Ngủ cùng ca ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Tiêu Chiến chuẩn bị ngủ, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Nhất Bác mặc áo ngủ, trong ngực ôm gối đứng trước cửa phòng cậu, Nhất Bác đứng ở ngoài cửa cười ôn nhu nhìn cậu. Tiêu Chiến cảnh giác hỏi: "Em muốn làm gì?"


Nhất Bác híp mắt cười nói: "Ca, ngủ chung đi~" cả người liền muốn chen vào trong phòng, Tiêu Chiến cau mày đẩy hắn ra: "Em về phòng của mình đi..." Đột nhiên cảm giác dưới chân mình nhẹ bỗng, cả người bị nhấc khỏi sàn nhà, đè lên cái gối mềm mại trước ngực hắn, trực tiếp bị Nhất Bác ôm lấy đi vào trong phòng.

Nhất Bác vô cùng vui vẻ – đánh gãy lời nói của cậu: "Không quan tâm a ~" còn không quên tiện tay đóng cửa lại.


Tiêu Chiến bị bức bách, sợ bị ngã xuống theo bản năng đưa hai tay ra ôm lấy bờ vai của hắn, bất quá càng khiến người kia đi vững vàng hơn, chỉ là lúc tới bên giường giở chút kỹ xảo mà ngã ra giường.

Tiêu Chiến mất trọng lực nằm trên giường, Nhất Bác tâm tình vui vẻ cả người như muốn đè ở trên người cậu, sợ đến mức cậu lập tức nhắm mắt lại chuẩn bị chịu đựng một cái ngã đau nghiêm trọng.

Cảm giác đau trong dự liệu không có đến, cái đầu xù của Nhất Bác – đang vùi vào hõm vai của cậu. Thân thể hai người chồng lên nhau thành một khối, Nhất Bác vùi đầu ở trên cổ cậu, hít sâu một cái mùi hương rất dễ ngửi trên người Tiêu Chiến .

Nhất Bác vui vẻ, giống như chú chó lớn mà cọ cọ trên người Tiêu Chiến , chóp mũi Nhất Bác cọ cọ trên cổ làm Tiêu Chiến có chút ngứa, cậu không nhịn được mà uốn éo cái cổ: "Em làm gì thế!"


Hắn ngẩng đầu lên, hai tay còn ôm thân thể của cậu, thân thể hai người lúc này chỉ cách một tầng áo ngủ thật mỏng. Nhất Bác nằm sấp ở trên người cậu, nói: "Ca, mùi hương trên người anh thật dễ chịu."

Tiêu Chiến hơi tránh đi, Nhất Bác thuận theo – từ trên người cậu leo xuống. Hắn ôm cái gối của mình ngồi ở trên giường chờ mong mà nhìn Nhất Bác , con mắt sáng sáng. (Oa.... dễ thương dã man)

Đứa nhỏ này mới vừa thất tình, cần một chút quan tâm từ anh trai mình, dính người một chút cũng là có thể thông cảm được. Tiêu Chiến tự an ủi chính mình một chút, cảnh cáo hắn, nói: "Không cho phép dồn về phía anh, nóng."

Nhất Bác như một con chó lớn đang được ra lệnh vui vẻ hướng cậu nhào tới. Tiêu Chiến lại một lần nữa bị Nhất Bác nhào tới đẩy ngã ở trên giường: "..."


Tiêu Chiến thật vất vả mới đem hắn từ trên người tách ra được. Vì Nhất Bác sợ bóng tối nên cậu vẫ để đèn ngủ , cậu quay lưng về phía cái tên gia hỏa nguy hiểm kia nằm xuống. Tiêu Chiến nhắm hai mắt, nhưng lại cảm thấy phía sau lưng trong bóng tối có một đôi mắt toả sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình.

Cậu không nhịn được dịch về phía trước một chút, thân thể ấm áp phía sau kiên nhẫn nhích tới. Lại nhích, lại nhích, ... Lại nhích, Tiêu Chiến nhích một hồi, không cẩn thận liền muốn từ mép giường té xuống.

Nhất Bác đúng lúc đưa tay ôm lấy thân thể của cậu kéo trở về, động tác linh hoạt thuận tiện trở mình, chặn ngang Tiêu Chiến ôm vào trên người mình. Lần thứ hai ôm lấy Tiêu Chiến thỏa mãn như ôm búp bê.

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn, không khí này không đúng. Nhất Bác mới vừa muốn mở miệng, lòng bàn tay cậu 'bộp' một cái mạnh mẽ che mắt hắn lại: "Ngủ!" Không chờ hắn nói tiếp, chính mình cũng cấp tốc vội vã – lăn tới một bên khác của cái giường, không cho phép hắn lại nhích lại gần mình.

Cái tên này, sẽ không đem cậu xem là nữ nhân chứ?

=====END 9====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro