Untitled Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ 21

Thôn cổ dưới đáy hồ

Editor: Tống Mặt Than

Beta: thieudieututai

66214-dao-mo-but-ky-artwork-tieu-ca-9_300x225

Màu xanh âm trầm dưới đáy hồ gợi cho tôi thật nhiều liên tưởng, nhưng tôi chẳng bao giờ nghĩ tới sẽ thấy một nơi như này tại đây.

Những căn nhà gỗ được bao phủ hoàn toàn trong lớp trầm tích dưới đáy hồ, giống như một phần của con tàu đắm, dưới ánh sáng yếu ớt tôi không thể quan sát kỹ càng được. Nhưng có thể xác định là trước mắt tôi chính là một thôn trại cổ của dân tộc Dao.

Sâu bên dưới sườn núi tối đen như mực bóng đen kia như đang lay động, chắc chắn nới ấy có thứ gì đó. Tôi đoán chúng đều là những nhà sàn gỗ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao đáy hồ lại có cảnh tượng này? Lẽ nào nơi đây từng trải qua một cơn đại hồng thủy, khiến cho núi đá đổ sụp xống chôn vùi thôn trang dưới đáy hồ này?

Nhìn gian nhà cổ mang sắc xanh âm trầm, tôi thấy suy nghĩ của mình bỗng hỗn loạn, ngay cả hoàn cảnh chung quanh cũng không nhớ gì nữa. Chỉ biết ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt.

Đang ngần ra nhìn bỗng toàn thân chấn động nhẹ, tôi bắt đầu từ từ di chuyển lên trên mặt hồ, sờ tới đầu dây thì nhận ra là nó đã bị đứt. Giờ tôi mới hiểu được cái cảm giác con người ta nghẹn thở khi bị áp lực nước tấp vào mặt là như thế nào, lập tức dùng hết sức vội vã bơi lên trên mặt hồ.

Tình cảnh lúc đó rất khó để hình dung, như có một cánh tay vô hình đẩy tôi lên rất nhanh từ phía dưới, bốn phía tối tăm mù mịt, quầng sáng phía trên càng lúc càng rõ, đầu óc tôi thiếu dưỡng khí nên trong mắt chỉ thấy ánh sáng càng lúc càng giống như bị sương mù che khuất, lại tưởng như mình đang bơi về phía thiên đường.

Người chết đuối chắc cũng sẽ thấy được cảnh tượng cuối cùng giống như thế này đây, tôi thầm nhủ. Sau đó vài giây hô hấp của tôi đã tới cực hạn, suy nghĩ trong một khắc liền trống rỗng, trước mắt chỉ còn lại một mảnh trăng trắng. Sau đó tôi chợt cảm giác mặt mình như được thả lỏng, ánh sáng tứ phía bỗng co lại, đồng thời tôi cũng nghe thấy tiếng nước chảy và những âm thanh khác mà tôi nhất thời không thể nhận biết được, đập vào mắt là mặt hồ đầy sóng dập dềnh.

Tôi tưởng mình không còn sức để thở nữa, nhưng vừa ngoi lên đã vội hít lấy một hơi thật mạnh, hô hấp trong những giây này tưởng chừng như là phải vận khí lực toàn thân mới có thể chịu được. Chờ tới khi mình đã hít no một phổi khí còn tưởng là tôi sẽ hôn mê bất tỉnh- trời ạ, sống tới mấy chục năm, mà chưa bao giờ tôi nghĩ được hít thở lại sung sướng như vậy.

Sau giây phút hồi sinh tôi bắt đầu hít lấy hít để, cảm tưởng như nuốt hết cả không khí xung quanh mình, dần dần mọi thứ mới bình tĩnh lại được.

Cho tới khi tôi trở lại bình thường rồi giơ tay lên nhìn đồng hồ, thấy từ lúc tôi lặn xuống nước cho tới khi nổi lên mới được hơn một phút, thế mà tôi còn tưởng mình đã lặn được vài giờ rồi ấy. Quang cảnh dưới đáy nước khiến bản thân tôi bị một phen kinh hãi, vì vậy mọi cảm giác lúc này đều rất thất thường.

Mà bình thường khi đi bơi tôi nín thở cũng không ngắn như vậy, xem ra bể bơi và hồ nước sâu là hai việc hoàn toàn khác nhau. Tôi nghĩ mình cũng thật quá ngây thơ rồi.

Bè gỗ và Bàn Tử cách tôi ba mươi thước, có thể vào thời điểm cuối cùng lao lên mặt nước tôi đã phán đoán sai phương hướng. Tôi bơi tới chỗ Bàn Tử, bám vào bên cạnh bè. Bàn Tử qua hỏi tôi thế nào rồi, nhanh như vậy đã nổi lên sao.

Tôi vừa định nói thì bỗng thấy môi có cảm giác nóng nóng, sờ thử hóa ra mũi đã chảy máu. Tiếp theo là cảm giác đau nhức ở trong tai và toàn thân, người bắt đầu lả đi. Suýt chút nữa thì tay tôi tuột khỏi bè, trong giây lát Bàn Tử vội kéo lấy tôi, mơ mơ hồ hồ nghe thấy anh ấy gọi:

” Chết cmnr, cậu ngoi lên nhanh quá, vỡ mạch máu mất!”

Khoảnh khắc lịm đi nhanh chóng trôi qua, ngay sau đó tôi liền tỉnh táo lại. Tôi không phải là thợ lặn chuyên nghiệp, xem ra thân thể này quả thực không phù hợp cho việc lặn ngụp. Tôi lằm úp lên bè, nhìn máu mũi mình cuồn cuộn chảy xuống cằm, sau nhỏ thành từng giọt rơi trên mặt nước. Lại thầm lo lắng không biết nội tạng mình có bị tổn hại gì không.

Bàn Tử bảo tôi dùng tạm tay áo anh ta để cầm máu, sau lại hỏi tôi chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ngoi lên vội vã vậy.

Tôi ngẩng đầu lên cho máu mũi chảy ngược lại, cùng lúc thuật lại những gì mình thấy cho Bàn Tử. Anh ta nghe xong liền ngẩn tò te, vẫn không tin có chuyện đấy, những thứ như vậy không tận mắt nhìn thì đúng là không thể tín nghiệm nổi.

Bàn Tử còn nói cũng muốn xuống nhòm một cái, tôi vội ngăn anh ta lại nói cho anh ta biết dưới kia sâu như vậy, đi một mình quá nguy hiểm.

Cùng lúc ấy lại nghe thấy ào một tiếng, Muộn Du Bình từ dưới nước ngoi lên, mở miệng hít một hơi thật lớn. Anh ta xuất hiện cách bè chỉ hơn hai thước, rõ ràng là bình tĩnh hơn tôi rất nhiều.

Tôi nhìn đồng hồ một cái, so với tôi thì Muộn Du Bình lặn hơn chừng một phút, anh ta gắng sức bơi tới bên cạnh bè, một tay bắt lấy thành gỗ, Bàn Tử vừa định hỏi tình hình thế nào thì bất ngờ tay kia Muộn Du Bình lôi từ dưới nước lên một vật. Vứt nó lên trên bè, bọt nước liền bắt tung tóe lên mặt chúng tôi.

Tôi còn chưa thấy rõ là vật gì, Bàn Tử đã la hoảng lên:

“Chết tiệt, đây là cái quỷ gì vậy!”

Chương thứ 22

Vớt được quái vật

Editor: Tống Mặt Than

Beta: thieudieututai

đạo mộ bút ký55jpg

Đại khái là do Bàn Tử đột nhiên kêu lên khiến tôi bị giật mình, nhất thời trong lòng cảm thấy sợ hãi, vội vàng lau sạch nước trên mặt để xem xét tình hình.

Cảm giác đầu tiên của tôi là Muộn Du Bình có lẽ đã tìm ra những thi thể kia, tôi còn chuẩn bị sẵn tâm lý để chứng kiến những bộ thi hài trắng bệch.

Tiếc là tôi đã đoán sai, thứ được vứt lên trên bè hình như là một con thú chết trôi to bằng cái túi du lịch. Nhìn lại thì thấy xung quanh “xác chết trôi” có đầy những đoạn xúc tu đã bị phân hủy thành màu đen xì, “xác chết trôi” bị ngâm nước tới trương lên, nhìn như một hình cầu vậy, nhìn hình dạng này chắc đã bị dìm trong nước một thời gian dài rồi.

Xem ra trận lũ lụt năm đó đã cuốn theo không biết bao nhiêu trâu bò chó lợn vào trong hồ này, nhìn mà ghê bằng chết, tôi lập tức cảm thấy buồn nôn tận họng. Vội xoay người đạp cái thứ kia ra xa khỏi bè, thầm nghĩ sao Muộn Du Bình lại vớt nó lên làm gì chứ?

Bơi ra xa hơn một thước rồi tôi liền lấy nước trong hồ rửa sạch hết những dấu vết mà cái xác mục nát kia văng trúng, cảm giác vẫn dinh dính, Bàn Tử liền mắng ầm lên:

“Tiểu Ca, con mẹ nó chứ, cậu cũng được lắm, cái gì không vớt lại đi vớt cái kinh tởm này làm gì!”

Muộn Du Bình lại không để ý, anh ta trèo lên trên bè, một tay đè lên cái xác kia, ngay lúc đó nước bị ép chảy ra bè rồi từ bè rơi xuống mặt hồ. Tiếp theo Muộn Du Bình bắt đầu tiến hành ngắt hết những xúc tu mọc ra quanh cái xác vứt xuống hồ nước.

Tôi nhìn mà muốn ói đến nơi, nhưng ngay lập tức lại phát hiện có gì không đúng ở đây. Vì tôi không thấy mùi hôi thối nồng lặc, sau đó nhìn qua Bàn Tử hình nhưng cũng phát hiện cái gì bất thường, ngoắc ngoắc tôi qua xem.

Lần thứ hai tôi bơi qua, Muộn Du Bình gạt hết những xúc tu kia trôi nổi trong nước xung quanh bè, tôi nén hết ghê tởm vào trong mà tiến tới nhìn xem có chuyện gì. Lại thấy đó không phải là xúc tu gì hết mà là một loại rong kỳ quái. Nhìn kỹ lại cái thi thể chết trôi màu đen kia, tôi mới biết mình nhìn nhầm rồi. Cái bụng phềnh lên của nó bị xẹp xuống nhìn lại không giống xác chết nữa, ngược lại tựa như một quả bóng cao su hết hơi, mà những xúc tu xung quanh kia đều chỉ là rong rêu thôi.

Tôi lên bè phụ Muộn Du Bình rỡ đống rong rêu quấn quanh “xác chết trôi” ra, cuối cùng cũng thấy rõ được vật mục nát màu đen kia thực chất là một cái túi da trâu đã bị ngâm nước tới thâm lại. Bề mặt của nó cũng bị rữa ra hết cả, chỉ còn lại một tầng sần sùi rất mòng.

Đây là kiểu ba lô hành lý cỡ lớn trước đây, bên trong có khung sắt, do đó nó không hề bị bục ra, nếu không chắc chắn giờ đã nát vụn không còn ra hình thù gì nữa.

“Đây là…” Bàn Tử nghẹn giọng hỏi.

Muộn Du Bình nói:” ở chỗ tôi lặn xuống có một hàng rào, rất nhiều túi và tạp vật khác bị mắt trên hàng rào ấy, rải rác thành một vùng lớn, thấy có súng trường, ví da và vải lều bạt. Tôi chỉ có thể với lên được một cái này thôi.”

Tôi liền hiểu ngay đây là cái gì:” đây nhất định là những gì Bàn Mã nói, bọn họ giết người xong sau đó ném thi thể cùng với trang bị súng ống vào trong hồ này, xem ra tôi nói không sai, thực ra những thứ này đều bị thủy triều hút xuống đáy hồ, rồi bị móc ở trên hàng hàng rào đó.”

Muộn Du Bình gật đầu, rõ ràng là đang đồng ý tới suy luận của tôi.

“Hàng rào ư? Con mẹ nó, trước đây hồ này là một thôn trại sao?” Bàn Tử vẫn chưa tín nghiệm hỏi.

Trong đầu tôi loạn thành một mớ bòng bong, thầm nghĩ tôi lừa anh để làm cái quái gì chứ, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy thì chắc cũng chẳng tin được.

Nhìn qua thôn trại cổ dưới nước có quy mô không nhỏ, để tới mức phải chìm trong hồ nước này thì tình hình năm đó chắc rất đặc biệt, đại loại như là vật hi sinh cho việc xây dựng một công trình thủy lợi khổng lồ nào đấy. Ví như đập thủy điện Tam Hiệp*, có rất nhiều làng mạc thậm chí là danh lam thắng cảnh đều bị chìm trong biến nước. Cũng có thể là do động đất khiến núi bị sạt nở, nước trong đập tràn ra ngập hết thông xóm làng mạc, hoặc là những thôn trại này được xây dựng trên nền đất trũng, chỉ cần động đất là có thể sẽ bị sụp xuống tức thì, nhấn chìm hết nhà của ruộng vườn trong nước.

Nhưng địa hình nơi này không giống như có từng xảy ra động đất, bãi đá ven hồ cũng vô cùng kỳ quái, tất cả tầng đáy đều là sỏi cuội, không biết chúng được hình thành như thế nào.

Con mẹ nó chứ, thôn trang kia chắc chắn cũng có liên quan tới nội vụ. Đội khảo cổ năm đó chắc chắn tới bên hồ này để vớt những khối sắt nằm dưới đáy hồ, mà chúng rõ ràng tồn tại bên trong cổ trại kia. Những yếu tố bắt nguồn từ đâu? Nơi quỷ quái này đã từng phát sinh chuyện gì?

Xem ra trong nước vẫn ẩn giấu một sự tình có thể còn ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Đầu tiên đừng động vào những thứ này, cứ xem bên trong túi có gì đã?” Bàn Tử vội vã muốn mở cái túi ra, nhưng nó tương đối lớn, bè lại nhỏ, ba người chúng tôi không biết xoay xở thể nào cho tiện, Bàn Tử thử vài lần mà không tìm được cách mở được túi ra. Đầu tôi vẫn đang rối tung lên, cũng không buồn suy xét những thứ này liền cản Bàn Tử lại, nói:” giục tất bất đạt, chờ chút mọi thứ sẽ sáng tỏ ngay thôi, trước hết chúng ta cứ lên bờ đã”.

“Không được!” Bàn Tử nói, “chúng ta không biết bên trong có cái gì, nếu như là một các chết hoặc là một vật gì không thể để cho A Quý nhìn thấy, lẽ nào cậu cũng muốn giết người diệt khẩu luôn? Chúng ta phải xem trước ở đây đã.”

Tôi nghĩ trong giây lát thấy cũng đúng, để cho hai người kia biết quá nhiều chuyện cũng không tốt, vì vậy bảo Bàn Tử làm nhanh tay lên một chút.

Hình dạng của túi vẫn còn nguyên vẹn, chúng tôi thử ấn vào lớp da trâu bên ngoài thấy đúng là nó vẫn còn rất dai, chất lượng của đồ công nghiệp quân sự lúc bấy giờ thật khiến cho con người ta ngưỡng mộ. Loại túi này thường dùng khóa bằng sắt, chúng tôi trên bè cẩn thận từng li từng tí lật cái túi lại phía sau tìm khóa của nó. Lúc chạm vào cái túi cảm giác vật bên trong mềm mềm, như là ruột nhồi bông vậy.

Loại túi này vốn được dùng để đựng quần áo hoặc là vật liệu may mặc, tôi thầm nghĩ mở ra đừng có mà là chăn trải giường, nếu như vây thì thành chuyện tiếu lâm mất.

Sau khi lật lại cũng tìm được hai cái khóa đã rỉ còng rỉ cóng tới mức không thể cậy ra được. Bàn Tử rút liềm ra cắt một đường trên thân túi, bên trong hiện ra khuôn bằng thép.

Trước kia tôi từng được xem qua một bộ phim cảnh sát rất cũ do nước nhà sản xuất, trong phim cũng có loại túi này, khi đó chúng được dùng để chứa xác chết. Bên trong túi đựng thi thể, sâu trong ý niệm vẫn có chút hoang mang, Bàn Tử lại không hề tỏ ra lo lắng, dùng liềm rạch ngang túi ra. Quả nhiên bên trong chứa một đống ruột bông gần như đã mục rữa, bị ngâm nước tới nát ra chỉ còn sót lại vài thứ. Bàn Tử dùng liềm khua khắng bên trong một chút, ngay sau đó chúng tôi phát hiện ra dưới đáy túi có chứa vài vật dụng linh tinh. Bàn Tử như một chuyên gia khảo cổ đang gẩy từng thứ ra, chúng đều là đồ dùng hàng ngày của một nữ nhân.

Để tôi có thể đi tới kết luận này, là do trong những thứ lấy ra có tới ba cái lược, đàn ông thường không mang theo những ba cái làm gì, hơn nữa một cây lại có răng đặc biệt to, khẳng định nó được dùng để chải tóc dài.

Còn có hai cái kẹp tóc, một huy hiệu Mao chủ tịch và một cái khung ảnh cùng với một hộp kem trang điểm Bách Tước Linh, ngoài ra còn một ấm pha trà nữa.

Kem trang điểm Bách Tước Linh và bình trà đều có vỏ bằng sắt, rỉ thôi rồi, có điều là vì tình trạng dưới đáy hồ rất ổn định nên chỉ có thể rỉ tới một trình độ nhất định rồi ngưng lại.

Tôi cảm thấy hứng thú nhất với cái khung ảnh bằng gỗ kia, bên trong có một bức ảnh, nhưng nó đã bị ngấm nước tới nát vụn hoàn toàn, chỉ có thể lấy được vài mẩu con con. Chỉ cần cậy cái đinh ốc cố định tấm chắn đằng sau khung ảnh ra là tất cả những thứ bên trong nó sẽ hỏng hết. Cho dù là không bị rớt vụn thì cũng hoàn toàn không thể nhìn ra là chụp thứ gì.

Lắc lắc trong bình trà phát ra tiếng động, rõ ràng là nó đã bị bịt kín. Bàn Tử muốn mở nhưng rỉ quá không làm gì được. Anh ta quyết không chịu, dùng liềm làm búa gõ vào vỏ bình, nhưng bè nổi không chịu được lực gõ như vậy, Bàn Tử không còn cách nào khác đành phải vừa bơi ngửa vừa đặt bình lên trên bụng mà gõ, âm thanh lanh lảnh vang vọng trên mặt hồ, giống như một con rái cá mập vậy.

Tôi nhìn mà không nhịn được cười, nhưng cách này cũng có hiệu quả thật, rất nhanh sau đó bình đã bị phá ra, anh ta đổ ra từ bên trong một khối màu đen, sau đó lập tức thốt lên một tiếng kinh hoàng.

Tôi vừa nhìn lòng liền trùng xuống, kia là một khối sắt nhỏ rất giống với khối mà chúng tôi tìm được dưới gầm giường nhà Muộn Du Bình.

Bàn Tử lầm bầm:

“Lại là thứ này, xem ra cái túi da trâu này thực sự là của đội khảo cổ năm đó, Bàn Mã không lừa chúng ta, con mợ nhà lão, đây là thứ quỷ gì chứ?”

Tôi cầm khối sắt lên quan sát một chút lại lắc đầu không nói, vì tôi cảm thấy khối này so với khối của Muộn Du Bình hình như có chút gì đó bất thường.

Chú thích:

Đập thủy điện Tam Hiệp*: chặn sông Trường Giang (sông dài thứ ba trên thế giới) tại Tam Đẩu Bình, Nghi Xương, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Việc xây dựng bắt đầu vào năm 1994. Nó là đập thủy điện lớn nhất thế giới. Hồ chứa nước của nó đã bắt đầu có nước vào ngày 1 tháng 6 năm 2003, và sẽ chiếm toàn bộ vị trí hiện tại của khu vực Tam Hiệp thơ mộng, nằm giữa các thành phố Nghi Xương(tỉnh Hồ Bắc) và Bồi Năng (thành phố Trùng Khánh)

Dreischluchtendamm_hauptwall_2006

Đập Tam Hiệp là đập thủy điện lớn nhất trên thế giời và thường có động đất xảy ra xung quanh khu vực thi công đập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro