Chương 454: Địch gia và Từ gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phụ thân."

"Tổ phụ."

Bốn người Từ Hồng Vũ trước sau hành lễ với Thanh Vân tiên sinh.

Thanh Vân tiên sinh nhìn con cháu trước mắt, còn có cháu cố nhỏ đang được Từ Thanh Trần ôm trong lòng, lửa giận do bị Địch Văn Hoa kích thích cũng tiêu tán theo thời gian, gật đầu nói: "Đều ngồi xuống nói chuyện đi. Trần nhi về lúc nào vậy?"

Từ Thanh Trần cười nói: "Thưa tổ phụ, vừa về ạ. Đang định đến thỉnh an tổ phụ, nhưng nghe nói có khách đến, nên cha, Nhị thúc và Nhị đệ liền đi cùng."

Thanh Vân tiên sinh gật đầu cười nói: "Cháu đi đường vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Bởi vì mọi người của Địch gia đang ngồi, nên đám người Từ Hồng Vũ đến liền khiến cho vị trí chỗ ngồi thành ra hơi lúng túng khó xử. Địch lão phu nhân ỷ vào tuổi cao, nên tất nhiên sẽ không nhường chỗ cho ai. May mắn là, Địch Văn Hoa lăn lộn trong quan trường mấy chục năm nên cũng không phải thật sự không hiểu chuyện, liền vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho Từ Hồng Vũ. Địch Vương thị, Địch Lâm và nam tử thanh niên kia đang ngồi ở bên kia cũng đứng lên theo.

Chỉ có Địch Dung thật sự là một tên không hiểu chuyện cực kỳ, thấy phụ thân mẫu thân của mình ở xung quanh đứng lên, nhưng chính mình lại không chịu đứng dậy, khiến cho Địch Văn Hoa tức giận đến nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Từ Hồng Vũ cũng không để ý đến sắc mặt Địch Văn Hoa, chỉ tươi cười chân thành nhìn Địch Dung, nói: "Giáo dưỡng của Địch gia thật tốt!"

Hai lần liên tục được người ta khen cùng một câu, Địch Dung càng trở nên đắc ý phi thường, cũng không hiểu vì sao sắc mặt của phụ thân hắn lại tệ như vậy. Tuy Địch lão phu nhân cũng hiểu không ổn, nhưng qua nhiều năm như vậy, Địch gia chỉ có Địch Dung là nam đinh duy nhất, nên tất nhiên được yêu thương cực kỳ.

Nếu nói, vào mấy năm trước, Địch lão phu nhân vẫn còn ý niệm rằng con trai còn có thể sinh cháu trai nữa, nhưng trải qua mấy năm nay mà vẫn luôn không có tin tức gì, thì tâm tư này cũng trở nên phai nhạt theo thời gian. Chỉ nghĩ rằng, nơi này là phủ đệ của cháu gái mình, nên chắc cũng không sao mà thôi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thần sắc của mọi người trong Địch gia, trong lòng đành phải lắc đầu bất đắc dĩ. Tuy quả thật, nàng có vài khúc mắc với Địch gia, nhưng thật sự cũng không phải là người thích bỏ đá xuống giếng. Nếu Địch Văn Hoa dạy dỗ Địch Dung thành tài, thì ở Tây Bắc cũng chưa chắc không thể có một chút tiền đồ.

Nhưng chỉ tiếc, bộ dáng này của Địch gia lại thật sự khiến cho người ta thất vọng mười phần. Tuy Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không ra tay với Địch gia, nhưng cũng không có nghĩa nàng sẽ có lòng dạ Thánh Mẫu nâng đỡ một đám thân thích mà căn bản không biết tự tiến bộ, chỉ sợ đến lúc đó lại vô duyên vô cớ bôi nhọ Định Vương phủ.

Từ Thanh Trần đặt Mặc Tiểu Bảo lên đùi chơi đùa, vừa mỉm cười hỏi Địch Văn Hoa: "Địch lão gia đến Lệ thành từ khi nào vậy?"

Nụ cười trên mặt của Địch Văn Hoa trở nên hơi gượng gạo, lúc trước, khi gặp mặt, Từ Thanh Trần cũng cho chút mặt mũi mà gọi ông một tiếng "Dượng", nhưng hôm nay, ngay cả chút công phu trên mặt mũi mà cũng không muốn làm.

Từ thị mất sớm cũng không để lại nam đinh nào cho Địch gia, dưới gối chỉ có mỗi một đứa con gái Địch Lệ Nhiệt Ba này. Mà hiện nay, Địch Lệ Nhiệt Ba cũng đã xuất giá từ lâu rồi, nên Từ gia không nhận cái thông gia Địch gia này thì cũng không có gì đáng trách cả.

"Đã tới được hơn một tháng rồi." Địch Văn Hoa gượng cười nói.

Từ Thanh Trần gật đầu: "Trong khoảng thời gian này, Lệ nhi và Định Vương xuất chinh bên ngoài, ta cũng ở Hồng Nhạn quan xa xôi, phụ thân và Nhị thúc thì có công vụ bề bộn, nên nếu có chỗ nào không tiếp đón Địch lão gia được chu đáo, thì cũng mong được tha thứ."

Địch Văn Hoa nào dám trách cứ hai người Từ Hồng Vũ không tiếp đón chu đáo, ở trước mặt Từ Hồng Vũ, cho dù chức quan của Địch Văn Hoa lên đến Thượng thư, thì nhiều khi cũng cảm thấy không ngẩng đầu lên được. Với Từ Hồng Ngạn thì tuy không nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng vẫn có mấy phần giống như tự ti mặc cảm trời sinh.

Cho nên, lúc trước ở Sở kinh nhiều năm như vậy, tuy quan chức, quyền thế của Từ Hồng Ngạn không bằng Địch Văn Hoa vừa là Thượng thư lại là phụ thân của Chiêu nghi, nhưng Địch Văn Hoa cũng chưa bao giờ tự cao tự đại ở trước mặt Từ Hồng Ngạn.

Cũng chính bởi vì như vậy, nên Địch Văn Hoa vẫn luôn không thích Từ gia, không có một nam nhân có chí khí nào lại thích vĩnh viễn thấp hơn một đầu ở trước mặt nhà vợ cả. Chỉ tiếc, hiện tại, Địch Văn Hoa ở trước mặt Từ gia đã không chỉ thấp hơn một đầu.

Địch lão phu nhân mỉm cười giành nói trước Địch Văn Hoa: "Sao lại như vậy chứ? Chúng ta đều là người trong nhà, cho dù chịu chút thiệt thòi thì cũng chẳng đáng gì. Lệ nhi cũng hiếu thuận, nên tất nhiên sẽ không đối xử lạnh nhạt với người trong nhà."

Từ Thanh Trần nhíu mày, nở nụ cười lạnh nhạt liếc nhìn Địch lão phu nhân, có nghĩa là. . . Vẫn cảm thấy bị đối xử lạnh nhạt sao?

Từ Hồng Vũ hỏi: "Sau này, Địch gia có tính toán gì không?"

Địch Văn Hoa định nói "Xin Đại ca làm chủ" nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe Địch lão phu nhân mỉm cười, vừa nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, vừa nói: "Trước kia, Lệ nhi không ở nhà thì cũng thôi. Nhưng bây giờ, Lệ nhi đã mang thai được mấy tháng, mà Định Vương lại không ở bên cạnh, nên tất nhiên chúng ta phải ở trong phủ để chăm sóc Lệ nhi rồi."

Từ Nhị phu nhân ngồi bên cạnh nghe vậy, liền tức đến hóa cười, nói một cách lạnh nhạt: "Chẳng lẽ Địch lão phu nhân đều xem chúng ta là bày trí rồi hả?"

"Phu nhân." Từ Hồng Ngạn khẽ ngăn cản lửa giận của Từ Nhị phu nhân lại, so đo với một gia đình như vậy lại thành ra đánh mất thân phận vô duyên vô cớ.

Từ Nhị phu nhân cũng do bị trình độ da mặt dày của Địch lão phu nhân chọc tức, nghe trượng phu nhắc nhở, thì tất nhiên cũng liền đè lửa giận xuống, nhìn lướt qua Địch lão phu nhân một cách đầy khinh thường, rồi không nói gì nữa, nếu mẫu thân ruột Lệ nhi còn sống mà đến Vương phủ chăm sóc con gái, thì tự nhiên không có gì, nhưng dẫn theo kế thất là tiểu thiếp phù chính và một nhà già trẻ chuyển vào ở trong nhà đích nữ, thì cũng chỉ có mỗi Địch lão phu nhân không biết xấu hổ mới mở miệng được thôi.

Kỳ thật, Địch lão phu nhân cũng tự biết nói lời này hơi thất lễ. Nhưng cả đời này, bà trải qua cũng có thể nói là thoải mái thuận lợi. Một quả phụ mang theo con trai từ một vùng đất vắng vẻ của Đại Sở đến kinh thành vào năm đó, mà sau này lại có con trai thi đậu Tiến sĩ, lại được Từ gia chọn làm con rể, trong nháy mắt liền trở thành thông gia của dòng dõi thư hương môn đệ thanh quý xa xưa nhất Đại Sở, tiếp sau đó, liền trở thành Lão phu nhân của phủ Thượng thư, còn mấy đứa cháu gái thì một đứa làm Hoàng phi, hai đứa làm Vương phi, là một chuyện nở mày nở mặt và kiêu ngạo đến cỡ nào.

Nhưng sau đó, Địch Văn Hoa bị Hoàng đế cách chức làm thứ dân, mọi người lại phải trở về quê, tuy bởi vì có mấy phần của cải, nên trong thời gian qua cũng không tệ lắm, nhưng so với khoảng thời gian ở tại Sở kinh, thì quả thật như trời đất thay đổi vị trí vậy. Như vậy thì sao Địch lão phu nhân có thể cam tâm được chứ? Hiện nay, sau khi đến Lệ thành, tuy bà có thân phận tổ mẫu của Định Vương phi, nhưng rất nhiều quý phụ trong Lệ thành lại không xem trọng bà.

Nhìn hai vị phu nhân của Từ gia, mà ngay cả Nhị thiếu phu nhân Từ gia, tuy vẫn còn trẻ, nhưng ở Lệ thành cũng là đối tượng số một số hai được người ta đuổi theo lấy lòng. Tất cả đều không phải bởi vì Định Vương phi Địch Lệ Nhiệt Ba này sao? Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Địch lão phu nhân càng kiên định nghĩ cách muốn vào ở trong Vương phủ.

Địch Vương thị ngồi ở bên cạnh, mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt của bà ta thì cũng biết lời nói của Địch lão phu nhân cũng chính là suy nghĩ của bà ta.

Trong đại sảnh này, ngoại trừ mấy người Địch gia, thì không ai không phải nhân tinh, nên đương nhiên đều nhìn thấy rất rõ tâm tư của bọn họ, vì vậy cũng càng thêm khinh thường hành vi của cả gia đình này.

Mặc Tiểu Bảo ngồi trong lòng Từ Thanh Trần, nghi hoặc hỏi: "Mẫu thân ơi, ngoại công và bà cố đều muốn vào nhà chúng ta ở sao?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười không đáp, chỉ mỉm cười hỏi con trai: "Tiểu Bảo có thích không?"

Mặc Tiểu Bảo do dự một chút, rồi khó hiểu hỏi: "Tại sao ngoại công và bà cố phải ở trong nhà chúng ta ạ? Không phải ông Đại cữu đã chuẩn bị nhà cho bọn họ rồi sao, chẳng lẽ nhà của bọn họ không thể ở?"

Địch lão phu nhân nhìn Mặc Tiểu Bảo đầy yêu thương, cười nói: "Mẫu thân của cháu đang mang thai, bà cố ở lại trong phủ sẽ tiện chăm sóc cho mẫu thân của cháu hơn. Còn có ngoại công của cháu có thể dạy cháu đọc sách nữa, trước kia, ngoại công của cháu là Tiến sĩ đó. Còn Dung cữu cữu của cháu nữa, có thể chơi với cháu nha."

Mặc Tiểu Bảo rất không nể tình hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng Từ Thanh Trần. Bé mới không cần người xấu như vậy chơi cùng đâu, xấu thì cũng thôi đi, còn đần độn như vậy nữa. Ngay cả ông Đại cữu châm chọc mà hắn ta còn không nghe ra, ngược lại còn cười ngây ngô như vậy! Bé tình nguyện chơi với cậu út và Hàn Văn Long hơn.

"Tiến sĩ là gì? Rất lợi hại sao?" Mặc Tiểu Bảo nháy mắt hỏi.

Từ Thanh Trần mỉm cười nói: "Thái công, cữu công, còn có các cữu cữu của con đều là Tiến sĩ."

Tiến sĩ ở nơi khác thì có lẽ rất lợi hại, nhưng ở Từ gia thì lại không đáng giá tiền nhất. Hơn trăm năm qua, trong tất cả con cháu của Từ gia, không có ai ngoại lệ, đều ít nhất đã từng đậu Tiến sĩ giáp bảng.

Nói cách khác, ở Từ gia, thi đậu Tiến sĩ thì việc học của ngươi mới được xem như thành công.

Nghe vậy, Mặc Tiểu Bảo nhìn Địch lão phu nhân đầy chân thành, nói: "Nhà của chúng cháu có. . . Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám. . . Nhà của chúng cháu có tám Tiến sĩ. Hơn nữa. . . Cháu có thái công dạy cháu đọc sách, chẳng lẽ ngoại công còn lợi hại hơn thái công sao?"

Địch Văn Hoa bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh cả người, vội cười nói: "Học vấn của thái công cháu là cao nhất thiên hạ, có thể được thái công dạy học là thiên đại phúc khí. Ngoại công nào dám so sánh. . . ."

Bị Mặc Tiểu Bảo khiến cho nghẹn lời như vậy, sắc mặt của Địch lão phu nhân cũng hơi khó coi. Trong lòng cũng càng trở nên không thích đứa cháu cố vừa thấy mặt đã không cho mình mặt mũi này, chỉ có điều, bà vẫn còn mấy phần lý trí, nên biết rõ, thân phận của Mặc Tiểu Bảo cũng không phải người mà bà có thể tùy ý răn dạy được.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn con trai đang cuộn người trong lòng Từ Thanh Trần, lại lén làm mặt quỷ với mình, cười một tiếng, rồi nhìn về phía Địch Văn Hoa nhàn nhạt hỏi: "Phụ thân, chẳng lẽ chỗ ở hiện tại có gì không tốt sao?"

Địch Văn Hoa vội vàng nói: "Không có, Nhị ca đã sắp xếp một tòa nhà nằm trên đường Huyền Vũ, rất thuận tiện, lại rộng rãi. Cũng không có gì không tốt."

Mấy năm không gặp, hôm nay đối mặt lại với đứa con gái này, Địch Văn Hoa không còn có cảm giác cao cao tại thượng của người làm phụ thân lúc trước, mà ngược lại tự dưng lại cảm thấy hơi chột dạ. Mấy năm không gặp, tuy Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn dịu dàng thanh nhã như trước, nhưng bản thân là một thượng vị giả, cùng với trải nghiệm trong mấy lần xuất chinh, thì trên người nàng cũng không thể tránh khỏi sẽ mang theo khí thế và uy nghiêm khiến cho người khác phải cúi đầu bái phục.

Những người mà gặp gỡ hằng ngày thì có lẽ sẽ không có cảm giác gì lớn, nhưng Địch Văn Hoa lại có thể tinh tường cảm giác được rằng, đứa con gái này đã không còn như ngày xưa nữa.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu. "Như thế thì tốt rồi, nếu có chỗ nào không hài lòng thì phụ thân cứ nói ra, cũng tránh cho người ngoài cho rằng Vương gia đối xử khắc nghiệt với trưởng bối."

Địch Văn Hoa liền vội vàng nói tất cả đều tốt. Trong lòng của ông cũng hiểu rõ Địch Lệ Nhiệt Ba đang cảnh cáo mình, nếu an phận ở lại trong Lệ thành, thì tất nhiên, cơm áo sẽ không cần phải lo, nhưng nếu còn có suy nghĩ không an phận gì, thì cũng đừng trách đứa con gái này vô tình.

Tuy bị con gái của mình đối xử như thế, trong lòng Địch Văn Hoa cũng khó tránh khỏi hơi khó chịu, nhưng đối mặt với mọi người Từ gia đang ngồi, thì những ký ức mà mình đã từng xem nhẹ Từ thị và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng liền không khống chế được mà nhảy vào trong óc, nên trong lòng không khỏi càng thêm chột dạ hơn.

Thấy Địch Văn Hoa như thế, thì trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba mới thoả mãn khẽ gật đầu. Kỳ thật, con người của Địch Văn Hoa cũng không hồ đồ, tuy lúc trước luôn muốn trèo lên tầng lớp quyền quý, phụ bạc vợ cả, nhưng cuối cùng còn không phải kẻ ngốc.

Nếu chỉ một mình hắn ta, thì Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không lo lắng, cũng sẽ không để ý mà nuôi hắn ta được áo cơm không lo cả đời ở Lệ thành, xem như là hoàn thành một mối duyên huyết mạch tình thân. Chỉ tiếc, Địch lão phu nhân và Địch Vương thị này lại không phải kẻ chịu an phận, mà hiển nhiên, Địch Văn Hoa không thể kìm hãm mẫu thân và vợ, vẫn không tránh khỏi phải phái người trông chừng bọn họ, tránh cho đến khi lại làm ra chuyện yêu thiêu thân gì nữa.

Đám người Từ Hồng Vũ cũng chỉ đến chào hỏi mà thôi, mọi người đều bận rộn không thôi, nên tất nhiên sẽ không ngồi nói chuyện phiếm với Địch Văn Hoa. Chỉ ngồi một lát, đám người Từ Hồng Vũ liền đứng dậy đỡ Thanh Vân tiên sinh đi nghỉ ngơi, Từ Thanh Trần cũng thuận tay mang Mặc Tiểu Bảo đang dựa trên người mình đi theo, chỉ để lại Địch Lệ Nhiệt Ba và đám người Địch Văn Hoa ôn chuyện.

Có điều, ngay cả như vậy, thì Địch lão phu nhân cũng không có cơ hội tới gần Địch Lệ Nhiệt Ba nói lời thân mật gì, mọi người Từ gia vừa đi, thì Thanh Sương và Tần Phong liền đi vào đứng một trái một phải ở bên người Địch Lệ Nhiệt Ba, nhìn chằm chằm vào đám người Địch gia đầy cảnh giác.

Đáng lý ra cũng không cần phải như thế, nhưng lần trước ở Hoàng thành Tây Lăng đã khiến cho đám người Tần Phong bị dọa đến không nhẹ. Cho nên, bây giờ, đám người Tần Phong thật sự xem Địch Lệ Nhiệt Ba trở thành một cô gái yếu ớt, tay trói gà không chặt, chỉ cần có người ngoài, thì trong đám người Tần Phong, Trác Tĩnh, Lâm Hàn luôn luôn sẽ có một người phải canh giữ ở bên người Địch Lệ Nhiệt Ba trong vòng ba bước.

Mặc dù Địch Lệ Nhiệt Ba cũng thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng biết bọn họ lo lắng cho mình, nên cũng không nói thêm gì.

Trong nháy mắt, trong khách sảnh ít đi mấy người, nên cũng liền trở nên yên tĩnh rất nhiều, Thanh Vân tiên sinh và Từ Hồng Vũ không có ở đây, nên sắc mặt Địch Văn Hoa cũng tốt lên rất nhiều.

Trong khách sảnh yên tĩnh trong chốc lát, qua một lúc lâu, Địch Văn Hoa mới ho khẽ một tiếng hỏi: "Mấy năm nay, Lệ nhi vẫn tốt chứ?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười nói: "Đã làm phiền phụ thân phải quan tâm rồi, mọi chuyện đều tốt."

Người Từ gia vừa đi khỏi, thì Địch lão phu nhân cũng thả lỏng rất nhiều, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, nói: "Nghe nói ngươi theo Định Vương đi đánh giặc, đúng không? Ngươi là một đứa con gái trong nhà, không an phận ở trong nhà giúp chồng dạy con, chạy lên chiến trường làm gì? Để cho người ngoài nhìn thấy còn tưởng là giáo dưỡng của nhà chúng ta không tốt."

Vừa rồi bị Mặc Tiểu Bảo chọc tức, Địch lão phu nhân không dám nổi giận với người của Từ gia, nhưng răn dạy Địch Lệ Nhiệt Ba mấy câu thì ngược lại không có áp lực gì.

Lời của bà vừa thốt ra, Địch Văn Hoa nhìn thấy nụ cười trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba hơi phai nhạt đi, thì trong lòng lại vang lên một tiếng "Lộp bộp" không tốt.

Chỉ nghe Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhạt cười nói: "Tổ mẫu đã quá lo rồi, cho dù có người nói cái gì, thì cũng là nói gia giáo của Từ gia không tốt, sẽ không liên quan đến Địch gia."

Tuy người trên khắp thiên hạ đều biết Định Vương phi họ Địch, nhưng người biết rõ rốt cuộc là Địch gia nào, còn có Địch gia có những người nào, thì thật sự, ngoại trừ mấy quyền quý trong Sở kinh ra, cũng không có bao nhiêu.

Qua mấy năm nữa, chỉ sợ ngay cả đám quyền quý trong Sở kinh cũng sẽ quên Địch gia đã từng hiển hách một thời, nhưng ngược lại, quan hệ của Địch Lệ Nhiệt Ba và Từ gia lại không có ai không biết, không có ai không hiểu.

Vốn Địch lão phu nhân muốn dùng lẽ chính lời ngay răn dạy, nhưng lại bị Địch Lệ Nhiệt Ba trả lại một câu không mềm không cứng như vậy, trong nháy mắt, sắc mặt liền một hồi trắng một hồi đỏ, trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một lúc lâu cũng nói không ra lời.

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có tâm tình để ý tới bà ta, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Địch Lâm đang ngồi ở cuối cùng, mỉm cười hỏi: "Đây là Lục muội sao? Còn vị này là..."

Địch Lâm hơi không được tự nhiên, thấy Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc tới mình, thì liền bước lên phía trước dịu dàng cúi đầu nói: "Lâm nhi bái kiến Tam tỷ. Đây là phu quân của muội, Thẩm Lương."

Người thanh niên đứng bên cạnh Địch Lâm cũng vội vàng vén vạt áo chào Địch Lệ Nhiệt Ba theo Địch Lâm: "Thẩm Lương bái kiến Định Vương phi."

Trong lời nói và hành động có hơi luống cuống, nhưng lại nhìn ra được là người thành thật. Nhớ lại tính tình khéo léo, luôn nịnh nọt, lấy lòng Địch Vương thị và Địch Oánh của Địch Lâm hồi còn nhỏ, thì chắc người chồng như vậy cũng không phải hy vọng lúc đầu của muội ấy. Nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba không thể không nói, có lẽ gả cho một người chồng như vậy mới là phúc phận của Địch Lâm.

"Sao Ngũ muội không đến?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Với hai người thứ muội Địch Lâm và Địch San này, Địch Lệ Nhiệt Ba không thân cận, nhưng cũng không có ác cảm quá nhiều. Tuy lúc trước, các muội ấy đi theo Vương thị, nịnh nọt Địch Oánh, thỉnh thoảng cũng gây khó dễ với nàng, nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ vì sống sót mà thôi.

Nếu nàng lại vì những chuyện cũ năm xưa này mà khó xử hai đứa bé mới mười hai mười ba tuổi vào năm đó, thì cũng quá mất mặt rồi.

Địch Văn Hoa than khẽ một tiếng, kể lại cho Địch Lệ Nhiệt Ba chuyện của Địch gia trong mấy năm qua. Kỳ thật, cũng không có chuyện lớn gì, chỉ có một chuyện, đó là, lúc trước, khi về đến quê, Địch Lâm và Địch San đều được Địch Văn Hoa gả cho hai gia đình cũng xem như không tệ ở đó.

Chỉ là, ba năm trước, Địch San khó sinh nên đã mất, còn Địch Lâm thì bây giờ dưới gối cũng chỉ mới có một đứa con gái, mà vẫn chưa có con trai. Vốn gia đình của Thẩm Lương – chồng của Địch Lâm – cũng là phú thương ở nơi đó, nhưng Thẩm Lương là con trai của thiếp thất, nên cũng không thể thừa kế được bao nhiêu gia nghiệp.

Hiện tại, Tây Nam đã bị người Tây Lăng chiếm được, nên cũng rất loạn, vì vậy, Thẩm Lương liền nhận lấy phần tài sản mà mình có thể được thừa kế, rồi đi theo bọn họ đến Tây Bắc.

Chỉ là, Thẩm Lương cũng không gặp may, vốn cho rằng, Địch gia có người con gái làm Định Vương phi, mình làm chút buôn bán nhỏ gì đó trong Lệ thành, thì cho dù không có được chỗ tốt gì, nhưng Vương phi nể mặt Địch gia cũng sẽ giúp đỡ một chút.

Nhưng lại không nghĩ rằng, vừa đến Lệ thành, người Địch gia đã không chịu an phận, liền gây ra không ít chuyện. Bởi vì là con của thiếp thất trong nhà, nên đương nhiên, từ nhỏ, Thẩm Lương cũng đã học được cách quan sát nét mặt của người khác mà nói chuyện.

Vì vậy, rất nhanh liền hiểu được, trong mắt Định Vương phi, người Địch gia tuyệt đối không quan trọng như bọn họ đã khoác lác. Cứ nhìn hành vi của bọn họ, nói không chừng, lúc nào đó, chọc giận Định Vương phủ, chính mình cũng sẽ bị liên lụy theo.

Nghĩ đến đây, Thẩm Lương đành phải tạm thời gác lại ý định mở hai cái cửa hàng để kinh doanh vào lúc trước, chờ nhìn xem tình huống đã, nếu thật sự không được thì vẫn nên đổi một chỗ khác, trong cảnh nội Tây Bắc cũng không phải chỉ có một tòa thành thị là Lệ thành.

Địch Lệ Nhiệt Ba bình tĩnh nghe Địch Văn Hoa nói xong những chuyện nhỏ nhặt này, lúc này mới khẽ gật đầu, rồi cười nói với Thẩm Lương: "Nếu đã như vậy, thì cứ việc kinh doanh ở Lệ thành đi. Mặc dù những mặt khác, thì chưa chắc Lệ thành sẽ tốt nhất, nhưng vẫn luôn yên ổn hơn những địa phương khác. Nếu có khó khăn gì, thì có thể đến Hàn gia tìm gặp gia chủ của bọn họ. Lâm nhi là thứ muội của ta, hai người sống tốt, thì đương nhiên ta cũng thấy vui mừng."

Thẩm Lương nghe vậy, liền vội vàng cúi người hành lễ với Địch Lệ Nhiệt Ba, nói: "Đa tạ Vương phi, Lệ thành ở dưới sự trị vì của Vương gia và Vương phi trở nên phồn vinh như thế, thì sao những nơi khác có thể so sánh được."

Nghe Định Vương phi nói như vậy, Thẩm Lương cũng an tâm. Ý của Vương phi, thì hắn cũng đã hiểu rõ, những người khác của Địch gia là những người khác, Vương phi cũng không giận chó đánh mèo lên người mình. Nếu có chuyện gì khó khăn, thì Vương phi nể tình thứ muội cũng có thể trợ giúp một chút, chỉ cần mình hiểu rõ đúng mực thôi.

Kỳ thật, có thể có được một câu nói như vậy của Địch Lệ Nhiệt Ba, thì Thẩm Lương cũng đã thấy đủ rồi. Chính bản thân hắn là con của thiếp thất, vốn đã không sống dễ dàng, mặc dù không có mệnh đại phú đại quý, nhưng thật sự cũng không hy vọng mình bị nhà vợ liên lụy.

Thấy trong ánh mắt nhìn Vương phi của vợ còn hàm chứa mấy phần hâm mộ, trong lòng Thẩm Lương cũng thầm hạ quyết tâm trở về nhất định phải cố gắng khuyên bảo vợ, kiên quyết không thể để cho nàng ấy đi theo hai vị kia của Địch gia gây chuyện rắc rối.

"Lệ nhi..." Địch Vương thị vẫn luôn ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, liền mở miệng kêu lên.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ nhướn mày, Thanh Sương đứng sau lưng nàng lại không nhịn được, khẽ hất cằm lên, nói: "Địch phu nhân, Địch lão phu nhân và Địch lão gia là trưởng bối của Vương phi chúng ta thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng ngài và Vương phi chúng ta lại không có quan hệ gì. Khuê danh của Vương phi, chỉ sợ ngài kêu không thích hợp."

Gương mặt của Địch Vương thị đỏ lên, miễn cưỡng cười nói: "Sao cô nương lại nói như vậy, ta là kế mẫu của Vương phi, sao lại không thể kêu khuê danh chứ?"

Thanh Sương cười lạnh một tiếng, nói: "Địch phu nhân chỉ là thiếp được phù chính thôi, những thế gia danh môn hơi có danh vọng đều căn bản không thừa nhận quy củ nâng thiếp lên làm vợ. Ngay cả vị trí kế mẫu này, thì ngài còn không được tính nữa. Miễn cưỡng thì cũng chỉ xem như thứ mẫu thôi. Bây giờ, Vương phi chúng ta là Định Vương phi, ở Địch gia là đích nữ của Địch gia, ngài có tư cách gì mà xưng hô như thế? Lúc trước, ỷ có đứa con gái làm Chiêu nghi, không hiểu quy củ thì cũng thôi, người bên ngoài cũng không dám nói thẳng, nhưng đến bây giờ, Địch phu nhân lại còn không hiểu quy củ sao?"

Nói cách khác, lúc trước, Địch gia cũng chỉ lén làm chuyện này mà thôi. Tuy nói Đại Sở không cấm nâng thiếp lên làm chính thất như Tiền triều, nhưng phần lớn các gia chủ danh môn đều không thừa nhận và cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy. Cho nên, năm đó, trong Sở kinh, mặc dù bên ngoài, mọi người đều không nói gì, nhưng kỳ thật, bên trong, vẫn đều không nể mặt Địch Vương thị.

Địch Vương thị bị Thanh Sương đâm thẳng vào chỗ đau không chút lưu tình nào như vậy, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, thần sắc xấu hổ và giận dữ.

Vào lúc đang định nói gì, thì Địch Văn Hoa ngồi bên cạnh đã nói một cách thản nhiên: "Gọi Vương phi."

Tuy Địch Vương thị không cam lòng, nhưng cũng không dám chống đối với chồng khi ở bên ngoài, hơn nữa, lại đang ở trước mặt mẫu thân chồng, chỉ đành phải thấp giọng kêu một tiếng Vương phi.

Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ gật đầu, nói: "Vương phu nhân muốn nói gì?"

Khóe miệng Địch Vương thị co rút lại, thần sắc trên mặt càng căng cứng. Người khác gọi bà là Địch phu nhân thì cũng thôi, nhưng chỉ có mỗi Địch Lệ Nhiệt Ba lại gọi bà là Vương phu nhân, quả thật chẳng khác gì trực tiếp gọi bà là Vương thị cả.

Tuy trong lòng oán hận cực kỳ, nhưng Vương thị cũng chỉ đành nén tức giận trong lòng xuống, cười nói: "Vương phi, là như thế này, bây giờ, đệ đệ của ngài đã sắp cập quan (18 tuổi) rồi, nhưng vẫn còn nhàn rỗi ở nhà. Cho nên, ta muốn xin Vương phi có thể sắp xếp cho Dung nhi một công việc được không? Cũng thuận tiện để cho nó tiến bộ hơn."

Nghe xong lời này, trong lòng Địch lão phu nhân cũng khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên Địch Lệ Nhiệt Ba đang ngồi trên chủ vị.

Địch Vương thị liếc mắt ra hiệu cho Địch Dung một cái, có lẽ trước khi đến đã dạy, nên ngược lại Địch Dung lại không ngỗ nghịch nữa, mà ngoan ngoãn nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Tam tỷ, Dung nhi đã trưởng thành, có thể giúp đỡ Tam tỷ và tỷ phu."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười chân thành nhìn Địch Dung mập mạp béo tròn trước mặt, khẽ câu môi lên, hỏi: "Vậy sao? Như vậy. . . Dung nhi muốn làm gì?"

Đôi mắt Địch Dung sáng ngời, vui mừng nói: "Dung nhi muốn làm Thống lĩnh thị vệ trong nội thành!"

Khóe miệng của Tần Phong đang đứng sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba len lén co rụt lại, đánh giá thoáng qua một thân đầy thịt mỡ của Địch Dung từ trên xuống dưới, thầm nghĩ trong lòng: Ngươi còn muốn làm Thống lĩnh quân thủ vệ của Lệ thành? Chỉ cần tùy tiện một binh lính nhỏ trong nội thành thì cũng đã có thể đánh cho ngươi không đứng dậy được rồi.

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, nói: "Có chí khí, tại sao đệ muốn làm Thống lĩnh thị vệ?"

Địch Dung nói đầy kiêu ngạo: "Mấy hôm trước, đệ gặp được một tên tiểu tử, nghe nói là cháu trai của Tướng quân nào đó. Chờ đệ làm Thống lĩnh, đệ liền dẫn người đi đánh hắn ta một trận nhớ đời!"

"Dung nhi!" Địch Vương thị kêu lên, nhưng Địch Dung đang nói đến cao hứng bừng bừng, nên căn bản không nghe thấy tiếng kêu của Địch Vương thị.

"Nghiệt tử!" Địch Văn Hoa nổi giận, thở hổn hển, nói.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhíu mày, giọng nói đầy lạnh lùng: "Hay cho một câu dẫn người đến đánh hắn ta một trận nhớ đời, đệ có biết Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu đi gây chuyện thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?"

Địch Dung sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới dẫn người đi đánh một người khác mà cũng bị phạt. "Phạt gì?"

"Trảm lập quyết! (Xử chém ngay lập tức)" Giọng nói của Địch Lệ Nhiệt Ba đầy lạnh lùng. "Lại nói, tỷ cũng mới nhớ ra, chuyện đệ đánh nhau với cháu trai nhà Nguyên tướng quân vào mấy hôm trước, tỷ còn chưa hỏi tội. Ai cho đệ lá gan ỷ vào danh nghĩa của Định Vương phủ làm xằng làm bậy trong Lệ thành, hả?"

Địch lão phu nhân liền vội mở miệng: "Lệ nhi, đây cũng không phải là lỗi của Dung nhi, rõ ràng là đối phương ỷ vào. . . ."

Địch Lệ Nhiệt Ba cười lạnh một tiếng, nói: "Tổ mẫu, bà cũng biết, năm nay, cháu trai của nhà Nguyên tướng quân mới mười tuổi. Địch Dung bao nhiêu tuổi rồi? Ngay cả một đứa bé mười tuổi cũng không đánh lại, còn không biết xấu hổ lấy danh nghĩa Định Vương phủ ra uy hiếp người ta nữa. Nguyên tướng quân đã hơn sáu mươi tuổi, mà vẫn còn ở trên chiến trường vào sinh ra tử vì Định Vương phủ, kết quả cháu của ông ấy ở trong Lệ thành lại bị người nhà mẫu thân đẻ của Định Vương phi ức hiếp. Ngài kêu Bản phi phải nói sao với lão tướng quân đây?"

Nói xong, lửa giận của Địch Lệ Nhiệt Ba càng lớn, vỗ lên bàn một cái thật mạnh, một tiếng "Rầm" vang lên, liền nhìn thấy Địch Dung bị dọa đến không nhẹ.

Địch Dung càng hoảng sợ, nhưng vẫn lắc đầu lia lịa, nói: "Không phải lỗi của đệ, ai bảo tiểu tử kia cản đường của đệ, đệ lại đang vội vàng đi..."

Chát~! Rốt cuộc, Địch Văn Hoa không nhịn được nữa, liền tát một bạt tai lên mặt Địch Dung. Sau khi vào Lệ thành, ngoại trừ đến Định Vương phủ hai lần, thì ông vẫn luôn đóng cửa không ra, đúng là thật sự không biết đã xảy ra chuyện như vậy.

"Nghiệt tử, con còn không câm miệng!"

"Lão gia, ông. . ." Nhìn thấy con trai bị đánh, thì sao Địch Vương thị có thể chịu được?

"Câm miệng!" Địch Văn Hoa liếc Địch Vương thị một cái đầy lạnh lùng, rồi xoay người nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Lệ nhi, đều do vi phụ không có dạy dỗ nghiệt tử này tốt. Hôm nay, chúng ta đi về trước, thân thể của con. . . Nghỉ ngơi cho thật tốt, chúng ta không quấy rầy các con nữa."

Nói xong cũng không để ý đến sắc mặt của Địch lão phu nhân và Địch Vương thị, liền xoay người đi ra ngoài trước.

Tuy Địch lão phu nhân không cam lòng, nhưng đến cùng thì con trai mới là chỗ dựa của bà, nên cũng chỉ đành đi theo. Địch Vương thị cũng đành phải khóc sướt mướt dẫn con trai đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro