm có kế hoạch nào đó. Vương gia căn bản không chờ bọn họ đánh hạ Biện thành, như vậy thì bọn họ chỉ cần cố gắng phối hợp với kệ hoạch của Vương gia và Vương phi là tốt rồi.

Quả nhiên, sau vài ngày, bọn họ lần nữa nhận được mệnh lệnh Vương gia, đồng thời cũng hiểu mấy tiền bối có thể một mình đảm đương quân đội kia đã làm gì.

"Long Dương! Cứ trốn mãi trong thành thì có cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì ra ngoài cùng bản tướng quân đánh một trận." Vân Đình hắng giọng kêu lên.

Long Dương từ trên cao nhìn xuống đám trẻ tuổi dưới thành, cười nói: "Người trẻ tuổi, có bản lĩnh thì ngươi đi lên đây nói chuyện cùng lão phu. Lão phu ở trên này chờ ngươi."

Vân Đình cười lạnh nói: "Lên thì lên, bản tướng quân sợ ngươi chắc? Ha ha....Long đại tướng quân, có muốn biết Chu Đại tướng quân của các ngươi thế nào rồi không?"

Long Dương trong lòng rét lạnh, híp mắt nhìn phía dưới nói: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Vân Đình cười nói: "Chu Diễm đã chết, còn có mười mấy vạn Tĩnh Quốc quân giấu trong núi đã toàn diệt. Các ngươi cho rằng ngày ngày trốn trong thành không ra thì Vương gia nhà ta không có cách nào khác sao? Ngươi thật sự cho là Mặc gia quân không có người sao, mấy người chúng ta chẳng qua là đùa chơi với ngươi thôi, chờ Vương gia thu thập Chu Diễm và Tĩnh Quốc quân rồi tự nhiên sẽ trở lại gặp Phụng Thiên đại tướng quân ngươi."

Chu Diễm đã chết?

Nghe vậy, bị chấn động không chỉ là Long Dương và Lôi Đằng Phong bên cạnh hắn mà còn có thủ tướng Tây Lăng đang thủ thành. Mặc dù hai mươi năm này uy danh ba đại danh tướng Tây Lăng bị Trấn Nam Vương chèn ép nhưng thân là tướng sĩ tự nhiên vẫn biết.

Biện thành bị vây chưa tới mấy ngày, mười mấy vạn Tĩnh quốc quân đã bị tiêu diệt hết, ngay cả Tĩnh thiên đại tướng quân cũng chết trận, điều này khiến cho các tướng sĩ Tây lăng sao có thể không khiếp sợ.

Rốt cuộc vẫn là lão tướng cửu kinh sa tràng, Long Dương đè xuống kinh hãi trong lòng, cười lạnh một tiếng nói: "Nói đi nói lại vẫn là ba hoa xích thố, ngược lại ngươi đi lên để lão phu nhìn một chút xem."

Vân Đình cũng không giống mấy ngày trước, vừa bị Long Dương châm ngòi đã nổi giận lôi đình, cười híp mắt vung chiến kỳ trong tay. Trận doanh Mặc gia quân phía sau nhất thời tiếng trống trận rung trời, nơi tinh kỳ phiêu động tướng sĩ Mặc gia quân cũng di chuyển theo thế trận bày ra, hiển nhiên là chuẩn bị muốn công thành. Long Dương chỉ nhìn một cái liền hiểu vì sao Lôi Đằng Phong nói hôm nay không giống mấy ngày trước.

Trận thế thanh thế lớn như vậy tuyệt đối là không phải thứ mấy tiểu tướng trước mắt có thể bày ra, điều này biểu lộ Mặc gia quân đã không còn kiên nhẫn theo chân bọn họ giằng co.

Tương tự, trong lòng Long Dương hiểu, mấy lời tiểu tướng Mặc gia quân kia chỉ sợ không phải là trống rỗng. Mười mấy vạn tinh binh ẩn núp và Chu Diễm cũng đã không còn.

Có chút bất đắc dĩ thở dài, Long Dương hạ lệnh tử thù không ra.

"Lão tướng quân, chẳng lẽ Chu lão tướng quân...." Lôi Đằng Phong lo lắng hỏi. Long Dương nhàn nhạt nói: "Lành ít dữ nhiều."

"Vậy chúng ta...." Lôi Đằng Phong hỏi.

Long Dương nhìn hắn một chút, lắc lắc đầu nói: "Chúng ta không thể ra khỏi thành nghênh chiến. Cố thủ, đợi viện quân."

"Vâng." Lôi Đằng Phong im lặng nói.

Dưới cổng thành, Vân Đình nhìn cửa thành tử thủ, tướng sĩ Tây Lăng không chịu ra ứng chiến mà không nhịn được giơ chân.

Trần Vân bất đắc dĩ lôi kéo hắn nói: "Quả nhiên đúng như Vương gia đoán, đối phương sẽ không ra đánh giáp lá cà với chúng ta."

Vân Đình cả giận nói: "Ta không tin là hắn có thể trốn trong thành cả đời. Còn gì là sát thần Tây Vực, không khác gì với rùa đen rút đầu đâu!"

Trần Vân cười nói: "Hắn không cần trốn trong thành cả đời, chỉ cần hắn có thể thủ một hai tháng, viện binh Tây Lăng chạy tới thì lúc đó gặp phiền toán chính là chúng ta."

Vân Đình không nhịn được nói: "Bản tướng quân không tin là không có cách nào khiến hắn rời thành! Đánh cho ta!"

Phía trước Biện thành có một kênh đào để bảo vệ thành. Lòng sông rộng rãi, muốn qua sông trừ phi đối phương buông cầu treo xuống hoặc là bọn họ bên này nghĩ ra biện pháp nào khác.

Mấy ngày nay, các tiểu tướng cũng không hoàn toàn lãng phí thời gian vào việc chửi mắng đối phương mà ra lệnh cho xảo tượng trong Mặc gia quân nhanh chóng chế tạo mười mấy chiếc thang dài. Dựng qua mặt sông, chỉ cần làm thêm mộc bản trải lên nữa là có thể qua sông.

Trần Vân nhìn binh lính xây cầu mạo hiểm tiến về phía trước trong làn mưa tên của quân địch, thấy không ít người chết dưới loạn tiễn thì không khỏi âm thầm cắn răng.

Đối với thành trì dễ thủ khó công như Biện thành thì không bỏ ra một lượng thương vong nhất định thì căn bản đừng nghĩ đến việc phá thành. Dứt khoát cho dù mạo hiểm mưa tên thì cũng phải dựng cho xong cây cầu.

Nhưng mà tài bắn cung của binh lính Mặc gia quân cũng không phải chỉ để nhìn. Cho dù từ dưới đi lên nhưng cũng không ít binh lính Tây Lăng bị bắn rơi tới tấp xuống đầu thành.

Đại bộ phận Mặc gia quân đã vượt qua sông đào bảo vệ thành, có người bắt đầu leo thang hướng tường thành bò lên. Có người từ dưới bắn tên lên thành, nước thành hào sau lưng cũng dần dần nhuộm đỏ.

Phía sau Mặc gia quân, đoàn người Mặc Lộc Hàm xuất hiện trên chiến trường. Bọn họ cũng không tham chiến mà đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn.

Hồi lâu mới nghe thấy Mặc Lộc Hàm cười nói: "Mấy người Vân Đình thoạt nhìn cũng không tệ."

Mấy ngày liên tiếp bại nhiều thắng ít mà vẫn còn kiên trì được, thậm chí còn có thể khiến sĩ khí Mặc gia quân không đi xuống. Đối với mấy tiểu tướng chưa từng chân chính trải qua chiến trường mà nói thì đã là tương đối khá.

Bên cạnh hắn, Trác Tĩnh cười nói: "Không phải Vương gia và Vương phi rất yên tâm với bọn họ sao?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn tường thành nơi xa trầm giọng nói: "Chuẩn bị, công thành!"

"Vâng."

Bầu trời quang đãng không có lấy một áng mây đen, một đạo âm thanh khàn khàn vang lên, rất nhanh trên không trung xuất hiện tia khói lửa hoa mỹ.

Trong đám binh lính thủ thành Tây Lăng có người khiếp sợ phát hiện, ở ngoài thành không biết từ nơi nào xuất hiện một vài giây thừng treo giữa không trung.

Sau đó lại thấy những thân ảnh màu đen theo giây thừng nhanh chóng đáp xuống tường thành.

Long Dương tự nhiên cũng nhìn thấy tình hình như vậy, ánh mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói: "Bắn cho ta!"

Vô số mưa tên hướng về đám người đang hoạt động trên sợi giây. Nhưng mà trước đó, trong thành cũng xuất hiện toán người áo đen, hướng về những tướng sĩ thủ thành này không chút lưu tình bắn ra cung tên trong tay.

"Chuyện gì xảy ra? Những người này xuất hiện thế nào vậy?"

Trong thành, thân ảnh Mặc gia quân mặc nhung trang màu đen không ngừng hiện ra, những người này không giống với Mặc gia quân bình thường. Rõ ràng bọn họ so với binh lính Mặc gia quân còn mạnh mẽ cường hãn hơn, một đám mười mấy người nhưng lại có thể khiến binh lính giữ thành Tây Lăng tổn thất thảm trọng.

Quân coi giữ Tây Lăng vừa phải bận tâm đến Mặc gia quân đang toàn lực công thành bên ngoài vừa phải đối phó với những người này, trong nhất thời cả đám loạn hết cả lên.

Trên đầu thành, sắc mặt Long Dương và Lôi Đằng Phong tái xanh. "Lão tướng quân...."

Long Dương cắn răng nói: "Đem tất cả người Đại Sở và Tây Bắc lôi lên tường thành cho ta!"

"Lão tướng quân!" Lôi Đằng Phong biến sắc, hắn dĩ nhiên biết Long Dương muốn làm gì.

Trên thực tế hai nước giao chiến làm như vậy cũng không ít, nhưng Lôi Đằng Phong thực sự rất hoài nghi làm như vậy có thể thu được bao nhiêu hiệu quả. Lôi Đằng Phong cắn răng nhưng vẫn xoay người rời đi.

Mặc dù trong thành xuất hiện không ít Mặc gia quân không biết từ đâu tới nhưng mà dù sao trong Biện thành vẫn có vài chục vạn quân Tây Lăng coi giữ.

Số ít người Mặc gia quân này rất khó có thể ảnh hưởng tới toàn cục. Không tới nửa canh giờ, binh lính Tây Lăng đã đem người Đại Sở ở Biện thành lôi lên đầu tường.

Biện thành là thành lớn thứ hai của Tây Lăng, mức độ phồn hoa không thua gì Hoàng thành Tây Lăng. Ở nơi này người của mỗi quốc gia có không ít. Trong đó, người Đại Sở chiếm đa số, mà trong thành cũng có một phần lớn người Tây Bắc, dân chúng dưới trướng Mặc gia quân.

Những người này bị bắt lên đầu tường, chắn trước lỗ châu mai của Biện thành. Mặc gia quân phía dưới muốn đi lên thì nhất định phải vượt qua bọn họ, muốn bắn tên thì phải bắn chết bọn họ trước.

Những người này phần lớn là dân chúng bình thường, đột nhiên trải qua chiến tranh cũng đủ để khiến bọn họ run sợ trong lòng. Hôm nay còn bị lôi lên đầu tường để đỡ tên Mặc gia quân, rất nhiều người bị dọa đến gào khóc.

"Long Dương! Lão già không biết xấu hổ nhà ngươi!" Thấy tình hình này, Vân Đình không nhịn được lần nữa chửi ầm lên.

Sắc mặt Trần Vân bên cạnh cũng không dễ nhìn. Chưa nói những người này là người Đại Sở và Tây Bắc, chỉ là cho dù đều là dân chúng Tây Lăng thì lấy dân chúng bình thường ngăn trở mũi tên cũng là người làm tướng trơ trẽn vô liêm sỉ.

"Làm sao bây giờ?"

"Ta làm sao mà biết được? Đi bẩm báo Vương gia!" Trần Vân nói, dù sao bọn họ cũng không phải người tâm địa sắt đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro